Những Lá Thư Người Cha Gửi Cho Con Gái

Chương 20: Thái thị kiếm quán




Ngày thứ ba dì cả đến, đã hai ngày liên tục không ra ngoài, Lam Nguyệt sắp không chịu nổi nữa rồi, chỗ này không giống như ở chỗ của Tiểu Tử, sau hai ngày cô đã không muốn ở đây thêm một chút nào nữa. Dì cả còn chưa đi, sau khi Lam Nguyệt đổi băng vệ sinh xong, nghỉ là mình đã có thể thích ứng với cuộc sống nơi này rồi. Nếu mới hai ngày đã hết, Lam Nguyệt thật sự lo lắng mình có thể mắc bệnh gì đó liên quan đến mất cân bằng nội tiết.

Lúc trước thấy thời gian dì cả của Tô kéo dài ba hoặc bốn ngày, Lam Nguyệt rất lo lắng không biết mình có bị bệnh không, hôm nay dì cả còn chưa đi thì mới thấy yên tâm. Nhưng cô không muốn ở một mình trong hang thêm một phút nào nữa. Buổi sáng vừa mới ngủ dậy, khi Trát Nhĩ nói tuyết đã ngừng, cô liền muốn đi ra ngoài một chút. Phải kì kèo với Trát Nhĩ một lúc lâu hắn mới chịu đồng ý, điều kiện tiên quyết là vẫn phải nằm trong lòng hắn. Lam Nguyệt cũng hết cách, khi dì cả đến cả người cô trở nên mệt mỏi, nên vào những ngày thế này, Trát Nhĩ đều cực kỳ khẩn trương.

Bên dưới núi đá, đám đàn ông đang quét tuyết. Cả đám đang cầm cây trúc quơ qua quơ lại, thấy Trát Nhĩ bế Lam Nguyệt đi ra đều chào hỏi cô. Lam Nguyệt hít sâu một hơi, thoải mái nào, rồi cũng vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé với mọi người. Già Sơn đang đứng ở cửa hang núi lớn, nhìn thấy Lam Nguyệt được Trát Nhĩ bế ra ngoài, liền cằn nhằn phải mặc thêm nhiều da thú linh tinh. Đã hai ngày rồi già Sơn không nhìn thấy Lam Nguyệt. Hai ngày qua cô đều ăn ở trong hang của mình, không hề lộ mặt ra ngoài, chỉ có Tô và mấy người phụ nữ là thường xuyên đến chỗ cô.

Lam Nguyệt muốn đến bờ sông xem một chút, vẫy vẫy tay với Sơn, Trát Nhĩ lại bế cô đi.

Lòng sông vẫn còn đóng băng, rất dày, Lam Nguyệt dùng cây gậy chọc xuống, muốn thử đứng trên đó. Trát Nhĩ không để cho cô đi xuông, Lam Nguyệt bĩu môi không đi nữa, ngoảnh lại nhìn mọi người ở núi đá. Lam Nguyệt chuyển mắt nhìn khuôn mặt cương nghị của Trát Nhĩ, quyết định nói với hắn về vấn đề Bộ lạc.

“Trát Nhĩ, tôi đang nghĩ, nơi cư trú cứ tiếp tục thế này cũng nên có một chút thay đổi. Tôi đang nghĩ đổi nơi cư trú thành Bộ lạc” Lam Nguyệt chăm chú nhìn Trát Nhĩ.

“Bộ lạc? Là cái gì? Tên gọi mới của nơi cư trú sao?” Trát Nhĩ tìm chút cỏ khô ngồi xuống, nghe Lam Nguyệt nói

“Bộ lạc chính là hình thức tiến hóa của nơi cư trú, cái gì là hình thức tiến hóa anh đừng hỏi, tôi cũng không thể giải thích rõ ràng được, Bộ lạc tốt hơn so với nơi cư trúc, Bộ lạc có thủ lĩnh, trí giả, thầy thuốc. Mọi người trong Bộ lạc đi săn thú, hái lượm dưới sự phân công của thủ lĩnh, sau đó thủ lĩnh phân chia thức ăn cho tất cả mọi người, để mọi người đều có ăn, phụ trách chủ ngoại. Trí giả là một người thông minh, lãnh đạo mọi người trong Bộ lạc để có một cuộc sống tốt đẹp hơn, địa vị của trí giả ngang với thủ lĩnh, phụ trách chủ nội. Thầy thuốc chính là như lần trước tôi hái thảo dược ấy, còn nhớ không? Thầy thuốc học cái này, hái thảo dược, chữa bệnh cho mọi người.”

