Những Câu Chuyện Nhỏ Của Tôi

Chương 28




Phòng ăn tràn ngập tiếng cười khoan khoái.

Phu nhân Nicole liên tục hâm nóng bầu không khí, muốn xua tan âm u cùng đau buồn Frank mang đến. Phu nhân Demi cực kỳ phối hợp hùa theo, nhưng ánh mắt luôn lơ đãng xẹt qua Mundra, Hayden và Gregory, dường như đang quan sát tìm kiếm sợi tơ vô hình liên hệ ba người bọn họ với nhau.

Frank ngồi giữa Hayden và phu nhân Nicole, cho dù cậu ngồi sát bên họ, nhưng nhìn qua vẫn thực xa xôi, giống như hoàn toàn cô lập trong một thế giới khác. Kỳ thực cậu có rất nhiều điều muốn nói với Hayden, chẳng qua hiện tại hiển nhiên không phải thời điểm thích hợp.

Thời gian trôi vun vút trong tiếng cười, cho đến giờ ăn trưa.

Phu nhân Nicole thầm thở phào, liên tục đưa ra chủ đề mới mẻ thú vị cũng là một chuyện rất mệt người. Bà thậm chí còn hoài nghi nếu bữa trưa đến chậm thêm một tiếng, bà sẽ không thể không làm một tiểu thuyết gia bắt đầu biên chuyện.

Người phục vụ được sự cho phép của bà, thu dọn điểm tâm trên bàn, sau đó bắt đầu bưng đồ ăn lên.

Bữa trưa trải qua rất im lặng.

Trong tình huống đồ ăn có thể chặn mồm, phu nhân Nicole cũng không muốn phải cố sức biên chuyện làm gì.

Sau khi bữa trưa kết thúc, Hayden theo phép lịch sự mời bọn họ ở lại dùng trà chiều, nhưng bị từ chối khéo. Vị khách duy nhất lưu lại là Frank.

Nhìn Mundra theo sau Gregory rời khỏi, phu nhân Nicole không giữ được bình tĩnh hỏi: “Con thực sự để cô ấy đi như vậy?” Ngoại trừ tác dụng kích động Anita, phu nhân Nicole cũng rất thích cô gái ít lời lại thẳng thắn này. Trong giới quý tộc, cô bé là một ‘sinh vật lạ’.

Hayden cười nói: “Hay là con ký một lệnh gọi nhập ngũ, để cô ấy gia nhập quân đội của con?”

Phu nhân Nicole nói: “Một chủ ý nghe ra cũng không tồi. Có điều con còn chủ ý nào tốt hơn không?”

Hayden im lặng một lúc nói: “Đi thành Mael có tính không?”

Phu nhân Nicole hơi tắt nụ cười, ngón tay vỗ nhẹ lên cánh tay hắn, “Từ góc độ của người mẹ, ta ủng hộ mỗi một quyết định của con”

Hayden chậm rãi mỉm cười, mặc dù đã ra quyết định, nhưng phản ứng của phu nhân Nicole có ảnh hưởng hết sức quan trọng tới quyết định này, nói: “Cảm ơn người”

“Nếu con quyết định đi thành Mael, tốt nhất sớm giải quyết nữ bá vương thành Mael của con đi đã”. Bà có phần kiềm chế khi nhìn lên trên tầng nói, “Hôm nay thực an tĩnh, cô ta khóc tới bất tỉnh rồi?”

Hayden nói: “Con bảo Hansen tiễn cô ấy rời thành tối hôm qua rồi”

Phu nhân Nicole nhíu mày nói: “Nhanh như vậy?”

Hayden cười nói: “Mẹ yên tâm. Sẽ không quá nhanh”. Ít nhất sẽ không trở về thành Mael trước hắn.

Phu nhân Nicole nghi hoặc nhìn hắn.

Hayden nói: “Từ Fariel ngồi xe ngựa đến thành Mael là một đoạn đường rất dài”

“Ngồi xe ngựa?” Phu nhân Nicole nhịn không được cười thành tiếng, có chút hả hê trước nỗi khổ của người khác. Khi mà Đế Quốc Kanding đã rất phổ biến ma pháp trận truyền tống, ngồi xe ngựa lặn lội đường xa hiển nhiên là một chuyện rất khổ cực. “Hansen sẽ rất vất vả”

Hayden nói: “Cậu ta chỉ đưa đến cửa, đoạn đường tiếp theo, sẽ có đội lính đánh thuê tiếp nhận”

“Vậy quá tuyệt!” Phu nhân Nicole rất vừa lòng với sắp đặt này. Bà ngoảnh lại thấy Frank ở bên cạnh im lặng nghe bọn họ trao đổi, không khỏi vỗ vai cậu ta nói, “Hai đứa vào thư phòng ngồi đi. Ta đi chuẩn bị trà bánh”

“Cảm ơn phu nhân”. Frank dõi nhìn phu nhân Nicole rời khỏi rồi mới theo sau Hayden vào thư phòng.

