Những Chuyện Nhỏ Nhặt

Chương 30: Bắt người với ý đồ xấu




Bàng Lạc Vũ nghe nói Tấn vương sẽ đến thăm mình, cả người nàng run rẩy, nhìn Bàng Lạc Tuyết với ánh mắt cầu khẩn nói: “Muội muội à, tỷ tỷ không muốn gặp Tấn vương với bộ dạng như thế này, tỷ tỷ phải làm sao đây?”

Bàng Lạc Tuyết cũng đoán biết trước việc này nên nàng thản nhiên kéo rèm cửa xuống, nói “Vương gia sẽ nghi ngờ nếu hôm nay hắn không gặp được tỷ.”

Bàng Lạc Vũ sờ lên mặt của mình nói “Muội muội, muội muội, muội xem tỷ nên làm gì đây? Tỷ không thể để cho vương gia nhìn thấy bộ dáng của tỷ lúc này được đâu. Van cầu muội, Tuyết nhi. Muội mau nghĩ cách giúp tỷ.”

Bàng Lạc Tuyết nhìn khuôn mặt của Bàng Lạc Vũ nói “Tỷ tỷ, muội cũng rất muốn giúp tỷ, nhưng muội không ngờ Băng nhi đem chuyện tỷ tỷ bị thương nói cho Vương Gia biết. Cũng may muội tới kịp lúc, nếu không muội cũng không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì nữa?”

“ Bàng Lạc Băng? Đồ tiện nhân, tốt nhất là đừng cho tỷ biết ả có ý đồ xấu xa gì. Nếu ả rơi vào tay tỷ, thì tỷ sẽ nghiêm chỉnh xử tội ả.” Mắt Bàng Lạc Vũ hằn lên tia hung dữ khiến người khác hoảng sợ. Bàng Lạc Vũ vốn biết trong lòng Bàng Lạc Tuyết không hề thích Tấn vương. Còn Bàng Lạc Vũ lại thích Tấn vương ra mặt. Xem ra Bàng Lạc Vũ nàng cũng không thể giữ nàng ta ở lại đây làm gì nữa.

“Tỷ tỷ, hôm nay chỉ còn một cách, đó là tỷ giả bệnh. Muội sẽ giúp tỷ cải trang, để Tấn vương tin là được.” Bàng Lạc Tuyết lấy khăn lụa quàng lên mặt Bàng Lạc Vũ. Bàng Lạc Vũ nhìn hành động của Bàng Lạc Vũ, khoé miệng nàng co giật, nhưng cũng không nói gì.

....................................

“Nô tỳ bái kiến Vương Gia.” Cúc Thanh nói.

“Đại tiểu thư nhà các ngươi đâu rồi? Ta nghe nói nàng bị thương, nên Bổn vương cố ý sang đây thăm nàng. Các ngươi mở cửa cho ta.” Tấn vương thử dò xét nói.

Cúc Thanh nhớ lại lời của Bàng Lạc Tuyết nói “Vương Gia, thật sự không tiện. Buổi săn thú lần trước, đại tiểu thư bị kinh sợ, nên nhiễm phong hàn, mới vừa uống thuốc, bây giờ đã ngủ. Đại phu nói nàng không thể ra gió, kính xin Vương Gia tha lỗi. Nô tỳ sẽ nhanh chóng bẩm báo với nàng về tâm ý của vương gia.”

Tấn vương cau mày nói”Bổn vương và tiểu thư nhà các ngươi có hôn ước, nên ta muốn vào thăm nàng một lát.”

Bàng Lạc Tuyết và Bàng Lạc Vũ nghe thấy giọng Tấn vương, nên Bàng Lạc Tuyết nói “Tỷ tỷ, hiện tại Tấn vương muốn thăm tỷ.”

Bàng Lạc Vũ gật đầu một cái, nói to để người bên ngoài nghe được “ Vương Gia, Vũ Nhi không có chuyện gì, chỉ bị nhiễm phong hàn. Hiện giờ Vũ nhi không tiện tiếp vương gia. Mong vương gia lượng thứ.”

Tấn vương hướng vào phía bên trong nhà nói “ Vũ Nhi, ta nghe nói nàng bị nhiễm phong hàn, nên Bổn vương cố tình đến thăm nàng.”

