Những Bí Ẩn Của Sa Mạc

Chương 20




Thời điểm sắc trời còn sớm, Trình Nhị lão gia đã ở một đầu ngõ trong thành đợi một hồi lâu rồi, phía sau đi theo hai gã sai vặt, đang cầm mâm lễ vật, chân đều đã đứng tê rần.

Không phải hắn không gõ cửa, mà là gõ không ai cho vào.

Trình Nhị lão gia đành phải chờ.

Đây là một ngõ nhà cửa san sát, nhà nhà liền nhau giống như nhà của người bình thường, chỉ là Thứ Sử đại nhân cũng không dám có một tia bất kính.

Bởi vì đây là nhà cũ của Trương Thuần, nếu là chỗ ở cũ cũng thì thôi, hiện giờ bên trong có một lão giả đang ở.

Phụ thân Trương Thuần một tháng trước đi Kinh Thành đã trở lại, nói là nhớ nhà cho nên đặc biệt quay về nơi ở cũ ở một thời gian.

Ánh nắng sáng lên rồi, trình Nhị lão gia lại bảo gã sai vặt tiến lên kêu cửa, lúc này nhất thời bên trong cánh cửa có người đáp lại rồi.

"Ai a, sớm như vậy?" Cánh cửa cũ mở ra, một đầy tớ run rẩy mắt mờ đi ra.

Giờ này còn sớm! mặt trời đã lên cao rồi.

Trình Nhị lão gia mỉm cười thi lễ.

"Tại hạ Trình Đống, là đệ tử tiên sinh, từng tới bái phóng lão tiên sinh." Hắn nói.

Trương Thuần trước đây từng ở Giang Châu, mở quán dạy học hơn mười năm, giờ đây được mời nhập kinh dạy học trong Thái Học, đệ tử trải rộng thiên hạ, tôn sư kính nói, tuy rằng Trương Thuần đã cách chỗ ở cũ thật lâu, trong nhà thân thiết cũng nhiều lần bàn nhập kinh, chỉ là nhà cũ hàng năm vẫn là có rất nhiều đệ tử đến dò hỏi, hoặc là du học đặc biệt đến. Hoặc là tìm cách mà qua.

Nhất là phụ thân Trương Thuần trở về, trước khi về sẽ náo nhiệt một phen, nếu không phải Trương lão phụ bị quấy nhiễu không kiên nhẫn phát giận, náo nhiệt này chỉ sợ hôm nay vẫn còn tiếp tục.

Lão bộc hiển nhiên rất quen thuộc chuyện này.

"Không khéo, lão tiên sinh sáng sớm đi ra cửa rồi. Chưa trở về." Hắn nói.

Sớm như vậy! Trình Nhị lão gia thực giật mình.

Lúc này là thời điểm Trình Kiều Nương ăn điểm tâm, nha đầu đem hộp đựng thức ăn đưa.

Ngoại trừ một chén cháo hoa ăn sáng, còn có một chén gạch cua chưng chanh, mở nắp lên, mùi hương xông vào mũi.

Nha đầu cẩn thận đảo gạch cua, đưa cho Trình Kiều Nương.

Trình Kiều Nương đưa taynhận, ăn một ngụm liền buông xuống.

"Tiểu thư, là làm không được sao?" Nha đầu có chút kinh hoàng hỏi.

"Chanh không đủ chín, gạch cua không đủ đặc, rượu không tốt. Vị không đủ ngon, thật sự khó có thể nuốt xuống." Trình Kiều Nương nói, nhìn thấy sắc mặt nha đầu, lại mỉm cười, "Không bột đố gột nên hồ. Không quan hệ gì với ngươi."

Nha đầu hơi chút thoải mái.

"Chờ em vào thành chọn đồ ngon đến." Nàng nói."Trong nhà đưa tới không được."

Trình Kiều Nương cũng không nói không cần rất phiền toái rồi, mà là gật gật đầu.

