Những Chiến Binh Phần 1 Tập 1: Vào Trong Hoang Dã

Chương 18: Trong Hỉ Có Bi (2)




Từ Kha im lặng, dường như thật sự không nghĩ đến việc này.

Cậu vốn muốn nói giữa vợ chồng chính là như thế, nhưng lời này lại quanh quẩn trong miệng không sao thốt ra được.

“Hay là ngươi không mang theo tiền, bị tịch thu hết rồi sao?” Khương Bồng Cơ hỏi.

“Tất nhiên là có mang.” Từ Kha vô thức kéo túi tiền bên hông, hoài nghi hỏi: “Bị tịch thu là sao?”

Khương Bồng Cơ không giải thích mà nói: “Lúc ta ở Lang Nha từng gặp một tiều phu. Một tháng anh ta đốn củi mười lăm ngày, còn những ngày khác là phụ giúp nương tử đẩy xe bánh rao hàng dọc đường. Ta với anh ta tán dóc một hồi, sau khi nói xong ta phát hiện anh ta cho rằng mức tiền lớn nhất là tiền đồng...”

Từ Kha hoài nghi không hiểu rõ ý nghĩa: “Dân chúng bình thường kiếm sống khó khăn, ngày thường tiền qua tay đa số đều là tiền đồng, không có gì lạ mà.”

Khương Bồng Cơ lắc đầu: “Không phải như thế. Ta tiếp tục hỏi xong mới biết trong nhà vị tiều phu này không hề nghèo khó, một năm cũng để dành được bốn năm lạng bạc vụn. Mấy năm nay liên tục làm việc, thậm chí còn chuẩn bị cho con gái hai mươi lạng của hồi môn. Tiều phu sở dĩ chỉ biết tiền đồng vì bình thường tiền đều đưa hết cho vợ anh ta. Vợ anh ta sợ anh ta tiêu tiền như nước, mỗi ngày cho ba đồng...”

Từ Kha: “...”

Đã nói đến đây rồi mà cậu còn không hiểu thì chính là não có vấn đề rồi.

“Tầm Mai không phải loại người đó...”

Mặc dù Từ Kha luôn cảm thấy nữ quan việc nhà, nam lo việc ngoài nhưng cũng chưa từng nghĩ cuộc sống mỗi ngày trên người chỉ có ba đồng, thế cũng quá thảm rồi.

“Đúng vậy, vì vậy trên người ngươi có bạc thì sao lại không mua chút đồ chứ?”

Từ Kha lại bị cuốn vào rồi, cả mặt đều rối rắm.

“Kha mua là được.”

Nếu như không mua, chẳng phải ngầm thừa nhận mình chính là tiều phu trong câu chuyện, trên người mỗi ngày chỉ có ba đồng sao?

Đường đường là đàn ông, sao lại có thể bị thê tử trong nhà kìm kẹp như thế?

Thế là, không ít quầy xuất hiện hai người đàn ông ăn mặc giàu có mua toàn những thứ đồ nữ nhi trong nhà thích dùng.

Từ Kha vẻ mặt rối rắm nhìn Khương Bồng Cơ bên cạnh đang chăm chú lựa chọn phấn son, nhìn có vẻ rất tìm tòi học hỏi.

Không đúng.... Lang quân nhà cậu từ lúc nào lại có cái sở thích quái dị này?

“Không phải son phấn nào cũng có thể dùng được, nếu ngươi đem hộp phấn vừa rồi cho Tầm Mai, đảm bảo ngày thứ hai mặt cô ấy sẽ mọc đầy mụn...” Khương Bồng Cơ trợn trừng mắt: “Nếu nghiêm trọng, không biết chừng ngươi có thể đổi thê tử đó.”

Tầm Mai có chút bệnh dị ứng, Từ Kha chọn loại son phấn kia màu sắc thì đẹp nhưng bên trong lại có thành phần khiến Tầm Mai dị ứng.

Ban đầu Từ Kha còn không lưu tâm nhưng nghe xong câu này vội vàng ném trả cái hộp đã chọn lại.

“Sao lang quân lại hiểu rõ như thế?”

Mặc dù biết Tầm Mai là tỳ nữ thân cận của Khương Bồng Cơ, quan hệ giữa hai người sâu đậm còn hơn chị em ruột, nhưng là chồng của Tầm Mai, Từ Kha không thể không để ý đến một “người đàn ông” quá hiểu thê tử mình như thế.

“Ngươi biết đó, lúc nhỏ ta bệnh nặng thường xuyên phải uống thuốc an dưỡng. Để dỗ được hai môn thần bên cạnh, ta cũng phải vắt óc tìm kế, có đúng không?” Khương Bồng Cơ nghe thấy vị ghen trong lời nói của Từ Kha cũng giả dạng bản thân không hiểu, giải thích vòng vèo. Dù sao người ta cũng là phu thê mới cưới, cô không thể khiến người ta ấm ức: “Nhưng mà, có một lần ta suýt chút gây ra sai lầm lớn, chính là tặng nhầm đồ. Sau này mới biết Tầm Mai không dùng được loại đồ đó, từ lúc đó liền nhớ...”

