Những Bí Ẩn Của Sa Mạc

Chương 45




Bên này hoàng đế còn chưa hết tức giận dẫn ba nữ nhi về cung, hoàng hậu chờ ở Khôn Trữ cung dưỡng thai thấy Phượng Loan cùng Lan Hinh trở lại, còn Tình Nhi đã trở về Từ Ninh cung, có chút tò mò, không phải nói hôm nay đi theo hoàng đế ra cung chơi sao? Sao chỉ mới giữa trưa đã trở lại? Sắc mặt của đứa bé Lan Hinh này cũng có chút không thích hợp a. Là xảy ra chuyện gì sao?

– Hoàng ngạch nương. – Phương Loan luôn rất thân thiết với hoàng hậu, lúc không có người ngoài, nàng cũng không thích thỉnh an theo lễ nghi cung đình, tuy rằng lễ nghi quy cũ rất cần thiết, nhưng là giữa phụ mẫu tử nữ, lễ nghi như vậy sẽ chỉ làm khoảng cách giữa bọn họ trở nên xa lạ. Cho nên chỉ cần lúc không có người ngoài, thái độ của Phượng Loan đối với hoàng đế hoàng hậu càng thêm thân thiết, mà hoàng đế cùng hoàng hậu cũng sẽ không cảm thấy Phượng Loan như vậy là không có quy cũ, ngược lại bởi vì phần không giống này mà càng thêm yêu thương nữ nhi này. – Người có khoẻ không? Hôm nay đệ đệ có nghịch ngợm người không?

– Lan Hinh thỉnh an hoàng ngạch nương, hoàng ngạch nương cát tường. – Lan Hinh chính là dưỡng nữ của hoàng hậu, mặc dù hoàng hậu đối với nàng tốt lắm, nhưng Lan Hinh cũng không dám vì vậy mà quên quy cũ, càng không thể tuỳ ý giống như Phượng Loan vậy, vẫn cung kính hành lễ thỉnh an như trước.

– Lan Hinh, mau đứng lên đi, không cần đa lễ, con xem Loan Nhi cũng chưa cung kính như con. Dung ma ma, lấy ghế cho Lan Hinh. – Hoàng hậu cười khẽ sau đó quay lại điểm điểm cái trán Phượng Loan, – Nha đầu ngốc, đứa nhỏ mới mấy tháng a, làm sao lại có động tĩnh nhanh như vậy được?

– Tạ hoàng ngạch nương. – Lúc này Lan Hinh mới đứng lên, ngồi trên vị trí, đáng vẻ đoan trang nhưng không mất tao nhã.

– Dung ma ma. – Phượng Loan gật gật đầu, quay qua hỏi. – Khẩu vị của hoàng ngạch nương hôm nay có được không? Có ăn thêm nhiều chút hay không?

– Hồi bẩm công chúa. – Trên mặt Dung ma ma lộ ra nụ cười vui mừng. – Hôm nay khẩuu vị của nương nương rất tốt, uống thêm một chén canh gà đâu.

– Vậy là tốt rồi. – Phượng Loan yên tâm nở nụ cười. – Hoàng ngạch nương, hiện tại người là một người ăn chia làm hai, phải ăn nhiều một chút, sau này đệ đệ mới có thể trắng trẻo mập mạp.

– Hoàng ngạch nương biết. – Hoàng hậu vuốt ve bụng to ra của mình, khuôn mặt vốn xinh đẹp càng cười đến ôn nhu hoà ái, cả người tản ra ánh sáng thuộc về người làm mẹ.

Lan Hinh nhìn xem các nàng, trong mắt tràn đầy hâm mộ, trong lòng lại nhớ tới a mã ngạch nương đã mất đi.

Chẳng bao lâu trước, nàng cũng từng có một gia đình hạnh phúc như vậy..

– Đúng rồi, sao hôm nay các con lại về sớm như vậy? – Hoàng hậu nói. – Ta vốn nghĩ rằng các con phải đến chiều tối mới về đâu.

– Vốn cũng tính như vậy, bất quá trên đường xảy ra một chuyện, cho nên chúng con trở về trước. – Phượng Loan thản nhiên nói.

– Xảy ra chuyện gì? – Hoàng hậu tò mò, nàng cả ngày chỉ ở trong thâm cung, thật sự rất nhàm chán, có chuyện để hiếu kỳ một chút cũng tốt. – Lúc Lan Hinh trở về, ta cảm thấy sắc mặt của nó dường như không được tốt lắm.

– Này…. – Phượng Loan cùng Lan Hinh có chút do dự, chuyện của Tân Nguyệt cách cách kia thật là rất không biết điều, lúc các nàng nhìn thấy còn không thể tin được, tính cách thâm trầm như hoàng đế cũng không giấu được tức giận trên mặt, hoàng hậu lại là người coi trong quy cũ, bây giờ lại đang mang thai, nếu nói cho người nghe, lỡ như hoàng hậu bị kích thích thì biết làm sao?

– Sao vậy? Không thể nói. – Hoàng hậu nhìn xem sắc mặt do dự của các nàng có chút hiểu được, tuy rằng tính tình nàng ngay thẳng, nhưng mà có thể ở trong cung dựa vào cá tính không được hoàng đế thích này còn ngồi trên vị trí hoàng hậu, trừ bỏ gia tộc, nữ nhi của nàng, chính bản thân nàng cũng tuyệt đối không thể bỏ qua, loại kỹ năng cơ bản như xem ánh mắt người này tự nhiên là hoàng hậu biết. – Nếu là thật sự không thể nói, vậy thì thôi. Ta cũng không phải thật sự để ý, chỉ là muốn giết thời gian một chút mà thôi.

– Cũng không phải không thể nói. – Phượng Loan nhăn nhăn mặt. – Bất quá hoàng ngạch nương người phải đồng ý với con không thể rất kích động, phải để ý tiểu đệ đệ trong bụng mới được.

Hoàng hậu vừa nghi hoặc vừa khó hiểu, đến cùng là có chuyện gì mà làm Loan Nhi phải dặn dò nàng như vậy? Đừng kích động? Hay là…

– Hoàng ngạch nương tự có chừng mực, con cứ nói đi?

– Thật ra là như vầy…. – Phượng Loan gật gật đầu, nói hết những gì các nàng thấy được trên đường và nguyên nhân trở về cung, sau đó nhìn bộ dạng khiếp sợ của hoàng hậu nói. – Hoàng ngạch nương, người đã đồng ý là không thể kích động, trong bụng người còn có đệ đệ đâu.

Hoàng hậu đâu chỉ khiếp sợ a, từ trong miệng Phượng Loan nghe được lời nói cử chỉ của Tân Nguyệt cách cách kia, nếu lúc này Tân Nguyệt cách cách ở trước mặt nàng, quả thật nàng hận không thể một cái tát quăng cái Tân Nguyệt Cách cách kia đến chân trời đi, miễn cho làm bẩn ánh mắt của nàng…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.