Ngẩn người trong giây
lát, Tử Lan đứng lên đi đến trước gương, một lần nữa được nhìn lại
khuôn mặt mình vào năm 17 tuổi, độ tuổi đẹp nhất của người con gái, cảm
giác thật khó tả.
Trong gương, khuôn mặt non nớt cũng đang mỉm
cười nhìn lại cô, mái tóc dài óng mượt qua vai một chút, đôi mắt đen
tròn long lanh như mặt hồ mùa thu, sống mũi cao thẳng và làn da trắng
mịm màng “ tuổi trẻ thật tốt” Tử Lan cảm thán. Cô cũng biết là mình rất
xinh đẹp. Lý Phiên Thành, anh hãy chờ đó, lần này em sẽ dùng sắc đẹp này
đến mê hoặc anh cho mà xem.
Cô nhớ ở một kiếp kia, lần đầu tiên
Tử Lan gặp anh là ở đài phun nước trung tâm thành phố, hình như lúc đó
anh có một buổi hội thảo về quy hoạch và tiềm năng phát triển của khu đô
thị mới phía nam thành phố. Khi đó là do cô một mực lôi kéo Tần Kiến
đến đài phun nước kia để cầu nguyện và chụp hình lưu niệm, vô tình lại
đụng phải Lý Phiên Thành khi đang tạo kiểu chụp hình.
Đời này cô
sẽ vẫn làm như vậy, chỉ khác là không có tên Tần Kiến kia xen vào lần
gặp gỡ này. Tử Lan đi đến bàn học, kéo cuốn lịch ra bắt đầu xem xét.
Hôm nay là 16 tháng 8, như cô nhớ thì họ sẽ gặp nhau vào cuối buổi sáng
ngày 16 tháng 8, là hôm nay sao! Nhanh chóng mở điện thoại kiểm tra thời
gian. Hoàn hảo, chỉ mới 9h sáng thôi, còn khoảng 2 tiếng nữa.
Việc
trước mắt là phải ngăn tên Tần Kiến kia đi cùng. Nghĩ vậy, Tử Lan lại
mở điện thoại ra bắt đầu nhắn tin. Tin nhắn được gửi đi, chưa đầy một
phút sau, điện thoại trong tay vang lên. Tử Lan cố gắng kiềm chế cảm
giác kích động lúc này. Điều chỉnh giọng nói của mình bình thường nhất
có thể “Alo“.
”Tử Lan, em như thế nào rồi? Không khỏe sao? Có
cần anh qua đó xem em không?” Lời nói Tần Kiến đầy quan tâm, nhưng ngay
lúc này đây Tử Lan cũng đoán được là hắn đang ngồi cùng ai. Cô cười
lạnh, giọng nói cũng trở nên hờ hững. “Em không sao. Cũng đã khỏe rồi,
nhưng không tiện đi ra ngoài lúc này, dì Vương sợ em lại lên cơn sốt lần
nữa. Anh đang ngồi cùng ai vậy, em nghe hình như có giọng nói của phụ
nữ”
” Em nghe nhầm rồi, làm gì có phụ nữ nào ở đây, anh đang ở
công ty mà.” Hắn chột dạ, lời nói cũng trở nên lắp bắp. “ Cuối tuần mà
anh vẫn đi làm à?” Tử Lan không buông tha, cô tiếp tục theo đuổi chủ đề,
cảm thấy khoái trá khi khiến Tần Kiến chột dạ. “ Ừ, công ty có việc
gấp. Thôi em nghỉ ngơi cho khỏe, anh tiếp tục làm việc đây” Nói xong hắn
nhanh chóng cúp máy. Tử Lan cười lạnh. Tần Kiến, kiếp này của anh chưa
xong với tôi đâu!
Tử Lan nhanh chóng chạy vào toilet làm vệ sinh
cá nhân. Mở tủ quần áo ra bắt đầu chọn lựa. Tử Lan chọn một chiếc áo
sơmi trắng hơi ôm phần eo thon thả, kết hợp cùng chiếc váy ngắn màu xanh
sáng, đi kèm đôi giày thể thao trắng năng động. Nhìn cô lúc này thật
tươi mát, năng động nhưng cũng không kém vẻ quyến rũ với phần cổ áo hơi
rộng, làm vòng một như ẩn như hiện bên dưới lớp vải. Cô vơ vội lấy balo
trên kệ tủ, không quên nhét chiếc điện thoại di động vào rồi lao nhanh
ra cửa.
