Những Cây Cầu Ở Quận Madison

Chương 34




Trên đường trở về thành Đại Lợi, một trận bão tuyết ập đến bình nguyên Hà Sáo. Đó là một trận bão tuyết nổi lên vào lúc chạng vạng tối, cực kỳ mãnh liệt. Mùa đông đến quá sớm thường kéo theo những chuyện không hay sẽ sảy ra, ví dụ sự lạnh giá khác thường, hoặc là trận bão tuyết ập đến đột ngột như thế này.

Trời đất đen kịt một màu, gió tuyết tàn phá, chà đạp lên hết thảy mọi thứ trên mặt đất, những chỗ trũng bị tuyết lấp đầy, cơn bão càn qua ngọn núi, liếm trọn đến cả ngọn cỏ cuối cùng. Cơn bão tuyết cuồng bạo quét tới, dưới sức mạnh của cơn gió, những cây lớn oằn mình rên rỉ, nghiêng ngả, tất thảy đều cúi rạp, cuộn mình, run rẩy gào thét một cách thê lương.

Đoàn người của Dương Nguyên Khánh bị chậm trễ mất hai ngày vì bão tuyết. Vào buổi sáng sớm, khi ánh sáng ửng hồng một lần nữa chiếu rọi khắp nhân gian, thì cuối cùng bọn họ cũng về tới được thành Đại Lợi, nơi mà bây giờ đã biến thành “thành trì băng tuyết”.

Trong thành Đại Lợi không hề vắng lặng, từng đội binh sỹ đang bận rộn trên đường phố, quét dọn số tuyết đọng trên đường; giúp những gia đình bị tuyết phủ dọn dẹp tuyết đọng trên mái nhà. Từng đàn trẻ nhỏ đang chạy nhảy, nô đùa trên nên tuyết, tiếng cười vui vang rộn khắp thành.

Các binh sỹ trong đoàn ai về doanh nấy nghỉ ngơi, những người dắt Lạc đà cũng nhận được sự tưởng thưởng hậu hĩnh, còn Dương Nguyên Khánh thì cưỡi ngựa nhắm thẳng hướng phủ Dương Tư Ân mà đi.

Phủ của Dương Tư Ân nằm trên đường cái lớn Lạc Dương, lưng dựa sát vào núi đá Khung Lung, là một tòa nhà tầm trung với diện tích chừng ba mẫu đất. Thành Đại Lợi nhỏ hẹp, không có chỗ để dựng những tòa nhà lớn.

Dương Tư Ân không có trong phủ, một viên quản gia già đưa hắn vào bên trong. Còn chưa bước vào đến trang viện của Xuất Trần, Dương Nguyên Khánh đã nghe thấy những tiếng ho kịch liệt truyền đến, tựa hồ như không thàthở nổi, bệnh tình của Xuất Trần rõ ràng là đã trở nên nghiêm trọng hơn rồi.

Ở cửa trang viện, Dương Nguyên Khánh gặp Phương phu nhân. Phương phu nhân đọc thấy sự quan tâm và lo lắng trong ánh mắt Dương Nguyên Khánh, nàng khẽ lắc đầu thở dài nói:

- Vẫn không ngừng ho, ban ngày thì đỡ đỡ một chút, ban đêm thì ho dữ lắm. Đổng lang trung nói, cô ấy nhất định phải về phương nam, nếu không chắc chắn không qua được mùa đông này đâu.

Dương Ngyên Khánh im lặng gật đầu, đoạn bước vào trong viện, Lục Trà đang đắp người tuyết ở trong sân nhìn thấy hắn, mừng rỡ kêu lên:

- Công tử trở về rồi!

Cánh cửa bật mạnh mở ra, lộ ra gương mặt gầy yếu tái nhợt của Xuất Trần. Mới có mười ngày không gặp, mà gương mặt nàng đã gầy tóp lại, cặp mắt to cũng lõm sâu cả vào. Bệnh tật đã khiến cho nàng hoàn toàn không còn chút dáng vẻ oai hùng nào của Hồng Phất Nữ nữa.

Nàng nhìn hắn chăm chú với ánh mắt đầy ai oán, giống như một người chồng về trễ vậy. Dương Nguyên Khánh không khỏi đau nhói trong lòng, tiến lên trước ôm lấy nàng vào lòng, hôn lên trán nàng:

- Bên ngoài lạnh lắm, mau vào nhà đã.

- Bão tuyết thổi suốt hai ngày, ta đều không thể ngủ được, chỉ sợ chàng bị vùi lấp trong tuyết lớn.

Xuất Trận gục đầu vào lòng hắn, vui mừng đến rơi lệ, mấy ngày nay nàng đều bị sự lo lắng dày vò, đến giờ khắc này gặp lại được người thương khiến nàng cảm xúc dâng tràn, mất đi sự kiềm chế, nàng bật khóc nức nở.

