Những Đứa Con Của Tự Do

Chương 7




Ra về,tôi đứng trước cổng trường đợi hắn.Hắn nhìn thấy tôi là bắt chuyện.Này..này!Chúng ta là kẻ thù.Đừng có bắt chuyện dễ dàng với nhau như thế!Cảm thấy khó chịu!Hiu hiu…

“Đợi chút,xe nhà tôi đến liền.”

“Ừm.”

Khoảng 2 phút sau,xe nhà hắn tới.Trời,xe đẹp dữ.Hẳn là xe Coupe màu đen,nhìn ngầu dễ sợ.Tôi lại gần rồi sờ mó lung tung.Cái cảm từng lớp biểu bì của tôi chạm vào thứ đen nháy ấy,thật kimochi~~.Hiuhiu

“Ê ê,đừng có sờ mó lung tung,lên xe đi!”

Hắn mở cửa vào trước,tôi thì đi sau,lại từ từ chạm dần vào trong cabin,chân bước từ từ để cảm nhận.Hàaaa... Đang cảm nhận thì hắn kéo tôi hẳn vào,tôi ngã sầm một cái xuống ghế.Vâng,tôi lại từ từ cảm nhận độ êm của chiếc ghế đó.

“Con lạy mẹ!!Nhanh lên dùm!!”

Hắn cau có.Tôi cũng ngồi dậy,im phăng phắc.Hắn bắt tôi đi bộ thì chết.Rồi xe từ từ khởi động,êm ơi là êm.Tôi mở cửa kính to hết mức có thể,ngồi im nhìn ra bên ngoài.Tôi đi qua rất nhiều người,đi qua rất nhiều cây và đi qua rất nhiều nơi mà tôi ít khi hoặc chưa biết đến.Mọi thứ chuyển động lướt qua,tôi cũng bắt đầu cảm thấy chóng mặt nên kéo cửa lên.Sao nhà hắn xa vậy?Tài xế của cậu ta nghiêm túc,không nói gì,chỉ rẽ cái bánh lái,gạt cần rồi nhấn phanh.Trông ngầu :3.Nhưng rốt cuộc thì cũng phải nói vì công việc.Ngầu vậy đủ rồi.

“Thưa cậu chủ,tôi cậu sẽ có hẹn với một vài người để cậu chọn vệ sĩ.”

“Có gái không thế?”

“Toàn gái cậu à!”

Đàn ông thì vẫn mãi là đàn ông thôi.Mà sao sao cậu ta lại chọn con gái làm vệ sĩ mà không phải con trai?Chẳng phải con trai thì tốt hơn sao.

“Đưa tôi xem danh sách!”

Ông tài xế đưa một xấp giấy cho hắn xem.Hắn xem lướt qua,mặt chẳng có chút cảm tình.

“Dẹp,dẹp.”

“Dạ?”

“Con gái gì đâu mà cơ bắp cuồn cuộn,toàn 20,30 tuổi.Không thích”

“Cậu chủ đừng kén chọn như vậy!Cũng có nhiều cô xinh lắm mà!”

Họ tuyển người yêu hay vệ sĩ vậy?Con nhà giàu lắm chuyện thật đấy.Hừưưưư.

“20,30 tuổi thế này thì sao bảo vệ ta mọi lúc được,không đến trường được đâu.Dẹp dẹp”

“V..vâng”

Tôi không thích hắn lúc này.Mặt cứ nhăn nhó cau có,trông ghét.Cứ trầm tư hiền lành như sáng nay thì có phải đẹp hơn không.Tự dưng mặt hắn lại trầm tư,quay sang tôi,nhìn ~~~…

“G..gì vậy?”

“Cậu học võ ở đâu thế?”

“Tôi không có học.”

“Vậy mấy cái kiểu đánh rồi tư thế chuẩn bị cô làm như học thật vậy?”

“Tôi xem phim bắt trước ý mà”.

Tôi có một cái tài là bắt trước như thánh sao chép.Bởi vậy nên tôi chẳng dẫn dắt ai làm gì được,toàn lẽo đẽo theo người ta,nói gì làm đấy.

“Hử?Xem nhiều vào rồi bắt đầu làm vệ sĩ cho tôi!”

“Tôi á?Sao được?”

“Đúng đó cậu chủ,sao lại để một đứa cá mắm bảo vệ cho mình chứ.”

“Ông có tin cả 3 chúng ta lao xuống vực không _^_?”

“Còn ai nữa,để nhỏ này là được rồi!Dù gì cũng chỉ là lẽo đẽo theo ta để phục vụ ta thôi.Haha.”

Hắn cười dài.Phục vụ á?Hắn có biết vệ sĩ là gì không vậy?Tên ngốc.

“Vậy thì khỏi dẫn tôi đi xin việc!”

“Không,còn việc này nữa.Chẳng phải làm việc càng nhiều thì tiền càng đổ vào hay sao?”