"Có nguyên liệu tốt hãy làm đi, đồ không tốt không cần phí công phu." Nàng nói.

Nha đầu vâng một tiếng nhìn Trình Kiều Nương chậm rãi ăn xong cháo hoa, thu thập hộp đựng thức ăn.

Trình Kiều Nương lấy sách xem tiếp, đây là bản mang từ nhà đến " Đại Chu thịnh vượng lục", nàng rốt cục xem hết một tờ rồi.

Nha đầu đứng ở một bên rèm, quay đầu lại nhìn Trình Kiều Nương.

Im lặng, trước sau như một, tựa như chuyện đêm đó ccho tới bây giờ không phát sinh, tựa như hai người kia không phải bị giết chết mà là cho tới bây giờ không tồn tại. . . .

Chết người. Là đã chết, là người đã chết, vẫn là hai người, liền như vậy đột nhiên đã chết rồi. . . .

Nha đầu nhịn không được run rẩy vài cái.

"Tiểu thư." Nha đầu nhịn không được thì thào.

Trình Kiều Nương không ngẩng đầu ừ một tiếng, lại lâu lâu không nghe nha đầu nói nữa.

"Trời gây nghiệp chướng, còn có thể sống, tự gây nghiệp chướng, không thể sống." Trình Kiều Nương lật qua một trang sách, nói, "Người mặc kệ, trời cũng muốn thu, nữ nhân kia tự gây nghiệp chướng bị sét đánh, là mệnh của nàng, ngươi phải nhớ kỹ."

Nha đầu vội xoay người quỳ xuống.

"Vâng, nô tì nhớ rõ, không phải, nô tì, biết." Nàng run giọng nói.

Nàng đã biết, Hóa ra giết người không nhất định phải tự mình động thủ, hóa ra trời, cũng có thể sử dụng.

Nàng vẫn không rõ, tại sao trên phòng gắn thanh gậy sắt, quắc lên con diều, ném dây thừng, có thể đưa tới sấp sét.

Nàng cũng không rõ, làm sao tiểu thư biết khi đó trời sẽ mưa sẽ có sét đánh.

Chỉ là chuyện này đều không trọng yếu, nàng chỉ cần biết rằng, nghe tiểu thư nói, là có thể rồi.

Nha đầu đang cầm hộp đựng thức ăn đi tới, gặp được hai đạo cô đưa nước đến.

"Bán Cần tỷ tỷ." Các nàng cung kính thi lễ.

Vị cô nương này ở trên núi ra tay cứu người, là người lương thiện.

Hơn nữa tiếp xúc đã nhiều ngày, bình dị gần gũi quả nhiên là một cô nương tốt.

Bất luận lớn tuổi hay là tuổi nhỏ, mọi người ở đây đều thích nàng.

Nha đầu hướng cười nói cảm ơn các nàng, giờ đây các nàng như trước là một mình nhóm lửa nấu cơm, dẫn hai đạo cô đem nước suối đổ vào bên trong thùng.

Một đạo cô ngửi thấy mùi tỏa ra trong phòng bếp không khỏi tò mò.

"Thơm quá a." Nàng nhịn không được khịt khịt cái mũi nói.

Nha đầu ừ một tiếng, đem hộp đựng thức ăn đưa qua.

"Đây là một ít đồ ăn vặt, các ngươi cầm ăn đi." Nàng nói.

Hai đạo cô hoảng sợ vội xua tay.

"Không dám không dám." Các nàng nói, "Để cho tiểu thư ăn đi."

"Tiểu thư không thích, ta làm nhiều, liền lãng phí rồi." Nha đầu nói.

Thơm như vậy, sao lại không thích?

Xem ra ngốc tử quả nhiên cùng người thường bất đồng.

Thấy nàng nói như thế, hơn nữa mùi thơm mê người, hai đạo cô nói rồi cảm ơn liền tiếp nhận.

