Những Câu Chuyện Nhỏ Của Tôi

Chương 13




rất mạnh, chỉ khẽ dùng sức lực một chút, xương sườn anh tối thiểu cũng gãy hai cái.

Kiệt Thụy nhìn bộ dạng khóc bi thảm kia, gấp gáp lại gần thì bụng lại đau đớn khiến anh không dậy nổi, một hồi thanh âm hút không khí.

"A" Kiệt Thụy nắm chỗ xương sườn, đau đến mức sắc mặt cũng biến trắng rồi.

Lúc này Lạc Anh mới phản ứng được, lung tung lau nước mắt, sau đó chạy tới nhìn Kiệt Thụy, mồ hôi trên trán cũng nhỏ giọt xuống. Lạc Anh đỡ bả vai Kiệt Thụy.

"Kiệt Thụy, anh làm sao vậy? Có phải rất đau hay không? Anh chính là một người điên." Lạc Anh nhìn dáng vẻ khổ sở của Kiệt Thụy thì mắng.

Kiệt Thụy nhìn gương mặt tức giận cùng lo lắng của Lạc Anh, kéo ra nụ cười khổ.

"Không có việc gì, hơi đau một chút."

Lạc Anh chau mày lại nhìn Kiệt Thụy, sau đó đứng lên.

"Anh chờ chút." Lạc Anh đi tới bên giường cầm điện thoại lên nói một đống lớn về phía điện thoại.

"Quản lý, giúp tôi tìm bác sỹ, mang một ít thuốc chữa thương." Nói qua liền cúp điện thoại, đi về phía Kiệt Thụy.

"Tôi đỡ anh." Lạc Anh đỡ Kiệt Thụy đi từ từ tới bên giường, kéo anh lên giường rồi để anh tựa vào đầu giường.

Kiệt Thụy nhìn vẻ mặt lo lắng của Lạc Anh nói: "Lạc Anh, anh không sao, em, anh ta có làm cái gì với em không?"

Lạc Anh vừa nghe mắt đỏ, lắc đầu một cái. "Không có việc gì, chờ một lát, một lát nữa sẽ tới."

Kiệt Thụy nhìn Lạc Anh, khẽ cau mày, nhìn tình huống vừa mới xảy ra, anh xác định Lạc Anh có địa vị nhất định trong lòng người đàn ông đó. Chuyện càng càng phiền toái, xem ra phải dùng thủ đoạn để giải quyết chuyện này, áp dụng thủ đoạn cực đoan.

Một lát sau bác sỹ tới, đơn giản là bôi thuốc cho Kiệt Thụy, không có thương tổn đến xương, cẩn thận lôi kéo là được.

Sau đó tiếp tục.

Lạc Anh nhìn bác sỹ băng bó cho anh, xương sườn cũng tím bầm, có thể thấy được một cước kia của Phàm Niệm Ngự là dùng bao nhiêu hơi sức.DĐLQĐ Lạc Anh áy náy nhìn Kiệt Thụy, Kiệt Thụy chỉ hướng về phía cô cười.

Cô biết anh không muốn cô lo lắng, nhưng anh càng như vậy, trong lòng cô chính là càng áy náy.

"Bác sỹ, bạn tôi thế nào? Có phải rất nghiêm trọng hay không?" Lạc Anh khẩn trương hỏi bác sỹ.

Bác sỹ thay Kiệt Thụy băng bó kỹ rồi nhìn Lạc Anh nói: "Ừ, may chưa tổn thương đến xương, nhưng cái này rất dùng sức, vừa nhìn chính là cao thủ. Đúng là không tổn thương đến xương, nhưng cũng làm cho cậu ấy đau chết. Tôi đã bôi thuốc, tiêm thuốc giảm đau, đã không có gì đáng ngại rồi."

Lạc Anh gật đầu một cái, sau đó lấy tấm séc đưa cho bác sỹ, bác sỹ nhìn.

"Không cần nhiều như vậy đâu tiểu thư."

"Không có việc gì, làm phiền ông, không tiễn" Lạc Anh khoát tay áo sau đó nói.

"Vậy, vậy cám ơn tiểu thư." Nói xong cũng đeo cái hòm thuốc thối lui khỏi gian phòng.

