Những Chuyện Kể Của Beedle Người Hát Rong

Chương 37




Đàm Lập Phong nhận được điện từ tỉnh mà có chút buồn bực.

Y không thể tưởng tượng nổi tại sao Ủy viên trưởng đến Ninh Lăng lại ở thêm một ngày. Ngày mai đáng lẽ tới Hoài Khánh nhưng tỉnh nói Ủy viên trưởng ngày kia mới sang Hoài Khánh. Chuyện này hiếm khi xảy ra trừ khi có gì bất ngờ.

Có lẽ do Ninh Lăng xa, Đàm Lập Phong nghĩ cũng đi, đi qua đi lại cũng mất bảy tám tiếng, đi có ngày rồi về đúng là mệt. Không biết tỉnh sao lại bố trí để Ủy viên trưởng tới thăm Ninh Lăng? Chẳng lẽ nói chỉ Ninh Lăng có hiệu quả trong chống bệnh Sars? Đàm Lập Phong có chút không cho là đúng.

Chẳng qua Đàm Lập Phong luôn thấy khó chịu. Đáng lẽ điểm khảo sát không có Ninh Lăng nhưng cuối cùng lại thay Miên Châu bằng Ninh Lăng, rốt cuộc có phải vì muốn điển hình trong việc chống bệnh Sars hay không thì không ai có thể nói rõ. Nhưng có thể khẳng định Ninh Lăng đang cố gắng, chỉ riêng tốc độ tăng trưởng quý một năm nay của Ninh Lăng là thấy rõ.

Đàm Lập Phong ngồi trên ghế mà suy nghĩ một chút. Tình hình phát triển của Hoài Khánh vẫn tốt, quý một vẫn đứng đầu tỉnh, thậm chí ném Ninh Lăng ở phía xa. Nhưng Ninh Lăng trở lại đứng thứ hai toàn tỉnh về tốc độ tăng trưởng làm y cảm thấy áp lực.

Áp lực này không chỉ đến từ Ninh Lăng mà còn đến từ Triệu Quốc Đống.

Làm Đàm Lập Phong cảm thấy buồn phiền còn vì nguyên nhân khác. Thị trưởng Phó Thiên và Phó bí thư Thị ủy Lữ Thu Thần như không đội trời chung, trên Hội nghị thường ủy luôn châm chọc nhau. Vì dẹp yên mâu thuẫn giữa hai người, y không thể không tự mình ngồi xuống nói chuyện với hai người bọn họ, nhưng hiệu quả không tốt.

Theo Đàm Lập Phong thấy Trần Anh Lộc ngồi ở vị trí Bí thư thị ủy rất tốt mà, sao mình ở trên vị trí này lại mệt đến thế?

Bí thư Ninh cùng Bí thư Yến cũng đi, thay vào đó là Bí thư Ứng và Bí thư Miêu.

Ứng Đông Lưu thì Đàm Lập Phong không có bao qua lại, còn Miêu Chấn Trung thì coi như cũng được. Khi y làm Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy mặc dù không qua lại nhiều với Miêu Chấn Trung nhưng cũng đã ngồi với nhau một số lần. Làm Đàm Lập Phong cảm thấy Miêu Chấn Trung có vẻ khó đối xử hơn Yến Nhiên Thiên nhiều, yêu cầu công việc nghiêm túc, cẩn thận hơn, có chút sai lầm lập tức phê bình ngay. Chẳng qua Miêu Chấn Trung này là người ân oán phân minh, anh làm tốt công việc của mình thì sẽ không sợ vì quan hệ xa lạ với đối phương mà bị đối xử không tốt.

Nhưng quan hệ giữa y và Miêu Chấn Trung không thể đạt đến trình độ như với Yến Nhiên Thiên. Đây là điều làm Đàm Lập Phong phiền lòng nhất.