Bàng Lạc Vũ cau mày “Vương Gia, cũng sắp đến lễ kết hôn của chúng ta, việc gặp nhau cũng là điều kiêng kỵ. Vả lại, Vũ nhi còn đang bị nhiễm phong hàn, cũng không muốn lây nhiễm cho vương gia. Ta mới vừa uống thuốc nên muốn nghỉ ngơi.”

Tấn vương cau mày, đẩy nha hoàn ra, dùng chân đá văng cửa. Bàng Lạc Vũ sợ hết hồn, lấy chăn đắp kín mặt của mình, che miệng nói”Vương Gia, bây giờ tốt nhất chúng ta không nên gặp mặt. Đại phu đã nói rồi, hiện tại Vũ nhi không thể ra gió.”

Tấn vương đang muốn tiến về phía trước, thì Bàng Lạc Tuyết từ bên trong bước ra, ngăn bước chân của Tấn vương đang muốn tiến vào.

Tấn vương nói “Công chúa nhanh chân thật, còn nhanh hơn so với Bổn vương.”

“Vương Gia thật biết nói đùa. Đây vốn là nhà của công chúa, dĩ nhiên bản công chúa phải rành đường đi nước bước trong nhà mình hơn vương gia rồi. Mà tỷ tỷ đã nói không tiện gặp vương gia rồi, tỷ tỷ phải tránh gió để mau lành bệnh. Chẳng lẽ vương gia không muốn tỷ tỷ mau lành bệnh để sớm ngày kết hôn với vương gia sao?” Bàng Lạc Tuyết từng bước từng bước ép sát tới gần Tấn vương.

“Tuyết Nhi không nên nói chuyện với Vương Gia như vậy. Bẩm vương Gia, Vũ Nhi đã tốt hơn rất nhiều.” Bàng Lạc Vũ vội vàng nói.

“Nếu Vương Gia cố ý muốn gặp tỷ tỷ dáng vẻ bệnh tật của tỷ tỷ thì Tuyết Nhi cũng không ngăn trở, ta thấy tình cảm của vương gia cũng thật giả dối.” Bàng Lạc Tuyết tàn nhẫn nói.

Trong nháy mắt trong phòng đều yên lặng, Bàng Lạc Vũ khẩn trương nhìn Tấn vương qua rèm cửa bên ngoài. Tấn vương gia đang nhìn Bàng Lạc Vũ, nhưng hắn đang cân nhắc, ở đây khi nào mới đến Bàng Lạc Tuyết lên tiếng chứ? Có điều hắn lại cũng không muốn đắc tội với Bàng Lạc Tuyết vì hắn không biết về sau nàng có còn leo lên vị trí cao nào nữa không?

“Tuyết Nhi nói rất đúng, thân thể của Vũ Nhi quan trọng hơn. Hôm nay là do Bổn vương đường đột, nhưng nàng cứ an tâm dưỡng bệnh đi, chúng ta sẽ có đám cưới thật long trọng, nàng nhất định phải khoẻ, biết không?” Tấn vương nói

“Tình cảm giữa Tấn vương và tỷ tỷ thật khiến người ta hâm mộ. Vương Gia suy nghĩ vì tỷ tỷ, khiếnTuyết Nhi thật xúc động. Để Tuyết nhi tiễn Vương Gia, tỷ tỷ hãy nghỉ ngơi thật tốt.” Bàng Lạc Tuyết tiến về phía trước nói.

Bàng Lạc Tuyết tiễn Tấn vương ra đến ngoài cửa. Dường như nàng cảm thụ được, ánh mắt của Bàng Lạc Vũ vẫn luôn theo dõi nàng không rời.

Vừa ra đến cửa, nước mắt Bàng Lạc Vũ không cầm được rơi xuống.

Trong sân phủ Bàng quốc công.

Nhị phu nhân quỳ gối trước cửa phòng Bàng Quốc Công. Hiện giờ con gái của thị đã trở thành một người tàn phế. Nếu Bàng Quốc Công nói việc này cho hoàng thượng biết, vậy con gái của thị sẽ không thể trở thành Tấn vương phi. Nàng nhất định bị Bàng Lạc Tuyết và Dương thị chà đạp cả đời.