Lão giả sảng khoái tinh thần từ trên núi bước xuống dưới, phía sau trừ bỏ lão bộc đã từng đi theo, còn có một gã sai vặt.

"Lão gia, có thể đi trở về chưa?" Lão bộc hỏi.

"Đại phu đều nói không việc gì rồi, lần này trước khi đi ta đã ăn cơm, sẽ không việc gì." Lão giả cười nói.

Lão bộc sắc mặt ưu sầu.

"Nhưng, lão gia ăn không nhiều lắm." Hắn nói.

Lão giả cười ha ha làm như không nghe thấy, đưa tay chỉ vào lưng chừng núi.

"Mấy ngày không thấy, núi rừng đều thay đổi, lần trước đến đạo quán còn chưa tu sửa đâu." Hắn thuận miệng nói sang chuyện khác nói.

"Đạo quán đó bị sét đánh rồi." Gã sai vặt vội nói, có chút hớn hở, "Mọi người đều nói quan chủ này là một hồ tinh hóa thành. Cho nên dẫn thiên lôi đến, lúc ấy lửa cháy thật lớn, còn có người tận mắt thấy Lôi thần."

Dân gian kể chuyện khoa trương như vậy , lão giả cười ha ha, ánh mắt dừng ở đại Huyền Diệu Quan cách đó không xa .

Nhìn đến nơi đây. Khóe miệng hơi hơi có chút ý cười, nhớ tới ngày ấy ăn quả cam bao đường, sau khi trở về hắn cũng cho đầu bếp nữ thử làm, nhìn như đơn giản bao đường, làm ra lại luôn không đúng vị, không biết là do mình ngày đó bệnh, hay là cách làm không đúng.

"Nếu đến đây, liền đi vào trong đó xin chén nước uống." Hắn nói, tự mình đi nhanh qua.

Nhìn thấy lão giả rảo bước tiến lên bên trong cánh cửa, tiểu đồng đang quét rác kêu lên.

"Là lão trượngbị đói kia ." Nàng nhịn không được nói.

Nếu để người khác nghe thấy thật sự là rất bất kính rồi. Đạo cô bên cạnh vội đưa tay ngăn cản nàng, một mặt vội lại nghênh đón.

"Tín chủ." Nàng thi lễ nói.

Lão giả đương nhiên nghe được lời tiểu đồng nói, chính là cười.

"Lần này không đói bụng rồi, đến xin chén nước uống." Hắn mỉm cười nói.

Tiểu đồng có chút xấu hổ nở nụ cười, ném cái chổi vội mang đệm tới. Lại lật đật rót nước đến.

"Sư muội . Ngươi xem ta lấy đến đây cái tốt gì."

Sau viện có hai đạo cô cười nói bước nhanh tới, trong tay đang cầm một cái hộp đựng thức ăn, thấy lão trượng ngồi ở dưới hành lang, cũng ngạc nhiên.

"Lão trượng, ngài đã tới, thật tốt quá." Trong đó một người vội nói, "Lần đó trên núi gặp được tiểu thư, giờ đang ở đây."

Lão giả cùng với lão bộc đều thực kinh ngạc.

"Ồ, thật tốt quá." Lão trượng nói, vội đứng dậy. Nghĩ đến là nữ tử, liền lại ngồi xuống, "Làm phiền đạo cô đi hỏi một câu, có thể gặp không."

Đạo cô vâng một tiếng, xoay người đi về phía sau.

Tiểu đồng cũng đưa nước đến, lão giả bưng lên muốn uống, lại ngửi thấy mùi hương, không khỏi nhìn qua, ánh mắt dừng ở hộp đựng thức ăn thượng trong tay một đạo cô, đang muốn mở ra cho các sư muội xem.

"Đạo cô, là cái gì thứ tốt?" Hắn hỏi.

Đạo cô cười từ giữa đưa ra một quả cam.