Ừm.Có lý :).Tôi chẳng nói gì rồi quay ra cửa sổ tiếp.Thật bất ngờ,trời ơi,toàn là biệt thự rất hoành tráng.Cây cỏ lá xung quanh,một cái sân mà rộng bằng cả cái trường tôi.Đây là khu nhà giàu sao.Muốn ngất @@ .Hiuhiu… Tôi kéo cửa xuống rồi thò đầu ra nhìn,trèo hẳn cả lên ghế,một khu vàng chóe.Ô tô mỗi nhà phải có 2-3 cái.Sân nhà nào cũng phải có cái đài phun nước.Đẹp… =v=. Bỗng ông tài xế quẹo phải,tôi lăn xuống ghế cái rầm.Đầu tôi cộc vào đầu hắn.Đau…

“Nhây nhây vừa thôi!Tôi bị cô cho 2 quả chí mạng vào đầu rồi đấy.Đau vãi cả chấy…”

“Cậu chủ,đến nhà rồi”

Đến nhà cậu ta rồi,thấy cậu ta ra ngoài,tôi cũng định ra.Ơ,mở kiểu gì thế??Tôi ấn linh tinh cả mà chả mở được.Hắn ngó vào.

“Sao không ra?”

“Không biết mở cửa ;;^;;”

“Hở?Bộ cô trên trời rơi xuống hả?Kéo cái này rồi đẩy ra.”

Hắn chỉ,tôi làm theo.Loay hoay mãi mới mở được.Trước giờ toàn đi xe khách nên chỉ biết mở cửa sổ…:( Bước chân xuống sân nhà hắn,trước mắt tôi là một nơi thật mênh mông,cây hoa nở đủ sắc,không khác gì một công viên nhưng thật sự,đây là sân nhà hắn.Tôi trố mắt ra nhìn,vừa đi vừa ngó nghiêng lung tung.Khi vô tình nhìn phải mặt hắn,tôi thấy sự tự đắc và kiêu ngạo từ mặt hắt toát ra.Có vẻ hắn sung sướng khi nhìn thấy vẻ mặt của một đứa nhà quê như tôi nhìn thấy nơi hắn sống.Dù vậy tôi cũng phải chấp nhận sự thật,không thể để cái tôi của tôi lớn hơn được nữa.Tôi đang nợ hắn và hắn lại đang giúp tôi.Cố chịu thôi,mặc dù không ưa hắn chút nào.Đi gần trăm bước mới nhìn được cái nhà hắn,bây giờ tôi vẫn đang hết sức ngạc nhiên.Nhà gì mà to dữ vậy?Xây to để làm gì chứ,dọn mệt chết…Vừa mới mở cái cửa vào phòng khách,một đống người hầu mặc bộ phục vụ kiểu Nhật xếp hai hàng,dẹp sang hai bên cửa và cúi chào hắn.

“Chào mừng cậu chủ đã về.”

Mặt hắn vẫn vô tư,chắc quen rồi.Hắn vỗ vào vai tôi.

“Đây là người mới,hầu riêng tôi.Nhớ giúp đỡ”

“Cái gì?Hầu á”

Tôi bất ngờ,hét lên.Hắn bỏ đi,tôi định đuổi theo thì đám người hầu bu vào tôi.Lao xao hết cả lên.Tôi lung túng,chóng cả mặt @@.Như đang bị dẫm bẹp vậy.

“Cô tên gì…”

“Woa,dáng đẹp ghê…”

“Cái áo này cô mua ở đâu vậy?”

Rồi họ kéo tôi vào phòng,thay cho tôi một bộ hầu giống họ.Trời ơi,bộ váy đen kết hợp với tạp dề trắng,tôi chưa bao giờ mặc kiểu này và trông tôi nữ tính dã man.Tôi không thích,Hoàng Tử ta không thích!!! >O^

“Thôi,thôi,dừng lại,dừng lại..”

Hắn kêu dừng,cười chảy cả nước mắt kìa.Bộ trông kỳ lắm sao?Hix…Cậu ta ra lệnh tất cả mọi người ra ngoài.Tôi vẫn chưa hết tức,lại găm mắt nhìn hắn.

“Đây là công việc thứ 2 của cậu,mỗi tháng trả 2 triệu.Làm khoảng 3 tháng là đủ tiền trả tôi rồi.”

“Cái gì?Làm hai công việc một lúc mà có 2 triệu á?Ki bo!!”

“Ây ây,hầu cho tôi thì chỉ cần dọn phòng và nấu cho tôi ăn thôi nhé!Không cần dọn cả tòa nhà này như mấy người kia đâu!”

Hắn lại nhếch miệng,cứ như tôi là của riêng hắn vậy.Có nên làm không đây?Hay kiếm việc khác…2 triệu có phải là quá ít…Hình ảnh mẹ chợt hiện lên trong đầu tôi,phải rồi,tôi đang tìm việc để giúp mẹ mà.Nhỡ mấy công việc kia người ta không nhận.Mẹ bảo có cơ hội là phải đón bắt lấy mà.Đây là cơ hội tốt,thôi thì…nhận vậy.

“Rồi..rồi..tôi nhận..kể từ nay tôi sẽ đi làm.”

“Vào đi!”

Hắn vừa nói,cánh cửa phòng mở ra.Một bác khoảng 40 mấy tuổi đi vào.Mắt đeo kính,lông mày cong xuống,môi cong xuống bên dưới,trông nghiêm khắc.Bác này nhìn nguy hiểm ghê..

“Tôi là quản lý mấy người hầu trong ngôi nhà này,muốn làm người hầu thì phải học lễ nghi.”

Bà ta nói xong kéo tôi đi.

“Ơ..ơ..Ô^Ô…”

“Chúc vui vẻ”

Hắn cười để lộ hàm răng trắng,tay vẫy chào.Có chuyện gì xảy ra vậy?Học lễ nghi cái gì chứ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.