Những Năm Tôi Làm Người Cản Thi Ở Ngân Xuyên​

Chương 10: 10: Nhét Xương Vào Trong Trứng Gà Bí Ẩn Không Thể Giải




Nữ sinh mặc thanh y vội vàng chạy tới đỡ lấy Vô Danh, trong lòng nàng bây giờ có chút sốt ruột, không biết Vô Danh có bị thương nặng quá hay không:

- Ngươi...không sao...chứ??

- Ta không sao, ngươi mau lùi ra một bên đi, chỗ này để ta là được rồi

Vô Danh giọng nói có chút khàn khàn.

- Xin lỗi, nếu không phải vì ta thì ngươi cũng không có bị như vậy, nếu ngươi không được vậy thì đứng đánh nữa, ngươi mau chạy đi không cần phải lo cho ta đâu.

Vô Danh lau đi vết máu trên miệng, sau đó hắn đúng dậy. Vô Danh quay đầu lại nhìn nữ sinh mặc thanh y nói:

- Ta nói là không sao mà, ngươi không cần phải lo lắng cho ta, ngươi mau chạy trước đi.

- Nhưng...

- Nhưng nhị cái gì, còn không mau đi đi...

Nữ sinh mặc thanh y cúi đầu xuống, nàng nấc lên một cái, nước mắt rơi lã chã, đây là lần đầu tiên có một người đối xử với nàng như vậy, trước kia dù nàng có bị người ta ức hiếp như thế nào thì vẫn không có một ai đứng ra giúp cả.

Nữ sinh mặc thanh y đi qua một bên nhưng nàng cũng không có chạy đi giống như Vô Danh dặn, mà lẳng lặng đứng một bên xem.

Vô Danh đứng thẳng người, cảm giác cơ thể có chút đau nhức, hai nắm tay của hắn bây giờ cảm giác giống như bị tê liệt vậy, hai nắm đấm đã nhuốm đầy máu, lan xuống cổ tay làm cho vạt tay áo nhuốm một mảnh đỏ.

Vô Danh âm thầm xuy nghĩ, hắn bây giờ phải làm như thế nào mới lật ngược được tình thế đây...

- Nói chuyện xong rồi, nếu như đã trăn trối xong rồi, vậy thì ngươi cũng không cần sống nữa.

Tô Khai nói xong, đột nhiên cả người bừng lên khí thế, hắn nhún một tới phía người của Vô Danh sau đó đánh ra một quyền.

- Phục Hổ Quyền.

Tô Khai hét lên một tiếng, ngay khi quyền đầu vừa xuất ra, không khí có chút vặn vẹo, một quyền này của hắn mang theo tư thế của một con mãnh hổ, quyền phong gào thét, khí thế uy mãnh đánh về phía ngực của Vô Danh.

Một quyền này uy lực kinh người, nếu như Vô Danh bị trúng một quyền này thì không chết cũng phải trọng thương nặng. Một quyền này không phải là một quyền bình thường mà là một quyền cực kỳ uy mãnh, một quyền này chính là một loại Đấu Kỹ.

Đối với một tu sĩ, ngoài công pháp tu luyện là quan trọng nhất ra, thì một thứ nữa không thể thiếu trong hành trang trở thành cường giả cái thế chính là Đấu Kỹ. Đấu Kỹ là một loại phương thức chiến đấu, là kỹ năng chính dùng trong thực chiến, uy lực mà đấu kỹ mang lại là cực kì mạnh mẽ, chỉ cần có đấu kỹ thì một chiêu cũng có thể giải quyết được đối thủ.

Đấu Kỹ được chia ra làm nhiều cấp bậc, trong giới tu luyện Đấu Kỹ được chia ra làm bốn loại cấp độ căn bản nhất là Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Mỗi cấp lại chia ra làm ba cấp nhỏ là hạ, trung, thượng. Trong đó uy lực của Thiên giai đấu kỹ là cực kỳ kinh khủng, mạnh tới mức có thể dời sơn lấp hải, và yếu nhất trong bốn giai thì đó chính là Đấu Kỹ Hoàng giai.

