Những Kẻ Điên Rồ Phải Chết

Chương 6




Edit : NaNa

“Mạc Kính Phong ~! Không thấy ta có phải là ngươi ăn không ngon ngủ không yên hay không ?! A!” Cọp không phát uy, hắn xem nàng là mèo kitty a ?

“Nương tử không thích những thứ này sao ? Vậy ta đổi lại lấy phỉ thuý mã não thì sao ?” Mạc Kính Phong vẫn cợt nhả như cũ, làm như không biết nàng đang tức giận, với hắn, bộ dạng khi nàng tức giận càng mê người hơn

“Phỉ cái đầu ngươi! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì ? Có biết nghe tiếng người hay không ?!” Kể từ sau khi gặp được hắn, Ngọ Lăng Phong phát hiện tính mình càng lúc càng nóng nảy, nàng không dám bảo đảm, nàng còn có thể nhịn được bao lâu nữa

Kể từ chuyện bất hạnh “trúng thưởng” nửa tháng trước, người này giống như ôn thần vậy, vứt cũng không vứt được, cả ngày chỉ biết khiêu chiến với cực hạn của nàng, cho dù nàng thờ ơ hay nổi giận, ngày nào hắn cũng đến nhà hai lão, đưa cho nàng nào là vàng bạc, trân châu, phỉ thuý , … không thứ nào là không có

Ngọ Lăng Phong rốt cuộc cũng hiểu không có gì là cho không ! Bằng chứng là đây, nàng dễ dàng lấy được Đồng Hoa kính lại bị nó hút về Đường triều, nhận được tú cầu lại bị hắn bám dính lấy …

Đời sau ghi nhớ!

“Nương tử đừng giận! Nếu ngươi không thích, sau này ta sẽ không đưa !” Không thích trân châu, vải vóc vậy nàng thích gì chứ ? Không sao, ngày mai hắn sẽ đưa đến phấn bột xem nàng có thích không …

“Ta nói rồi , không được gọi ta là “Nương tử” ! Còn nữa, sau này ngươi biến mất trước mắt ta đi !” Ngọ Lăng Phong căm tức đẩy hắn đang chặn ngang cửa ra, tức giận đi ra ngoài hóng mát. Cứ tiếp tục ở trong không gian nhỏ hẹp này cùng hắn, nàng không dám chắc có giết hắn hay không !

“Thật xin lỗi, ta không thể đồng ý!” Cái gì hắn cũng không đáp ứng nàng, nhưng cái này thì không được, hắn đã định sẽ yêu nàng suốt đời rồi !

Nghĩ đến cũng thật là đả thương người ! Hắn đường đường anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, phong độ dư thừ, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, nhưng trong mắt nàng lại không bằng mấy lượng bạc nhỏ ! Mạc Kính Phong Hắn không…thiếu đồ! Nhưng thiếu chút nữa bị 100 lượng bạc của nàng “bán đi” ! Ngày đó, biết được mọi chuyện, nàng chẳng những la hét không ngừng, có dám hỏi hắn có được nhận bạc hay “chuyển nhượng quyền lợi” hay không ?! Thậm chí còn dám “bán đấu giá” hắn nữa ! Lúc đo, hắn hận không thể đánh nàng một trận, sau đó bổ đầu nàng ra xem trong đó có gì ! Người đàn ông hoàng kim độc thân hắn người người tranh đoạt trong mắt nàng lại không bằng 1 đồng !

“Xin ngươi ~ Tha cho ta được không ! Chúng ta không thích hợp !” Một trước một sau đi tới bờ sông! Ngọ Lăng Phong rốt cục chịu không được quay lại hành lễ với hắn. Đáng tức giận ! Tại sao nàng khổ sở như thế mà hắn lại cứ nhàn nhã như thế ?! Rốt cuộc là nàng sai nơi nào ?

“Chưa thử qua làm sao biết không thích hợp!” Bọn họ chỉ thiếu có cơ hội

“Không thích hợp là không thích hợp, không thử cũng biết!”

“Nga?”

“Đại gia đình như các ngươi không phải coi trọng môn đăng hộ đối sao ? Thuở nhỏ, ta không cha không mẹ là cô nhi, tam tòng tứ đức không hiểu, tứ thư ngũ kinh cũng chưa nghe qua, cầm kỳ thư họa không được, học hành viết chữ một chữ lại càng không biết ! Hành động lỗ mãng, tiếng nói thô tục, tánh khí táo bạo! Lên không được phòng khách, xuống không được phòng bếp, hết ăn lại nằm chỉ biết ăn không ngồi rồi, lại không hiếu kính với trưởng bối! Mỹ nữ trên đời nhiều như thế, vì một cái cây mà buông tha cho 1 khu rừng, không đáng a !” Huống chi nàng còn là một cái cây sâu lắc sâu lơ trong rừng, không thể ra ngoài ánh sáng ! Nếu hắn thật sự biết “nghề” của nàng, không biết hắn sẽ chạy xa đến cỡ nào

Mạc Kính Phong vì lời nói của nàng mà khuôn mặt trở nên âm trầm, trong mắt lại lộ ra một tia ôn nhu cực kì

“Ngươi nhất định chịu không ít khổ cực !” Ủy khuất cho nàng! Từ nhỏphải độc lập đối mặt với cuộc sống gian khổ. Mạc Kính Phong đương nghĩ nàng vì không có cha mẹ dạy dỗ nên tính tình hung hăng hơn người ~ ách ~ nói thật thì là thiếu sự quan tâm của người nhà . Ngọ Lăng Phong nếu biết được những lời vừa nãy của nàng càng làm hắn quyết tâm cưới nàng hơn thì chắc chắn nàng sẽ tức chết !