- Bọn ta lánh dưới chân một ngọn núi hai ngày, đợi tuyết rơi ít hơn mới xuất phát.

Dương Nguyên Khánh nhẹ nhàng ôm lấy nàng, an ủi nàng, vuốt ve mái tóc nàng, để mặc nàng khóc cho thỏa trong lòng mình.

Xuất Trần dần dần lấy lại bình tĩnh, nàng ngại ngùng gạt đi nước mắt, nắm tay hắn cùng đi vào phòng, kéo hắn ngồi xuống bên chậu than. Trong phòng được sắp xếp hết sức sạch sẽ, gọn gàng, tràn ngập mùi vị nồng nồng của thuốc. Căn phòng tuy không lớn, nhưng đích thực là ấm áp hơn so với ngôi nhà mới của bọn họ ở huyện nha.

Xuất Trần dùng chiếc kẹp gẩy gẩy than trong chậu, bất ngờ đẩy vội Nguyên Khánh ra, “lách tách, lốp bốp”, một chùm tia lửa nổ lên, nàng có chút áy náy cười nói:

- Ta lại quên mất, còn không cẩn thận khiến mình bị bỏng nữa.

- Bỏng chỗ nào? Cho ta xem xem.

Dương Nguyên Khánh chồm tới trước, cười hì hì nhìn chăm chằm vào gương mặt mịn màng của nàng.

- Đây này, chàng thấy chưa?

Cặp mày thanh tú của nàng khẽ nhíu lại, chu môi lên, chỉ vào chỗ cằm của mình, nói giọng tràn đầy uất ức:

- Bị bỏng một nốt đen thành sẹo luôn, ta đã dùng phấn che đi đó.

Nàng cẩn thận lau lớp phấn đi, Dương Nguyên Khánh nhìn mất một lúc lâu, cuối cùng mới nhìn thấy một chấm đen to cỡ đầu cây kim, hắn không kìm nổi phì cười. Lúc này đây ánh mắt của hắn chỉ cách cằm nàng không đầy gang tấc, nhìn vào chiếc cổ tao nhã tuyệt trần như cổ thiên nga của nàng, làn da trắng mịn nhường nào... Dương Nguyên Khánh tâm hồn nhộn nhạo, chầm chầm tiến sát tới, khe khẽ đặt một nụ hôn lên đôi môi đang khẽ chu lên của nàng, cảm giác mềm mại đó khiến cho Dương Nguyên Khánh như say như mê.

Toàn thân Xuất Trần chấn động một phen, đôi mắt mở to hoảng loạn và bối rối nhìn vào mặt hắn, mặt nàng đỏ ửng lên, ngượng ngùng cúi xuống, tình lang của nàng đã hôn nàng.

- Nguyên Khánh, phải thành thân mới được...

Nàng nói khẽ.

- Để ta bỏ thêm than vào lò!

Dương Nguyên Khánh cả cười chuyển hướng đề tài, hắn xoay người kéo giỏ than đến, dùng kẹp kẹp lấy hai cục than bỏ vào trong lò.

Xuất Trần cũng đặt một chiếc bát sứ lên cạnh lò, đoạn lấy từ trong tủ bát bên cạnh ra một chiếc bình trà chạm hoa, rót từ trong bình ra một thứ trà gừng nồng đậm, nàng khẽ cười nói:

- Trực giác mách bảo ta là hôm nay chàng sẽ về, cho nên khi trời còn chưa sáng ta đã nấu trà gừng cho chàng, giờ đã nguội mất rồi, để làm nóng lại đã rồi hãy uống.

Dương Nguyên Khánh uể oải vươn người một cái, chầm chậm nằm ghé xuống tấm nệm cói mềm. Một cảm giác mệt mỏi rã rời sau cuộc tranh đấu với cuồng phong bão tuyết xâm chiếm từng thớ thịt trên cơ thể hắn. Trong căn phòng ấm áp này, với hương trà gừng ấm nồng phảng phất, hắn cảm thấy như mình đang đi lạc trong nụ cười yên bình của người yêu, không hay không biết, hắn chìm vào giấc ngủ từ khi nào.

……………

Hắn ngủ một giấc đến quá ngọ mới tỉnh, trong phòng rất yên tĩnh, Xuất Trần cũng đang nằm ngủ trên giường. Bên dưới chỗ nàng nằm được trải một lớp da dê mềm mại, đây là phần mà Dương Nguyên Khánh được chia, trên người đắp một tấm thảm lông rất dày. Nàng ngủ rất ngon lành, hơi thở lúc nhanh lúc chậm.

