Như Ý

Chương 4




“Thật không?” Đoàn Thần Phong nghe lời này thì liền đi về phía Kim Hình.

“Ngươi muốn làm gì?”

Kim Hình thấy thế thì ánh mắt lóe lên, cười lạnh.

Đoàn Thần Phong cũng cười lạnh, nói: “Lam Băng Thảo này quý giá như thế, đương nhiên là phải thu thập một chút rồi.”

“Đám Lam Băng Thảo này là do ta phát hiện ra, muốn chia thì cũng phải xem ngươi có đủ tư cách hay không?”

Trên mặt Kim Hình lộ ra sát khí, quay đầu nhìn về tên đệ tử họ Trần, nói: “Trần Uẩn sư đệ, hắn giao cho ngươi đó.”

Tên đệ tử họ Trần kia cũng không nói lời nào, lập tức lắc mình, ngăn trước người Đoàn Thần Phong, trong tay lóe sáng, một thanh ngân thương liền xuất hiện, chỉ thẳng vào mặt Đoàn Thần Phong.

“Thế nào, chỉ vì đám cỏ này mà muốn giết ta?” Sắc mặt Đoàn Thần Phong không mang theo chút cảm xúc nào, nhìn về phía ánh sáng màu bạc trước mặt, U Minh quyền sáo và Đại Nhật quyền sáo phỏng chế trong nháy mắt đã được lấy ra.

Dư Minh Hồng và Khúc Nhất Bình nhìn nhau một cái, sau đó cũng yên lặng xuất hiện bên người Đoàn Thần Phong. Mặc dù Đoàn Thần Phong hung hăn càn quấy, nhưng cũng chỉ là ức hiếp người khác mà thôi. Mà Kim Hình và Trần Uẩn hai người này lại tạo cho người ta một cảm giác, vì bảo vật mà có thể giết người diệt khẩu ngay được.

Nếu như Đoàn Thần Phong bị giết, sau này, đứng trước hai vị đệ tử hoàng bào này, tình cảnh của bọn hắn càng thêm không ổn rồi.

“Xem ra phải tranh tài với nhau một trận rồi.”

Thấy hành động của Dư Minh Hồng và Khúc Nhất Bình, Kim Hình cũng đình chỉ thu thập Lam Băng Thảo, đứng lên.

Ánh mắt của hắn lúc này nhìn về phía Diệp Vân.

Trong những người này, hắn kiêng kỵ nhất chính là Diệp Vân.

Nhưng mà lúc này, Diệp Vân mặt không cảm xúc, nhìn về phía đám Lam Băng Thảo, cũng không nói lời nào, cũng không biết là trong lòng hắn đang nghĩ gì nữa.

“Chẳng qua cũng chỉ là một trăm cây Lam Băng Thảo mà thôi.” Một giọng nữ hài non nớt, êm tai vang lên, mang theo một chút chế nhạo.

“Vì một chút Lam Băng Thảo mà tàn sát lẫn nhau, đúng là buồn cười.” Tô Linh nhìn Diệp Vân đang đứng bất động, nhìn về phía Lam Băng Thảo, khinh bỉ nói: “Diệp Vân, chẳng lẽ ngươi cũng muốn tranh đoạt chúng?”

“Ta mặc dù kiến thức nông cạn, nhưng cũng đã từng nghe, Lam Băng Thảo chính là chủ liệu để luyện chế Ngưng Khí Đan. Mà Ngưng Khí Đan cực kỳ trân quý, sau khi tu luyện đến Luyện Thể Cảnh đỉnh phong, sau đó dùng một viên Ngưng Khí Đan thì có thể khiến cho quá trình ngưng khí trở nên ổn định, nâng cao xác suất thành công tiến giai lên Luyện Khí Cảnh. Chính bởi vì có tác dụng như vậy, cho nên nó mới có tên là Ngưng Khí Đan, chứ không phải là cẩu đan, miêu đan.” Diệp Vân xoay đầu lại, mặt không chút cảm xúc nói: “Đối với tu sĩ Luyện Thể Cảnh mà nói, một viên Ngưng Khí Đan còn quan trọng hơn cả một trăm viên linh thạch thượng phẩm, cho dù là cướp giật thì có gì là buồn cười?”

