Những Chiến Binh Phần 1 Tập 1: Vào Trong Hoang Dã

Chương 19: Kẹo Hồ Lô Đường (1)




Quán trà, đương nhiên là nơi để uống trà.

Các quán trà trên đời này cơ bản đều như nhau, muốn nổi bật hơn phải có phong cách đặc sắc riêng.

Trong những quán trà thông thường thì quán trà trước mặt có thể nói là hạc giữa bầy gà. Sau khi tích hợp thêm nhiều dịch vụ, nơi này không những có thể uống trà mà còn có thể xem vũ nữ múa, thưởng thức loại rượu thượng hạng. Văn nhân sĩ tộc rất thích đến đây, họ có thể vung bút đề thơ hay biểu diễn thư pháp, cũng có thể khoe tài vẽ tranh, lâu lâu còn có thể tổ chức hội thơ, mời danh sĩ khắp nơi tới thăm thú.

Đương nhiên, danh sĩ chân chính không dễ mời tới như vậy.

Thế là quán trà liền lùi một bước giảm đi tiêu chuẩn, những danh sĩ được mời tới tuy không có danh tiếng quá lớn, nhưng cũng có chút tài hoa.

Từ Kha bình tĩnh nói chuyện với tỳ nữ, sau khi hiểu được các dịch vụ ngày thường của quán trà này liền cảm thấy rất thú vị.

“Dù là nói khoác hay giả vờ giả vịt nhưng bút mực nghiên giấy người ta chuẩn bị đều là hàng thượng hạng.” Khương Bồng Cơ và Từ Kha chọn một nhã gian yên tĩnh. Hai người ngồi đối diện nhau, ấm trà bay lên mùi hương thoang thoảng. Trong phòng rất sạch sẽ, bức tranh treo trên tường rất đẹp, người đề bút hầu như đều có thân phận không đơn giản: “Chỉ riêng điểm này đã đủ thu hút không ít sĩ tử tài hoa.”

Đừng thấy Khương Bồng Cơ dùng giấy trúc luyện chữ mà tưởng lầm thứ đồ này rất phổ biến, thực tế thì sao?

Theo cách nói của Từ Kha, lang quân nhà cậu không phải luyện chữ trên giấy trúc, mà là luyện trên giấy vàng, vàng nguyên chất luôn!

Vì có hạn chế sản lượng, đồ hiếm thì đương nhiên sẽ quý, giá cả của giấy trúc bên ngoài thị trường không phải sĩ tộc nghèo có thể mua nổi.

Cho dù là sĩ tộc thế gia, cũng chỉ có những người thân phận cao quý, có tài hoa mới có tư cách để dùng.

Mấy năm ở Liễu phủ, Từ Kha cũng đã nhìn quen, ánh mắt cũng theo đó mà cao hơn.

Quán trà này sử dụng loại mực Mạnh Thương Châu cao cấp, bút cũng là bút xịn quý giá, còn giấy là loại giấy trúc Hà Gian nổi tiếng thiên hạ, giá cũng cao không thua danh tiếng, nghiên cũng là hàng vô cùng tinh xảo.

Bút mực giấy nghiên bốn thứ đều hội tụ ở một nơi, người bình thường sao có thể làm được chuyện này?

Chứ đừng nói đây chỉ là một quán trà!

“Không biết chủ nhân đằng sau quán trà này là ai....” Nếu là lúc trước, Từ Kha chắc chắn sẽ bị sự hào nhoáng nơi đây thu hút. Phải nói giấy trúc chính là vật báu trong lòng của người đọc sách, còn bây giờ... Cậu mỗi tháng đều được cấp một đao giấy trúc, làm gì còn thấy quý hiếm gì nữa: “Quán trà này chẳng giống nơi uống trà gì hết, không nói cái khác, chỉ riêng giá trị của bút mực giấy nghiên...”

Nói đến đây, Từ Kha lắc đầu.

Nếu thế thì đâu còn là dùng tiền lẻ đi uống trà, rõ ràng là uống vàng, uống bạc.

“Vậy mới nói, ông chủ đứng sau nếu không phải đầu óc có vấn đề, giàu nứt đố đổ vách, thì là dã tâm rất lớn.” Khương Bồng Cơ cười pha một phần trà. Uống trà nhiều năm như vậy, cô cũng đã quen thêm các loại phụ gia vào nước trà: “Hiếu Dư đoán là trường hợp nào?”

Từ Kha nói: “Lang quân hỏi vấn đề này là xem thường Kha, thương nhân trên đời này dù thời đại có thay đổi thế nào bản chất đều là theo đuổi lợi ích. Thiên hạ vui có thể kiếm lợi, thiên hạ loạn lạc cũng có thể ăn lời. Nơi này được đầu tư lớn như thế đương nhiên là có mưu đồ, hơn nữa mưu đồ rất lớn. Chỉ là không biết ông chủ rốt cuộc là vị nào trong hoàng tộc...”

Nếu không phải hoàng thân quốc thích hay trọng thần trong triều, ai có tư cách mở một quán trà ở vị trí tốt nhất Thượng Kinh chứ?

Cho dù có tư cách mở quán, nhưng người có đủ khả năng tài chính cho quán hoạt động có thể đếm trên đầu ngón tay.