“Lão gia, lão gia, Vũ Nhi là con của chúng ta, lão gia cũng luôn luôn thương yêu nàng. Nếu lão gia nói việc này cho hoàng thượng biết, đến lúc đó Vũ Nhi làm sao đây? Vũ nhi của chúng ta phải làm thế nào?” Nhị phu nhân khóc lóc, quỳ trên mặt đất.

Trong phòng Bàng Quốc Công than thở, nhìn tấu chương ông đang cầm trong tay.

“Ken két”, cửa phòng đột nhiên mở ra.

Bàng Quốc Công thở dài, “Vào trong nói, nàng cũng là nhị phu nhân của Quốc Công Phủ. Tại sao có thể quỳ ở đây khóc sướt mướt trước mặt mọi người?”

Nhị phu nhân cầm khăn lau nước mắt, khóc sướt mướt nói “ lão gia.”

Bàng Quốc Công bước đến đỡ Nhị phu nhân đứng lên, thở dài nói”Chính thân thể của nàng cũng không tốt, còn quỳ trên mặt đất. Nếu ngã bệnh, Vũ Nhi cũng sẽ lo lắng.”

Nhị phu nhân tựa vào người Bàng Quốc Công, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng”Lão gia, đều là lỗi của thiếp, lão gia yên tâm, thần thiếp biết có một thần y, nhất định có thể chữa trị cho Vũ Nhi hết bệnh. Lão gia, thần thiếp chỉ có một đứa con gái, nếu nàng không thể hạnh phúc thì thần thiếp cũng không muốn sống nữa.”

“Nói bậy gì vậy?” Bàng Quốc Công thở dài”Tốt lắm, nàng yên tâm. Nàng ấy cũng là nữ nhi của ta, điều quan trọng nhất hiện giờ chính là tìm mọi cách trị lành vết thương của Bàng Lạc Vũ. Nếu không hoàng thượng trách tội, chúng ta cũng không yên thân.”

“Thần thiếp hiểu, đa tạ lão gia. Ngài yên tâm, Vũ Nhi hiếu thuận như vậy, nếu nàng trở thành Tấn vương phi, thì nàng cũng có thể giúp đỡ phủ Bàng Quốc Công của chúng ta mà. Hoàng đế này lại đa nghi như vậy, không chừng một ngày nào đó, hắn sẽ hoài nghi phủ chúng ta. Nếu có vương gia hậu thuẫn, có lẽ hoàng thượng cũng có phần kiêng dè một chút.” Nhị phu nhân nói

“Ai, ta chỉ mong là phúc không phải họa thôi.” Bàng Quốc Công thở dài.

Bàng Lạc Tuyết tiễn Tấn vương ra ngoài cũng không có trở lại Lạc Tuyết các. Trong nhà có một vị khách không mời mà đến. Ánh mắt Bàng Lạc Tuyết tĩnh mịch, nhớ tới lời của Cúc Thanh, nên nghĩ Nhị phu nhân chắc còn có âm mưu gì.

Nhị phu nhân mang nhiều thức ăn đến Lạc Tuyết các, Liên diệp và Liên Ngẫu đứng bên cạnh hầu hạ.

“Tuyết Nhi bái kiến Nhị Di Nương, ngọn gió nào thổi người đến đây. Nhị phu nhân cũng chưa từng bước đến Lạc Tuyết các lần nào.” Bàng Lạc Tuyết khẽ chào hỏi.

Nhị Di Nương cười nói”Tuyết Nhi nói thử xem, nơi này cái gì cũng tốt. Di nương cũng vì Bàng Lạc Vũ mà trở thành một mẫu thân không tốt rồi.”

Nhị phu nhân nhớ lại lúc còn ở Thính Vũ hiên, khi y phục của Bàng Lạc Vũ được thay ra.

Nhị phu nhân nhìn y phục cao quý khác thường, không giống như là chất vải bình thường, ngược lại giống như vải quý giá trong cung.

Nhị phu nhân đi tới trước giường của Bàng Lạc Vũ hỏi”Vũ Nhi, đây là cái gì?”

