Những Chiến Binh Phần 1 Tập 1: Vào Trong Hoang Dã

Chương 4: Ba Ngày (1)




Một chiếc xe ngựa đơn giản dừng lại trước cửa bên của Liễu phủ.

“Tuệ nương tử, đã đến Liễu phủ rồi ạ.”

Bên ngoài xe ngựa vang lên giọng nói nhỏ nhẹ của tỳ nữ, kéo suy nghĩ đang bay bổng khắp nơi của Tuệ Quân trở về với thực tế.

Cô mím môi, thu lại những biểu cảm dư thừa trên mặt, nở nụ cười hoàn mỹ mà mấy năm nay đã dày công tập luyện, cúi người bước xuống xe ngựa.

Phủ đệ trước mặt hoàn toàn xa lạ, nếu như cô vẫn còn là A Thảo – đứa bé gái bán dâm ti tiện mặc người chà đạp của mấy năm về trước, thì đừng nói đến chuyện bước chân vào một phủ đệ xa hoa thế này, cho dù chỉ cần lại gần một chút cũng sẽ bị đám người hầu xua đuổi.

“Tuệ nương tử?” Tỳ nữ gọi một tiếng.

“Ta không sao, chỉ là nghĩ đến sắp gặp được lang quân, ta lại vui đến mức không kiềm chế được.”

Tuệ Quân xấu hổ cười.

Đưa tay giữ lớp màn che dày nặng, giấu đi gương mặt căng thẳng, cô đỡ tay thị nữ bước vào trong.

Tuệ Quân biết mình là nương tử theo gả của thứ nữ Liễu phủ, nhưng chỉ nhìn vào sự đầu tư mà Liễu phủ đổ lên người cô mấy năm nay, từ ăn mặc ở đi lại, không thứ gì là không tinh xảo, thậm chí còn có người tự tay dạy cô đọc sách viết chữ, dạy cô bình phẩm thơ họa, bảo ban cô những quy tắc kiêng kỵ giữa các sĩ tộc… Thế nên, cô không cho rằng mình sẽ là một nương tử theo gả giúp người khác giành sủng ái của chồng.

Khiêm tốn bước vào một viện tử, Tuệ Quân lại nhìn thấy cậu con trai thứ dòng chính của Liễu phủ mà mấy năm trước đã từng gặp một lần.

Khương Bồng Cơ nhìn thấy Tuệ Quân cũng sững ra trong giây lát.

Cho dù là cô cũng không ngờ tới, A Thảo sau mấy năm dày công dạy dỗ sẽ trở thành một cô gái phong tư tuyệt sắc đến nhường này.

Tóc đen như mực, mày ngài như vẽ, tua cài trâm ngọc trên mái tóc đung đưa theo mỗi bước đi, dường như từng cử động đơn giản cũng chứa đầy hàm ý sâu xa. Dáng vẻ thướt tha uyển chuyển của cô như mầm liễu xanh mới đâm chồi, khiến người ta nhìn thấy khó mà quên được.

Vẻ ti tiện sợ sệt, gầy yếu đáng thương trước kia giờ đã biến mất, chỉ còn lại sự điềm tĩnh ôn hòa, cao quý tao nhã.

“Gái mười tám thay da đổi thịt, câu nói này quả không sai chút nào.”

Khương Bồng Cơ nhìn Tuệ Quân bằng ánh mắt thưởng thức, người này quả thật là một mỹ nhân hiếm có.

Chưa đến mức chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn nhưng cũng có thể khuynh đảo một thành.

Tuệ Quân cố gắng ngồi thật thẳng, thể hiện tất cả những gì đã học mấy năm nay.

Tuy vẻ mặt cô rất bình tĩnh nhưng trái tim trong lồng ngực đã đập thình thịch như trống dồn, lòng bàn tay toát mồ hôi, sống lưng nóng bừng, nhịp thở dồn dập hẳn lên. Dường như nhìn thấy ánh mắt của Khương Bồng Cơ ngay cả không khí cũng trở nên loãng đi.