"Là quả cam." Nàng nói, nói xong lại nhấc nửa quả cam bị cắt lên, "Bên trong là thịt."

Nắp vừa mở ra, hương thơm tỏa ra bốn phía.

Lão giả nhịn không được hít sâu một hơi, trong bụng ừng ực vài tiếng, cơn đói dâng lên.

Đạo cô kia đã nhìn ra, cười đưa lại một quả.

"Lão trượng người nếm thử, đây là thịt gìa?" Nàng nói.

Lão giả nhận một miếng, gật gật đầu.

"Thịt cua." Hắn nói, thật không ngờ là thịt cua, thật sự là hay a, hắn cầm lấy đũa, gắp một miếng, nhất thời kinh hỉ, "Ngon, ngon, ngon."

Nói xong này ba chữ, cũng bất chấp nói chuyện, từng ngụm từng ngụm ăn, lão bộc cùng gã sai vặt ngẩn ra sau đó mừng rỡ.

"Thật tốt quá, lão gia rốt cục muốn ăn cơm rồi!" Gã sai vặt nói.

Ba đạo cô liếc nhau, lão trượng này lại tái phát bệnh đói rồi. . .

Lão trượng này tuyệt đối là mắc bệnh đói rồi.

Các đạo cô nhìn thấy trên bàn không còn đến ba quả cam, lại nhìn lão giả đang dùng khăn lau miệng .

"Nếu lại có bát gạo trắng thì thật tốt rồi." Hắn chưa thỏa mãn nói.

Trong đạo quán làm sao có sẵn cơm ăn được.

"Chỉ có cháo bột, tín chủ muốn ăn sao?" Một đạo cô nói.

Lão giả lắc đầu.

"Không, không, vậy thì làm hỏng mỹ vị mới ăn rồi." Hắn nói, ba quả cam nhồi gạch cua, chỉ cảm thấy sảng khoái tinh thần, vỗ vỗ tay đứng lên.

"Như thế cũng tốt, chúng ta mau chóng nấu một chén gạo trắng, phải dùng gạo thơm, lại thêm một đĩa rau trộn." Hắn nói, hơi có chút gấp gáp.

Lão bộc cùng gã sai vặt vội dẫn đường, bệnh kén ăn của lão gia đã lâu rồi, vội vã muốn ăn cơm như vậy thật sự là việc cực vui.

Một đạo cô vội vàng từ sau chạy tới.

"Tín chủ, không khéo, tiểu thư này đi ra ngoài rồi." Giọng nàng mang theo xin lỗi nói.

Lão giả đưa tay vỗ phía dưới, mới nhớ tới tại sao mình ngồi ở chỗ nầy.

Hắn là chờ phải tạ ơn người ta, lại vì ba quả cam nhồi thịt toàn bộ đã quên.

Đi ra ngoài? Là đi rồi đi?

"Sao trùng hợp như thế." Hắn nói, nhíu mày suy nghĩ một khắc, "Xin hỏi tiểu thư là người nhà ai?"

Các đạo cô liếc nhau.

"Kỳ thật, nàng cũng không xem như tiểu thư." Tiểu đồng nói.

Lão giả ừ một tiếng, khó hiểu.

"Là phu nhân nhà ai?" Hắn hỏi, hoặc là phụ nhân trong thôn? , "Các ngươi nếu nhận được liền nói cho ta biết, ta cho người tặng lễ tạ, đại phu từng nói ngày đó ít nhiều cứu chữa đúng lúc, bằng không lão phu ta đã nằm ở trên giường vài ngày rồi."

Cái quả cam bao đường kỳ diệu như vậy? Các đạo cô thực kinh ngạc.

Nha đầu kia thật là không chỉ có tâm tính thiện lương, thật sự chính là khéo tay.

"Không phải tiểu thư, nàng là hạ nhân. Là một nha đầu." Một đạo cô lập tức nói.