Cô gặp dì Vương ở cầu thang đang đem cháo lên cho mình. “
Cháu vừa khỏi bệnh đã vội đi đâu thế? Ăn chút cháo rồi hãy đi”. “Chút
nữa về cháu ăn sau, trể rồi, cháu đi trước đây!” Không chờ dì Vương trả
lời, cô nhanh chóng chạy như bay xuống cầu thang. “Đứa nhỏ này... thật
là” dì Vương than thở.
Tử Lan bắt một chiếc taxi đến trung tâm
thành phố, xuống xe, cô kiểm tra lại đồng hồ, 10h15, hình như hội thảo
của anh vẫn chưa kết thúc. Cô đi bộ đến Trung Tâm hội nghị nơi diễn ra
hội thảo mà Lý Phiên Thành đang tham dự. Poster của hội thảo treo khắp
nơi, có cả một tấm hình của anh được phóng to treo ngay cửa ra vào. Tử
Lan đi đền gần nhìn khuôn mặt anh trong hình. Cô như bị thôi miên vào
từng đường nết trên gương mặt của người đàn ông này. Có lẽ lúc trước
trong mắt, trong tim cô chỉ có một Tần Kiến nên tất cả những người khác
gồm cả anh đều trở nên mờ nhạt. Thật ngu ngốc làm sao, khi đó cô còn cho
rằng mình hạnh phúc biết chừng nào để có thể trở thành vợ hắn ta nữa
chứ. Hạnh phúc mà cô tưởng tượng hóa ra lại là nỗi bất hạnh lớn nhất đời
mình.
Người đàn ông trong hình như cũng đang nhìn lại cô. Tử
Lan phát hiện từ trước đến nay cô chưa bao giờ quan sát kĩ gương mặt Lý
Phiên Thành. Hóa ra người đàn ông này lại vô cùng đẹp trai, đôi mắt hai
mí to rõ anh minh, tròng mắt anh không hẳn màu đen, mà nó là một màu hộ
phách ánh tia vàng nhẹ, cô chưa từng gặp người Châu Á nào sở hửu màu mắt
như của anh. Có phải anh là con lai hay không cô cũng không biết rõ. Tử
Lan giật mình, thì ra, mình biết quá ít về người đàn ông này. Cô thật
quá vô tâm với anh rồi, trong khi những thứ về cô anh đều biết rõ như
lòng bàn tay. Đôi mắt Tử Lan lại dời xuồng cái mũi của anh, cao và
thẳng, tỷ lệ cân đối với cả khuôn mặt. Cái miệng hơi rộng nhưng khi cười
lại rất quyến rũ, là đàn ông nhưng đôi môi anh lại có sắc hồng tự
nhiên, nổi bật trên làn da trắng mịn làm người khác phải thầm ganh tị.
Cô
đứng nhìn ảnh anh đến thất thần. Thình lình cô nghe tiêng ồn ào từ phía
cửa, đưa mắt nhìn sang, từng tốp người đi ra. Chắc hội thảo cũng sắp
xong rồi, cô đi nhanh về phía đài phun nước, chọn chỗ ngồi có thể thuận
tiện quan sát được phía trung tâm hội nghị kia. Tử Lan ngồi xuống, trong
lòng nhấp nhỏm chờ đợi bóng dáng anh.
Một lúc sau, anh xuất hiện
trong đoàn người cuối cùng đi ra, cô biết anh sẽ phải đi qua phía đài
phun nước này để đến bãi đổ xe. Không ngoài dự đoán, lúc này Lý Phiên
Thành đang tiến về phía cô đang ngồi. Trên mặt cô xuất hiện nụ cười tinh
quái, cô đứng lên, canh đúng thời điểm Lý Phiên Thành đi qua rồi lao về
phía anh.
