Những Người Như Chúng Ta

Chương 23




"Tao còn tưởng rằng mày chết ở bên ngoài rồi."

—— Sở Tấn hiện tại không muốn nghe nhất chính là chữ "Chết".

Sở Tấn vốn đang ôm mấy phần tâm lý may mắn, nghe được câu này, lòng đều nguội lạnh.

Anh lạnh mặt, nói: "Con không phải tới tìm cha, con không muốn nói chuyện với cha, con tìm mẹ con có việc."

Cha Sở cũng mặc kệ nhiều như vậy, bắt đầu mắng mỏ: "Thực sự có bản lĩnh, thằng nhóc thúi, còn dám dùng loại giọng điệu này nói chuyện với tao. Mày lợi hại a, vô trách nhiệm không một lời giải thích đã từ chức, đột nhiên đi ra ngoài du lịch. Đi ra ngoài du lịch thì thôi, cũng không biết nói với người khác đi đâu chơi một tiếng."

Sở Tấn bị cha anh mắng một trận tới tấp, đầu không tỉnh táo, thậm chí không ngẫm nghĩ anh căn bản không nói chuyện mình từ chức đi ra ngoài du lịch với cha mẹ, cha là từ đâu biết được, chỉ một lòng muốn oán lão già thối tha này: "Ông không phải đã sớm nói đoạn tuyệt quan hệ với con sao? Sở Sam tiên sinh, không nhọc ngài tôn giá quản con, con muốn làm sao thì làm, con thích đi đâu chơi thì đi đó. Con là một cá thể tự do, con có quyền quyết định cuộc sống của mình!"

Cha Sở thiếu chút nữa bị tức giận đến té ngửa, đồ ăn cầm theo trên cũng ném đi: "Vâng vâng vâng, tao và mày đoạn tuyệt quan hệ, tao không hề tha thứ mày chút nào. Tao là thấy mày vô liêm sỉ, vừa nãy mày mở miệng lại gọi tao là "Cha", chẳng lẽ không phải muốn lấy lòng tao sao? Bây giờ lại tới nói không muốn tao quản!"

Sở Tấn mạnh miệng: "Con nhất thời nói sai, không thể coi là thật."

Cha Sở trào phúng mà nói: "Được, mày lợi hại."

Sở Tấn nhìn về phía mẹ, ngữ khí hơi hơi tốt hơn một chút: "Mẹ, con có việc muốn nói với mẹ."

Cha Sở lớn tiếng mà nói: "Không cho nói chuyện với nó! Tôi nói rồi, cái thằng nghiệt tử này không cho nó bước vào trong nhà một bước!"

Sở Tấn cười nhạo: "Con không muốn vào cửa, a, ai hiếm lạ đi vào, con nói ở bên ngoài."

Cha Sở nói: "Vậy cũng không được, không cho nói."

Sở Tấn tức giận đến gan đau, anh cảm thấy mình sẽ chết sớm mấy năm, cảm thấy bụng còn có chút đau.

Mẹ Sở vô cùng khó xử nói: "Hai người các người chớ ồn ào, ở cửa lớn mà gào to kêu nhỏ, các người không sợ mất mặt chứ tôi sợ a, không thể vào nhà cẩn thận nói chuyện sao?"

Hai cha con trăm miệng một lời mà nói: "Là ông ấy/nó không muốn nói chuyện cẩn thận."

Mẹ Sở: "..."

Sở Tấn và cha anh ồn ào cũng mệt mỏi, mẹ Sở không có gì để nói, tình cảnh đột nhiên yên tĩnh lại.

Bọn họ đều nghe được tiếng vang sột soạt sột soạt.

Mẹ Sở theo tiếng nhìn lại, kêu lên: "Nha! Tiểu Béo!"

Hai người đàn ông lửa nóng tận trời lúc này mới phát hiện, vừa nãy cha Sở không cẩn thận vứt túi trên mặt đất, con Huskies kia thừa dịp cửa mở từ trong sân đi ra, đang ngoắt ngoắt cái đuôi rất vui vẻ mà gặm xương cốt.

Cha Sở nhìn thấy, không tức giận, còn sờ sờ đầu nó: "Không sao, làm cho nó ăn, chúng ta mua thịt chính là cho nó ăn!"

Ông ngẩng đầu liếc mắt nhìn Sở Tấn một cái: "Mày không biết đây là ai chứ gì? Nó tên là Sở Tiểu Béo, là con trai của tao và mẹ mày, đặc biệt ngoan, mày còn không bằng Tiểu Béo. Mày cả ngày chỉ biết làm tao tức giận."

Nuôi anh còn không bằng nuôi một con chó sao? Sở Tấn thật sự bị tức tới nở nụ cười.

{Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Wordpress, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.}

Anh lười cùng lão già thối tha này lãng phí miệng lưỡi, đơn giản trực tiếp đi vòng qua, kéo mẹ của anh, nói: "Mẹ, mẹ tới đây, con nói với mẹ."

Cha Sở ngăn cản anh: "Tao nói không được nói."

Sở Tấn tức giận đến tay phát run: "Ông... ông thực sự là ngang ngược không biết lý lẽ! Tôi không muốn nói chuyện với ông, ông lại không cho tôi nói chuyện với mẹ sao? Chỉ một lần này, sau này tôi cũng không bao giờ đến làm phiền các người nữa."

Cha Sở nói: "Mày có cái gì không thể nói trước mặt tao?"

Sở Tấn: "Được, được, vậy tôi nói trước mặt ông."

