Những Đứa Con Của Tự Do

Chương 5




Hắn bất tỉnh suốt hai tiếng,mất hai tiết học của tôi.Mà không được..mạng người quan trọng hơn.Cô y tế nói hắn chỉ bị thương nhẹ thôi,cơ mà sao bất tỉnh kinh vậy?Tôi ngồi nhìn hắn,làn da trắng,lông mày dày,lông mi dài.Tóc cạo hai bên,vàng chóe.Tôi nuốt nước bọt ực ực. Vẻ đẹp của chàng hotboy làm tôi không thể rời mắt,d..dù gì tôi cũng con gái mà :) hơ hơ.Nhưng tôi cũng sờ sợ…đưa tay vào mũi hắn xem có thở không?Ừm…có chút hơi ấm bay ra,hết hồn.Bỗng có cái gì nắm chặt cổ tay tôi..H..hắn tỉnh rồi.Cậu ta mở tròn con mắt,con ngươi của hắn thì bé lại.Hắn trợn ngược mắt nhìn tôi,như ma..Shiệttt…Tôi giật mình nhảy lên cố mà hất tay hắn ra.Tôi sực nhớ ra...hắn tỉnh rồi nhỉ..đầu hắn có bị gì không?

“Ê,còn nhớ cậu là ai không đấy?”

“Tôi…là..”

Hắn trả lời như vậy thì dù có tỉnh thì tôi cũng chẳng yên tâm hơn được..Tỉnh rồi nhưng mà bị mất trí nhớ nữa thì phải gọi là....đắng :(((....Bây giờ tôi còn tái hơn.

“Tôi là Thiên Ân,đẹp trai học giỏi công tử bột,gái theo ầm ầm phải không?”

“Ơ..ờ..chắc vậy.”

Tôi thấy buồn nôn _^_ quá trời.Con trai gì mà tự đắc trong mọi hoàn cảnh.Dù sao thì hắn cũng bình thường rồi.Tôi cũng phải chuồn đi trước khi hắn đòi đền tiền cho cái đầu của hắn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.