“Ngươi ~!” Nhu tình trong mắt hắn làm cho Ngọ Lăng Phong thoáng rung động, nhưng chỉ trong một thoáng

“Ngươi rốt cuộc có hiểu ý của ta không ?” Nàng bỡn cợt hắn, hắn cũng không chịu buông tha cho nàng, hắn còn muốn như thế nào nữa ? Ngọ Lăng Phong không phát giác được khẩu khí của mình đã giảm đi một ít

“Nếu ngươi nghĩ vì những nguyên nhân kia mà ta cự tuyệt ngươi, vậy ngươi không cần lo lắng ! Mạc gia không quan tâm đến môn đăng hộ đối!” Nếu không mẹ hắn cũng không gấp gáp như vậy, ngày đêm kêu hắn “thu” nàng vào tay

“Huống chi nương tử ngươi nói cũng không hoàn toàn đúng. Phòng khách nhà ta thì không dùng đến, còn phòng bếp, cho dù ngươi muốn ta cũng không nể để ngưoi đụng vào. Mạc gia Thiếu phu nhân chỉ cần biết “Hết ăn lại nằm” là được, nương tử ngươi vừa lúc phù hợp, cũng không ai có thành kiến gì”

“Ngươi ~ ngươi ~ rống!” Đừng nóng giận ~ đừng nóng giận! Lui 1 tiến 9!

“Còn nữa, ta cũng không muốn cùng người khác chia xẻ phu quân !” Ngoan độc vậy đi ! Nữ nhân cổ đại chỉ cần “ghen” là sẽ bị vứt bỏ mà !

“Ta vốn không có ý định cưới vợ bé!” Một khi đã xác định là nàng, hắn nhất định yêu tha thiết. Có lẽ đây là di truyền từ cha mẹ hắn

“Không phải chứ ? ! Có tam thê tứ thiếp cũng không muốn? Ngươi đúng là không biết hưởng phúc !”

“Ngươi hy vọng ta cưới vợ bé?” Nàng tốt nhất là đừng nói “có”, nếu không hắn sẽ trừng phạt nàng !

“Cũng không liên quan đến ta, ta cần chi phải để ý, được chứ ?!” Hơn nữa hắn cũng không phải của nàng, nàng cần gì quan tâm hắn có tam thê tứ thiếp hay không chứ ?Namnhân chính là như vậy, ăn được nhưng không thể giữ lại được, đây cũng là một lí do mà nàng từ chối hắn

“Cho dù cưới vợ bé cũng phải được chính thất đồng ý, nương tử!” Mạc Kính Phong nói chuyện cũng không quên chiếm tiện nghi của nàng. Nương tử! LÀm người ta thật uất ức! Giai nhân còn chưa để hắn vào trong mắt ! Haizz ! Thật làm người tức giận !

“Ta nói không cho gọi ta như vậy!” Ngọ Lăng Phong cảm giác mình sắp điên rồi!

“Ngươi lấy được tú cầu!” Nàng đừng nghĩ có thể phủ nhận !

“Đó là ngoài ý muốn!” Nếu như nàng biết mọi chuyện sẽ như thế này, có chết nàng cũng không giành với đám nữ nhân kia

“Đó là ý trời, dân chúng Dương Châu có thể chứng kiến”

“Chứng kiến cái quỷ! Ta không lấy chồng ngươi có thể làm khó dễ được ta sao ! Hừ!” Nàng không tin hắn có thể mạnh bạo với nàng

“Thật không làm gì được sao?” Mạc Kính Phong đột nhiên dựa sát vào người nàng, giữa bọn họ có thể nghe được hơi thở lẫn nhau

Ngọ Lăng Phong sợ hết hồn. Đang muốn mở miệng.

“Ngươi ~~ ngô ~? !” Không thể tin mở to mắt, Ngọ Lăng Phong làm sao cũng không nghĩ hắn ~~ hắn ~ lại hôn nàng!

“Rất ngọt !” Mạc Kính Phong lưu luyến không rời buông nàng ra , liếm liếm khoé môi, quả thật là rất ngọt, làm hắn không muốn rời đi !

Mạc Kính Phong còn đang đắm chìm trong nụ hôn, không biết đại nạn đang đến gần

Hắn, có , toan tính, ! Toàn bộ người trong thôn đều biết hết rồi ! Ngọ Lăng Phong cố gắng kiềm chế lại lửa giận, một giây sau :

“Đáng chết”

Bành ~!

Nàng rốt cục vẫn phải “Xuất thủ” ! Phật tổ khoan thứ!

“Hừ ~! Đáng đời!” Nói xong, nàng phủi phủi tay rời đi

“Chết tiệt ~ Ngọ Lăng Phong ~ ngươi đứng lại cho ta!” Mạc Kính Phong quả thực không dám tin! Nàng ~ lại ~~~ đạp hắn xuống nước? !

“Tiểu Ngọ nha ~ ta thấy Mạc thiếu gia thật lòng với ngươi, sao ngươi không thử tiếp nhận hắn ?!” Lưu đại nương, cũng là người giúp đỡ nàng từ khi đến Đường triều không nhịn được mở miệng

“Đại nương, ngươi không hiểu!”

“Có câu nói ‘Người trong cuộc không rõ, người ngoài cuộc rất rõ ràng. Mọi tình cảm của Mạc thiếu gia mọi người đều biết.” Cũng chỉ có nàng lo tức giận, không chịu tìm hiểu người ta rõ ràng. Nếu không phải thật tâm yêu thích, một công tử suốt ngày được nuông chìu làm sao bám mãi theo nàng, ngày ngày kề bên nàng không nói, còn đưa đến bao nhiêu món đồ chỉ mong nàng vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.