Như Ý Đản

Chương 9: Sự thật về Hội và Lời Nguyền(đệ nhị)




Bức tường năng lượng của Tiếu Ân không có thuộc tính gì cả, giống như là tờ giấy trắng thuần khiết nhất trên thế giới này.

Nhưng chính tờ giấy trắng không nhiễm một hạt bụi này lại có thứ lực lượng mà căn bản là không thể tưởng tượng.

Một kích mãnh liệt ngưng tụ năng lượng toàn thân của vị âm hồn đế vương kia sau khi chạm vào lĩnh vực của Tiếu Ân không ngờ bị đánh tan thành mây khói không chút lưu tình. Trong nháy mắt hai luồng năng lượng xông thẳng vào nhau, như là xe lửa đang lăn bánh trên đường ray nghiền nát thân thể một con người, không chỉ đánh cho công kích cường đại nhất mà âm hồn đế vương vẫn thường kiêu ngạo tan thành mây khói mà còn đánh tan cả niềm tin của hắn.

Một cơn đau đến mức không thể chịu nổi chợt truyền khắp tinh thẩn ý thức của âm hồn đế vương.

Đối với một âm hồn chưa trở thành thật thể mà nói một khi tinh thần ý thức bị đánh tan, hậu quả tương đương với lấy đao hung hăng chém lên người nhân loại bình thường vài cái.

Tuy nhiên cũng may âm hồn này dù sao cũng là một vị cường giả cấp đế vương, tuy rằng hắn từ tinh thần thể ngưng tụ mà thành, nhưng tinh thần thể này lại cũng không phải nhân loại gầy yếu, mà là ma thú hung hãn và cường đại.

Lui thẳng một đường về phía sau, thân hình âm hồn đế vương chợt lóe lên, không ngờ cứ như vậy chìm vào mặt đất.

Lúc này âm hồn đế vương như chó nhà có tang, ý niệm duy nhất trong đầu chính là bỏ chạy thật xa khỏi nơi này.

Ngay khi vừa rồi lực lượng va chạm đã khiến âm hồn đế vương khắc sâu cảm giác về sự cường đại đến mức không thể tin nổi của đối thủ. Đặc biệt trong nháy mắt khi tiếp xúc với lĩnh vực của đối phương, hắn thậm chí còn cảm thấy như khi ở thời viễn cổ lúc chính mình đối mặt thần linh. Loại cảm giác này nói cho hắn một chuyện, đó là không thể chiến thắng người này.

Khi thân thể không có thật thể linh hoạt lướt đi dưới lòng đất, hắn đột nhiên nghĩ tới vẻ mặt kì lạ của Tiếu Ân.

Hắn rốt cục minh bạch vẻ mặt đó là ý gì.

Đó là thương hạ, khinh thường và trào phúng, thậm chí còn mang theo một chút ngạo mạn và ngạo nghễ.

Từ sau khi hắn thức tỉnh ở cái bình đài này, vẻ mặt này vẫn là độc quyền của hắn. Cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng nghĩ tới, sẽ thấy vẻ mặt như thế trên khuôn mặt người khác.

Khi hắn thực sự hiểu được hàm ý của vẻ mặt này, hắn đã là bị ép đến mức phải từ bỏ tất cả để chạy trốn.

Tốc độ dưới đất của âm hồn đế vương cực nhanh. Chớp mắt đã thấy sắp có thể xuyên qua nền đất dưới bình đài rời khỏi ngôi mộ hắn chiếm cứ không biết bao nhiêu năm rồi.

Nhưng mà, ngay khi thân thể vô hình của hắn chạm đến vùng rìa của bình đài, một cảm giác cực kì nguy hiểm tự nhiên ập đến.

Tuy rằng không mãnh liệt giống như vừa rồi nhưng cũng đủ để cho một kẻ như chim bị cung gặp cành cong một lần nữa sợ run lên.

Một chiếc lưới màu vàng rực như ẩn như hiện đột nhiên xuất hiện. Hào quang dường như cũng không quá rực rỡ tỏa ra từ chiếc lưới vàng rực làm hắn chợt nhớ tới năng lượng đoạt mạng trong tay Hắc Long Vương kia.

Từng đạo hắc khí nhanh chóng tuôn ra từ trên người âm hồn đế vương, dường như là muốn ngăn cản cái lưới vàng rực trước mặt.

Nhưng tiếng "Bục bục" như nước sắp sôi không ngừng vang lên. Khi chiếc lưới vàng rực chạm vào màn sương đen lập tức khiến cả hai cùng sôi trào.

Trong lòng âm hồn đế vương kinh hãi cực kỳ, âm hồn lĩnh vực của hắn không ngờ không thề bài trừ chiếc lưới vàng rực này?

Ngay sau đó, sâu trong tâm linh của hắn nhanh chóng gợi lên một đoạn trí nhớ gần như là đã biến mất.

- Hoàng kim võng? Đám hoàng kim hệ các ngươi sẽ chết không được tử tế đâu.