“Ngưng Khí Đan thì không khó kiếm, lại có không ít tác dụng phụ, chỉ cần có thể ra ngoài thì ta sẽ cho ngươi một viên.” Tô Linh ngẩn người, nói.

“Ngươi có Ngưng Khí Đan?” Kim Hình và Trần Uẩn đồng thanh hô lên, trong mắt đều hiện ra vẻ tham lam.

Trong mắt của bọn họ, Ngưng Khí Đan cực kỳ trân quý. Mà Diệp Vân nói cũng không sai, giá một viên Ngưng Khí Đan là một trăm viên linh thạch thượng phẩm. Thế nhưng một tên đệ tử hoàng bào muốn để dành một trăm viên linh thạch thượng phẩm, đúng là việc không thể xảy ra. Cho nên số Lam Băng Thảo trước mắt này, cũng đủ cho bọn họ điên cuồng rồi.

“Liên quan gì đến các ngươi, nếu các ngươi muốn thì cứ đi thu thập Lam Băng Thảo đi.” Tô Linh bĩu môi, hừ một tiếng.

“Đem Ngưng Khí Đan giao ra đây.” Thân hình Kim Hình lóe lên, liền xuất hiện trước người của Tô Linh, bộ mặt dữ tợn.

Chân mày Diệp Vân cau lại, không nói lời nào, liền cản trước người Tô Linh.

Kim Hình lạnh lùng nói: “Diệp Vân, chuyện này không liên quan gì đến ngươi, tránh ra cho ta, bằng không đừng trách ta hạ thủ vô tình.”

Diệp Vân đồng dạng cũng lạnh lùng nói: “Kim sư huynh, cho dù trên người nàng có Ngưng Khí Đan thật, nhưng đó cũng là đồ của nàng ta, hơn nữa lùi một bước mà nói thì, cho dù ngươi có thể thắng ta, lấy được Ngưng Khí Đan, chẳng lẽ ngươi lại muốn tại đây trùng kích Luyện Khí Cảnh? Ngươi cũng không nên quên, Luyện Khí Cảnh trong này chỉ có kết cục bạo thể mà chết thôi đó.”

“Thật không?” Trong tay Kim Hình tỏa ra u quang lập lòe, tiến lên một bước, dữ tợn cười rộ lên: “Nhiều năm ở Thiên Kiếm Tông chỉ chỉ học được một điều, bảo vật chỉ khi nào trong túi của mình mới là yên tâm nhất, còn như dùng như thế nào thì không cần ngươi phải lo.”

Mí mắt Diệp Vân hạ xuống, hắc quang trong tay lóe lên, lấy ra Hắc Diệu Kiếm.

“Ta cũng chỉ có một viên Ngưng Khí Đan mà thôi, nếu như ngươi muốn thì ta cho ngươi đó.” Đúng lúc này, Tô Linh từ phía sau Diệp Vân bước ra, ngọc thủ khẽ đảo, trong lòng bàn tay trắng tinh như ngọc có một viên đan dược màu lam nhạt, tản mát ra một mùi hương thanh tịnh.

Kim Hình trợn cả mắt lên, toàn thân run rẩy, kích động không ngừng. Viên đan dược trước mắt này, hương vị này, đúng là trong đan phòng hắn đã thấy qua Ngưng Khí Đan, không chút khác biệt.

“Nàng ta thật sự có một viên Ngưng Khí Đan?”

Đám người Dư Minh Hồng chưa từng thấy Ngưng Khí Đan, nhưng thấy vẻ mặt của Kim HÌnh thì bọn họ biết rằng, đây chính là Ngưng Khí Đan không thể nghi ngờ. Nhất thời, bọn họ cũng dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn Tô Linh.

Trong lòng Diệp Vân lúc này cũng rất là rung động, cho dù biết thân phận của Tô Linh đúng là không thể coi thường, thế nhưng hắn cũng không thể ngờ được là, Tô Linh lại tiện tại có thể lấy ra một viên Ngưng Khí Đan.

Xem ra, đối với những đệ tử chân truyền tại Vô Ảnh Phong kia, sợ rằng loại đệ tử có thể liều mạng mà tranh giành Ngưng Khí Đan, thực sự không tính là gì.

Chẳng qua, đối với cấp bậc tu sĩ bọn hắn, Ngưng Khí Đan tự nhiên là trân quý đến cực điểm, đúng là không có lí do gì mà lại biếu không cho Kim HÌnh cả.

