Những Ngày Tháng Tôi Trồng Rau

Chương 31: Hỏi trách




Ngày 15 tháng 2

Tự do. Tự do. Tự do. Tự do. Tự do. Tự do. Tự do. Tự do. Tự do. Tự do. Tự do. Tự do. Suốt tuần liền sau đó ngày nào tôi cũng lẩm nhẩm hai từ này trong miệng vào mọi lúc mọi nơi: ăn cơm, học bài, đi vệ sinh, lướt mạng, trong giờ học... Chính vì vậy mà cha mẹ, hai thằng em cùng thầy cô bạn bè đều khó hiểu trước hành động kỳ quái đó của tôi. Nhưng bản thân không quan tâm điều ấy, giờ tôi chỉ biết mình đang ngập chìm trong niềm hân hoan vui sướng hệt như người ta ngập trong bể bơi đầy money.

Que thử thai. Sách bầu bì. Mọi thứ liên quan đến việc mang thai tôi vứt hết chẳng chừa thứ nào bởi giờ tôi chả còn cần chúng nữa. Mà cho dù nếu có thì hẳn cũng phải lâu lắm tôi mới mó tới và khi ấy chắc là lúc tôi đã kết hôn. Ái chà! Còn lâu! Chí ít cũng phải bảy tám năm nữa cơ. Còn ngay bây giờ thì dẹp hết! Ném sạch mấy thứ khủng bố này!

Tôi cười nói suốt. Lượn lờ FB chém gió điên cuồng. Onl yahoo chat suốt đêm. Chỉ vì cái vụ bầu bì mà tôi đã bỏ qua nhiều thứ thú vị suốt hai tuần qua. Như con này bị bồ đá, con kia bị quay lén hay thằng nọ xài kem dưỡng của mẹ rồi bị nổi dị ứng từa lưa. Khối thứ cười đau cả ruột. Chỉ mười bốn ngày không cười mà tôi tưởng như hàng thế kỷ mình bị tách biệt khỏi thế giới loài người. Không ánh nắng mặt trời, không gió thổi mây bay và dĩ nhiên chả có trai đẹp. Cuối cùng "Robinson" Min Min đã được trở về đất liền! Yahoo!

Tôi vui đến mức còn làm cả những việc mà trước giờ dù có kề dao ngay cổ tôi cũng không bao giờ làm. Đó là mua mười mấy chiếc quần bông đẹp rạng ngời cho thằng Vinh, ủng hộ nó mặc đi chơi với bạn gái cho nở mày nở mặt. Mua sáu cây nhíp và sáu dao cạo cho thằng Hoàng, đã vậy còn khuyến khích nó hãy cứ mạnh dạn nhổ lông nách hay cạo lông chân nếu thấy thích. Vì cuộc đời ngắn lắm, không biết tận hưởng là nuối tiếc cả đời! Tôi dùng tất cả lòng chân thành khuyên nhủ hai thằng em trai láo lếu của mình. Tôi tin chúng có thể hiểu một cách sâu sắc! Chưa ngừng ở đó, tôi mua cả chai khử mùi Rexona men cho thằng Hoàng rồi đứng giữa đường nói hùng hồn: "Hôi nách không có gì xấu!"

Tôi còn loanh quanh trong bếp phụ mẹ nấu nướng chuẩn bị bữa ăn cho gia đình. Khỏi nói, mẹ nhìn tôi với vẻ vừa ngỡ ngàng vừa rơm rớm nước mắt bởi đứa con gái từng suýt làm cháy nhà giờ đây đã quan tâm đến bếp núc. Cha tôi vừa xem báo vừa nhìn tôi gật đầu mỉm cười ra vẻ hài lòng. Nói chung. hầu như ai cũng vui mừng trước sự thay đổi của tôi.

Tất nhiên, tôi sung sướng vì đời mình đã trở về với quỹ đạo cũ. Thế nhưng... tôi không ngờ đó là những ngày hạnh phúc "cuối cùng" mà bản thân được hưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.