Vô Danh nhìn một quyền kia đánh tới, trong mắt hiện lên vẻ ngưng trọng tột độ, hắn không có Đấu Kỹ cho nên không thể nào tiếp được một quyền kia của Tô Khai. Nếu như hắn bị một quyền kia đánh trúng thì không chết cũng phải nằm giường vài tháng để trị thương.

Đột nhiên trong mắt Vô Danh chợt lóe lên một cái, miệng hắn khẽ nhếch lên, sau đó Vô Danh nhảy lên một cái, chính là một quyền đánh về phía Tô Khai, một quyền này mà so sánh với một quyền Đấu Kỹ kia của Tô Khai thì chính là chênh lệch một trời một vực.

- Hừ...chết đến nơi mà còn dám chống cự, ta xem ngươi làm sao tiếp một quyền này của ta, đúng là châu chấu đá xe.

Tô Khai nhìn Vô Danh giống như là một cái vật chết ở trong mắt, ánh mắt của hắn cực kỳ khinh bỉ nhìn một quyền đang đánh tới kia của Vô Danh.

Triệu Mã đằng sau Tô Khai thì cũng xì, hắn đoán chắc lần này một quyền kia của Tô Khai sẽ đánh phế người trước mắt.

Còn nữ sinh mặc thanh y kia thì quỳ gục ở dưới đất, tuy nàng không có tu vi gì, nhưng nàng vẫn có thể nhận ra một quyền kia đáng sợ bao nhiêu. Nước mắt của nàng rơi lã chã, nàng hận không thể thay Vô Danh tiếp một quyền kia, dù nếu như tiếp một quyền này nàng sẽ chết, nhưng dù chết nàng vẫn còn giữ lại được một chút tự trọng của bản thân, giữ lại tấm thân này không bị người khác vấy bẩn.

Hai người Tô Khai và Vô Danh áp sát nhau, một quyền của Tô Khai đánh vào vị trí giữa ngực của Vô Danh, còn một quyền này của Vô Danh thì là trực tiếp đánh vào mặt của Tô Khai.

- Bịch...bịch...

Hai tiếng va chạm vang lên, một quyền của Tô Khai giống như chiếc búa nặng nề đập vào ngực của Vô Danh, khiến cho Vô Danh bay ra xa khoảng bảy mét, còn Tô Khai thì bị một quyền kia của Vô Danh đánh thẳng vào mắt, bay ra phía sau bốn mét.

Cả hai người đều dùng phương pháp tấn công, cho nên không có một ai dồn toàn lực vào phòng thủ cả. Ngay lúc một quyền kia của Vô Danh sắp đánh tới Tô Khai thì Tô Khai vẫn nghĩ là Vô Danh sẽ dùng một quyền này trực tiếp ngạnh kháng với một quyền của hắn. Lúc đó hắn cực kỳ khinh miệt Vô Danh, không thể không nói đây chính là một loại ngu ngốc không có thuốc chữa.

Nhưng điều cho hắn bất ngờ là, một quyền này của Vô Danh không trực tiếp ngạnh kháng với quyền của hắn mà là nhằm vào mặt của hắn. Vì quá bất ngờ cho nên hắn đã bị Vô Danh đánh một quyền trúng mặt. Nhưng điều an ủi hắn đó chính là nếu Vô Danh không đỡ một quyền này của hắn thì một quyền này chắc chắn sẽ đánh trúng ngực Vô Danh, lúc đó chắc chắn thương thế sẽ còn nặng hơn.

- Phốc....

Trên miệng Tô Khai tràn ra từng tia máu, còn Vô Danh thì chính là trực tiếp phun ra một ngụm máu.

- Ta đã nói ngay từ đầu rồi, nếu như người không xen vào chuyện của ta, thì cũng đâu có kết cục như ngày hôm nay.

Tô Khai gạt đi vết máu trên miệng, hắn nói Vô Danh một cách mỉa mai.