Trước có Yến Nhiên Thiên ủng hộ, thêm cả việc y có quan hệ tốt với Trần Anh Lộc nên ngồi ở chức Thị trưởng Hoài Khánh coi như thuận lợi, có cảm giác như cá gặp nước. Nhưng khi lên chức Bí thư thị ủy, Đàm Lập Phong lại thấy mình gặp cản trở rất nhiều.

Kinh tế Hoài Khánh đang tiến vào thời kỳ phát triển tăng tốc. Đàm Lập Phong tự tin nếu tình hình thuận lợi thì năm nay có thể vượt Miên Châu cùng Kiến Dương, xông vào top 3. Nhưng hai người Phó Thiên cùng Lữ Thu Thần có xung đột quá lớn sẽ dễ gây loạn.

Đàm Lập Phong biết tách hẳn hai người này là tốt nhất, nhưng như vậy sẽ khiến Tỉnh ủy nghi ngờ y không khống chế được cục diện. Xem Triệu Quốc Đống mà coi, mới 32 đã khống chế được toàn bộ Thị ủy Ninh Lăng trong tay. Mình nếu đưa đề nghị với Tỉnh ủy về việc điều chỉnh Thị trưởng và Phó bí thư thì rõ ràng nói mình không khống chế được tình hình. Đây là điều Đàm Lập Phong không muốn thấy.

Trước đây khi còn Trần Anh Lộc làm Bí thư thị ủy thì hai người kia hòa thuận mà, sao đến mình lại không được vậy? Chẳng lẽ mình không làm được sao?

Đàm Lập Phong lắc đầu, không thể, quyết không thể.

….

Triệu Quốc Đống vừa từ trên bàn ăn xuống, tâm trạng hắn khá vui vẻ. Nửa lít rượu trắng không vấn đề gì với hắn. Chủ yếu làm hôm nay Ủy viên trưởng khá hăng hái nhận đề nghị của hắn là không uống Mao đài, Ngũ Lương Dịch hoặc Tam nguyên hồng mà uống rượu đặc sản của Ninh Lăng – Rượu Bích ngọc nhũ.

Lỗ Năng đi sát theo phía sau Triệu Quốc Đống. Hôm nay khu dân cư Tây Giang được lộ mặt với Ủy viên trưởng làm y có chút đắc ý.

Ủy viên trưởng và lãnh đạo tỉnh chẳng những đi bộ hơn 10 phút trong khu dân cư, còn vào ngồi hai nhà nghỉ của người dân, nói chuyện với chủ nhà, không khí khá tốt.

Mà đoàn làm phim “Tiểu trạch môn” cũng được Ủy viên trưởng tiếp kiến. Ủy viên trưởng thậm chí còn đứng trên cầu thân thiết bắt tay, nói chuyện với người của công ty nghệ thuật ấn tượng sáng tạo Bắc Kinh, cổ vũ bọn họ tìm đột phá mới trong ngành văn hóa.

Có thể nói hôm nay Ủy viên trưởng có ấn tượng tốt trong lĩnh vực văn hóa. Triệu Quốc Đống và Lỗ Năng đều cảm thấy Ủy viên trưởng cùng Bí thư Ứng, Chủ tịch Tần rất hứng thú với khu dân cư Tây Giang.

- Lão Lỗ, anh có chú ý mấy người Bắc Kinh sau khi được Ủy viên trưởng khen làm bọn họ rất nhiệt tình không?
Triệu Quốc Đống ưỡn lưng và nói. Nửa cân rượu trắng chủ yếu do hắn uống nhiều với Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy – Dương Kính Quang. Triệu Quốc Đống chú ý thấy Dương Kính Quang rất thích rượu Bích ngọc nhũ.

- Ha ha, Bí thư Triệu, vậy phải xem là ai mới được. Bọn họ trước mặt chúng ta rất kiêu căng, nhưng trước mặt Ủy viên trưởng mà dám lộ vẻ như vậy sao? Trước mặt quyền lực và quyền uy ai có thể bỏ qua được. Nếu như nói bỏ qua thì đó là do quyền lực không đủ.
Lỗ Năng thở dài nói.