Lam Nguyệt nói tới đây thì ngừng lại, nhìn Trát Nhĩ, không biết hắn có hiểu hay không. Trát Nhĩ trầm ngâm.

“Lam Lam…Nơi cư trú hiện tại vẫn rất tốt, sao lại phải chuyển thành Bộ lạc.”

“Trát Nhĩ, khi bọn Mục đến đây, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Nơi cư trú có nhiều người, xung quanh cũng có không ít nơi cư trú khác, sau này e là sẽ đụng độ với bọn họ, hơn nữa có thể xảy ra những chuyện như tranh đoạt phụ nữ gì đó. Nếu chuyển thành Bộ lạc, có thủ lĩnh lãnh đạo, chúng ta có thể bảo vệ người của mình tốt hơn. Anh nghĩ thử xem nhé, trong lúc chiến đấu, mọi người chạy loạn lung tung, phụ nữ và thức ăn nhất định sẽ có tổn thất, nhóm đàn ông cũng sẽ có tử vong, nếu có thủ lĩnh lãnh đạo, khả năng chúng ta đánh thắng kẻ đến cướp đoạt sẽ cao hơn.”

Lam Nguyệt giải thích cặn kẽ cho Trát Nhĩ, cô biết loài người sớm muộn gì cũng tiến đến thời kì Bộ lạc, chỉ hy vọng cô không thay đổi quá nhiều. Nếu bởi vì cô mang đến hiệu ứng cánh bướm, cô sợ loài người đời sau sẽ không tồn tại, cho nên vẫn dựa theo hình thức sinh hoạt của loài người nguyên thủy, cẩn thận hé mở từng chiếc cánh một. Bộ lạc là trạng thái phát triển có thật của loài người, cô hi vọng bọn Trát Nhĩ có thể có một cuộc sống tốt hơn. Cô coi núi đá như là nhà của mình, hơn nữa ở đây còn có người đàn ông của cô.

Trát Nhĩ nghĩ nghĩ một chút đã hiểu những lời mà Lam Nguyệt nói, ôm Lam Nguyệt quay về núi đá. Khi Lam Nguyệt còn mù mờ chưa hiểu gì, Trát Nhĩ đã gọi già Sơn và già Lưu, nhanh chóng nói những lời của Lam Nguyệt lại cho bọn họ nghe. Già Sơn và già Lưu nghe xong thì trầm ngâm một lúc lâu, rồi gọi mấy người đàn ông chủ chốt ở nơi cư trú tới. Mộc Sa, Khôn, Trát Nhĩ, Mục, Hoắc Lí, Đạt, hai già, cậu thiếu niên Thạch tụ tập lại. Mấy người nghe xong, im lặng rất lâu, sau đó đều đồng ý.

“Lam nha đầu, làm thế nào để lựa chọn thủ lĩnh?” Sau khi mọi người đã đồng ý, già Sơn hỏi Lam Nguyệt.

“Ông và già Lưu tạm thời đảm nhận, sau mùa tuyết sẽ cho mọi người tỷ thí, người nào mạnh nhất sẽ trở thành thủ lĩnh”. Lam Nguyệt nói, mặc dù trong lòng cô hy vọng là Trát Nhĩ, nhưng cô cũng rõ thủ lĩnh cần phải có uy tín, Trát Nhĩ phải tự tạo uy tín cho riêng mình, lại nói Trát Nhĩ nhất định cũng đồng ý tỷ thí, cô rất hiểu người đàn ông của mình.