Nhưng thanh âm phẫn nộ đầy oán giận của âm hồn đế vương vang lên cũng chỉ phí công. Từng đạo sóng năng lượng có ý đồ phá tan hoàng kim võng đều bị chặn lại, chỉ cần có bất cứ đạo nào có thể phá ra một chút khe hở, như vậy nhất định có thể truyền tin tức nơi này ra ngoài, và dẫn tới hàng vạn vong linh bậc cao lăng trì tất sinh vật còn sống dám xâm lấn, chém bọn họ thành thịt vụn, hoặc biến bọn họ thành vong linh như chúng.

Nhưng mà, hoàng kim võng trước mắt lại có vẻ là kín kẽ không chút kẽ hở. Năng lượng dao động hắn truyền ra ngoài không ngờ bị hoàng kim võng chặn lại tất cả, không một ngoại lệ.

Ngay khi âm hồn đế vương đang oán trời trách đất, và tính toán liều mạng mất đi hai chân âm hồn cũng muốn trả giá để lao ra thì hắn lại cảm ứng được một cỗ lực lượng xuất hiện ở phía sau mình.

Đây là một cỗ lực lượng khổng lồ, là một loại lực lượng vượt qua phạm vi hắn có thể ứng phó.

Không cần phải nghĩ ngợi, âm hồn đế vương lập tức từ bỏ thân tôn nghiêm của một vong linh cấp đế vương, xoay người nhằm hướng khác bỏ chạy.

Nhưng đúng lúc này, không khí chung quanh hắn dường như cô đọng lại, một áp lực cường đại đến mức không thể tin nổi như một sợi dây thừng vô hình dần siết chặt, khiến hắn căn bản là không thề giãy dụa gì cả.

- Lĩnh vực...

Âm hồn đế vương hô nhỏ một tiếng, trong đôi mắt quỷ quái hư ảo như toát lên một ngọn lửa quỷ dị.

Hắn há miệng ra, một đạo sóng âm lấy hắn làm trung tâm, chợt tỏa ra bốn phương tám hướng, cùng với thanh âm không ngừng cao vút của hắn, một loại năng lượng kỳ dị tỏa ra chung quanh hắn, mở rộng dần về bốn phía.

Thanh âm và năng lượng này vừa dường như quyện thành một chỉnh thể, lại vừa dường như bằng hai hình thức khác nhau tương trợ lẫn nhau.

Đây là lĩnh vực của âm hồn đế vương, một lĩnh vực đặc biệt dùng sóng âm siêu cường làm chủ.

Không ngờ chỉ trong nháy mắt hoàng kim võng vốn đang bao phủ toàn bộ bình đài bỗng tỏa ra hào quang bằng bạc.

May mắn là, sau một khoảng thời gian dài hoàng kim võng đã xâm nhập vào bên trong làn sương mù dày đặc bao phủ chung quanh bình đài. Trong khoảng thời gian ngắn không cần lo lắng chuyện bị vong linh phát hiện.

Chỉ có điều, cảm thụ được sóng âm đang không ngừng mạnh lên, nên để chống đỡ sự tấn công này hoàng kim võng cũng không ngừng vận dụng năng lượng nhiều hơn, càng ngày càng sáng rực rỡ.

Sắc mặt ba người Beica đã trờ nên rất bối rối.

Ba vị truyền kỳ đang dùng ba vòng tròn để cùng nhau bày trận này nhanh chóng dùng tinh thần ý thức liên lạc qua lại.

Đây là lực lượng của vong linh hệ, bọn họ đã bắt đầu gặp phải đối thủ cường đại.

Thiago Motta thở dài một tiếng nói.

Có thể phát ra năng lượng như vậy, khẳng định là cao thủ cùng giai với chúng ta.

Luo Sise cười khổ nói:

Ta đã sớm nói từ đầu, không cần ngay từ đầu đã chọn ngôi mộ của ngụy thần lớn như vậy. Hừ, chỗ lớn như vậy, nhất định có vong linh cấp đế vương, nếu không có ba người chúng ta ở ngoài này ngăn đón, chỉ sợ sớm đã để vong linh kia bỏ chạy mất.

Sắc mặt Beica xem ra cũng không tốt cho lắm. Khuôn mặt ngưng trọng không ngừng biến đổi, từ đầu đến giờ cũng không nói một lời nào.

Ma pháp đạo cụ này do hắn lấy ra, nhưng khác với Thiago Motta và Luo Sise chỉ có thể bằng vào sức tấn công tác động lên hoàng kim võng mà cảm ứng được năng lượng này lớn nhỏ mạnh yếu ra sao, hắn lại có thể cảm ứng được rõ ràng tình hình cụ thể bên trong.

Đương nhiên, bởi vì có lòng kiêng kị Hắc Long Vương và Tiếu Ân, hắn cũng không dám quang minh chính đại giám thị mà dùng tinh thần cảm ứng ở mức rất nhỏ để tra xét một chút.

Cường độ cảm ứng như vậy đương nhiên không có khả năng nghe được hai người Tiếu Ân nói chuyện, nhưng cảm ứng được quân số nhiều ít mạnh yếu các bên thì hoàn toàn có thể!

