Những Chiến Binh Phần 1 Tập 4: Bão Nổi

Chương 9




Trên mặt Sở Vũ cũng mang theo vẻ vui mừng, không ngờ âm u hoa liễu lại một thôn, đã xuất hiện thêm một chiếc thuyền con nữa.

Hình dáng của chiếc thuyền này giống hệt với chiếc thuyền của đám người Tề Hằng.

Thân thuyền đen nhánh, trôi trên mặt nước chầm chậm tiến gần về phía bờ.

Đám người Tề Hằng còn chưa đi ra xa lắm nên cũng đã nhìn thấy chiếc thuyền này, trong mắt họ đều lộ ra vẻ nghi hoặc.

“Sao lại có thêm một chiếc thuyền nữa vậy?” Tề Hằng nhíu mày, vẻ mặt buồn bực.

Thêm một chiếc thuyền thì có nghĩa là thêm hai đối thủ cạnh tranh.

“Có khi nào... nơi này có phương thức gì đó kiểm tra được có bao nhiêu người đến không?” Vương Nam nói.

“Việc này cũng hơi quá nhỉ? Còn chia đợt nữa à?”

Trong mắt của Lưu Thanh kèm theo mấy phần không dám tin.

“Thật là kỳ lạ...” Tiêu Trường Thanh than thở một tiếng, sau đó nói: “Nếu ta đoán không lầm thì chiếc thuyền này là đến đón Lâm sư muội... và tên đó.”

“Chết tiệt, đừng để tôi lại nhìn thấy hắn!” Tề Hằng lạnh lùng nói.

Nhưng ngay sau đó, Tề Hằng đã nhìn thấy Sở Vũ và Lâm Thi Mộng rồi. Hai người bay nhanh xuống từ mỏm đá đó, chạy đến phía chiếc thuyền nhỏ đang tiến vào bờ.

“Chết tiệt!” Mặt Tề Hằng hoàn toàn sa sầm lại, ánh mắt nhìn về phía Lâm Thi Mộng cũng trở nên vô cùng u ám.

Tề Hằng âm thầm cắn răng: Tiện nhân, chờ cô rơi vào tay ta, xem ta xử lý cô thế nào!

Sở Vũ chạy đến bên bờ, vẫy tay với đám người Tề Hằng chưa rời đi quá xa.

“Nhóc con, chúc may mắn!”

Đám người Tiêu Trường Thanh mặt tối sầm lại, nhìn Sở Vũ một cách nghẹn lời.

Tề Hằng nhả ra mấy chữ từ trong kẽ răng: “May mắn cái đầu mày!”

“Não có vấn đề à, may mắn mà cũng không cần, vậy chúc cậu xui xẻo.” Sở Vũ cười ha ha.

Nếu đã đắc tội rồi thì cũng không cần phải khách sáo gì nữa.

Sắc mặt của Tề Hằng và Lưu Thanh đều khá khó coi, nếu là ở trên bờ, Sở Vũ mà khiêu khích họ như vậy thì họ đã sớm ra tay trấn áp rồi.

Nhất định sẽ khiến hắn chịu đủ giày vò mà chết!

Nhưng hiện giờ họ lại không dám làm loạn, hai người vừa chết đi đó đã gióng lên hồi chuông cảnh báo cho họ, họ đều biết trên mặt sông này có một sự đáng sợ lớn.

Tề Hằng nhìn chằm chằm vào hai người Sở Vũ và Lâm Thi Mộng, trên khuôn mặt trẻ con đó hiện lên vẻ băng lạnh cực độ, lạnh lùng nói: “Đồ khốn, nhớ đó, tuyệt đối đừng có rơi vào tay tao!”

Sở Vũ cười ha hả, vẫy vẫy tay với Tề Hằng.

Lâm Thi Mộng ít nhiều có hơi lo lắng, nói: “Nếu con thuyền này chở chúng ta đi theo họ suốt thì phải làm sao?”

Sở Vũ cười cười: “Yên tâm đi, đến bờ bên kia thì việc đầu tiên họ muốn làm chắc chắn là xông vào trong cụm cung điện đó tìm cơ duyên. Bởi vì mấy sư huynh đó của cô... sẽ không đợi đâu.”

Lâm Thi Mộng hơi ngẩn người, sau đó cười nhẹ: “Nói cũng phải, nhưng lần này thật sự cảm ơn anh rồi, Tống đại ca. Nếu không phải anh thì tôi không biết làm sao mới phải.”

Sở Vũ lắc lắc đầu: “Đừng quá để bụng. Nhưng mà Lâm cô nương, cô nghĩ kỹ chuyện sau này chưa?”