Chỉ trong chốc lát, hai người đều nghĩ đến một người, liền nhìn nhau cười.

Khương Bồng Cơ nói: “Vừa rồi nhìn một vòng sảnh dưới, tranh chữ treo tường có cái là tác phẩm của người có thân phận lai lịch lớn, có cái lại là của người không có danh tiếng hoặc dựa vào danh tiếng tổ tiên, nhưng phần lớn đều có dòng họ nổi danh thiên hạ...”

Những loại người Khương Bồng Cơ nhắc tới gồm hai loại: sĩ tộc thế gia và thứ dân bần hàn.

Sĩ tộc thế gia chiếm tỷ lệ không lớn, đa số là thứ dân bần hàn.

Sĩ tộc thế gia nhờ vào bậc cha ông có thể nhẹ nhàng đứng trên người khác, dù có suy thoái vẫn được người trong thiên hạ sùng bái tôn kính. Bọn họ tới quán trà chủ yếu để thư giãn và vui chơi, cho dù đề bút để lại chút chữ cũng chỉ là cảm hứng nhất thời.

Thứ dân bần hàn lại khác, cơ hội để bọn họ thể hiện quá ít, quán trà này coi như là một nơi sân khấu thể hiện tương đối tốt.

Dù là không thể nổi tiếng nhưng có thể để lại tác phẩm tốt nhất của mình, ganh đua cao thấp cùng người khác, trong lòng cũng sẽ cảm thấy đã ghiền.

Vừa rồi Khương Bồng Cơ nhìn một vòng, mơ hồ phát hiện mưu tính của người đứng sau quán trà này.

“Nếu không có gì ngoài ý muốn, hẳn là Xương Thọ Vương.” Từ Kha bình thản nói.

“Ta đoán cũng là ông ta. Năm đó vào kỳ thi đánh giá, ông ta trắng trợn mời các vị sĩ tử tham gia nhã tập hội thơ, còn hào phóng dùng khách sạn suối nước nóng dưới danh nghĩa của mình chiêu đãi miễn phí những sĩ tử kia, ý đồ lôi kéo là rất rõ ràng.” Khương Bồng Cơ cười giễu: “Người ta có đất phong Chương Châu vô cùng trù phú, thế gia vọng tộc ủng hộ ông ta người nào cũng giàu có, tốn chút tiền mở một quán trà nhỏ với ông ta mà nói chẳng xi nhê chút nào.”

Quán trà giúp cho rất nhiều sĩ tử có một nơi giao lưu thể hiện tài nghệ, dù là thế gia sĩ tộc hay thứ dân nghèo hèn đều có thể sử dụng bút mực giấy nghiên ở đây.

Bất kể người ta có mưu tính gì nhưng ít ra cũng đã cung cấp lợi ích thực tế, dù không lôi kéo được người có tài học kinh người nhưng cũng có thể lấy được hảo cảm của đám sĩ tử trẻ. Nếu ăn may kéo được một người tài học cao thì lời lớn rồi.

Trong thời đại thông tin khoa học kỹ thuật lạc hậu như thế này thì có được một đầu óc tài năng siêu quần còn hơn thiên quân vạn mã.

Chuyện làm ăn kiếm lời như vậy hiển nhiên Xương Thọ Vương rất vui vẻ đi làm.

Đương nhiên, đây là chuyện Khương Bồng Cơ và Từ Kha nhìn thấy, còn người khác có thấy hay không vậy thì không biết.

Đợi tỳ nữ đưa trà tới, Khương Bồng Cơ thản nhiên hỏi một câu, quả nhiên quán trà này đứng tên Xương Thọ Vương

Thấy thế, cô chỉ có thể âm thầm lắc đầu.

Dã tâm của Xương Thọ vương rõ ràng như thế mà vị trong cung Thượng Dương vẫn chết sống chìm đắm trong tiệc tùng mỹ nhân như vậy...

Anh em ruột chênh lệch nhau đến thế có khi không phải cùng một mẹ sinh ra.

Khương Bồng Cơ uống một ngụm trà, hương vị đọng lại khiến người ta phải trầm ngâm thưởng thức.

“Quả là trà ngon, hy vọng tiền trà không đắt lắm, nếu không ta chỉ có thể thế chấp ngươi ở đây, rồi tìm cơ hội trốn đi...”

Cô đang uống lại đột nhiên cảm khái một câu sém chút làm Từ Kha sặc nước.

Cô còn định tiếp tục trêu chọc Từ Kha thì đột nhiên nghe thấy tiếng động, liền đặt ly trà xuống, ra hiệu cho Từ Kha ngừng ho.

Từ Kha khổ sở bịt miệng lại, nhịn đến đỏ mặt, mặt đầy nước mắt nước mũi trông đến là đáng thương.

“Sao, sao vậy?”

Hồi lâu Từ Kha mới ổn lại, hỏi Khương Bồng Cơ đã xảy ra chuyện gì.

Khương Bồng Cơ bình tĩnh nói: “Kế bên có chuyện hay ho.”

Sau đó, cô rón rén đến gần một góc nhã gian, dáng vẻ ngồi xổm nghe lén khiến mặt Từ Kha như muốn tan vỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.