- Vậy sao, ta thì thật muốn biết kết cục của ta là như thế nào đó.

Vô Danh nhếch môi cười, hắn vừa nói vừa đứng lên, nhẹ nhàng lau đi vết máu.

- Ngươi...

Tô Khai thật sự ngẹn lời, tại sao...tại sao Vô Danh trúng một quyền kia của hắn mà vẫn có thể đứng lên được, rốt cuộc là tại sao...

- Tại...tại...tại sao ngươi....

- Ngươi muốn hỏi tại sao ta trúng một quyền của người mà vẫn có thể đứng đây nói chuyện được với ngươi, cái này thực sự rất đơn giản, là ngươi đánh quá nhẹ đó.

Vô Danh nói một cách khinh bỉ, nhưng thực ra hắn bây giờ đang cảm thấy đau chết mịa lun đây, một quyền vừa nãy quả là không tầm thường.

Có một lỗ thủng to ở giữa ngực của Vô Danh, đây chính là dấu vết để lại sau khi trúng một quyền vừa nãy, áo hắn đã bị thủng một lỗ, nhưng ngay tại chỗ da thịt bị đánh vào chỉ có một dấu quyền đỏ nòm mà thôi, nhìn giống như không có thương thế gì quá nặng.

Ngay tại lúc mà Tô Khai đánh một quyền Đấu Kỹ kia tới, Vô Danh đã phải suy làm sao để có thể hóa giải được một quyền kia, nhưng hắn nghĩ mãi vẫn không ra làm sao để có thể hóa giải. Nhưng đúng là cái khó thì nó cái khôn, hắn việc gì mà phải đi tìm cách phá giải tại sao lại không thể thử đỡ một quyền kia, rồi cũng đánh trả lại đối phương một quyền, như vậy chẳng phải là sảng khoái hay sao.

Đối với những tu sĩ khác, nếu như có cùng tu vi với Vô Danh mà đỡ trọn một quyền kia thì chắc chắn là trọng thương không thể nghi ngờ. Nhưng tại sao Vô Danh lại có thể đỡ một quyền kia?? Cái này thực ra rất đơn giản, bởi vì khi Vô Danh đỡ một quyền kia, hắn đã vận chuyển công pháp luyện thể Vô Cực Hóa Thần Luyện Thể quyết.

Luyện thể chính là một loại tu luyện về thân thể, luyện thể có thể khiến cho cơ thể rắn chắc hơn, thừa nhận được nhiều lực lượng phá hoại. Mà quá trình luyện thể cũng chính là quá trình tàn phá thân thể, phá rồi lại lập. Vô Danh khi vận công pháp luyện thể để đỡ một đòn kia của Tô Khai thì đã giảm được ba thành lực lượng đánh lên, còn lại bảy thành lực lượng hắn phải thừa nhận vào trong cơ thể, nhưng khi vào trong cơ thể sẽ bị đường vận chuyển của công pháp luyện thể dùng để cường hóa thân thể, giúp cho thân thể khôi phục nhanh hơn.

Lúc nãy mặc dù trúng một quyền kia lồng ngực giống như muốn vỡ đi, nhưng Vô Danh vẫn cắn răng chịu đựng, để cho cơ thể hồi phục một cách chậm chạp. Mặc dù một quyền này không làm hắn trọng thương nhưng cũng đã rạn xương rồi.

Bây giờ Vô Danh muốn cuồng chiến một trận táit sự rồi, cái kiểu đánh nhau liều mạng này khiến cho hắn cảm thấy thèm rồi đó, thật sảng khoái. Hắn không có đan dược để trị thương, không có Đấu Kỹ, vậy thì lúc này hắn cũng không cần nữa, dùng kỹ năng đánh không lại, vậy thì khỏi cần dùng, cứ đánh bừa là được.

Vô chiêu thắng hữu chiêu.