Từ Kha nghe vậy, chút khúc mắc trong lòng tan thành mây khói, thay vào đó là thêm vài phần hứng thú.

“Kha lại không biết việc này, cũng chưa nghe Tầm Mai kể...” Nói đến đây Từ Kha ngừng lại một chút.

Cậu thực sự không hiểu biết về quá khứ của Tầm Mai, hai người quen biết trước khi cưới nhưng không hiểu rõ nhau.

Nếu muốn cuộc hôn nhân lâu dài, thì sau này cậu cũng cần phải hiểu cô nhiều hơn, ít nhất cũng không thể xảy ra việc tặng quà sai.

Khương Bồng Cơ nói: “Tương lai còn dài, sau này có thời gian thì tìm hiểu.”

Cuộc đối thoại của cô và Từ Kha đều hiện trong mắt khán giả livestream, không ít người xem mơ hồ hiểu được dụng ý của cô.

[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: #Chống cằm, đã mấy năm rồi, tôi vẫn cảm thấy Streamer vô cùng dịu dàng. Đôi Tầm Mai và Từ Kha này không tính là hôn nhân sắp đặt nhưng hiểu biết lẫn nhau rất ít, lại thêm chung đụng thì ít mà xa nhau thì nhiều, tai họa ngầm không ít đâu. Dù là phu thê ân ái, cũng không chịu được hao mòn như vậy, Streamer lại từ từ hướng dẫn Từ Kha đi tìm hiểu Tầm Mai, có thể tránh được rất nhiều vấn đề.

[Tao Có Một Đôi Giày Trượt]: Dịu dàng thì dịu dàng rồi, nhưng mấy người không cảm thấy Streamer là con gái mà tiếp xúc lâu với đàn ông mới kết hôn thì không ổn à? Tầm Mai biết giới tính của Streamer, sẽ không để ý chứ?

Bình luận này rất khó hiểu nhưng người thông suốt nhìn một cái là biết khán giả này muốn nói cái gì, không phải là lo lắng Streamer trở thành người thứ ba trong hôn nhân của người ta ư?

[Chanh Ngâm Đường Phèn]: Làm ơn, Streamer hiện nay là chủ nhân của Từ Kha được không, quan hệ của người ta thuộc cấp trên cấp dưới. Chưa nghe qua cấp trên là nữ không thể nói chuyện với cấp dưới đã kết hôn, nếu thế thì sau này khỏi tuyển cấp dưới đã kết hôn cho xong. Hiện nay Streamer đối với bên ngoài vẫn là thân phận nam nhi, hai người cũng không nói gì mờ ám, chính là quan hệ bạn bè bình thường mà, thím lo lắng hơi nhiều rồi.

Hai chủ tớ trò chuyện, nội dung có cả việc công lẫn việc riêng, một số có liên quan đến Tầm Mai còn phần lớn là sự việc vụn vặt. Bất tri bất giác đã đi dạo quá nửa chợ đêm, Từ Kha đi đến mức hai đùi đều mỏi rồi.

Nhìn dáng vẻ yếu đuối của cậu ta, Khương Bồng Cơ chỉ tiệm trà bên cạnh: “Hay là lên tầng nghỉ ngơi một lát.”

Từ Kha không miễn cưỡng, gật đầu đồng ý.

Nếu cậu mà biết sự việc xảy ra sau khi lên lầu thì dù có đi gãy hai chân cũng kiên quyết không đi lên!

Đây không chỉ là một tiệm trà mà còn là nơi phong nhã người có học thường xuyên đến.

Hai người mới đi vào đại sảnh, không trung đã lan tỏa mùi thơm ngào ngạt, bên tai còn có tiếng sáo trúc.

“Ông chủ quán trà này có đầu óc phết đó, lại còn mời một nhạc công gẩy đàn mua vui, nhìn rất phong nhã.”

Khương Bồng Cơ nhìn quanh một vòng, phát hiện xung quanh cửa phòng đều treo thư họa, trình độ cao thấp không đều nhưng bày trí cùng nhau lại rất thú vị. Quan trọng là thư họa được vẽ bằng giấy trúc vô cùng quý giá.

Giấy trúc ở Liễu phủ không là gì nhưng ở bên ngoài thì quý như vàng, không phải gia đình giàu có thì không dùng được.

“Những bức tranh chữ này... Hình như đều là sĩ tử đến uống trà để lại...” Từ Kha nhìn tên trên một bức vẽ, chủ nhân của tranh vẽ phần lớn là dòng dõi quý tộc, chưa biết trình độ thế nào nhưng ít nhất danh tiếng cũng vang dội: “Tiệm trà này quả là thú vị.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.