“Ừm, lựa chọn qua tỷ thí đi, bọn tôi đều tin phục người mạnh”. Những người khác đều đồng ý. Già Sơn và già Lưu vui mừng nhìn bọn trẻ, vô cùng hài lòng.

“Cháu không đi tỷ thí, cháu muốn học làm đồ với Lam Nguyệt, trở thành người làm kỹ thuật như Lam Nguyệt nói, cháu thích cái này”, Hoắc Lí trực tiếp không tham gia, cậu không có hứng thú với chức thủ lĩnh, từ sau khi được Lam Nguyệt dạy cho làm mấy thứ đồ linh tinh kia, cậu đã tìm được thứ mà mình thật sự thích, bình thường mỗi khi đi săn thú về, cậu lại đi đẽo gọt gỗ hoặc cây trúc để làm đồ.

“Khá đấy, còn nhỏ thì nên làm những chuyện mình thích, sau này thì đi tìm cô gái mà mình thích”. Lam Nguyệt và Hoắc Lí thường xuyên ở cùng một chỗ với nhau, nên có thể nói đùa một chút. Cậu nhóc Hoắc Lí đỏ mặt.

“Trát Nhĩ, hết mùa tuyết thì tỷ thí đi.” Trong mắt Mộc Sa toát lên vẻ kiên quyết. Trát Nhĩ nhìn Mộc Sa, biết hắn muốn phân cao thấp với mình, nguyên nhân là vì cô gái nhỏ đang ở trong lòng mình. Có lẽ Mộc Sa rất khao khát vị trí thủ lĩnh này. Trát Nhĩ đồng ý với Mộc Sa.

“Nếu Mộc Sa làm thủ lĩnh thì sẽ cho cậu ta kết đôi với Lam nha đầu nhé?” Già Lưu bước lên đài, nói một câu, một loạt ánh mắt xoẹt xoẹt bắn về phía lão. Mộc Sa hưng phấn nhìn Lưu, ánh mắt sắc bén của Trát Nhĩ bắn về phía Lưu, Khôn nhìn Lưu bằng ánh mắt hả hê, già Sơn nhìn lão bằng ánh mắt phụ họa, Đạt trưng ra ánh mắt như đang xem kịch vui, còn Mục thì mang theo ánh mắt mình không phải là không có hi vọng. Già Lưu bị dọa sợ, nuốt nuốt nước miếng, thiếu chút nữa là bỏ chạy.

“Dám lấy cháu ra làm phần thưởng thử xem!” Lam Nguyệt sầm mặt nhìn mọi người, mặc dù không nói rõ là phần thưởng, nhưng ý tứ thì ai cũng đoán được. Già Lưu vội vàng xoa dịu: “Ha ha, đùa thôi, đùa thôi, sao mọi người manh động như vậy chứ”

Già Sơn triệu tập toàn bộ mọi người ở núi đá đến, tuyên bố chuyện vừa rồi mới thương lượng xong, còn nói hai già bọn họ tạm thời đảm nhận chức vị thủ lĩnh, ngoài ra mọi người đều có thể tham gia ứng tuyển lựa chọn thủ lĩnh. Ở núi đá lập tức xôn xao, mọi người xoa xoa tay, ai cũng muốn được cống hiến cho núi đá.

“Sơn, tên bộ lạc là gì? Bộ lạc Núi đá?”, già Lưu đột nhiên nghĩ đến vấn đề nghiêm túc này, già Sơn nghẹn họng, lão mừng quá mà quên mất, lại nhìn Lam Nguyệt.

“Bộ lạc Mông Tạp, chúng ta đến từ nơi đó” Lam Nguyệt ngắn gọn kết thúc gút mắc của hai già, “Bộ lạc Mông Tạp. . Bộ lạc Mông Tạp. . . Được. . Đứa nhỏ này thật là. . . Vẫn biết nhớ đến cội nguồn của mình”, già Sơn cảm động nghẹn ngào.

Già Sơn và già Lưu tuyên bố tên của Bộ lạc cho mọi người, tất cả đều phấn khích không ngừng reo hò tên Bộ lạc.

“Cha, trí giả và thầy thuốc là ai ạ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.