Cảm giác có ai đó sắp va vào, Lý Phiên Thành theo
quán tính nhanh chóng đưa tay đỡ lấy người trước mặt để tránh va chạm,
nhưng ngoài dự đoán, người này lại đưa tay ôm chầm lấy eo mình. Anh nhíu
mày nhìn xuống người con gái kia, rồi bất ngờ cái nhăn mày trên gương
mặt lạnh lùng giãn ra, thay vào đó là kinh ngạc và kích động. Vì người
này đang cuối xuống, tóc trên cổ sau gáy được vén sang một bên để lộ ra
vết bớt hình con bướm, giống như một kiếp kia, Tử Lan của anh cũng có
vết bớt tương tự. Tử Lan, có phải là nàng không? Ông trời ơi! Nếu không
phải là Tử Lan của ta thì làm ơn đừng đem đến hi vọng. Ta đã lạc lõng ở
cõi trần thế này suốt mười kiếp rồi, ta cũng đã tìm nàng suốt mười kiếp
những vẫn bặt tăm, trái tim già cỗi của ta không chịu đựng được thêm một
lần nào nữa cảm giác hi vọng rồi cuối cùng chỉ còn là thất vọng đâu.
Ta... đã mệt mỏi rồi.
Tử Lan trong ngực anh, cảm nhận nhịp tim
Lý Phiên Thành đang đập. Thật tốt quá, thời khắc này, bỏ mặc những ân
oán hận thù của kiếp trước, được tựa người vào lồng ngực to lớn ấm áp
của anh, cô cảm thấy thật quen thuộc cứ như trước đây rất lâu, rất lâu,
Tử Lan cũng đã từng được vòng tay này trìu mến ôm vào lòng, nơi đây là
lãnh thổ chỉ của riêng cô.
” Này, cô có sao không?” Âm thanh từ
tính quen thuộc vang lên bên tai kéo cô về thực tại. À phải rồi, hiện
tại anh còn chưa quen biết cô mà, không biết mình như vậy có làm anh
chán ghét không. Tử Lan rụt rè ngẩn khuôn mặt đã đỏ thành một mảng lên
nhìn anh. Khoảnh khắc đó, tim Lý Phiên Thành như ngừng đập, là Tử Lan
của ta đây sao. Đúng là Tử Lan của ta rồi, khuôn mặt này dù có hóa thành
tro ta vẫn có thể nhận ra. Tâm tình kích động thôi thúc anh ôm người
con gái này vào lòng lần nữa, nhưng nếu đường đột như vậy có làm cô sợ
không. Anh cũng không chắc cô có còn nhớ gì về một kiếp kia của cả hai
không, nếu hành động sai lầm sẽ làm cô chạy mất cũng nên, tốt nhất là cứ
từ từ tìm hiểu thêm về cô rồi hành động cũng không muộn.
Nghĩ
như thế, anh buông cô ra, giúp cô đứng vững trên mặt đất, đôi mắt vẫn
chăm chú nhìn vào cô như thể sợ người nào đó chạy mất.
”Xin lỗi, tôi
không cố ý va vào anh” cô trả lời như tiếng muỗi kêu, anh phải nghiêng
người về phía trước mới có thể nghe được. Giọng nói này, đúng thật là
của Tử Lan không sai. Tử Lan, sau mười kiếp trôi nổi, cuối cùng thì ta
cũng gặp được nàng rồi. Tử Lan của ta!
Anh mỉm cười dịu dàng
nhìn cô, một kiếp kia của Tử Lan vẫn luôn là nụ cười như thế anh dành
cho cô. Nhưng giờ phút này cô lại cảm thấy lo lắng, có phải với người
con gái nào anh cũng cười như vậy không?
”Cô không sao chứ? Có
bị đau ở chổ nào không?” Anh quan tâm hỏi, không chờ câu trả lời, Lý
Phiên Thành dìu cô ngồi xuống thành đài phun nước.
”Không
sao...tôi không sao, cám ơn anh!” Tử Lan đã lấy lại được bình tĩnh, cô
đến đây là để gặp Lý Phiên Thành và chinh phục anh một lần nữa mà, cứ
nhút nhác thế này không phải là cách.
Tử Lan hít một hơi lấy can
đảm ngẩn mặt lên nhìn anh “ Phiên Thành, em có thể biết tên anh được
không?” Nói xong câu đó, cô muốn cắn lưỡi mình nhai nuốt luôn cho rồi.
Sao lại hỏi anh một câu ngu ngốc như thế.
Người đàn ông trước mặt
ngẩn ra vài giây rồi cười lớn “Dường như là em đã có câu trả lời rồi!”
