Những Kẻ Điên Rồ Phải Chết

Chương 30




“Hướng!” Ngọ Lăng Phong vừa xuống lầu liền thấy Triêu Hiểu Đồng đang định đi ra ngoài

“Đi đâu?”

“Ách ~ ta ~ ta ~” Ngọ Lăng Phong vốn chỉ tuỳ tiện hỏi thôi, không ngờ nàng ta lại nói năng lắp bắp như vậy, làm nàng có chút tò mò

“Sao cứ lắp bắp ta ta mãi thế ? !” Giống như đang làm chuyện xấu bị bắt quả tang vậy

“Ách ~ không có ~ không có gì !” Lần đầu tiên bị bắt quả tang, Triêu Hiểu Đồng không biết làm sao

Không có gì? ! Ngọ Lăng Phong quái dị nhìn nàng

“Đợi chút, ta có việc muốn nói !” Đến lúc để mọi người biết rồi, dù sao sớm muộn gì cũng phải nói thôi

“Nga ~” Triêu Hiểu Đồng biết điều trở về chỗ ngồi, không dám dị nghị, mặc dù trong lòng đang gấp gáp! Ở nhà, nàng luôn là người không có chủ kiến, bởi vì “đần” a !!!

“Những người khác đâu? !” Ngọ Lăng Phong vừa hỏi xong, Diệp Tĩnh Tịch vừa lúc đi từ trên lầu xuống

“Có chuyện gì không?” Diệp Tĩnh Tịch nhìn Triêu Hiểu Đồng đang rất gấp gáp, lại nhìn Ngọ Lăng Phong

“Uk ~!” Ngọ Lăng Phong ngồi xuống sofa, lấy li cà phê lên uống một hớp

“Các ngươi không phải muốn biết chuyện ở Đường triều sao ?”

“Muốn nói ?” Diệp Tĩnh Tịch ngồi xuống bên cạnh nàng

“Thật ra thì cũng không có gì!” Ngọ Lăng Phong đại khái nói về kinh nghiệm của mình ở Đường triều, bao gồm cả lễ “vứt tú cầu chọn hôn” kinh thiên động địa kia

“Vứt tú cầu chọn hôn? !”

“Ha ha ~ thật vui quá ~ “

“Người nào vứt tú cầu chọn hôn ?!”

“Dạ! Vừa đúng lúc”

“Có việc?” Hiên Viên Dạ vừa bước vào cửa dùng vẻ mặt nghi vấn nhìn nàng

“Nghe nói ngưoi có một mặt của Đồng Hoa kính ?”

“KHông phải là của ta!”

“Của nam nhân của ngươi thì cũng như nhau thôi”

“Đáng chết! Người nào nói cho ngươi!” Hiên Viên Dạ lãnh băng đến cực điểm

Đối với Ngọ Lăng Phong, Triêu Hiểu Đồng và Diệp Tĩnh Tình cũng rất bình thường, cũng không phải chuyện mới mẻ gì, ngày nào Ái Lệ Ti cũng báo cáo tường tận với các nàng a

“A ~ oan quá ~ không phải là ta ~” nhìn thấy ánh mắt giết người của nàng, Ái Lệ Ti vội vàng làm sáng tỏ! Nàng chưa nói gì nha ! Sau khi Ngọ tiểu thư trở về liền ủ rũ suốt ngày, nàng muốn nói cũng không được

“Là lão đầu tử nói !”

Lão đầu tử chết tiệt !

“Ngươi cần làm gì ? !” Thật ra thì trong lòng nàng đã có câu trả lời thích hợp rồi, chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi

“Ta ~” Ngọ Lăng Phong có chút ngượng ngùng! “Ta muốn trở về đó !”

“Đường triều?” Ba người kia kinh ngạc nhìn nàng!

“Uh!”

“Tại sao? !” Lúc này ánh mắt biến thành không giải thích được

“Có một số việc còn chưa xử lý xong!” Nàng mất tích, không biết Mạc gia sẽ có phản ứng ! Đặc biệt là… Hắn!

“Chuyện gì a? !” Mở miệng hỏi là Triêu Hiểu Đồng tò mò

“Tình trái!” Diệp Tĩnh Tịch nhàn nhã nói, giống như đang truyền bí quyết châm cứu vậy ! Từ xưa đến nay, cũng chỉ có chữ “tình” mới để người ta khổ sở như vậy

“Ách ~ miễn cưỡng mà nói thì có lẽ là vậy ~” Ngọ Lăng Phong có chút lo lắng, làm bác sĩ có phải đều hiểu lòng người đến vậy không ?