Vẻ mặt của Lâm Thi Mộng trở nên có hơi suy sụp, nói khẽ: “Sau này... chưa nghĩ tới. Việc này tôi cũng nghĩ rõ ràng rồi, dù tôi về bẩm rõ với sư môn thì sợ rằng cũng sẽ không thay đổi được kết quả. Trừ phi... trừ phi thiên phú của tôi có thể trở nên ưu tú hơn.”

Nói rồi, Lâm Thi Mộng bèn cười gượng: “Nhưng việc này là hết sức hoang đường, thay vì trông chờ việc đó thì chi bằng hi vọng lát nữa chúng ta có thể tìm được một cơ duyên tốt ở đây còn hơn.”

Sở Vũ nghĩ ngợi, sau đó gật đầu cười nói: “Cô nhất định sẽ đạt được ý nguyện.”

“Vậy thì nhờ lời nói tốt lành của Tống đại ca rồi!” Lâm Thi Mộng nở nụ cười xinh tươi, sau đó nhẹ nhàng tung người nhảy lên chiếc thuyền.

“A, thật là vững chãi!” Lâm Thi Mộng vẻ mặt kinh ngạc.

Sở Vũ cũng theo sau nhảy lên, cảm giác không giống như nhảy lên một chiếc thuyền, mà giống như là ở trên đất liền vậy.

“Thuyền này... tốt đó chứ!” Sở Vũ sờ cằm, quan sát con thuyền nhỏ đen nhánh dưới chân này giống như đang suy nghĩ gì đó.

Lâm Thi Mộng lúc đầu ngơ ngác, sau đó không nhịn được cười nhẹ. Tống đại ca này thật là thú vị, lại có ý định gì với con thuyền nhỏ này đây.

Đám người Tề Hằng ở trên con thuyền kia, nhìn từ xa xa, Tề Hằng có thể nhìn rõ bộ dạng của Lâm Thi Mộng cười tươi như hoa. Sự đố kỵ trong lòng càng lớn, hắn không ngừng mắng mỏ trong lòng: Tiện nhân! Tiện nhân! Tiện nhân!

Sau khi Sở Vũ và Lâm Thi Mộng lên thuyền, trên chiếc thuyền nhỏ cũng nổi lên một tia sáng nhạt, đầu tiên là quét qua Lâm Thi Mộng.

Lâm Thi Mộng nhìn thấy tia sáng này thì trên mặt vừa lộ ra mấy phần căng thẳng, vừa có hơi kinh ngạc và hiếu kỳ.

Tia sáng này quét qua quét lại trên người Lâm Thi Mộng một hồi lâu mới tắt.

Cảnh tượng đó khiến cho đám người Tề Hằng ở trên chiếc thuyền kia vô cùng kinh ngạc, không hiểu tại sao tia sáng chỉ quét nhanh qua người mình nhưng ở chỗ Lâm Thi Mộng thì lại quét qua lại nhiều lần lâu như thế.

Bản thân Lâm Thi Mộng cũng không hiểu nguyên do, tuy cô không có bất kỳ cảm giác gì nhưng cũng đứng ở đó không dám động đậy.

Tiếp đó, lại xuất hiện một tia sáng mới quét qua phía Sở Vũ.

Nhưng ở khoảnh khắc tia sáng đó tiếp cận cơ thể Sở Vũ, có một luồng sóng vô hình xuôi theo chỗ ấn đường của Sở Vũ tỏa ra.

Tia sáng đó ầm một tiếng tán loạn!

Tề Hằng ở phía xa không nhịn được ha ha cười lớn nói: “Đồ khốn, mày sắp xong đời rồi!”

Tiếng như tiếng chuông, truyền đến bên này.

Lâm Thi Mộng cũng có vẻ mặt căng thẳng.

Nhưng, hai người chờ cả buổi cũng không xảy ra việc gì cả.

Việc này khiến Tề Hằng rất thất vọng.

Sở Vũ híp mắt nhìn Tề Hằng ở phía xa kia một cái, nói: “Cậu có phải thằng ngốc không?”

Tề Hằng tức đến á khẩu.

Chính vào lúc này, một chiếc thuyền cực lớn như thể sinh ra từ trên không khí vậy!

Xuất hiện ở trên mặt nước, cách bờ cũng chỉ mấy trăm mét!

Thân thuyền của chiếc thuyền này ở trên mặt nước tầm bảy tám mét, dài xấp xỉ hơn ba mươi mét, rộng mười mấy mét.

Trên thuyền là một lầu gác!

Lầu gác có rường cột chạm trổ, màu sắc sặc sỡ, nguy nga hùng vĩ!