Lạc Anh ngồi ở trên giường, cầm gối đầu đặt ở sau lưng Kiệt Thụy, làm anh dựa vào thoải mái chút, cô thấy chỗ xương sườn quấn băng gạc vòng quanh, cô thấy đau thay anh.

Kiệt Thụy nhìn Lạc Anh sau đó khóe miệng cong lên cười nhạt: "Không có việc gì đâu Lạc Anh, bây giờ đã không đau. Nuôi mấy ngày là khỏe, nhưng không thể đi studio cùng em rồi." Nói qua Kiệt Thụy còn lộ ra dáng vẻ xin lỗi.

Lạc Anh nhìn anh chu mỏ: "Không có việc gì, anh dưỡng thương đi, chờ quay chụp hết thì thương thế của anh cũng tốt lắm rồi đấy." Lạc Anh nhìn anh, gương mặt xin lỗi.

Kiệt Thụy nhìn Lạc Anh, sau đó hỏi ra miệng.

"Anh ta nói cái gì với em vậy? Hình như anh ta rất tức giận."

Lạc Anh thở dài một tiếng sau đó lắc đầu: "Không cần để ý anh ta, anh ta chính là một kẻ điên, tham muốn giữ lấy của anh ta mạnh siêu cấp, cho nên sau khi chúng ta về nước sẽ phải đính hôn, để anh ta chết tâm."

Kiệt Thụy hơi mím môi nhìn Lạc Anh cũng không nói nữa, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, anh cho là Phàm Niệm Ngự rất quan tâm cô, bằng không anh ta không thể nào tức giận như vậy. Trong con ngươi anh ta, Kiệt Thụy nhìn ra anh ta vô cùng tức giận. Chỉ có điều không tìm được phương hướng cho tình cảm của bản thân mình mà thôi.

Phàm Niệm Ngự trở về phòng con ngươi lạnh lùng liếc Lục Tâm mặc đồ ngủ, sau đó buông lỏng cà vạt của mình đi vào phòng tắm.

Lục Tâm nhìn Phàm Niệm Ngự đi vào phòng tắm, khóe miệng khẽ giơ lên, lấy ra viên thuốc bỏ vào trong rượu. Chỉ là một viên nho nhỏ, chỉ gia tăng tính thú của anh mà thôi, sẽ không làm người ta phát hiện.

Phàm Niệm Ngự nằm ở trong bồn tắm, trong đầu tất cả đều là lời nói của Lạc Anh, cùng bóng lưng cô che mặt chạy, khiến anh không xóa đi được. Anh đem hai cánh tay màu lúa mì tùy ý khoác lên thành bồn, ngước đầu tựa vào trên bồn tắm, đôi mắt chim ưng đóng chặt lại.

Phàm Niệm Ngự mở mắt, một đôi mắt tràn đầy sương mù xem ra câu hồn hơn, hai tay anh buông thỏng ở bồn tắm trong nháy mắt nắm chặt thành quyền, đáy mắt một mảnh sương mù. Mặc kệ như thế nào, Lạc Anh đều chỉ có thể là của anh. Nếu như cô dám tuyên bố tin tức cô muốn đính hôn, anh sẽ cho cô biết kết quả của việc phản bội anh, để cho cô biết cái gì mới là địa ngục.

Phàm Niệm Ngự bước ra bồn tắm, trên thân thể cường tráng có các vết sẹo, trước kia huấn luyện cùng súng lưu lại, giọt nước chảy xuống theo làn da màu lúa mì của anh.

Lục Tâm nghe âm thanh cửa phòng tắm bị kéo ra, cô xoay thân thể lại nhìn Phàm Niệm Ngự, đi tới thấy anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm, nước còn đọng trên người anh, vẻ mặt Lục Tâm mập mờ tình. Cô quấn trên vòng eo rắn chắc của anh, đem khuôn mặt nhỏ dán chặt ở trên ngực Phàm Niệm Ngự.

"Niệm, anh vừa đi đâu vậy, vừa rồi anh làm em sợ muốn chết." Thanh âm của Lục Tâm quyến rũ nhõng nhẽo.