Bọn họ cứ lúng túng như vậy đứng ở cửa nhà, không có một cái ghế, cũng không có cái bàn để đồ vật, Sở Tấn mở ra cặp công văn cầm trên tay, lấy ra một tờ văn kiện, đưa cho mẹ: "Mẹ, đây là chứng nhận bất động sản, còn có giấy sang tên, mẹ ký tên đi, ngày nào đó rảnh rỗi thì nói với con, chúng ta đi làm thủ tục sang tên, phòng ở cho mẹ, nhưng nhà ở còn thiếu tiền trả góp con chưa có trả xong, mảnh đất con mua khá tốt, so với lúc mua giá phòng đã tăng lên gấp đôi, sau khi bán đi trả hết cũng có thể còn de không ít tiền. Đều cho mẹ."

"Còn có xe của con, cũng chuyển tới danh nghĩa của mẹ, mẹ có bằng lái, muốn thì để lái đi ra ngoài mua thức ăn, không muốn lái thì bán đi cũng được. Ba năm trước con mua hết bốn mươi mấy vạn, bảo dưỡng rất tốt, không nên bán quá rẻ."

Anh nói mỗi một câu lại cẩn thận đưa mấy phần văn kiện cho mẹ, mẹ Sở cầm một tay đồ vật, cũng không biết để chỗ nào mới tốt.

Hơn nữa vậy cũng quá kỳ quái rồi, con trai muốn hiếu thuận bà cũng tốt, nhưng bây giờ cũng không phải thời cơ thích hợp, tại sao đột nhiên cho bà những thứ này? Hơn nữa trong ấn tượng của bà, mấy năm nay Sở Tấn ở thành phố lớn dốc sức làm việc tài sản cũng chỉ có bao nhiêu đây? Đưa hết cho bà? Là có chuyện gì xảy ra?

Mẹ Sở hỏi: "Cho mẹ những thứ này để làm gì?"

Sở Tấn cương quyết nói: "Con cho mẹ cứ giữ đi! Tốt nhất là trong tuần này, đi làm thủ tục với con."

Mẹ Sở nói: "Tiểu Tấn, con nói rõ với mẹ."

Sở Tấn không muốn nói, nếu anh đã không muốn nói, ai cũng đừng nghĩ cạy miệng của anh ra.

Cha Sở ở bên cạnh nghe, cũng càng ngày càng cảm thấy không đúng, vô duyên vô cớ, Sở Tấn làm như vậy là có ý gì. Ông răn dạy: "Mẹ mày hỏi mày đó? Chớ giống như một chai dầu ngẹt, nói chuyện rõ ràng với mẹ mày! Nói đi chứ!"

Sở Tấn nghiêng đầu đi.

Cái con Huskies kia đặc biệt thân thiết với cha anh, còn đối diện với anh gọi "Gâu gâu", dường như cùng nhau ép hỏi anh.

Trong lòng cha Sở không khỏi dâng lên cảm giác không rõ, ông không khỏi bối rối, hỏi: "Nói chuyện a! Thằng nhóc thúi! Tao bảo mày nói chuyện!"

Sở Tấn nhấc mí mắt, nhìn cha vẻ mặt lo lắng, bị tức đến hô hấp bất ổn, lại cầm cặp công văn, bởi vì tay phát run, túi rơi trên mặt đất, anh ngồi chồm hỗm xuống, không kiên nhẫn phủi tro bụi dính trên cặp, lại rút văn kiện trong bao ra, thô lỗ đưa cho cha, anh nói: "Ông không phải muốn tôi đi chết sao? Bây giờ tôi thật sự sắp chết rồi, Sở Sam tiên sinh, ông hài lòng chưa?"

"Thằng con ngỗ nghịch trời đánh, cuối cùng sắp chết rồi!"

Theo lý thuyết, Sở Tấn cần phải cảm thấy vui sướng, lần này, anh cuối cùng cũng làm cha á khẩu không trả lời được.

Nhưng phút chốc khi anh nói ra lời hung ác, anh trông thấy đôi mắt cha, trong chớp mắt, một chút vui vẻ đều không có.

Lời cũng đã nói hết.

Không cần thiết tiếp tục đợi ở chỗ này.

Sở Tấn xoay người rời đi.

Cha Sở còn không có phản ứng kịp, ông nhìn Sở Tấn đưa qua tờ giấy, đều là báo cáo của bệnh viện, sổ khám bệnh, ông nhìn lung tung mấy lần, cho dù xem không hiểu, nhưng ông phút chốc hiểu được, Sở Tấn không có gạt người.

Sở Tấn ngã bệnh, còn sinh bệnh rất nặng, sắp chết rồi.

Ông nhớ lại, vừa nãy Sở Tấn cãi nhau với ông, sắc mặt trắng bệch, đứng lảo đà lảo đảo, còn che che bụng.

Cha Sở đột nhiên lấy lại tinh thần, đối diện với bóng lưng Sở Tấn gọi: "Thằng nhóc thúi, mày trở lại cho tao! Mày nói rõ cho tao!"

"Mày đứng lại a! Mày điếc sao? Tao bảo mày đứng lại!"

Sở Tấn cũng không quay đầu lại, càng chạy càng xa.

Cha Sở giống như vừa tình giấc chiêm bao, chạy tới: "Sở Tấn, mày đứng lại!"

"Con đừng đi a!"

Sở Tấn vẫn làm như không nghe thấy.

Cha Sở không đuổi kịp Sở Tấn, quả thực muốn lửa giận công tâm, ông cảm thấy tầm mắt có chút mơ hồ, ông lau mặt, không biết mình từ lúc nào đã lệ nóng doanh tròng, ông đuổi theo Sở Tấn, đột nhiên bùng nổ kêu to lên một tiếng: "Quân Quân!"

"Chờ cha đã!"

Quân Quân là nhũ danh của anh.

Sở Tấn dừng bước.

Anh đỏ vành mắt, quay đầu lại nhìn cha mình. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.