“Tôi biết rồi, từ một
công cụ ấm giường vinh dự trở thành công cụ sinh con, thật đúng là bay
vọt về chất! Cũng cám ơn anh ta, cuộc sống của tôi có cải thiện, có thể
thoải mái dễ chịu ở biệt thự như vậy, hơn nữa, chỉ cần sinh hạ đứa bé,
thì tôi có thể về nhà. Tôi nhất định sẽ chăm sóc nó thật tốt, vì nó là
chỗ trông cậy duy nhất của tôi!”
Hoắc Nhĩ Phi mím môi, cười đến
rất chua xót, tự giễu trong mắt nhìn không xót một chút gì. Ngay sau đó,
nở nụ cười sáng lạn, nhận lấy chìa khóa từ trong tay Đoạn Tử Lang,
trong miệng còn ngâm nga “Một ngày hoàn mỹ” của Tôn Yến Tư, rung đùi đắc
chí mà vào nhà.
Tôi muốn một căn phòng lớn có cửa sổ chạm sàn rất lớn
Ánh mặt trời rơi vãi trên sàn nhà cũng ấm áp cuộc đời tôi...
Đoạn
Tử Lang dựa nghiêng bên cửa sổ, thoáng trong mắt là sáng rỡ khó hiểu.
Cũng đi theo Hoắc Nhĩ Phi vào phòng, thấy cô giống như Già Lưu thăm đại
quan viên * ngó chỗ này một tí, liếc chỗ kia một chút, sống rất chân
thật, một chút cũng không giả bộ.
(*) Đại Quan Viên của già Lưu:
Già Lưu là một nhân vật trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng của tác giả Tào
Tuyết Cần, cá tính trong sáng, sức sống tràn đầy, còn có tác dụng tô
điểm cho sự khắc hoạ đặc trưng tính cách của những nhân vật khác trong
tác phẩm, làm cho những hình tượng nghệ thuật ấy phong phú hơn, phức tạp
hơn và nổi bật hơn.
Đại Quan Viên là khu vườn giữ cho đám con
gái được cách biệt với thế giới bên ngoài (lời tác giả Tào Tuyết Cần),
hy vọng bọn họ ở lại trong vườn đó, sống tháng ngày tiêu dao vô ưu vô
sầu, không nhuốm mùi bẩn thỉu của lũ đàn ông. Đại Quan Viên chính là toà
thành giữ gìn cho các cô. Ý của câu này tương tự câu “Nhà quê lên
tỉnh”.
Vào nhà cũng thấy thiên nhiên tươi mát phả thẳng vào mặt,
đồ gỗ cao cấp hạng sang toàn một màu trắng ngà, điêu khắc và chế tạo thủ
công thuần khiết; tạo hình tao nhã, đường cong tỉ mỉ và sơn quét hạng
sang, không chỗ nào không tỏa ra hơi thở cuộc sống thong dong trang nhã,
thật sự làm cho lòng người mênh mông, mơ tưởng viển vông...
Đây
hoàn toàn không giống như phong cách của ác ma! Vừa vào phòng anh ta chỉ
có ba màu đen trắng xám, cũng biết tài nghệ thưởng thức của anh ta...
Hơn nữa, nhà này không giống như đã bỏ trống từ lâu! Sạch sẽ như vậy...
Hoắc
Nhĩ Phi nhìn sàn nhà bằng gỗ thật hạng sang màu xám nhạt xếp thành bậc
thang hình xoắn ốc, rất có ý muốn đi lên, lúc cô bước tới hai bước lên
bậc cầu thang thì giọng nói đáng ghét của người nào đó vang lên, “Cô ở
lầu một, ừ, đi vào hành lang bên phải này, phòng lớn nhất ở giữa là
phòng ngủ của cô.”
Thật là! Không đi thì không đi, có gì đặc biệt hơn người! Dữ dội như vậy làm gì!
Hoắc Nhĩ Phi vừa đi xuống, trong miệng lẩm bẩm, thái độ rất căm phẫn.
“Phụ nữ có thai ở lầu một tương đối an toàn.” Lúc Hoắc Nhĩ Phi đi qua bên cạnh Đoạn Tử Lang, anh ung dung mở miệng.
Hoắc Nhĩ Phi vẫn lẩm bẩm, từ từ dạo bước đến căn phòng ngủ Đoạn Tử Lang nói.
Đẩy
cửa ra, cô lập tức bị hình vẽ đóa hoa xinh xắn
mềm mại, tao nhã lịch sự hấp dẫn, từ rèm cửa sổ, ghế sa lon, vỏ chăn, ga
giường đến giấy dán tường, hoa lớn hoa nhỏ, nồng đậm, cùng nở rộ ngay
trước mắt, sinh động hoạt bát.
Thật sự là gian phòng ấm áp lãng
mạn, từ đèn đóm tới sàn nhà, không có chỗ nào không có giá đắt chết
người, thật đúng là chế độ công chúa! Khăn phủ giường bằng sa mỏng viền
tơ phóng khoáng, trên giường còn đặt mấy con búp bê, thật sự coi cô như
con nít, Hoắc Nhĩ Phi dẩu môi nghĩ thầm.
“Nơi này trừ cô và tôi
ra, tổng cộng có ba người giúp việc và một người làm vườn, đặc biệt phụ
trách ăn uống của cô là vú Ngô, đặc biệt phụ trách cuộc sống thường ngày
và sinh hoạt của cô là vú Trần, còn một người khác phụ trách vệ sinh cả
tòa nhà này. Người làm vườn bác Trần chủ yếu phụ trách hoa cỏ ở vườn
sau, phong cảnh chỗ ấy rất đẹp, thiết kế rất độc đáo, sau bữa cơm chiều
cô có thể đi cùng vú Trần đi tản bộ. Còn cô muốn ăn gì hoặc nhu cầu gì
trong phương diện cuộc sống cũng có thể nói với vú Trần, có cái gì không
thoải mái nhất định phải kịp thời nói với tôi.” Đoạn Tử Lang đứng sau
lưng cô nói một hơi.
“Không ngờ có một ngày tôi có thể sống cuộc
sống y hệt công chúa, còn có đầu bếp chuyên môn, bác sỹ, bảo mẫu... Đều
vì một mình tôi mà phục vụ, woa! Cảm giác này thật sự thoải mái! Thoải
mái ngây người!” Hoắc Nhĩ Phi hớn hở mặt mày nói.
Đoạn Tử Lang
rất yên tĩnh nhìn cô, nhìn cô kiên cường lạc quan như vậy, nhưng thật ra
bản thân đã chôn giấu không vui vẻ rồi, anh có thể trải nghiệm cảm giác
này.