Phàm Niệm Ngự đẩy cô ta ra, sau đó nâng khuôn mặt đỏ hồng của cô ta lên. Một đôi mắt có linh hồn nhìn đôi mắt mê mang của Lục Tâm. Thanh âm trầm thấp khàn.

"Em yêu tôi sao?"

Lục Tâm hơi sững sờ, sau đó gật đầu.

"Em yêu anh, Niệm"

"Em muốn rời xa tôi sao?" Phàm Niệm Ngự lại hỏi tiếp.

"Không muốn, chết cũng không muốn." Lục Tâm cho là anh hồi tâm chuyển ý rồi, gương mặt vui mừng.

"Vậy em sẽ ghét bỏ tôi sao?"

Lục Tâm sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu: "Sẽ không, em vĩnh viễn sẽ không chán ghét anh."

Phàm Niệm Ngự buông cằm cô ta ra, sau đó đẩy cô ta, cong khóe miệng, anh nhận định cô quả nhiên khác với phụ nữ khác.

Lục Tâm buộc phải lui về phía sau mấy bước, mặt kinh ngạc nhìn Phàm Niệm Ngự, nhìn anh đi về phía quầy, rót chai rượu bị mình bỏ thuốc vào ly, khóe miệng kéo ra nụ cười.

Phàm Niệm Ngự rót một ly rượu, uống vào, sau đó đi tới ban công, nhìn vùng biển đối diện, anh phiền não gãi gãi tóc ướt của mình.

Phía sau thân thể đột nhiên nóng lên, máu dưới cơ thể lập tức càn quấy hung hăng. Lục Tâm vòng chắc anh từ phía sau, thanh âm rất nhỏ rất quyến rũ: "Niệm, em…"

Lục Tâm nằm trên mặt đất, một đôi mắt tràn đầy hốt hoảng. Cô nhìn Phàm Niệm Ngự đi tới, nuốt nước miếng một cái.

"Niệm, không cần" Mặc dù Lục Tâm không biết anh trừng phạt thế nào, nhưng cô thật sợ hãi.

Phàm Niệm Ngự ngồi xổm người xuống ngón tay vuốt ve nụ hoa của cô ta, khóe miệng mang theo giễu cợt.

"Không cần, cô hao tổn tâm cơ muốn không phải là như vầy ư? Hả? Tôi thỏa mãn cô." Nói qua bàn tay tháo quần ngủ của Lục Tâm ra, thân thể trắng noãn bày ra, lật thân thể của cô ta.

Lục Tâm cả kinh, lạnh lẽo thấu xương trước ngực làm cô sợ hãi, vừa định mở miệng cầu xin tha thứ, thân thể liền bị kéo ra. Không phải, đó không phải nơi mọi khi anh tiến vào, đó là hậu môn.

"A, Niệm, không, không cần, cầu xin anh, a, em sai rồi, cầu xin anh" Tiếng la kêu đau của Lục Tâm vang vọng khắp 'phòng cho tổng thống'. Nhưng lại khơi dậy hành động thú tính của người đàn ông.

Phàm Niệm Ngự phát tiết bất mãn trong lòng mình, hung hăng xuyên thấu nơi xx của cô ta, mỗi một cái đều là chỗ sâu nhất, một đôi mắt đỏ ngầu.

Lục Tâm kêu khóc, cảm giác nơi xx của mình sắp xé rách, thật là đau, nơi đó của cô căn bản không chịu nổi to lớn của anh.

"Niệm, không cần, huhu" Lục Tâm nắm chặt đôi tay nhỏ bé, sắc mặt trắng bệch, hạ thể truyền tới loại đau làm cho sắc mặt cô ta trắng bệch.

Phàm Niệm Ngự nghe tiếng phụ nữ gào thét, kéo tóc của cô ta, sau đó lại gần khuôn mặt đầy nước của cô ta. Thanh âm tàn nhẫn, giống như Satan tới từ địa ngục.

"Thế nào? Đây không phải là thứ cô muốn, đây chính là kết quả của việc lanh chanh, cứ hưởng thụ đi, tôi trừng phạt." Dứt lời liền lôi mái tóc dài của cô ta sau đó hung hăng quăng xuống mặt đất, tiếp tục lao vụt lên, không có tình cảm, không có gì cả, như anh đang nói, chỉ là một trừng phạt cùng phát tiết. Tất cả phụ nữ chẳng qua đều là công cụ anh phát tiết thôi.