Lão giả ừ một tiếng.

"Nha đầu nhà ai, thật không ngờ linh hoạt?" Hắn tò mò hỏi.

"Là người Bắc Trình gia, tên gọi Bán Cần." Đạo cô nói.

Lão giả lại ừ một tiếng, như có suy nghĩ gì gật đầu.

"Lão gia chúng ta mau trở về thôi, nếu biết tiểu thư này là nhà đó rồi. Cũng dễ cảm ơn rồi." Lão bộc thúc giục nói.

Khó khăn muốn ăn cơm, nhưng lại không ăn ngay, vạn nhất lại không muốn ăn như trước, liền rất đáng tiếc rồi.

Lão giả nở nụ cười ha ha, thi lễ với các đạo cô rồi cáo từ.

Nhìn thấy xe ngựa lão giả đi khuất, ba đạo cô mới xoay người lại, mặt vui mừng.

"Tín chủ này thoạt nhìn khí độ bất phàm, nếu thật sự có thể cho người đi Trình gia cảm ơn, Bán Cần tỷ tỷ có lẽ có thể được người nhà ngưỡng mộ, không cần tiếp tục ở nơi này hầu hạ ngốc tử cả đời rồi." Một đạo cô nói.

Hai người khác gật đầu.

"Khí độ bất phàm sao? Nhà tín chủ này có lẽ rất nghèo? Sao mỗi lần đến đều đói thành như vậy?"

Rảo bước tiến lên cửa nhìn thấy trên bànkhông còn bát nước. Tiểu đồng da bánh mật nói.

"Thứ này thực ăn ngon như vậy sao?" Nàng có chút tò mò cầm cam nhồi thịt cua lên xem.

Vỏ cam đã lạnh, thịt cũng ăn sạch rồi, không còn mùi hương như trước, mà chỉ có sau khi chưng chín mới tỏa hương. Cũng không tính là bao nhiêu mỹ vị.

"Chính là. Bán Cần tỷ tỷ nói tiểu thư nhà nàng cũng không ăn đâu, ngốc tử cũng không ăn trúng, có thể tính là gì tốt a?" Một người nói.

"A? Cái này cũng là Bán Cần làm?" Tiểu đồng kinh ngạc hỏi.

Mới vừa rồi hai sư tỷ cầm hộp đựng thức ăn đi ra, còn không hỏi là cái gì, liền bị lão trượng này chặt đứt câu chuyện.

Nguyên lai này cũng là nha đầu nhanh nhẹn này làm a.

"Bán Cần tỷ tỷ trị bệnh đói cho lão trượng này hai lần rồi." Tiểu đồng nói, "Nàng sắp được hắn cám ơn, chúng ta nhanh đi nói cho nàng tin tốt này."

Nàng nói xong muốn chạy vào trong, bị những người khác giữ chặt.

"Trước đừng đi nói." Một đạo cô nói.

"Vì cái gì? Đây là chuyện tốt a? Bán Cần tỷ tỷ có thể nhân cơ hội van cầu này lão trượng chiếu cố, từ nơi này rời đi đâu." Tiểu đồng khó hiểu.

"Báo ơn ở ngoài miệng nói dễ dàng, nhưng cũng không phải nhiều người thực sự sẽ làm." đạo cô lớn tuổi nói."Vẫn là không muốn nói cho Bán Cần, nếu lão trượng này thật có lòng cảm ơn, đối Bán Cần mà nói chính là một kinh hỉ, nếu hắn thuận miệng nói liền quên, Bán Cần không biết sẽ không hi vọng, như thế cũng sẽ không khó chịu."

Thật là như thế, hai người gật gật đầu.

"Vậy thì hi vọng Bán Cần tỷ tỷ có thể đợi một kinh hỉ đi." Tiểu đồng cười nói.