Đám người Tề Hằng tuy đã trôi xuôi theo dòng chảy, đi xa bảy tám trăm dặm nhưng vẫn nhìn rất rõ.

Tất cả mọi người đều bị kinh ngạc đến đờ người!

“Đây... đây là tình huống gì vậy? Lưu Thanh trố mắt đứng nhìn chiếc thuyền lớn đó.

Tiếp đó, lại có một con thuyền rộng năm sáu mét, dài mười bảy mười tám mét cũng từ trong không khí xuất hiện trên mặt nước, hai chiếc thuyền xếp song song chạy về phía bên này.

Trên chiếc thuyền hơi nhỏ hơn một chút này cũng giống với chiếc thuyền lớn kia, rường cột chạm trỗ, vô cùng tinh xảo!

Hai chiếc thuyền đều toát ra một vẻ cổ xưa.

Giống như chạy đến từ thời viễn cổ vậy.

Đám người Tề Hằng và Tiêu Trường Thanh bên đó nhìn đến nỗi mắt trợn tròn!

Hai chiếc thuyền một lớn một nhỏ nhanh chóng đến trước mặt Sở Vũ và Lâm Thi Mộng, nằm ngang ở đó.

Tiếp theo, sự việc càng kinh người hơn đã xảy ra!

Từ trên hai chiếc thuyền này lại bắn ra hai tia sáng!

Trong đó tia sáng mà thuyền lớn bắn ra là bảy màu!

Đỏ cam vàng lục lam chàm tím, tạo thành một con đường trải đến trước mặt Sở Vũ.

Tia sáng mà chiếc thuyền nhỏ hơn bắn ra là năm màu, đỏ cam vàng lục lam!

Cũng tạo thành một con đường màu sắc rực rỡ, trải đến trước mặt Lâm Thi Mộng.

“Đây là...” Mắt Lâm Thi Mộng mở to, cả người tựa như ở trong giấc chiêm bao vậy.

Sở Vũ cũng có hơi không biết rõ tình hình, nhưng vẫn cẩn thận bước lên một bước, đạp lên tia sáng bảy màu này.

Thật lòng!

Cảm giác như chân bước lên trên đất vậy, khiến trong lòng Sở Vũ bình tĩnh.

Hắn quay đầu nhìn Lâm Thi Mộng một cái, hơi mỉm cười: “Lâm cô nương, chúc may mắn!”

Nói rồi, Sở Vũ bước những bước lớn, xuôi theo cầu vồng dưới chân đi về phía thuyền lớn.

Khoảnh khắc Sở Vũ lên thuyền, con đường cầu vồng biến mất và chiếc thuyền lớn đó... cũng biến mất theo!

“Tống đại ca, chúc may mắn!” Lâm Thi Mộng nói lẩm bẩm, sau đó cũng không chùn bước mà bước lên con đường ngũ sắc dưới chân mình.

Dù đến hiện tại vẫn có chút không biết rõ tình hình, nhưng Lâm Thi Mộng lại có cảm giác đây chắc là một loại cơ duyên cực lớn.

Trên khuôn mặt tuyệt sắc khuynh thành của cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại không thể bình tĩnh được.

Vành mắt Lâm Thi Mộng có hơi ửng đỏ, cô hít sâu một hơi.

Có thể thay đổi số mệnh hay không thì phải xem thu hoạch lần này rồi!

Sau đó, Lâm Thi Mộng lên thuyền, chiếc thuyền này trong chốc lát cũng biến mất trên mặt sông.

Đám người Tề Hằng đã trôi ra xa mười mấy dặm nhìn mặt sống trống trơn đó từ phía xa với vẻ mặt mơ hồ, sau đó nhìn nhau.

Cảm thấy vô cùng tổn thương.

Dựa vào cái gì mà hai người họ có thuyền lớn đến đón? Dựa vào cái gì mà chúng ta chỉ có thể chen chúc năm người trên chiếc thuyền con này?

Việc này thật không công bằng!

Đặc biệt là cái tên khốn đó!

Tề Hằng hận đến mức chân răng cũng ngứa ngáy, thật không biết cái tên đó gặp vận may gì mà lại có được cơ duyên như vậy.

“Tốt nhất là kéo họ đi thẳng đến âm tào địa phủ đi!” Tề Hằng cắn răng nói.

Sắc mặt của ba người Tiêu Trường Thanh và Vương Nam, Tôn Vĩ không tốt lắm, suy cho cùng sư muội của họ cũng ở bên đó. Nếu lần này Lâm sư muội thật sự có thể nhận được cơ duyên lớn, nếu có thu hoạch lớn thì nói không chừng hôn sự giữa Tề Hằng... có thể sẽ xảy ra biến cố.