Nàng chưa từng bao giờ chừng kiến trận bão tuyết khủng khiếp như vậy, suốt cả một ngày một đêm, ngoài cửa sổ là một màu đen tối, như thể trời đất đều bị tên ác ma là gió tuyết nuốt chửng mất. Nàng lo lắng cho sự an nguy của người yêu trong cơn bão tuyết, nên đã hai đêm liền không ngủ được, bây giờ người yêu của nàng đã bình yên trở về, cuối cùng thì nàng cũng không cần phải lo lắng nữa. Sợi tơ lòng căng thẳng của nàng đã được nới ra, khiến nàng ngủ thiếp đi vì cơn mệt mỏi.

Trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh Dương Nguyên Khánh đang để một bát trà gừng vẫn còn hơi ấm, bên dưới cài một mảnh giấy, trên đó ghi vẻn vẹn hai chữ “uống đi!”.

Trong lòng Dương Nguyên Khánh rất cảm động vì được người mình yêu quan tâm, hắn bưng bát trà lên, uống một hơi cạn, rồi mới chầm chầm đi tới phía trước, cúi đầu nhìn xuống gương mặt nàng. Gương mặt nàng giờ đây là một vẻ gầy yếu vì bệnh tật, bờ mi thật dài khiến cho Dương Nguyên Khánh nhớ lại dung mạo tuyệt sắc của nàng trước kia.

Có thể vì đang cơn say ngủ, bờ môi trên của nàng hơi vểnh lên một cách ngịch ngợm, qua khe hở của bờ môi có thể nhìn thấy hàm răng trắng nõn của nàng. Màu môi dường như cũng có vẻ hồng hào hơn so với lúc nãy, bờ môi tròn trịa đầy đặn, hai khóe miệng hết sức nhỏ nhắn tinh tế, quả đúng là hết sức mềm mại quyến rũ.

Dương Nguyên Khánh không thể cầm lòng, chầm chậm tiến gần đến, nhè nhẹ đặt nụ hôn lên bờ môi tròn trịa của nàng, hàng mi dài của Xuất Trần khẽ run lên đôi chút, nhưng vẫn đang chìm trong giấc mộng.

Dương Nguyên Khánh cẩn thận kéo lại mép chăn cho nàng, đoạn bước nhanh ra ngoài, Xuất Trần dường như vẫn đang say ngủ, nhưng từ khóe mắt của nàng hai giọt lệ trong veo run run chảy xuống.

…………………

Ăn vội bữa cơm trưa trong phủ Dương Tư Ân, Dương Nguyên Khánh ra sau núi và tìm thấy Khang Ba Tư.

Núi Khung Lung trông giống như một chiếc bánh bao bị cắt mất một nửa, những người chăn nuôi địa phương còn gọi nó là núi Bán Trướng, thành Đại Lợi chính là được xây dựng dựa lưng vào vách đá của núi này. Mặt cắt khổng lồ của thân núi nhẵn bóng và dốc đứng, trên đỉnh núi xây một tháp quan sát kiêm Phong Hỏa đài. Vào lúc trời quang mây tạnh, thời tiết trên thảo nguyên trong sáng, từ trên đài quan sát có thể nhìn thấy tình hình từ cách đó mười mấy dặm, nếu phát hiện thấy nguy cơ, lập tức sẽ cho gõ chuông cảnh báo, mỗi ngày đều có một nhóm binh sỹ phục trách trực ở trên đỉnh núi.

Núi đá không có đường nào có thể bám víu, nhưng cư dân trong thành đã dùng những cây gỗ bắc lên vách đá dựng đứng, làm thành một con đường nhỏ hiểm trở thông lên đỉnh núi. Đồng thời còn tận dụng vách núi dựng đứng bằng đá hoa cương, là loại nguyên liệu tự nhiên rắn chắc, để mở các sơn động, mà không lo chúng bị sẽ bị sụp.

Ở dưới chân núi, từ ba năm trước các binh sỹ đã khoét được năm cái hang đá rất lớn, trong lòng hang khô ráo, sáng sủa, thông gió tốt, trở thành kho chứa thiên nhiên của thành Đại Lợi. Những vật tư mà Dương Nguyên Khánh và Khang Ba Tư mang đến từ kinh thành đều cất chứa ở đây.

Hơn nữa, vào năm trước Dương Nguyên Khánh lại hạ lệnh cho binh sỹ khoét thêm hang đá ở trên sườn núi, hắn hy vọng những hang đá nhân tạo này sẽ trở thành nơi có thể che chở an toàn cho cư dân trong thành, một khi không may thành Đại Lợi bị kẻ địch công phá. Vách núi dựng đứng cao tới mười mấy trượng, đủ để khoét được những hang đá có sức chứa mười ngàn người.

Công trình này quá lớn, đến bây giờ vẫn chưa hoàn tất, ít nhất cũng phải đến sang năm mới xong.

