Những Chuyện Kể Của Beedle Người Hát Rong

Chương 33




Triệu Quốc Đống một bên suy nghĩ xem lãnh đạo và thủ trưởng muốn đi đâu, một bên hắn lại nghĩ theo bình thường thì đi xem đâu do lãnh đạo nói, thủ trưởng xuống không phải nghe theo bố trí của lãnh đạo sao? Chỉ là lãnh đạo cũng phải suy nghĩ tâm ý của thủ trưởng, một bên cũng phải thể hiện mặt tốt đẹp của địa phương cho thủ trưởng xem mà.

Triệu Quốc Đống vừa lên xe, điện thoại vang lên, số điện thoại rất quen nhưng Triệu Quốc Đống lại khá thất thần.

Là Trần Anh Lộc gọi.

Trần Anh Lộc thành công với sứ mạng lịch sử của y ở Hoài Khánh, coi như đã tiến vào hàng ngũ lãnh đạo tỉnh. mặc dù vị trí của y thấp, chỉ cao hơn Cam Bình mà thôi, nhưng cũng là lãnh đạo cấp phó tỉnh.

Đàm Lập Phong đã thay Trần Anh Lộc làm Bí thư thị ủy Hoài Khánh, đây là điều rất bình thường. Chẳng qua cạnh tranh chức Thị trưởng lại rất kịch liệt. Nó thậm chí còn ảnh hưởng đến tiền đồ chính trị của Trần Anh Lộc. Phó Thiên và Lữ Thu Thần gần như là công khai hóa chiến tranh.

Nói về lý lịch và quan hệ thì Lữ Thu Thần hơn nhiều so với Phó Thiên. Nhất là y và Trần Anh Lộc có quan hệ mật thiết. Mặc dù Trần Anh Lộc đi, Đàm Lập Phong lên nhưng sức ảnh hưởng của Trần Anh Lộc vẫn còn. Hơn nữa Lữ Thu Thần cũng là cán bộ có nhiều năm công tác ở Hoài Khánh.

Nhưng Phó Thiên cũng không yếu. Làm Phó bí thư Thị ủy nên trên tỉnh nếu không xác định điều Thị trưởng từ bên ngoài tới thì y đương nhiên là ứng cử viên đầu tiên làm Thị trưởng. Lữ Thu Thần nếu muốn vượt qua một bậc thì không dễ.

Bởi vì như vậy nên sau khi Trần Anh Lộc đã rõ ràng sẽ rời khỏi Hoài Khánh, hai người Lữ Thu Thần và Phó Thiên càng công khai hơn. Về sau Trần Anh Lộc thậm chí còn có chút không khống chế được. Hai người này vừa hy vọng Trần Anh Lộc tỏ rõ thái độ, vừa vận dụng quan hệ của mình.

Cuộc tranh đấu này vẫn diễn ra khi Trần Anh Lộc đi. Đàm Lập Phong chính thức làm Bí thư thị ủy, Phó Thiên làm Thị trưởng, Lữ Thu Thần làm Phó bí thư Thị ủy mới kết thúc.

Thấy điện thoại di động vang lên nhưng sếp vẫn không nghe, Bành Trường Quý đang lái xe cũng có chút khó hiểu.

Chuyện cũ hiện ra trước mắt, bây giờ Triệu Quốc Đống đã không có bao tâm tư suy nghĩ chuyện cũ. Hoài Khánh mặc dù có nhiều bạn bè, đồng nghiệp với hắn nhưng Hoài Khánh giờ đã không còn quan hệ mấy tới hắn.

- Chủ tịch Trần.

Trần Anh Lộc nghe được giọng của Triệu Quốc Đống mà cũng hơi thất thần.