Thư phòng của Hayden cũng không lớn, hình bán nguyệt, phần bán nguyệt là cửa sổ sát đất, từ cửa sổ có thể nhìn thấy cảnh vật hoa viên. Bên kia là giá gỗ, bên trên bày một ít sách thuộc đủ loại cùng đồ trang trí.

“Là vì chuyện Mundra phải không?” Hayden nhìn thân ảnh bên cửa trong lòng ngổn ngang tâm sự.

Frank ngẩng đầu, trong mắt mang theo ánh lửa chờ mong không thể nhìn thấy, cậu không dám khơi ngọn lửa cháy quá mạnh, bởi vì hi vọng càng lớn, thất vọng càng đau. “Bệ hạ đã nói cho tôi tin tức mới nhất, nhưng tôi nghĩ, có thể ngài biết được nhiều hơn một chút”

Hayden cười khổ nói: “Ta biết cũng không nhiều”. Hắn dừng một chút, ngẩng đầu tạ lỗi, “Xin lỗi, ta đã trơ mắt nhìn gã trốn đi ngay trước mặt mình”

Sắc mặt Frank có chút cứng ngắc, khẽ thở dài: “Kỳ thực, tôi cũng biết hi vọng rất xa vời”. Nhận được đáp án rõ ràng, Frank bớt đi vài phần câu nệ, gánh nặng trên vai coi như đã rời đi phân nửa. Cậu kéo ghế lại ngồi xuống nói: “Tôi thậm chí đã rất nghiêm túc suy nghĩ đến việc học ma pháp vong linh”

Hayden nói: “Mặc dù quan hệ giữa đế quốc và Quang Minh thần hội rất căng thẳng, nhưng loại căng thẳng này chỉ là tạm thời. Nếu Quang Minh thần hội vẫn nắm giữ chặt chẽ mỗi một ngóc ngách Mộng đại lục, đế quốc sẽ không thực sự trở mặt với bọn họ, và pháp sư vong linh cũng không thể quang minh chính đại đứng dưới ánh sáng mặt trời”

Frank kinh ngạc nhìn hắn.

Hayden nhướn mày nói: “Liên minh giữa chúng ta và Samanlier cũng là tạm thời. Quang Minh thần hội và đế quốc xung đột là bởi vì Giáo hoàng muốn thò móng vuốt vào trung tâm quyền lực của đế quốc. Nhưng đế quốc và Samanlier xung đột là cuộc xung đột giữa một quốc gia với một quốc gia. Loại xung đột thứ hai hiển nhiên phức tạp hơn loại thứ nhất rất nhiều”

Frank nói: “Ngài không ghét ma pháp vong linh?” Những lý do mà Hayden nói đều căn cứ vào phân tích tình huống thực tế, không hề nhắc đến đánh giá của hắn đối với ma pháp vong linh.

Hayden cười cười, “Nếu bọn họ là kẻ địch, ta sẽ cực kỳ ghét bọn họ”

Frank nói: “Nhưng ma pháp vong linh tiếp xúc với vật chết”

Hayden nói: “Quân nhân cũng vậy. Bất đồng chính là, ta liên tục biến kẻ sống thành người chết, mà bọn họ lại khiến người chết nhìn qua trông giống một kẻ sống”

Ngón tay Frank đặt trên tay vịn siết lại.

Câu nói sau cùng của Hayden đã đánh sâu vào trái tim cậu.

Khiến người chết nhìn qua trong giống kẻ sống.

Đây có phải là nói, ngộ nhỡ, ngộ nhỡ Audis thực sự không tỉnh lại, cậu có thể dùng phương pháp này để hắn nhìn qua giống như vẫn còn sống?

Hayden nhìn hốc mắt Frank đột nhiên đỏ lên, nheo mắt nói: “Cậu đang lo cho Audis?”

Frank quay đi, dùng mu bàn tay quệt nước mắt đọng trong hốc.

Ngón tay Hayden khẽ gõ hai tiếng trên mặt bàn.

Nghe thấy tiếng động, Frank đột nhiên ngoảnh lại, giống như bị nhìn thấu tâm sự mà trốn tránh ánh nhìn của hắn, mãi sau mới hạ quyết tâm nói: “Như vậy, sẽ bị ngài ghét phải không?”

Một câu chẳng đầu chẳng đuôi, nhưng Hayden lại nghe hiểu. Hắn thản nhiên nói: “Có thể khẳng định chắc chắn rằng, ta hoàn toàn không ghét hoàng đế bệ hạ và hoàng hậu bệ hạ”

Frank chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt vẫn ánh lên vẻ do dự.

Hayden bật cười nói: “Vì sao luôn có người nghĩ ta sẽ can thiệp vào cuộc đời người khác thế nhỉ? Cái ta cần là tình bạn với các cậu, còn tình yêu của các cậu, ta rất vui vẻ rằng nó và ta không liên quan”

Frank ngơ ngác nhìn hắn một lúc, cuối cùng cũng thôi khóc mà mỉm cười.