Bàng Lạc Vũ nhìn theo tay Nhị phu nhân, thấy đó là bộ y phục mà Nghi quý phi ban cho để nàng đi săn thú.

Nhị phu nhân an ủi Bàng Lạc Vũ mấy câu, Cúc Thanh chen miệng nói”Tiểu thư, y phục kia có mùi hương thật đặc biệt, thu hút không ít trùng tử. Khi nô tỳ thay y phục cho tiểu thư thì mùi hương cũng mất đi.”

Nhị phu nhân cau mày nhìn Cúc Thanh nói”Ngươi nói cái gì? Y phục kia có mùi thơm thu hút trùng tử?”

Cúc Thanh vội vàng quỳ trên mặt đất nói “Nô tỳ nhìn chất liệu vải của y phục này không tệ, cho nên không có vất đi. Lúc ấy thật sự có mùi hương rất thơm, mà không biết tại sao bây giờ lại không có nữa.”

Bàng Lạc Vũ hỏi”Mẫu thân, có vấn đề gì sao? Y phục này do quý phi nương nương cố ý ban tặng cho con, có vấn đề gì không?”

Nhị phu nhân vội vàng an ủi”Con nghỉ ngơi đi, mẫu thân biết có một vị thần y, có thể chữa lành vết thương của con. Bây giờ con hãy nghỉ ngơi thật tốt. Mặt của con nhất định sẽ được chữa khỏi.”

“Dạ. “ Bàng Lạc Vũ khéo léo gật đầu.

Nhị phu nhân ra lệnh cho nha hoàn cầm quần áo đi, còn mình đi tìm đại phu kiểm tra cặn kẽ y phục có mùi hương thơm lạ kia.

Đại phu nói cho nàng biết, trong quần áo có một loại hương liệu lạ. Khi da thịt tiếp xúc với quần áo có hương liệu này, thì các loại trùng tử mãnh thú sẽ xuất hiện.

Nhị phu nhân nghe đại phu nói xong, đôi mắt toát ra vẻ hận thù. Nghi quý phi muốn làm gì, rõ ràng cũng không tốt bụng. Cũng may nữ nhi mình chưa bị mãnh thú ăn thịt, không chỗ chôn thân. Ả ta nghĩ thế nào mà lại dám để hương liệu này vào y phục của nữ nhi mình chứ?

Nhị phu nhân tiễn đại phu xong, liền tới thẳng trong sân Bàng Lạc Tuyết. Nàng quyết định muốn đưa Bàng Lạc Tuyết vào hoàng cung. Đến lúc đó với vẻ thuỳ mị của Bàng Lạc Tuyết, dù Nghi quý phi có cầu xin nàng, thì nàng sẽ từ từ hạ độc chết nàng. Ả ta lại dám hại nữ nhi bảo bối của mình. Nếu Vũ Nhi không tham gia săn bắn, bà cũng không biết bà ta đang có ý đồ gì. Nhưng Nhị phu nhân không biết thân phận của Bàng Lạc Tuyết hiện giờ. Nếu biết có lẽ nàng sẽ tức giận đến thổ huyết.

“Nhị phu nhân, không biết vết thương của tỷ tỷ như thế nào? Có thể chữa khỏi hay không?” Bàng Lạc Tuyết nhìn Nhị phu nhân ôm ly trà ngẩn người.

Nhị phu nhân lấy lại tinh thần, cầm ly trà để qua một bên, kéo tay Bàng Lạc Tuyết nói “ Vũ Nhi sẽ tốt thôi, Cúc Thanh nói, ngoài thành có một danh y, ta liền đi cầu xin thần y. Thật không may, phu nhân của thần y ngã bệnh nên muốn tĩnh dưỡng thật tốt. Tuyết Nhi hôm nay đã lớn như vậy, càng xinh xắn bội phần., die,n; da.nlze.qu;ydo/nn.. Trải qua hai năm, hiện giờ con cũng có người muốn cầu hôn rồi chăng?”

“Di nương nói đùa, tỷ tỷ mới là mỹ nữ đệ nhất nước Đông Tần.” Bàng Lạc Tuyết châm chọc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.