Trên thực tế trước khi gọi điện, Trần Anh Lộc cũng có chút do dự. Hóa can qua thành ngọc thạch vẫn quanh quẩn trong đầu y. Hình như mình và Triệu Quốc Đống chưa đến mức mâu thuẫn quá nhiều. Nhưng Trần Anh Lộc cũng rõ, Triệu Quốc Đống cũng rõ. Nếu như không phải Tỉnh ủy khi hỏi mình, mình cho rằng Triệu Quốc Đống điều đi sẽ thích hợp cho đoàn kết bộ máy hơn thì Bí thư Ninh Pháp cũng không hạ quyết tâm.

Bây giờ xem ra quyết định này là chính xác hay không thì ngay cả Trần Anh Lộc cũng không rõ. Bởi vì biểu hiện của Phó Thiên và Lữ Thu Thần làm cho y rất thất vọng.

Triệu Quốc Đống lên Bộ năng lượng làm Trần Anh Lộc khẽ thở dài một tiếng. Dù sao lên Bộ năng lượng làm cục trưởng coi như một kết quả tốt. Càng làm cho Trần Anh Lộc cảm thấy mình không cần áy náy chính là Triệu Quốc Đống làm tốt ở trên Bộ năng lượng.

Trần Anh Lộc không ngờ Triệu Quốc Đống nhanh như vậy đã về yw, hơn nữa còn làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng. Y không biết mục đích chính khi Triệu Quốc Đống nhận chức này, y thậm chí còn nghi ngờ có phải là vì Triệu Quốc Đống không cam tâm cứ như vậy rời khỏi yw, nên muốn về chứng minh mình không?

Chứng minh mình thì không cần dùng cách này. Đây là suy nghĩ của Trần Anh Lộc. Ở Bộ năng lượng có thể nói Triệu Quốc Đống làm tốt, hắn hoàn toàn có thể tiền đồ tốt đẹp hơn, không cần phải lãng phí thời gian ở nơi xa xôi là Ninh Lăng.

Triệu Quốc Đống không ngu, nếu hắn tự phụ cho rằng mình có năng lực lật trời, có thể hóa đá thành vàng thì hắn chính là ngông cuồng.

- Quốc Đống, chưa đi chứ? Đến chỗ tôi ngồi một chút đi.
Trần Anh Lộc cười ha hả nói.

Triệu Quốc Đống do dự một chút nhưng vẫn đồng ý:
- Được, đã lâu không ngồi với lão lãnh đạo, coi như ngồi ôn chuyện.

Đến cửa văn phòng Trần Anh Lộc, thư ký của Trần Anh Lộc đã sớm chờ ở đây. Triệu Quốc Đống gật đầu với đối phương rồi đi vào.

Phong cách văn phòng của Trần Anh Lộc không khác mấy so với hồi ở Hoài Khánh, trên bàn có bao thuốc Hồng kiều, xem ra phong cách của Trần Anh Lộc vẫn không thay đổi, không vì y lên làm Phó chủ tịch tỉnh mà lại tăng cấp bậc.

- Sao Quốc Đống, Ninh Lăng cũng được chứ? Điều kiện của Ninh Lăng có thể kém hơn Hoài Khánh một chút nhưng so với trên bộ càng không thể so sánh.
Trần Anh Lộc cười ha hả vỗ vai Triệu Quốc Đống.

- Rất tốt, Chủ tịch Trần, tôi còn cảm thấy có thể làm việc ở bên dưới càng thích hợp hơn với giai đoạn tuổi này của tôi. Ngồi văn phòng và nghiên cứu không phải công việc tôi hiểu. Tôi thích làm việc công việc thật hơn.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Điều kiện ở Ninh Lăng kém một chút nhưng người đó, đất đó lại quen, về như về nhà, cảm giác nó khác.

- Cũng đúng, cậu ở Ninh Lăng không ngắn, nơi đó đối với cậu như quê hương vậy.
Trần Anh Lộc cười nói:
- Lúc tôi ở Hoài Khánh cũng đã nghe cậu đưa mấy hạng mục lớn về Ninh Lăng, rất tốt. Tôi không phụ trách mảng công nghiệp nhưng tôi cũng biết tốc độ tăng trưởng Ninh Lăng năm ngoái đạt 22% có quan hệ lớn với mấy động tác lớn sau khi cậu tới.

Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng:
- Chủ tịch Trần, không có biện pháp mà. Trụ cột Ninh Lăng không thể so sánh với Hoài Khánh, gần như là gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng. Nếu không nắm bắt cơ hội sẽ bị trào lưu lịch sử bỏ càng xa. Nhưng dù là như vậy chúng tôi vẫn càng lúc càng bị khoảng cách rất lớn đối với thành phố, thị xã anh em phía trước. Tốc độ tăng trưởng năm ngoái của Hoài Khánh đạt 35%, thoáng cái kéo gần không ít với mấy thành phố, thị xã xếp trước. Tôi thấy xu thế phát triển của Hoài Khánh năm nay không thấp hơn năm trước, cứ như vậy không mấy mà xếp thứ ba toàn tỉnh.

Nhắc tới Hoài Khánh, Trần Anh Lộc có chút không được tự nhiên. Hoài Khánh có thể phát triển nhanh như vậy thì công của Triệu Quốc Đống là không thể bỏ qua. Y mặc dù hiểu rõ bây giờ ở Hoài Khánh có không ít người nhắc đến công lao của Triệu Quốc Đống.

- Quốc Đống, xu thế phát triển của Ninh Lăng đang rất tốt, không nên nóng lòng mong thành công. Tình hình các nơi khác nhau, đều có trọng điểm. Như Ninh Lăng lần này chống bệnh Sars rất tốt, Bí thư Miêu sau khi về khen không dứt miệng với công việc của Ninh Lăng. Lần trước tôi tới Ninh Lăng thì cậu không có đó. Tôi đã xem một chút thì thấy Ninh Lăng có thể làm được như vậy là rất đáng khen.
Trần Anh Lộc chuyển sang chuyện công việc:
- Vì thế Bí thư Đông Lưu cùng Chủ tịch Hạo Nhiên cũng quyết định mời Ủy viên trưởng đến Ninh Lăng kiểm tra công việc, đây là khẳng định công việc của Ninh Lăng.

- Chủ tịch Trần, Ninh Lăng chúng tôi là nơi hẻo lánh cho nên tình hình bệnh Sars không nghiêm trọng. Về phần nói công việc chúng tôi đã làm thì chỉ là trùng hợp mà thôi.

Triệu Quốc Đống mặc dù cố làm cho mình trở nên bình tĩnh trước mặt đối phương, cố làm mình quên đi quá khứ. Nhưng hắn phát hiện trong lòng mình và đối phương đã có một vết gạn không thể bước qua.

- Vậy sao? Quốc Đống, cậu quá khiêm tốn rồi. Nếu như nói bệnh viện được bố trí thêm là trùng hợp, như vậy sức chiến đấu của nhân viên y tế thì lại khác mà.

Trần Anh Lộc vẫn nở nụ cười. Triệu Quốc Đống trước đây cảm thấy đây nó rất thân thiết, nhưng bây giờ hắn lại ghê tởm nó.

Triệu Quốc Đống cũng biết mình bị ép rời khỏi Hoài Khánh là do đối phương. Mình xử lý vài việc khiến đối phương cảnh giác, thêm cả đám người Nghiêm Lập Dân thêm vào mới khiến việc lớn hơn. Trần Anh Lộc đẩy mình đi cũng là do không khống chế được mình.

Nếu như nói Trần Anh Lộc có thể thẳng thắn trao đổi vơí hắn, chỉ ra vấn đề của hắn, có lẽ tình hình đã khác. Nhưng Trần Anh Lộc đã không làm như vậy.

Khi Triệu Quốc Đống ra khỏi văn phòng Trần Anh Lộc, đến thang máy, chiếc xe Audi biển AnV lặng lẽ dừng ở cửa, Triệu Quốc Đống tiến lên, Trần Anh Lộc đứng trước cửa sổ khẽ thở dài một tiếng. Quan hệ giữa hai người đã không thể trở lại như trước, về sau chỉ còn quan hệ công việc mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.