Những Người Như Chúng Ta

Chương 14




Edit: V.O

Dù sao Tần Liễu Liễu cũng cực kỳ chột dạ.

Cô ta từng làm gì, trong lòng cô ta hiểu rõ ràng.

Hơn nữa bây giờ Trần Kính Đông nói, trừ khi tìm được Mục Sở Sở, nếu không tuyệt đối sẽ không kết hôn với cô ta.

Cô ta đợi năm năm, trù tính năm năm, thật vất vả đợi được Mục Sở Sở ly hôn với Trần Kính Đông, thật vất vả tới gần một bước với vị trí bà Trần, rõ ràng thứ dễ như trở bàn tay, lại chỉ thiếu một bước, lại không có cách nào tới gần...

Đều do con tiện nhân Mục Sở Sở kia.

Tần Liễu Liễu ngồi trên ghế sofa, đôi mắt thâm sâu, ngưỡng cổ uống một ngụm hết ly rượu vang đỏ.

Nếu Mục Sở Sở cả đời không xuất hiện, vậy chẳng phải đời này của cô ta sẽ không ngồi lên được vị trí bà Trần?

Cô ta không cam lòng.

Vị trí bà Trần, chỉ có thể là của cô ta.

Trời đổ mưa to, Tần Liễu Liễu tự lái xe, chiếc xe này luôn luôn chạy về hướng nông thôn....

Trần Kính Đông không tìm thấy Mục Sở Sở, đó là bởi vì Trần Kính Đông chưa bao giờ hiểu biết Mục Sở Sở, nhưng cô ta thì khác, cô ta từng là bạn thân nhất của Mục Sở Sở, tất cả những chuyện về Mục Sở Sở, cô ta đều biết...

...

Mưa to giàn dụa, Mục Sở Sở ở trong căn nhà gỗ nhỏ, uống từng ngụm từng ngụm trà xanh.

Nhà gỗ trông đơn giản, nhưng tất cả bên trong lại đều rất không đơn giản, tất cả đều là tự tay ba cô chế thành, mỗi một cọc gỗ, đều là ba cô tự mình chọn lựa.

Đây là vườn hoa bí mật lúc nhỏ của cô.

Khi đó ba luôn chọc cô: "Nếu thật có một ngày con muốn trốn đi không để cho người khác biết, dieendaanleequuydoon – V.O, thì hãy trốn ở đây..."

Cho nên, ngày đó cô vốn uống thuốc ngủ một lòng muốn chết, bỗng nhiên mơ thấy ba mẹ đã mất, hai gương mặt đau thương của bọn họ, gằn từng tiếng nói với cô: "Sở Sở à, con phải sống, phải sống mới có hy vọng, nếu chết thì cái gì cũng không còn."

Giây phút đó, cô bỗng nhiên tỉnh táo lại.

Nếu bản thân cô chết đi như vậy, ai sẽ thương tiếc?

Không, sẽ không có ai thương tiếc cô.

Có lẽ Trần Kính Đông sẽ rất vui vẻ, vui vẻ vì cuối cùng không cần phải gặp lại cô, y sẽ mãn nguyện kéo tay Tần Liễu Liễu, trải qua một đời không ưu phiền...

Người phụ nữ Tần Liễu Liễu đó, cô ta dựa vào cái gì mà sống một đời không ưu phiền?

Vì thế, tự cô cố gắng chống đỡ gọi 120, đến bệnh viện, tự cứu bản thân.

Phải sống, cô muốn xem Trần Kính Đông hạnh phúc như thế nào, cô muốn xem Tần Liễu Liễu hạnh phúc như thế nào...

Tần Liễu Liễu mạo hiểm lái xe dưới trời mưa to, rất nhanh dừng lại trước hàng rào bên ngoài căn nhà gỗ nhỏ.

Cô ta biết chỗ này là thế giới nhỏ bí mật của Mục Sở Sở, lúc các cô vẫn còn là khuê mật tốt, Mục Sở Sở từng dẫn cô ta tới nơi đây.

Ngoại trừ nơi này, cô ta cũng không thể nghĩ ra được Mục Sở Sở sẽ đi đâu.

Mục Sở Sở nghe được tiếng xe tắt.

Nháy mắt cô ngẩn người.

Chờ đến lúc cô đứng dậy, Tần Liễu Liễu đã bước trên đôi giày cao gót tới trước mặt cô.

Một đôi mắt lạnh như băng, nhìn chằm chằm trêu tức cô, xoang mũi Tần Liễu Liễu phát ra tiếng hừ lạnh rõ ràng, ngưỡng cằm, từ từ nói: "Quả nhiên, Mục Sở Sở, quả nhiên cô ở đây."

Tần Liễu Liễu vung tay đảo qua bàn gỗ, chạm vào ly trà xanh Mục Sở Sở đã uống: "Ơ, tôi cho rằng rời khỏi Kính Đông, cô sẽ đau khổ sống không nổi, cô sẽ đi chết, không nghĩ tới, cô lại sống thoải mái như thế, còn uống trà, chậc chậc chậc, xem ra cô cũng không yêu Kính Đông như cô thể hiện..."

Mục Sở Sở chỉ cười lạnh.

Đã từng, cô hoàn toàn khinh thường tranh chấp với người như Tần Liễu Liễu.

Đã từng, cô cho rằng bản thân cô có thể sưởi ấm Trần Kính Đông.

Đã từng, cô còn tưởng rằng tình bạn sẽ không phản bội...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.