“Viên Ngưng Khí Đan đó là của ngươi, ngươi đưa cho hắn thì ta cũng không thể cản được, nhưng số Lam Băng Thảo trong này, chúng ta cũng sẽ không để lại.” Ánh mắt Diệp Vân hơi lóe lên, sau đó bất động thanh sắc, nói.

“Ha ha, có Ngưng Khí Đan rồi thì ta cần gì Lam Băng Thảo. Hơn nữa, Ngưng Khí Đan nguyên bản chỉ một viên là đủ, dược lực viên thứ hai cũng không có tác dụng bao nhiêu, ngược lại thì lại tạo thành nhiều bất lợi đối với tu sĩ.” Nghe Diệp Vân nói thế thì Kim Hình cười lên như điên, “Mảnh Lam Băng Thảo này ta nhường cho các ngươi.”

Kim Hình đã tu luyện đến Luyện Thể Cảnh đỉnh phong, mà viên Ngưng Khí Đan này chính là thứ hắn mong đợi đã lâu. Giờ khăc này, trong tâm trí hắn chỉ còn có ba chữ ‘Ngưng Khí Đan’ mà thôi, đâu còn khả năng suy nghĩ điều gì nữa.

“Diệp Vân!”

Tô Linh trừng mắt nhìn Diệp Vân, tựa hồ biểu hiện vừa rồi của hắn khiến cho nàng ta có chút bất mãn, “Các ngươi tự lo cho bản thân mình đi.”

Nói xong, nàng liền ném viên Ngưng Khí Đan trong tay về phía Kim Hình.

“Mặc kệ ngươi có thân phận gì, mặc kệ Viên Ngưng Khí Đan này trong mắt ngươi không tính là bảo vật, hay là việc ngươi tiện tay có thể lấy ra một viên, nhưng ngươi tốt nhất là nên nhớ kỹ những lời ta nói.”

Diệp Vân cũng không chút khách khí, quay lại trừng mắt nhìn nàng ta, lạnh giọng nói bên tai nàng: “Tuy đối với ngươi không phải là đồ vật quý giá gì, nhưng đối với chúng ta mà nói, nó chính là chí bảo. Hơn nữa nơi này cũng không phải là Thiên CHúc Phong hay Vô Ảnh Phong, trong này có vài người chỉ mong có cơ hội cướp đoạt mà thôi, sẽ không hề lưu tình mà giết người đoạt bảo, cũng không có chút cố kỵ gì. Nếu như ngươi không cẩn thận, lộ ra dáng vẻ tài đại khí thô thì nói không chừng, những người xung quanh đều sẽ động thủ. Đến lúc đó thì hai chúng ta cứ chuẩn bị mà quyết sinh tử với những người này đi.”

Tô Linh ngẩn người, sắc mặt hơi trắng ra một chút.

Thế nhưng sau mấy hơi thở, tựa như nàng ta lại nghĩ đến việc gì đó, đột nhiên thấy nhìn Diệp Vân càng ngày càng thuận mắt, kề sát vào tai của hắn, cười khẽ nói: “Xem ra ngươi cũng không tệ… Theo như ý tứ của ngươi thì, cho dù toàn bộ đám người ở đây động thủ với ta, ngươi vẫn đứng về phía ta?”

“Thì sao? Ngay cả Kim Hình ta còn chưa chắc thắng được, tối đa thì đồng quy vu tận mà thôi. Nhưng ngươi thì khác, ngươi lại là nữ tử, lớn lên trông cũng không tệ, đến lúc đó, kết cục chỉ sợ còn thê thảm hơn ta nhiều.” Diệp Vân mang theo vẻ mặt vô cảm, cố ý nói.

Tô Linh lại sững sờ, liếc hắn thêm mấy lần.

Nhưng rất nhanh, nàng ta lại nở nụ cười, ánh mắt nhìn Diệp Vân càng thêm vừa ý, hơi vểnh môi lên, gần như là kề sát lỗ tai của Diệp Vân, nói: “Nói như vậy là ngươi đang khen ta đẹp rồi?”

Lông mày Diệp Vân nhíu lại thật sâu, gặp phải loại con gái như vậy, đúng là đau đầu mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.