“Tình trái? !” Người đang sợ hãi kêu lên là Triêu Hiểu Đình ! Ngọ cũng có “Bạn trai” nga! Khó trách! Ái Lệ Ti không thể tìm chuyện ở cổ đại, thế nên nàng mới nắm bắt thông tin chậm đến thế ! Thật muốn nhìn xem hắn như thế nào !

“Dạ! Được không ? !” Chỉ có nàng ta mới có thể tìm được Đồng Hoa kính

Hiên Viên Dạ trầm tư một chút

“Mười lăm tháng này ta sẽ đưa cho ngươi!” Ai ~ không biết lần này tên vô lại kia lại muốn điều kiện gì !

“Cám ơn!”

Tiếp theo là trầm mặc! Bốn người đều có muốn nói, khó có khi bốn người ngồi chung một chỗ, nhưng lại không biết nói cái gì !

Triêu Hiểu Đồng khẽ đảo mắt !

“Cái kia ~ ách ~ ta có thể đi trước hay không ?!” Đã muộn !”Hắn” khẳng định rất tức giận!

Tầm mắt ba người kia trao đổi lẫn nhau, sau đó đồng thời chuyển qua nàng

“Hướng! Gần đây hình như ngươi rất nhiều việc thì phải !” Thường đi sớm về trễ! Diệp Tĩnh Tịch buồn cười nhìn vẻ mặt Hướng như con thỏ sợ thợ săn

“Không có ~ không có !” Đáng chết ! Sao tất cả mọi người đều nhìn nàng, giấu đầu lòi đuôi sao ?

“Vậy gần đây ngươi đang bận cái gì ?”

“Ách ~ ta ~ đi chơi!” Hô ~ nóng quá! Ái Lệ Ti có phải quên bật điều hoà không ? Triêu Hiểu Đồng len lén lau mồ hôi

“Chơi cái gì? !” Nhìn vẻ mặt nàng chột dạ, ngay cả bất cần đời như Ngọ Lăng Phong và Hiên Viên Dạ cũng thấy nghi ngờ

“Tựu ~ ách ~ thì đi chơi một chút ~” Triêu Hiểu Đồng khẩn trương vuốt vuốt ngón tay mình, đầu càng lúc càng cúi thấp

“Hướng ~!”

“Ta ta ta ta ~ là hắn đang đợi ta !”

“Hắn? !”

“Hướng! Ngươi có thể giải thích một chút không ? !”

“Ta ~ ách ~ ai u ~ hắn ~ Nicolas ~!” Khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng lên

Ngọ Lăng Phong sắp hôn mê rồi !

“Ngay cả ngươi cũng có nam nhân ! Ông trời a ! ! Mấy ngày ta không có ở đây đã xảy ra chuyện gì ?!” Ngọ Lăng Phong nhìn về phía Diệp Tĩnh Tịch

“Tịch ~ ngươi cũng ~? !”

“Ta không có!” Diệp Tĩnh Tịch mỉm cười. Trong đầu không tự chủ hiện lên một khuôn mặt bá đạo

“Dạ? !” Ngọ Lăng Phong chuyển sang Hiên Viên Dạ! Nàng còn chưa hỏi tại sao bọn họ biết

“Ta còn có việc!” Hiên Viên Dạ không trả lời nàng! Đứng dậy đi lên lầu! Đối với cái câu “Nam nhân của nàng”, nàng tuyệt đối không thừa nhận

“Hướng? !”

“A ~ trễ rồi ! Ta đi trước! Bye!” Triêu Hiểu Đồng không đợi nàng đặt câu hỏi, nhanh như chớp đi ra cửa!

“Rống ~! Giống như trời sụp ấy nhỉ ! Mới không gặp vài ngày ai cũng coi thường ta !” Ngọ Lăng Phong tức giận ngồi xuống!

“Tịch ~ ngươi xác định ngươi không có gạt ta ? !” Hai người kia đều “gặp chuyện không may”, nàng thật nghi ngờ người nào đó đang giả vờ an nhàn trước mặt nàng

“Ngươi nên nghĩ xem làm sao báo đáp ân tình trái!”

“Cái gì chứ ~ Ta ~? !”

Tại sao chứ ?

Chết tiệt ! Đợi nàng giải quyết xong chuyện ở Đường triều, nàng nhất định tìm các nàng ta hỏi cho rõ ràng !

“Rống ~ làm cái gì a!” Vất vả chịu đựng qua nửa tháng, Dạ quả nhiên đúng hẹn đưa nàng Đồng Hoa kính, nàng không do dự đặt cái kính dưới ánh trăng, sao đó xuyên qua, nhưng lần này lại xuyên trúng hồ nước

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.