Dương Nguyên Khánh tìm thấy Khang Ba Tư ở kho hàng số hai, Khang Ba Tư có vẻ rất lo lắng:

- Tướng quân, chắc ta không thể đợi được đến lúc đến chỗ Khải Dân Khả Hãn trở về đâu.

Theo như kế hoạch, Dương Nguyên Khánh định đưa y đến nha trướng của Khải Dân Khả Hãn, để giúp y thuận lợi bán cho hết số hàng mang theo. Rồi sau đó y sẽ trở lại và dẫn theo vợ con trở về kinh thành, đồng thời cũng để Xuất Trần về cùng với bọn họ luôn. Sự lo lắng trong mắt của Khang Ba Tư khiến Dương Nguyên Khánh cảm thấy kế hoạch của mình dường như phải thay đổi.

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Con gái nhỏ của ta cũng đổ bệnh rồi.

Khang Ba Tư lo lắng thở dài một hơi, nói:

- Cũng giống như Xuất Trần cô nương vậy, nó không chịu nổi sự giá lạnh ở đây. Nó tuổi còn nhỏ, thầy thuốc nói nếu còn không rời khỏi vùng đất lạnh giá này, nó sẽ chết. Ta nhất định phải nhanh chóng đưa nó về kinh. Tướng quân, ta không thể cùng ngài đi đến nha trướng của Khải Dân Khả Hãn được.

Dương Nguyên Khánh yên lặng gật đầu, những ngày sau đây rồi sẽ còn lạnh hơn nữa, Xuất Trần cũng không chịu được. Ban ngày tuy trong phòng ấm áp, nhưng khi đêm xuống, cái lạnh bao trùm lên mọi vật sẽ xâm nhập phế phủ, khiến những người thể trạng yếu ớt một chút sẽ không thể chịu nổi.

Luồng không khí lạnh từ cực bắc thổi tới, vượt qua Âm Sơn, là ập thẳng tới thành Đại Lợi, khiến cho mùa đông ở đây năm nào cũng khốn khổ không lời nào tả xiết. Hơn nữa mùa đông năm nay lại đặc biệt giá rét, nếu mà so ra, thì huyện Ngũ Nguyên có khá hơn một chút, thậm chí Dương Nguyên Khánh từng có ý nghĩ, vào mùa đông sẽ đưa cư dân di dời đến huyện Ngũ Nguyên tránh rét.

Hắn thở dài:

- Dự định khi nào thì đi?

- Ngày mốt, trước tiên sẽ đến huyện Ngũ Nguyên, ở lại đó vài ngày đã, đợi thời tiết sáng sủa hơn, rồi sẽ đi từ huyện Ngũ Nguyên xuống phía nam. Xuất Trần cô nương cũng đã nói với ta rồi, mọi người sẽ cùng đi, còn có hơn một trăm hộ dân không chịu nổi giá rét nữa, bọn ta sẽ cùng nhau đi xuống phía nam.

Dương Nguyên Khánh chột dạ, sao Xuất Trần lại không nói với hắn, sao lại thế? Rồi tiềm thức lại nói với hắn, là “nàng không muốn cùng ta đối mặt với nỗi buồn ly biệt này”.

Trong lòng Dương Nguyên Khánh buồn bã ảm đạm, hắn gật gật đầu, nói:

- Ta sẽ phái một đội quân hộ tống mọi người về đến kinh thành, đừng quên tìm giúp ta mấy người thợ chế tác ngọc, quân đội sẽ mang họ cùng về.

- Yên tâm đi! Ta sẽ không quên đâu, số hàng hóa này đành nhờ tướng quân bán đi giúp ta. Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho vợ con ở kinh thành rồi, ta sẽ quay lại cùng đám thợ ngọc.

Dương Nguyên Khánh vỗ vỗ vai y:

- Trên đường thay ta chăm sóc tử tế cho Xuất Trần, hãy coi nàng ấy cũng như con gái của ngươi.

……………..

Hai ngày sau, Dương Nguyên Khánh hộ tống bọn họ một đoạn đường về phương nam, sau khi đưa ra hơn năm mươi dặm, hắn ghìm cương ngựa đứng lại trên một đỉnh núi, trầm lặng nhìn theo bóng người thương yêu xa dần. Trên nền tuyết trắng mênh mông, một đoàn dài những chấm nhỏ màu đen dần dần biến mất khỏi tầm nhìn của hắn, hắn thì thào một mình:

- Nữu Nữa, hãy tin rằng chúng ta sẽ có ngày gặp lại!

Hai hàng lệ nóng ứa trào ra từ khóe mắt của hắn, làm tầm nhìn của hắn bị nhòe đi, trời đất đều trở nên mông lung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.