Giữa sườn núi Tiểu Huyền Diệu quan đinh đinh đang đang náo nhiệt, nơi quan chủ cũ bị sét đánh chết, dựa theo ý Tôn quan chủ chỉ sửa chứ không hề xây lại, mà là ngay tại chỗ đổ lên, đem nơi này sửa thành đất trống, sửa chữa một tòa tiểu đình.

Đương nhiên, ý Tôn quan chủ chính là ý Trình Kiều Nương.

Không cần trùng tu xây dựng phòng ốc, màtu bổ phòng cũ khác, hơn nữa tiền công Tôn quan chủ đưa đúng lúc, công trình liền tiến hành vô cùng thuận lợi.

"Nói không chừng mười lăm có thể bàn giao."

Bán Cần thu hồi tầm mắt, xoay người nhìn Trình Kiều Nương nói.

Trình Kiều Nương ngồi trên núi đá.

"Sắp đến mười lăm tháng tám rồi?" Nàng hỏi.

"Đúng vậy." Bán Cần nói.

Trình Kiều Nương đứng lên chậm rãi đi về phía trước vài bước, nhìn thấy Tiểu Huyền Diệu quan đã thay đổi diện mạo , không, nó đã không còn gọi là Tiểu Huyền Diệu quan rồi.

Tất cả quy về một mối, là Huyền Diệu, nhỏ thuộc lớn, biệt danh Thái Bình.

"Rất nhanh." Nàng nói.

Từ tháng bảy đến giữa tháng tám, từ Tiểu Huyền Diệu quan đến Thái Bình Quan, thời gian hơn một tháng thật là rất nhanh.

Tới gần Trung thu, Kinh Thành vô cùng náo nhiệt, tửu quán trà lâu không hề nhàn rỗi, bao nhiêu người mang nữ quyến dìu già dắt trẻ rời nhà ngắm cảnh vui đùa.

Trên đường nữ tử rõ ràng tăng nhiều,xe ngựa người phú quý nối liền không dứt, tiếng cười nói hát thanh rao hàng tràn ngập.

"Bán Cần tỷ tỷ, ngươi nhanh lên." Một nha đầu kêu.

Bán Cần ở một quầy hàng đồ chơi làm bằng đường vội vâng một tiếng, đưa tay ôm chặt hộp đựng thức ăn rồi vội cùng lại.

"Trên đường này thật náo nhiệt." Nàng nói.

"Cái này cũng chưa tính náo nhiệt, chờ qua mười lăm xem, mới là náo nhiệt." Nha đầu cười nói, thân mật kéo cánh tay của nàng , "Đến lúc đó ngươi có thể đi ra xem đủ rồi, chúng ta cũng không cần chỉ ở Bái Nguyệt rồi."

"Ta sao chỉ ta có thể đi ra, tất cả mọi người giống nhau." Bán Cần có chút ngượng ngùng cười nói.

"Sao có thể giống nhau, Lục công tử thích ngươi như vậy, chỉ cần ngươi nói phải đi ra chơi, hắn nhất định mang ngươi theo." Nha đầu cười hì hì nói.

Lời này làm cho Bán Cần đỏ mặt.

"Nào có, công tử, công tử, ta chẳng qua cũng chỉ là một nha đầu mà thôi." Nàng lắp bắp nói, vừa bối rối lại vừa có cảm giác không nói rõ được.

"Nha đầu, công tử cùng người tới dùng cơm, cũng không để cho ngươi phải lại đây." Nha đầu cười nói.

"Đó là công tử muốn ăn mứt trái cây rồi." Bán Cần cúi đầu nói.

"Loại trái cây này một mình ngươi có thể làm, vậy là đủ rồi, trong nhà nhiều nha đầu như vậy, có mấy người có thể được công tử nhớ kỹ." Nha đầu cười nói, kéo cánh tay của nàng, mang theo vài phần lấy lòng, lại vài phần hâm mộ, "Chẳng thể trách công tử xa như vậy lại mang theo ngươi đến."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.