Tuệ Quân bình thản ngồi xuống, để lộ nụ cười hoàn mỹ nhất, động tác hành lễ chuẩn mực như thể trong sách giáo khoa.

“Tỳ nữ Tuệ Quân ra mắt lang quân.”

“Không cần căng thẳng như thế.” Khương Bồng Cơ đột nhiên bật cười, dáng vẻ này khiến cô cảm thấy mình như thể giáo viên chủ nhiệm, mà Tuệ Quân trước mặt chính là một cô bé học sinh căng thẳng đợi kiểm tra: “Mấy năm nay em làm rất tốt. Lời hứa của ta năm đó vẫn còn hiệu lực.”

Tuệ Quân âm thầm thở phào, giờ cô mới phát hiện ra lưng mình đã ướt đẫm.

“Nếu đã như thế, không biết bây giờ lang quân có thể nói cho Tuệ Quân biết được chưa? Ngài muốn Tuệ Quân làm gì?”

Đôi mắt trong veo của cô nhìn về phía Khương Bồng Cơ. Cho dù mấy năm rèn luyện đã xóa sạch sự nhút nhát trong cô, nhưng đứng trước mặt Khương Bồng Cơ, cô vẫn luôn có cảm giác tự ti mặc cảm, chỉ hận không thể tự chôn mình xuống hố để đối phương không thể nhìn thấy bộ dạng của mình nữa.

Khương Bồng Cơ gõ gõ lên mặt bàn, giọng nói của cô vang lên rõ rệt trong căn phòng tĩnh mịch.

“Làm yêu cơ họa quốc, ngươi có dám không?”

Yêu cơ họa quốc ư?

Tuệ Quân ngẩn ra.

Trước khi đến Liễu phủ, trong đầu cô đã có vô số suy nghĩ.

Nhưng dù cô có đoán thế nào cũng không thể đoán ra được một góc của chân tướng.

Tuệ Quân cười khổ: “Nữ tử trong thiên hạ này cho dù là hạng người thân thể không sạch sẽ như nô cũng sẽ không chủ động tự nhận dung mạo của mình thua kém người khác. Chẳng qua, yêu cơ họa quốc thì… nô tự thấy mình cũng có vài phần nhan sắc, nhưng không tự tin đến mức có thể so sánh được với hậu cung ba nghìn mỹ nhân.”

Khương Bồng Cơ gật đầu: “Cái này cũng đúng.”

Quả thật Tuệ Quân bây giờ rất xinh đẹp nhưng không phải là vẻ đẹp độc nhất vô nhị.

Tuệ Quân nghe vậy cảm giác trong lòng như bị kim châm một nhát, nhoi nhói đau.

Đúng lúc này cô lại nghe thấy Khương Bồng Cơ nói: “Nhưng mà, ta đang hỏi ngươi có đồng ý làm yêu cơ họa quốc không, chứ không hỏi những cái khác.”

Tuệ Quân vội vàng đáp: “Đương nhiên là nô đồng ý.”

Cũng có lẽ là do từ nhỏ đã phải chịu nhiều nhục nhã, nếm hết cay đắng, nên Tuệ Quân vẫn luôn khát khao có ai đó cứu mình ra khỏi bể khổ.

Người đang ngồi trước mặt cô đã làm được điều đó.

Năm đó, khi cô chính tay đâm chết những tên du côn đã từng khinh nhục mình ở bãi tha ma, trong lòng đã âm thầm quyết định.

Đừng nói là núi đao biển lửa, cho dù có muốn lấy mạng của cô, chỉ cần người trước mắt nói một tiếng, cô sẽ không chút do dự dâng hiến tất cả.

Làm người phải biết ơn và biết thỏa mãn, Tuệ Quân vẫn còn giữ lại tấm lòng chân thành này.

