Những Kẻ Điên Rồ Phải Chết

Chương 24




“Chiều hôm nay ngươi tìm ta ?”

“Không có chuyện gì ngươi có thể đi!” Mạc Kính Phong không ngẩng đầu lên, hạ lệnh trục khách, ý đồ không muốn trả lời nàng

“Ngươi ~! Được !” Dù sao cũng là nàng thiếu hắn, đời này có lẽ trả cũng không đủ ! Mà thời gian dư thừa cũng không còn nhiều

Ngọ Lăng Phong nhìn thoáng qua Mạc Kính Phong, sau này không còn gặp hắn nữa, nàng lại thấy khó chịu ! Xoay người đi vài bước, Ngọ Lăng Phong không nhịn được dừng lại, nhưng không quay đầu

“Mạc Kính Phong! Ngươi phải Hạnh phúc! Biết chưa ?” Nói xong, không đợi hắn phản ứng, nàng lập tức đi ra thư phòng

Ngẩng đầu nhìn trời , tối nay trăng không tròn , nhưng ít ra có thể để lộ chút ánh trăng

Ngọ Lăng Phong một đường đi thẳng đến tường rào, không phát hiện đang có người theo nàng đằng sau ! Ngươi phải Hạnh phúc! Nàng có ý gì? ! Trên thế giới này, trừ nàng ra, còn ai có thể cho hắn hạnh phúc ! Mạc Kính Phong án binh bất động, len lén đi phía sau nàng

Ngọ Lăng Phong mạnh mẽ nhảy ra tường rào, một đường tốc hành đến Lâm phủ, lại tung mình lần nữa vào bên trong phủ !

Nàng vào Lâm phủ làm gì? ! Mạc Kính Phong có chút kinh ngạc, nhưng kinh ngac hơn là chuyện nàng biết võ công ! Nàng rốt cuộc là ai ? ! Hắn phát hiện, hiểu biết của hắn đối với nàng thật là ít ỏi ! Mạc Kính Phong không do dự cũng tung mình vào. Hẳn là nàng không biết Đồng Hoa kính đang ở Lâm phủ đi ? Nàng làm sao mà biết được ?

Nghi vấn của Mạc Kính Phong đã nhanh chóng có đáp án

Ngọ Lăng Phong ném một cục đá nhỏ vào một căn phòng, một nữ tử lập tức đi ra

Lâm Gia Hưng chết tiệt ! Hắn ta tốt nhất nên cho hắn lời giải thích hợp lí ! Tại sao “Đồng hoa kính” lại ở trong tay nữ nhân kia ! Hắn không nhìn lầm, trên tay nàng là Đồng Hoa kính ! Hừ ~! Nữ nhân của hắn đúng là có bản lĩnh! Giấu đến đây nàng cũng tìm thấy được, hắn thật muốn xem nàng định làm gì

“Sao lâu như vậy mới đến ?!” Lăng Tiểu Tiểu hạ giọng

“Rống ~ ta bị Mạc Kính Phong cấm túc !”

“A ~? ! Vậy ngươi làm sao mà ra được ?!”

Hỏi rất hay ~! Xem ra sau này hắn nhất định phải tự mình quản nàng ! Đi đi đến đến không phải chỉ vì cái gương kia sao ! Mặc kệ nàng muốn làm cái gì, sau này nhất định hắn sẽ huỷ diệt nó

“Ha ha! Đừng có nói đùa, một cái tường cũng không phải đối thủ của ta !” Ngọ Lăng Phong khinh thường!

“Gương đâu?”

“Nga ~ này!” Lăng Tiểu Tiểu nhìn quanh một chút, sau đó mới từ từ lấy gương từ trong ngực ra

Ngọ Lăng Phong nhận lấy đồng hoa kính, trái tim cuồng loạn không dứt! Trong lòng lại do dự ! Nàng hít một cái thật sâu

“Ngươi cách xa một chút!” Nếu như cái gương này có thể hút về thế kỉ 21 thật, nàng cũng không muốn kéo theo Lăng Tiểu Tiểu

“A? ! Sao vậy ?” Không phải nói có thể xem bộ dạng phu quân sao ? Nàng cũng muốn nhìn !

“Có người khác sẽ mất linh nghiệm, ngươi đi canh chừng cho ta ! Coi chừng có người đến !” Ngọ Lăng Phong tạm thời thêu dệt lí do khác

“Đúng nga ~!” Lăng Tiểu Tiểu kêu một tiếng “Vậy ngươi coi xong rồi cho ta xem nha !”

“Uh” Nếu nàng ta có cơ hội

Đợi Lăng Tiểu Tiểu đã đi ra một khoảng xa , Ngọ Lăng Phong hít sâu một hơi mới để cái gương dưới ánh trăng

Chờ trong chốc lát

Di ~? ! Sao không có phản ứng gì ? ! Không phải chứ ! Ngọ Lăng Phong gấp gáp nhìn gương, nâng lên nâng xuống cũng chỉ thấy ánh trăng ! Một lát sau, khi nàng định vứt bỏ nó thì cái gương bắt đầu có biến hoá ! Ánh sáng chiếu vào cái gương, làm Ngọ Lăng Phong ngạc nhiên cực kì

Đã bắt đầu sao ? Ngọ Lăng Phong trong lòng mâu thuẫn cực kỳ!

Nhưng chờ trong chốc lát, ánh sáng kia cũng chỉ tạo thành điểm sáng trên người nàng. Lại một lát sau, trên mặt kính bắt đầu hiện lên một gương mặt , làm Ngọ Lăng Phong không dám tin —

“Dạ? !” Làm sao ~~

“Ngọ ~ đã lâu không gặp! Rốt cuộc cũng tìm thấy ngươi !” Hiên Viên Dạ nở nụ cười! Cuối cùng ngày này cũng đến !

“Ngươi ~ ngươi ~ rốt cuộc chuyện gì xảy ra a?” Tại sao Dạ lại xuất hiện trong Đồng Hoa kính ? Cái gương này rôt cuộc có bao nhiêu bí mật nàng còn chưa biết

“Một lời khó nói hết! Chờ ngươi trở về ta sẽ nói cho ngươi nghe !” Hiên Viên Dạ đột nhiên nhìn xung quanh

“Cái gì, ngươi nói có thể giúp ta trở về ?” Khẩu khí của Ngọ Lăng Phong trở nên vội vàng

“Dạ!” Hiên Viên Dạ đột nhiên nhìn quanh, trên mặt bắt đầu lộ vẻ khẩn trương hiếm thấy

“Dạ?” Không phải chứ ? Đó có thật là Dạ nàng quen không ? Sao trên mặt Dạ lại khẩn trương như thế ?

“Ta không tiện nói lâu, ngươi nhớ kĩ, ngày mười lăm đặt nó dưới ánh trăng là được rồi !”

“Ngày mười lăm sao ?! Ta biết rồi!” Ngọ Lăng Phong đột nhiên cảm thấy an tâm ! Hoàn hảo, không phải ngày hôm nay

“Tất cả mọi người đều chờ ngươi trở lại!” Hiên Viên Dạ nói xong, liền nghe thấy tiếng chìa khoá mở

“Ta không thể nói nữa ! Nhớ kĩ lời ta nói !” Nói xong , nàng liền biến mất

“Dạ! Ta sẽ trở về !” Ngọ Lăng Phong lẩm bẩm

“Ngươi phải đi đâu?” Phía sau đột nhiên hiện lên âm thanh quen thuộc

Ngọ Lăng Phong sợ hết hồn, thiếu chút nữa ném Đồng Hoa kính xuống đất

“Mạc Kính Phong? !”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.