*

Sáng sớm hôm sau, Lạc Anh đi tới studio một mình, hình như cô đem chuyện ngày hôm qua quên mất không còn chút nào, nhưng tâm tình của mọi người đều không giống nhau, cũng không biết Lục Tâm thế nào, hôm nay là liên tiếp không suôn sẻ, quay chụp một lần cũng không thông qua.

"Cắt, dừng một lát, Lục Tâm, đi theo tôi." Lạc Anh để kịch bản xuống nhìn Lục Tâm nói, mắt liếc Phàm Niệm Ngự bên cạnh.

Lục Tâm e sợ nhìn Phàm Niệm Ngự, dạy dỗ tối hôm qua khiến cả đời cô khó quên, thân thể đã run rẩy không được, đứng cũng không vững, tối hôm qua mãi cho đến hạ thể của mình chảy máu nói mình còn phải quay phim thì lúc này Phàm Niệm Ngự mới tha cho cô.

Lục Tâm đi theo Lạc Anh vào trong rạp, Lạc Anh ngồi còn Lục Tâm đứng. Lạc Anh khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn vị trí bên cạnh.

"Ngồi."

Lục Tâm lắc đầu một cái, sắc mặt không tốt lắm.

"Không, tôi đứng đi, Lạc tổng muốn nói cái gì cứ nói đi."

Lạc Anh gật đầu nhìn vết hôn trên cổ cô ta, dĩ nhiên liên tưởng đến cái gì, nhìn chân cô ta khẽ run, cô hiểu, nhưng vẫn phải hỏi một câu.

"Cô có chỗ nào không thoải mái?"

Lục Tâm nhìn Lạc Anh hồi tưởng một màn tối hôm qua, trong lòng có chút không cam lòng, cho nên làm bộ rất xấu hổ nói.

"Tối hôm qua, Niệm thật là lợi hại, trời sáng mới thả tôi. Cho nên chân tôi có chút run rẩy, hạ thể có đau một chút." Lục Tâm làm bộ, nói xong cúi đầu.

Đôi tay Lạc Anh nắm thật chặt, cô thật rất giận phẫn, mặc dù đã đoán được, nhưng chính tai nghe được cô còn phẫn nộ. Lạc Anh đứng lên đi về phía cô ta, thanh âm lạnh lùng.

"Lục tiểu thư, cô và tiểu Niên chơi như thế nào đều được, nhưng chớ ảnh hưởng đến công việc, cô biết chúng ta dừng một ngày sẽ làm trễ vài chục vạn không?" Lạc Anh nói xong thì vén rèm lên đi ra ngoài, chạy thẳng tới chỗ Phàm Niệm Ngự. Cô tự nói với mình đơn thuần là vì công việc, công ty.

Lục Tâm nhìn Lạc Anh tức giận rời đi, khóe miệng khẽ cong lên, nhưng hạ thể đau đớn khiến cô cau mày.

Lạc Anh đi ra khỏi lều, chạy thẳng tới chỗ Phàm Niệm Ngự. Lạc Anh đứng ở trước mặt Phàm Niệm Ngự, hít sâu một hơi, ngồi đối diện anh, nhìn anh hồi lâu. Phàm Niệm Ngự cũng chỉ lạnh nhạt nhìn cô, chờ cô nói chuyện.

Lạc Anh hít sâu một hơi: "Phàm tổng, chớ đem tư nhân việc cá nhân ảnh hưởng tới công việc, anh làm vậy sẽ khiến Lục tiểu thư không nhập tâm diễn, hôm nay ít nhất tổn thất 60 vạn."

Lạc Anh nói xong sau đó hô lớn: "Tất cả tổn thất hôm nay ghi vào sổ Phàm thị. Tiếp tục quay chụp tới hài lòng mới thôi." Giọng điệu của Lạc Anh tràn đầy ra lệnh, có khuôn mẫu.