Cô biết rõ, sau khi rời khỏi khu ổ chuột đó, thời gian mỗi ngày này đều là cô được lời. Có bao nhiêu gái bán dâm đã phải chết thê thảm, ngay cả khi chết cũng vẫn áo rách quần manh, người xung quan nhìn thấy thi thể đều phải bịt mũi bước qua?

Chỉ có riêng cô được hưởng thụ cuộc sống vinh hoa phú quý bao nhiêu năm như vậy, sau này có lẽ còn có thể tiến thêm một bước nữa.

Tại sao còn chưa biết thỏa mãn?

Cô vừa dứt lời liền nghe thấy thiếu niên ngồi trước mặt nói với mình: “Đã vậy ta sẽ tặng cho ngươi một món quà.”

Tuệ Quân dập đầu bái lạy, Khương Bồng Cơ lại đột nhiên bật cười.

“Yêu cơ họa quốc không dễ làm thế đâu, thậm chí ngươi sẽ phải đối diện với những lời chửi mắng của người trong thiên hạ, thế nên phải suy nghĩ cẩn thận.”

Tuệ Quân lắc đầu nói: “Lang quân nói vậy là không đúng, yêu cơ họa quốc thì có làm sao? Đó chẳng phải là người phụ nữ cao quý nhất thiên hạ này ư? Tất cả mọi thứ tốt nhất trong thiên hạ đều dễ dàng có được, sống thoải mái, không bị người khác chà đạp lăng nhục, thậm chí còn có thể khiến cho những kẻ ăn trên ngồi trốc phải khom lưng uốn gối. Thế thì có gì không tốt? Còn về phần danh tiếng sau khi chết, chết rồi thì ai còn quan tâm được?”

Sự thóa mạ của người trong thiên hạ có là gì?

Nhìn toàn bộ lịch sử, cho dù không có vị hồng nhan họa thủy nào có thể trước sau vẹn toàn, nhưng cũng chẳng thấy ai đủ bản lĩnh để phách lối trước mặt bọn họ.

Cho dù chết như thế nào, thì lúc người ta còn sống đã hưởng thụ hết vinh hoa phú quý.

Khương Bồng Cơ bị câu này làm cho nghẹn lời.

Cô không ngờ cô gái này lại nghĩ như thế.

“Ngươi có thể nghĩ được như thế thì tốt.” Khương Bồng Cơ đưa tay chỉ vào bát thuốc đang bốc hơi trên bàn: “Uống đi.”

Tuệ Quân đứng dậy bước lên phía trước hai bước, cô không hỏi đây là thuốc gì, chỉ bưng bát thuốc đắng chát đen đặc khó ngửi đó lên, một hơi uống cạn. Khương Bồng Cơ đưa cho cô một viên mứt, cô ngoan ngoãn cầm lấy, im lặng ngậm trong miệng.

Đợi đến khi dư vị đắng chát của bát thuốc trôi đi hết, cô mới rụt rè lên tiếng.

“Nô có một tâm nguyện, lang quân có thể tác thành cho nô được không?”

Nghĩ đến yêu cầu của mình, lưỡi cô như thể thắt lại.

“Có thể.” Khương Bồng Cơ gật đầu đồng ý.

“Lang quân có thể ôm nô một cái được không?”

Lời nói vừa ra khỏi miệng, nỗi khát khao cùng thấp thỏm dần dần trào lên trong lòng.

Khương Bồng Cơ nhìn vào mắt Tuệ Quân, trong lòng thoáng cái đã hiểu ra, cô khẽ dang rộng hai tay.

Tuệ Quân thấp thỏm vươn tay ra, ôm lấy eo Khương Bồng Cơ, dựa vào lòng cô, biểu cảm thẹn thùng trên mặt chuyển sang tái trắng, sau đó lại dần dần trở nên bình tĩnh, ánh mắt hiện lên vẻ thư thái: “Cám, cám ơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.