- Ừ, bên này anh phải nắm chắc. Chúng ta coi như đã ép mình lên núi, cũng ép mấy người Bắc Kinh vào ngõ cụt. Hôm nay có không ít phóng viên báo đài Trung ương như Cctv, nhật báo nhân dân … nếu như chúng ta không làm tốt thì tôi không ổn, anh cũng không ổn, đương nhiên mấy vị Bắc Kinh làm bộ phim này cũng không ổn. Tôi đoán truyền thông sẽ nhìn chằm chằm vào chúng ta, cho nên chúng ta bây giờ đã bị buộc vào một sợi dây, anh không chạy được, tôi cũng vậy.

Triệu Quốc Đống nói làm Lỗ Năng đổ mồ hôi.

Triệu Quốc Đống đã đẩy chuyện lên một cấp độ cao hơn, đó chính là sự nghiệp văn hóa chỉ được thành công không được thất bại. Mà vừa nãy mình lại thấy có chút đắc ý, cảm thấy chuyện này làm lãnh đạo chú ý, khiến lãnh đạo hứng thú. Bây giờ xx lại đột nhiên thấy đây là mình đang treo trên dây bị buộc chặt.

- Cái này, Bí thư Triệu, chúng ta cũng không thể đặt kỳ vọng quá cao mà. Dù sao đây cũng là lần đầu thí điểm nên có sơ sót mà. Nếu không được như ý người thì cũng không thể tránh mà.
Lỗ Năng vừa định giải thích đã bị Triệu Quốc Đống lạnh lùng cắt ngang nói:
- Lão Lỗ, tôi nói với anh một câu, tâm tư này của anh rất không ổn. Chuyện này không có đường lui. Trưởng ban thư ký Dương vừa nói với tôi, nói là Bí thư Ứng và y đều rất hứng thú với bộ phim này. Ý này anh hiểu chứ? Lần đầu công chiếu Lãnh đạo tỉnh ủy sẽ tới xem.

Xx lau mồ hôi trán, nuốt nước bọt ực một tiếng. tâm trạng vui vẻ vừa nãy đã biến mất sạch, đây không phải mua dây buộc mình sao?

- Chuyện đã đến nước này thì nhất định phải thành công. Anh không nghe câu nói của Ủy viên trưởng sao? Đây là hành động sáng tạo trong sự nghiệp văn hóa, là chứng minh sự hợp tác giữa hoạt động nghệ thuật và kinh tế. Anh nói chuyện này có thể thất bại không?
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng:
- Anh cảm thấy chúng ta có thể kéo dài việc này đến khi Bí thư Ứng và Trưởng ban thư ký Dương đi khỏi tỉnh An Nguyên sao?

Lỗ Năng không biết nói gì, một lúc lâu sau mới nói:
- Nhưng Bí thư Triệu, vấn đề kinh phí đám người Bắc Kinh kia đòi gía không thấp.

- Vấn đề kinh phí sẽ có nhiều con đường, tôi sẽ nghĩ biện pháp. Yên tâm, không có tài chính thì tôi cũng phải mở được đường máu. Chẳng lẽ chúng ta không hấp dẫn được ai tới đầu tư sao?
Thấy tâm trạng Lỗ Năng kém đi, Triệu Quốc Đống cười cười an ủi.

- Chỉ hy vọng là như vậy. Bí thư Triệu, sao tôi cảm thấy chúng ta hôm nay tự chui đầu vào rọ vậy?
Lỗ Năng cười khổ nói.

- Ha ha, tự tăng áp lực cho mình là việc tốt mà. Áp lực sẽ thành động lực, công việc chúng ta mới có thể tiến thêm được.
Triệu Quốc Đống cười cười tự giễu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.