Vì vậy, ba người lập tức đều im lặng không nói gì.

Sau khi Tề Hằng nói xong cũng cảm thấy bản thân có hơi quá lời nên lại đổi giọng: “Dĩ nhiên, vị hôn thê của tôi thì không thể xảy ra chuyện!”

Rất nhanh, chiếc thuyền nhỏ chờ họ đã cập bờ ở nơi cách ba mươi dặm dưới hạ du.

Năm người tranh nhau nhảy xuống thuyền nhỏ, sau đó nhìn nhau một cái.

Tiêu Trường Thanh nói: “Nếu đã đến đây thì mọi người cứ dựa vào cơ duyên nhé!”

Những người khác đều gật gật đầu, Lưu Thanh nói chậm rãi: “Nên như thế, vậy thì chúc các vị may mắn!”

“Chúc may mắn nhé!”

Mấy người còn lại gật gật đầu, xông về phía cụm cung điện cổ xưa đó.

...

Sở Vũ đứng trên chiếc thuyền lớn, cảnh tượng trước mắt khiến hắn kinh sợ!

Bởi vì hiện giờ hắn... lại đang ở trên biển!

Bên trong thế giới nhỏ phía dưới di tích Gò Tam Tinh ở vùng Tứ Xuyên, sao có thể có biển?

Nếu không phải có luồng gió biển mằn mặn đó thì Sở Vũ thậm chí có chút không dám tin.

Trong lòng nói thầm lẽ nào thế giới nhỏ này liên thông với một đại dương?

Trên thuyền lớn ngoài Sở Vũ ra thì không có bất kỳ sinh mạng nào khác, vừa nãy Sở Vũ đã đi dạo một vòng, trong thuyền này cũng không có bất kỳ bảo bối có giá trị nào nên khiến Sở Vũ có hơi thất vọng.

Ban đầu hắn thậm chí còn không biết con thuyền này chạy bằng cái gì nữa, con mắt dọc ở ấn đường của hắn không thể nhìn xuyên thân thuyền được.

Sau đó hắn nằm sấp lên lan can, dùng con mắt dọc quan sát thân thuyền dưới nước biển thì mới phát hiện, bên ngoài thân thuyền ở phía dưới đường tiếp xúc mặt nước có khắc nhiều đường vân.

Lúc thuyền lớn chạy với tốc độ cao, trên các đường vân này có sóng sức mạnh nhè nhẹ, không rõ ràng.

Lúc tốc độ giảm xuống, Sở Vũ phải vô cùng chú tâm mới có thể cảm nhận được từng chút sóng sức mạnh bên đó truyền đến.

“Là những đường vân đó!”

Sở Vũ đang nhắm mắt, trong lòng vô cùng chấn động.

Còn chưa thật sự tiến vào đến khu vực chính của nơi này nhưng Sở Vũ đã cảm nhận được sự bất phàm ở đây.

Sở Vũ đứng trên boong tàu, dựa vào lan can nhìn ra xa, phát hiện vùng biển này vô biên vô tận.

Hắn không hiểu rõ về đại dương lắm, vì vậy cũng không rõ bản thân đang ở phương nào.

Tốc độ chạy trên mặt biển của thuyền lớn càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng thì gần như đạt đến tốc độ âm thanh!

Mặt biển trông có vẻ rất yên ả, không có nhiều sóng lớn. Cũng không gặp phải linh thú dưới biển ra khiêu chiến.

Sau hơn ba tiếng, thuyền lớn cuối cùng bắt đầu giảm tốc độ.

Sở Vũ có hơi nghẹn lời, bởi vì trong ba tiếng ở trên thuyền lớn này mà lại đã chạy ra hơn ba ngàn ki-lô-mét.

Phía trước có một xoáy nước cực lớn, đường kính tầm mười ngàn mét!

Nước biển vô tận đến chỗ này thì đều bị xoáy nước cuốn vào. Ở cách đó rất xa, Sở Vũ cũng có thể cảm thấy được sức mạnh và uy thế phát ra từ trong xoáy nước đó.

“Mắt biển!”

Sở Vũ không nhịn được nhỏ giọng kêu lên kinh ngạc, cảm thấy toàn thân nổi lên một luồng lạnh giá.

Không ngờ, ở cái nơi xa lạ này lại xuất hiện một mắt biển vô cùng lớn.

Đây rốt cuộc là nơi nào?

Thuyền lớn lại cứ xông thẳng đến mắt biển, Sở Vũ thậm chí chưa kịp có phản ứng gì thì chiếc thuyền lớn này đã bị xoáy nước nuốt chửng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.