Những Người Như Chúng Ta

Chương 22




Sở Tấn xuống máy bay, chân đạp trên mặt đất, vẫn có loại cảm giác không chân thực như cũ.

Như là từ thiên đường trở lại nhân gian.

Quá khứ một tháng giống như một giấc mơ tươi đẹp, bây giờ phải tỉnh mộng rồi.

Anh lái xe về nhà, chỉnh lý đồ vật.

Thời điểm đến cửa tiểu khu, bảo an nói với anh: "Sở tiên sinh a, cậu ra ngoài du lịch quên đem rác thải đổ đi a, đồ vật phân hủy đều bốc mùi. Có người tới tìm cậu, giống như bệnh thần kinh nói có thể cậu chết ở trong phòng, nên chủ nhà mới để cho gã đi vào. Xin lỗi nha, chúng tôi không liên lạc được với cậu, cho nên có chút bận tâm... Nhưng chúng tôi có nhìn gã thật kỹ, không để cho gã làm lộn xộn đồ đạc của cậu."

Trong lòng Sở Tấn đại khái cũng hiểu rõ, hỏi: "Người kia tên gọi là gì."

Bảo an nói: "Quên mất rồi, hình như là họ Cát... Hay là họ Quý gì đó."

Nha, chắc là Quý Thiên Trạch rồi. Sở Tấn nghĩ, thời điểm một tháng trước khi rời đi nghĩ tới Quý Thiên Trạch anh còn có chút buồn bực, bây giờ lại không có cảm giác nào. Anh nghe qua coi như xong, cũng không chuẩn bị đi gặp Quý Thiên Trạch, mạng sống của anh không còn lại bao nhiêu, hà tất lãng phí ở trên người người này chứ?

Nếu như mang cuộc đời so với một bộ phim truyền hình, bạn cảm thấy được người này đã tham gia vào cuộc đời của mình mười mấy năm, người đó nhất định sẽ là một người rất quan trọng, sẽ có phần lớn đất diễn ở phần sau, cuối cùng sẽ xuất hiện ở một kết cục viên mãn. Nhưng trên thực tế cũng không phải, nói không chắc anh cũng chỉ là một vai phụ mà thôi, lúc đi ngang qua sân khấu có thể hơi dài, nhưng sau khi kết thúc, cũng sẽ không bao giờ xuất hiện.

Cuộc đời không phải tiểu thuyết và phim truyền hình, chỉ có thể nhìn thấy người khác trong phạm vi tầm mắt của mình, ngoại trừ vợ chồng một đời, ai cũng không có biện pháp dùng toàn bộ cuộc đời của mình, cột chặt vào một người khác, dù là cha mẹ con cái cũng không được.

Con người đều sẽ thay đổi.

Sở Tấn không hiểu bản thân mình, rõ ràng anh toàn tâm toàn ý yêu Quý Thiên Trạch mười mấy năm, nhưng hiện tại đầy đầu anh chỉ muốn có Lận Diễm Trần.

Anh di tình biệt luyến thật là nhanh a.

Anh cũng không biết hóa ra mình bạc tình như vậy.

Sở Tấn nhìn lướt qua cảm thấy đồ đạc trong phòng đều vẫn còn, cho dù bị trộm anh cũng lười đi báo cảnh sát. Các loại giấy tờ đều cất kỹ ở trong ngăn kéo khóa lại.

Anh kiểm tra những tài sản còn lại của mình, một căn nhà trệt ở trung tâm thành phố, tỉ giá đồng tiền tăng lên rất nhiều, mua vào hơn bốn mươi vạn một căn, bây giờ cũng đã mất giá, ba mươi vạn tiền mặt lúc đó cho Lận Diễm Trần, anh đương nhiên không cầm về, còn có tấm thẻ năm mươi vạn cũng cho Tiểu Lận, còn lại hai mươi vạn tháng này anh coi như tùy tiện tiêu vặt quẹt thẻ sống phóng túng, lại cạn kiệt rồi...

Nhưng nói chung, vẫn còn một phần bất động sản tài chính, Sở Tấn sửa sang xong, nghỉ ngơi một buổi tối, rồi mang ra giấy tờ bất động sản xem một chút, lập tức lái xe ra cửa. 

{Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Wordpress, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.}

Anh còn sót lại một tâm nguyện chưa thực hiện.

Chuyện này làm xong, anh có thể an tâm nằm chờ chết.

Sở Tấn trở về quê nhà.

Sở Tấn đã năm năm không về nhà, anh nhớ con đường về nhà trước đây, thế nhưng con đường mới này, rất nhiều nhà cũ đều bị phá bỏ, dựng lên những căn nhà cao tầng, anh thiếu chút nữa đã lạc đường, vòng vòng quẹo quẹo cuối cùng cũng tìm được cửa nhà.

Căn nhà mà anh lớn lên này ngược lại không thay đổi dù là một chút, rêu xanh loang lổ tường gạch, cây lựu tươi tốt rậm rạp, cái chân bàn rỉ sắt, ghế nằm thủ công bằng tre đã cũ, Sở Tấn chỉ liếc mắt nhìn, vô số ký ức như tro bụi được phủ do năm tháng lập tức như bị thổi bay, chen chúc hiện lên ở trong đầu.

Đây là chuyện cuối cùng anh muốn làm trước khi chết, cho dù cha mẹ chán ghét anh, anh vẫn muốn thấy bọn họ một lần. Quan hệ của cha và anh vẫn luôn không thay đổi, thế nhưng hai năm qua vẫn nói chuyện mấy lần với mẹ, anh muốn để tiền lại cho mẹ.