Anh trìu mến nhìn cô, Tử Lan ngốc, cuối cùng cũng chỉ có mình nàng mới
khiến ta cười vui vẻ như thế. Khoảng thời gian qua, ta như một cái cây
già cỗi khô héo, chỉ chờ Tử Lan đến mang theo cơn mưa để hồi sinh cho
ta. Nàng có biết rằng nàng là điều trân quý nhất đối với ta ở thế gian
này. Kiếp cuối cùng này của ta được gặp lại nàng đã là mãn nguyện.
Ngay
lúc này đây, nếu có cái lỗ nào cô sẽ không chần chừ mà chui ngay xuống
rồi lắp đất lên còn lại muốn ra sao thì ra. Mặt Tử Lan đỏ ửng như tôm
luộc. Thấy cô đáng thương như vậy, anh không nỡ để cô khó xử trìu mến
nhìn cô “Anh tên Lý Phiên Thành, còn em, em tên gì cô bé?”
Cô
nhìn anh đầy cảm kích “ Em tên Hạ Tử Lan“. Cũng là Hạ Tử Lan sao. Tên
nàng vẫn như kiếp trước, không hề thay đổi. “ Nhìn em còn rất trẻ, em
bao nhiêu tuổi rồi?” “ Em 17” cô không do dự trả lời anh. Lý Phiên Thành
trong lòng cảm kích, thật tốt quá, ta được gặp lại Tử Lan khi tuổi nàng
vẫn còn trẻ, như vậy thời gian được ở cạnh nàng sẽ lâu hơn một chút.
Tử
Lan dời tầm mắt sang đài phun nước, dưới đáy nước lấp lánh những đồng
tiền xu của người ta cầu nguyện, cô cũng có một điều ước mong cầu. Cô
quay sang hỏi anh “ anh có thể cho em một đồng xu được không?” Thật ra
thì không phải cô không có mà cô muốn lấy đồng xu của Phiên Thành cầu
nguyện thì sẽ linh nghiệm hơn, vì điều ước này là dành cho hai người bọn
họ. Lý Phiên Thành nhanh chóng kiểm tra túi quần, lấy ra một đồng xu
đưa cho cô, cả quá trình anh không nói năng gì, chỉ im lặng làm theo lời
Tử Lan nói.
Cô đứng lên, bước vài bước ra xa đài phun nước, chắp
tay cầu nguyện rồi quăng đồng xu vào trong nước. Tử Lan mỉm cười vui vẻ
đến chỗ cạnh Lý Phiên Thành tự nhiên lưu loát ngồi xuống cứ như thể họ
đã quen biết nhau từ rất lâu, chứ không phải mới quen biết vài phút ngắn
ngủi trước. Lý Phiên Thành cũng không phát hiện ra điều này, anh còn
đang chìm đắm trong niềm hạnh phúc được gặp lại cố nhân.
Anh hỏi
cô “ Em cầu nguyện điều gì vậy?” Cô quay sang anh, cười tươi như ánh
mặt trời “Em cầu nguyện sẽ được bên cạnh người em yêu đến đầu bạc răng
long“. Anh chau mày “ Tử Lan đã có người trong lòng rồi à?” “ Đúng vậy,
em đã gặp được anh ấy rồi” cô sản khoái thừa nhận với anh. Tim anh thắt
lại khi nghe câu trả lời của cô. Tử Lan, ta đến chậm một bước rồi sao!
Cô tiêp tục nói, nhưng anh nghe câu được câu không, sự chú ý của anh chỉ còn đặt vào thông tin mà cô vừa cung cấp.
”Phiên Thành, anh mời em đi ăn cái gì ngon ngon được không? Sáng giờ em
chưa ăn gì nên thấy hơi đói” Kéo tay anh đứng lên, cô vẫn đối xử với
anh tự nhiên như kiếp trước, đôi khi thói quen thật đáng sợ, giờ cô chợt
nhớ ra họ chỉ mới gặp nhau thôi, không biết anh có thấy cô suồng sả
tiếp cận anh hay không. Thật là, lời đã nói ra rồi cũng không thể rút
lại được nữa.
Giật mình khỏi những suy nghĩ miên man trong đầu,
anh nhìn cô, Tử Lan đâu biết rằng Lý Phiên Thành đối với hành động này
của cô, không hề có ý bài xích, mà ngược lại còn cảm thấy vui vẻ vì sự
thân cận này. Không cần biết Tử Lan tiếp cận anh với mục đích gì. Nếu
người đó là Tử Lan anh nguyện ý chấp nhận.