Đoàn người cũng hơi sửng sốt rồi ai bận việc nấy, Lạc Anh đến gần Phàm Niệm Ngự, ghé vào bên lỗ tai anh nói: "Anh thật lợi hại, thế nhưng khiến cô ta đứng cũng không vững, cho nên anh nên lo lắng chút, chớ dính vào bệnh gì, chú chỉ có một đứa con trai, hương khói nhà họ Phàm chính là cực phẩm. Chớ để lại bên ngoài." Lạc Anh nói châm chọc liếc Phàm Niệm Ngự một cái, xoay người đi về phía đạo diễn.

Phàm Niệm Ngự nhìn bóng lưng Lạc Anh rời đi, vuốt vuốt chiếc nhẫn ngón út, khóe miệng khẽ giơ lên, cười như không cười làm cho người ta cảm thấy người đàn ông này thật rất thần bí, bí hiểm.

Cả ngày đều không thể quay chụp được, thời điểm kết thúc công việc, Lạc Anh nói một câu.

"Toàn bộ quay chụp hôm nay xóa bỏ, danh sách tổn thất giao cho Phàm tổng là được, ngày mai toàn thể nghỉ ngơi. Thân thể Lục Tâm tiểu thư không thoải mái. Tổn thất cũng ghi sổ cho Phàm thị." Lạc Anh nói xong cũng rời khỏi studio cũng không quản nét mặt kinh ngạc của mọi người.

Lục Tâm cảm nhận được ánh mắt khác thường của người khác, oán hận nhìn bóng lưng Lạc Anh, cố ý muốn nhục nhã cô ta, đem tất cả đối xử tối hôm qua tính trên người Lạc Anh. Ánh mắt biến thành ghen tỵ hung ác.

Phàm Niệm Ngự nhìn bóng lưng Lạc Anh bực tức rời đi, khóe miệng từ từ giơ lên, nụ cười mị hoặc làm cho người ta không nhịn được run lên. Một đôi mắt chim ưng híp lại, nhìn chằm chằm bóng dáng Lạc Anh. Nhẹ nhàng gạt tóc rơi trên trán, một động tác đơn giản lười biếng trong nháy mắt giết tất cả phụ nữ.

Lạc Anh trở lại khách sạn đã nhìn thấy Kiệt Thụy ngồi ở trên ghế sa lon ôm máy vi tính chơi, Lạc Anh mệt mỏi chào hỏi.

"Tôi đã trở về." Lạc Anh té mình ở trên giường lớn, thanh âm mang theo mệt mỏi.

"Anh khá hơn chưa?" Lạc Anh nghiêng đầu nói.

Kiệt Thụy nhìn dáng vẻ cô mệt mỏi, gương mặt đau lòng.

"Lạc Anh, còn chưa quay chụp hết?"

Lạc Anh thở dài một tiếng, "Vốn là hôm nay sẽ phải hơ khô thẻ tre, nhưng tổ diễn kịch không tiến vào trạng thái. Cho nên một ngày không thu hoạch được gì, có người thân thể khó chịu, cho nên ngày mai còn phải nghỉ ngơi một ngày, vừa đúng lúc tôi ở cùng anh."

Kiệt Thụy nhìn Lạc Anh, kéo ra mỉm cười, nhìn dáng vẻ cô mệt mỏi.

"Vậy ngày mai chúng ta phải đi vui đùa một chút để buông lỏng." Kiệt Thụy kéo ra nụ cười tươi như ánh mặt trời nhìn Lạc Anh.

Lạc Anh nhìn Kiệt Thụy cười, gật đầu: "Ừ, chúng ta đi buông lỏng một chút, Kiệt Thụy anh ở bên cạnh tôi thật tốt, lúc mệt mỏi còn có thể nhìn khuôn mặt tươi cười của anh, ban đầu sao ba mẹ tôi không cần một đứa con trai chứ? Haizz"

Kiệt Thụy cười cười bất đắc dĩ, hơn mười năm, nghe nhiều nhất chính là chuyện cô oán giận cha mẹ tại sao không có sinh một đứa con trai. Vậy thì cô sẽ chân chính hưởng thụ cuộc sống đại tiểu thư. Mà không phải phiền não vì chuyện công việc.

Hết ngoại truyện 7

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.