Sở Tấn đi nhấn chuông cửa.

Không có tiếng.

Anh quá lâu không trở về, chuông cửa đều hỏng. Haizz.

Vậy chỉ có thể dùng miệng gọi cửa, Sở Tấn vốn không có tự tin, muốn anh tự mình mở miệng càng lúng túng hơn, anh nên nói như thế nào đây?

—— Cha, mẹ, con đã trở về.

Lần trước anh và cha mẹ cãi nhau một trận, đã nói sẽ đoạn tuyệt quan hệ, dù anh ưỡn ngực nghiêm mặt gọi "Cha mẹ", cha mẹ sẽ nói cái gì? Cha nhất định sẽ mắng anh.

—— Xin chào, con là Sở Tấn, con có việc tìm hai người.

Như vậy ngược lại có vẻ không lễ phép, rất tôn nghiêm, không phải muốn ăn đòn hay sao? Hôm nay anh tới là muốn nghiêm túc nói chuyện với cha mẹ.

Sở Tấn còn chưa có nghĩ ra đối sách.

Trong sân đột nhiên vang lên một tiếng chó sủa, dọa Sở Tấn sợ hết hồn, một con Huskies mắt xanh từ bên trong góc sân chui ra, vừa thét lên ầm ĩ vừa vọt tới, anh sợ đến lui hai bước, con Huskies nhào vào trên hàng rào.

Sở Tấn định thần, mới phát hiện con Huskies chẳng hề hung ác, ngây ngốc, tò mò nhìn anh, ngoắt ngoắt cái đuôi, le lưỡi hà hơi, gâu gâu gọi vài tiếng.

Cha mẹ bắt đầu nuôi chó từ bao giờ?

Có người gọi anh: "Cậu là... con trai của thầy Sở?"

Sở Tấn quay đầu lại, nhìn thấy một bác gái xa lạ, không nhớ ra được là ai, bác gái thân thiết nói: "Tôi là dì xx a? Cậu nhớ rõ dì không a? Khi còn bé dì còn ôm lấy cậu."

Bị ôm lấy khi còn ở trong tả lót làm sao có khả năng sẽ nhớ a? Nhưng người lớn luôn thích nghe mấy lấy lời khách sáo và con cháu thấy sang bắt quàng làm họ, Sở Tấn lễ phép trả lời: "Híc, xin chào dì."

Bác gái nói cho anh biết: "Mới vừa rồi dì gặp phải mẹ cậu, cùng nhau đi dạo chợ rau, họ mua hai cân sườn bò nướng, hóa ra là cậu quay về a."

Sở Tấn không tỏ rõ ý kiến chỉ cười cười, biết thì ra cha mẹ không ở nhà, anh khó giải thích được thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng chờ ở cửa sớm muộn cũng sẽ đụng phải cha mẹ, suy nghĩ lại sợ run lên.

Anh trở vào trong xe chờ đợi, đầu xe đối diện với cửa nhà.

Đợi mười mấy phút, cuối cùng cũng nhìn thấy hình bóng cha mẹ ở xa xa từ từ đến gần, hai tay cha đều cầm theo túi, mẹ đi theo phía sau nửa bước, hai người vừa nói vừa cười.

Mẹ vui cười hớn hở nói: "Ngày hôm nay hầm xương sườn cho Tiểu Béo ăn, nó chắc chắn sẽ rất vui."

Cha nói: "Nó thích ăn xương sườn nhất... Ăn xương cốt răng sẽ chắc. Tôi nghe thấy Tiểu Béo đang kêu to, nó rất thông minh a."

Sở Tấn do dự lại do dự, chờ sau khi cha mẹ mở ra cửa chính của sân, mới nhanh chóng xuống xe, đến gần một chút.

Anh thấy bóng lưng của cha mẹ, đột nhiên vô cùng sốt sắng, như là bị tắt tiếng, không biết làm sao mở miệng, có lẽ là rời nhà quá lâu, nên lạ lẫm.

Hoặc là... Thôi đi.

Mới năm năm không gặp, cha làm sao lại già nhiều như vậy? Thật nhiều tóc trắng. Khi trước nghe nói cha đã đến tuổi về hưu, thế nhưng trường học không đủ thầy giáo, năm ngoái lại mời ông trở lại dạy học, hình như là dạy học sinh cao tam, do quá mệt mỏi sao?

Mẹ cũng già hơn thật nhiều... Hơi béo ra...

Sở Tấn khó giải thích được cảm thấy mũi ê ẩm.

Cha Sở Tấn —— thầy Sở Sam—— phảng phất cảm thấy có người đang nhìn mình, ông dừng lại, quay đầu, nhìn thấy Sở Tấn.

Hai cha con đều sững sờ, một người đầu đường, một người cuối đường, nhìn đối phương, rất gần, gần chỉ có vài bước, nhưng lại rất xa, đã cách năm năm thời gian.

Sở Tấn theo bản năng muốn trốn, nhưng không chỗ có thể trốn, thiên ngôn vạn ngữ chỉ hội tụ thành một chữ: "Cha..."

Cha Sở sững sờ tại chỗ cũ, dùng sức nháy mắt, xác định mình không nhìn lầm, con ông thật sự đã trở lại, đáy mắt của ông phảng phất có sóng ngầm cuồn cuộn.

Gương mặt kia giống như Sở Tấn, nhưng tức giận từ từ lan lên trên nếp nhăn và đuôi lông mày, ánh mắt ông phức tạp nhìn Sở Tấn, chanh chua mà nói: "Tại sao mày trở về? Tao còn tưởng rằng mày đã chết ở bên ngoài." 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.