Tô Khai nghe Vô Danh nói vậy thì hoàn toàn đơ luôn rồi, mặc dù hắn không tin Vô Danh nói thật, nhưng hắn làm sao có thể không tin, trong khi hắn đã dùng toàn lực công kích Vô Danh mà Vô Danh vẫn chẳng hề mảy may. Vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, trúng một đòn như vậy mà không hề gì thì tu vi phải như thế nào, nếu hắn trúng một đòn như vậy mà không sao vậy thì chứng tỏ tu vi hắn phải rất cao, nhưng tại sao lúc giao thủ lại đánh như vậy, đây là muốn chơi đùa hắn sao.

Nhưng Tô Khai không có thời gian để nghĩ nhiều, vì bây giờ Vô Danh lại tiếp tục xông tới rồi.

- Càn rỡ, người bất quá cũng chỉ là cố hết sức gắng gượng mà thôi, ta không tin một quyền đó của ta lại không gây tổn thương gì cho ngươi.

Tô Khai hét lên sau đó cũng nhảy tới đánh ra một quyền.

- Bịch....bịch...bịch...

Tô Khai và Vô Danh lao vào nhau, quyền phong gào thét, liên tục là nhưng tiếng va chạm vào thân thể vang lên. Vô Danh không phòng thủ, cũng không ngạnh kháng, hắn trực tiếp đánh thẳng vào mặt của Tô Khai, mặc cho Tô Khai đánh lên người hắn, hắn muốn nhân cơ hội lần này luyện thể luôn.

- Hự...hự...

Vô Danh và Tô Khai cả hai người đều rên lên. Vô Danh chỉ cho Tô Khai đánh vào thân thể của mình chứ không cho hắn đánh vào mặt, còn mặt của Tô Khai bây giờ thì đã bị Vô Danh đánh cho thâm tím hết cả lên rồi. Vì Vô Danh liên tục đánh vào mặt Tô Khai nên khiến cho Tô Khai phải giảm bớt lực công mà phòng thủ, nếu không cái mặt của hắn sẽ nát bét mất...

Vô Danh vừa đánh vừa chịu đòn, hắn cảm thấy cực kì khoái trá. Vô Danh vừa đánh vừa cười một cách ma mị, Tô Khai nhìn Vô Danh mà giống như nhìn thằng điên, Tô Khai hét lên:

- Thằng điên, con mẹ ngươi đúng là đồ điên, dừng lại, không đánh nữa...

Tô Khai bây giờ tức điên lên rồi, cái tên trước mắt hắn này đánh chẳng theo đường lối gì hết, hắn đánh chính là theo cách của thằng điên, không phòng thủ gì hết mà là lưỡng bại câu thương. Hắn không thể nào chịu nổi cái kiểu đánh này nữa rồi.

- Đánh tiếp, gia gia ngươi vẫn chưa chơi đủ..khà khà...

Giọng nói khàn khàn giống như con quỷ khát máu của Vô Danh truyền ra, khiến cho người ta nghe mà lạnh cả sống lưng.

- Phốc...phốc

Quần áo trên người của Vô Danh cũng dần bị rách ra, cơ thể của hắn thừa nhận trực tiếp quyền và chưởng của Tô Khai, những vết thương cứ liên tiếp tăng dần, máu từ vết thương tràn ra nhuộm đỏ cả màu áo trắng. Tô Khai cũng thảm không kém gì, cả mặt sưng húp môi không khác gì con cá trê, phun ra một ngụm máu bắn vào người Vô Danh.

- Bốp, bốp, bốp.....

Lại vài tiếng nữa vang lên, mặt của Tô Khai bây giờ đã biến dạng luôn rồi, hắn rất muốn dừng lại cái kiểu đấu pháp này, nhưng Vô Danh không cho Tô Khai dừng lại, hắn vẫn như người điên mà lao vào đấu đá.

- ẦM...

Quyền phong giao nhau một tiếng ầm vang lên sau đó cả hai đều lùi lại phía sau, cuối cùng thì Tô Khai hắn cũng đã tách được Vô Danh ra.

Mọi người đọc xong nhớ để lại một like nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.