Trở về từ nhà Navister, Mundra không hề mở miệng nói chuyện. Gregory đã quen với tính trầm mặc của cậu, cũng không thấy có gì không thích hợp, cho đến khi đưa cậu vào phòng, cũng không chủ động hỏi han.

Nhưng phu nhân Lillian theo sau y chờ cho Mundra đóng cửa phòng rồi, liền nhịn không được bắt đầu hỏi đông hỏi tây, đặc biệt cảm thấy hứng thú chuyện giữa Hayden và phu nhân Demi.

Gregory đáp mấy câu lấy lệ.

Phu nhân Lillian nhìn bộ dạng không tập trung của y, có chút mất hứng nói: “Sớm biết vậy thì nên để ta đi cùng con. Vậy sẽ không để cô ta một người đoạt hết hào quang. Cô ta tới nhất định là vì nguyên soái Hayden, ta quá hiểu cô ta, từ sau khi bá tước Gulaba qua đời, cô ta chưa bao giờ chịu an phận!”

Gregory biết cá tính của bà, không nhận được đáp áp, tuyệt không chịu bỏ qua, buộc lòng phải nói: “Con nghĩ lần này cô ta tới cũng không phải vì Hayden”

Phu nhân Lillian nói: “Chẳng nhẽ… A! Cô ta biết Monica. Không lẽ cô ta vạch trần rồi?”

Gregory lắc đầu nói: “Không”

Phu nhân Lillian không tin nói: “Vì sao”

Gregory nói: “Cô ta chỉ hận sao Monica không thực sự biến mất, làm gì có chuyện cam lòng vạch trần Monica giả?” Một khi vạch trần, phu nhân Demi không thể không đối mặt với vấn đề Monica thật giờ ở đâu, mà đây là điều phu nhân Demi lo sợ nhất. Bởi vì từ vấn đề này, sẽ bới móc ra rất nhiều chuyện cô ta không muốn đối mặt!

Y vốn chỉ có hoài nghi sơ bộ với lai lịch sát thủ, nhưng hiện tại có thể đã có thể khẳng định.

Phu nhân Lillian vẫn là vẻ mặt mờ mịt như cũ.

Trước khi bà kịp thắc mắc gì nữa, Gregory nhanh chóng chặn lời bà nói: “Con muốn đi xa nhà một chuyến”

Mạch suy nghĩ của phu nhân Lillian thực sự bị kéo đi, “Đi đâu?”

Gregory nói: “Thành Mael”

“Vì sao?” Phu nhân Lillian không vui cau mày, “Con mới về nhà chưa được bao lâu! Hơn nữa con đã mất trí nhớ, vì sao còn muốn chạy tới nơi hẻo lánh đó? Nơi đó ngay sát Xiguimo, nguy hiểm hơn thành Putra rất nhiều”

Gregory nói: “Con nhất định phải đưa Monica đi”

“Đưa đi thành Mael?” Phu nhân Lillian giật mình hạ giọng nói, “Con rõ ràng biết nó là pháp sư vong linh còn muốn đưa nó đi thành Mael sát biên giới Xiguimo?”

“Cậu ta muốn trở về. Mà con muốn thành toàn cho cậu ta”. Y dừng một chút, khóe miệng nhếch nụ cười toan tính, “Thuận tiện thành toàn chính mình”. Y muốn để mình rời xa Fariel, rời xa gia tộc Dana, rời xa… Audis.

Bóng đêm dày đặc giăng trải bầu trời. Ánh trăng bị che khuất, ánh sao bị lu mờ.

Ba con ngựa đạp vó lanh lẹ kéo mã xa chạy về phía tây. Hai bên đường là đống đổ nát hoang tàn, nơi đây cách cổng thành rất gần. Bởi vì công trình trùng kiến đế đô còn chưa tiến triển đến nơi đây, cho nên ở đây vẫn duy trì vẻ hoang vu không dấu chân người sau khi bị hủy diệt.

Xe ngựa cách cổng thành càng ngày càng gần.

Gregory đột nhiên có cảm giác bất an, giống như có chuyện gì đó sắp xảy ra. Lần trước có loại cảm giác này, y và Monica bị tập kích. Y quay đầu nhìn Mundra, trong xe ánh sáng lờ mờ, y nhìn chằm chằm cậu ta hồi lâu mới phát hiện cậu ta đang mở to mắt, sẽ không vì cấp bách khó chịu mà chớp vài cái.

Xe ngựa từ từ dừng lại.

Gregory biết dự cảm của mình lại lần nữa trở thành sự thực. Y mở cửa xe, thong thả bước xuống.

Phía trước con đường, Hayden cũng vừa vặn bước xuống khỏi mã xa, cười tủm tỉm chào hỏi y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.