Thủ đoạn dùng để đối phó vong linh bình thường của Hắc Long Vương và Tiếu Ân tuy rằng nhanh nhẹn quyết đoán, như vào chỗ không người nhưng cũng không đủ để Beica cảm thấy kỳ quái.

Dù sao, vong linh trình độ này căn bản không đáng để hắn bận tâm.

Nhưng khi vong linh đế vương bóng dáng bé nhỏ xuất hiện, tim hắn ngay lập tức đập loạn nhịp.

Cùng giai cao thủ giao chiến, đặc biệt cao thủ cấp bậc này, trong tình hình một chọi một, cho dù có thể hoàn toàn đánh bại đối phương, nhưng muốn đánh chết đối phương thì gần như là chuyện không có khả năng.

Cửu tinh ma pháp sư còn biết cách tự bảo vệ mình, cao thủ cấp đế vương sao lại không biết? Mà một khi để cao thủ cấp đế vương này thoát thân, như vậy hành tung lần xâm nhập này của bọn họ sẽ bại lộ, không thể không quay về tinh cầu quê hương.

Nhưng, biến hóa tiếp theo khiến Beica từ trước đến nay luôn ổn trọng thiếu chút nữa ngất ngay tại chỗ.

Âm hồn đế vương, hóa ra trên bình đài này không ngờ còn ẩn nấp một đế vương.

Hai đế vương, hai cường giả cấp bậc truyền kỳ đó. Lúc này, Beica lập tức tuyệt vọng. Cho dù năm người bọn họ liên thủ, hơn nữa có đại sát khí là hoàng kim võng này, cũng không nhất định có thể ngăn cản được hai vong linh đế vương chạy trốn.

Chẳng lẽ lần này vận khí không tốt, vừa đến lại phải một lần nữa quay về sao?

Ý nghĩ này vừa mới lóe lên trong đầu hắn, tình hình trong sân lại một lần nữa đảo ngược.

Bản thân âm hồn đế vương bị trọng thương, trong nháy mắt từ bỏ tôn nghiêm và khí thế của mình, lủi như cá chạch lủi vào bùn, còn Tiếu Ân thì đuổi sát theo sau.

Khoảnh khắc đó, ngay cả một chút tinh thần dao động thăm dò từ xa xa cũng cảm thấy được sự cường đại và khí thế không gì cản nổi của lực lượng lĩnh vực.

Đặc biệt khi hai lĩnh vực va chạm vào nhau trong nháy mắt sinh ra năng lượng và khí thế tản mát khắp nơi, đủ để cho cường giả như Beica chấn động không ngừng.

Lực lượng lĩnh vực, có lẽ thật sự có thể lưu lại âm hồn đế vương. Tuy nhiên, lực lượng lĩnh vực hùng mạnh như vậy, nếu Tiếu Ân đột nhiên trở mặt với bọn chúng, vậy phải làm sao?

Trong nháy mắt, vô số ý niệm lướt qua đầu hắn. Đã bao nhiêu năm hắn chưa từng chảy qua một giọt mồ hôi sợ hãi nào mà giờ khắc này mồ hôi đã ướt sũng, làm quần áo dán chặt vào lưng hắn.

Beica cười khổ một tiếng, đây là mồ hôi lạnh vô tình chảy ra khi cảm ứng hai sức mạnh khủng khiếp kia va chạm. Vừa nghĩ tới lực lượng lĩnh vực bề ngoài bình thường vô cùng, nhưng không gì kiên cố mà không phá nổi, trái tim hắn liền cảm giác như đang phải chịu một sức ép nặng nề mà bắt đầu đập nhanh hơn.

Trên bình đài Hắc Long Vương cười lạnh rồi bắt đầu phát tán lĩnh vực của mình.

Khi đã không cần che dấu thân phận của mình, hắn bắt đầu thể hiện sự khủng bố thực sự của Long tộc. Lĩnh vực hùng mạnh trong nháy mắt trói chặt tất cả vong linh.

Tất cả vong linh cấp tám, cấp chín đều dốc toàn lực hòng mở kết giới của bản thân ra. Nhưng dưới sự áp bức của lĩnh vực, bọn chúng căn bản là không làm được điều này, hơn nữa bọn chúng bi ai phát hiện ra rằng trong lĩnh vực của đối phương, bọn chúng thậm chí ngay cả ma pháp cường đại cũng hoàn toàn đừng mơ tưởng có thể thi triển ra chút gì.

Mà đế vương quái dị kia, lúc này lại có vẻ có chút ngây dại, tuy rằng cũng liều mạng với Hắc Long Vương, nhưng dường như giống một tên đầu gỗ chi biết máy móc sử dụng ma pháp lĩnh vực mà không có động tác gì khác.

Lúc đầu Hắc Long Vương còn rất cẩn thận, bởi vì hắn cảm thấy, chỉ cần có thể thành tựu cảnh

giới đế vương, như vậy chắc chắn vong linh này không thể ngu ngốc như vậy.

Nhưng, sau một lúc quan sát, hắn không thể không thừa nhận, vong linh này thật là một tên ngốc.

Tuy rằng hắn cũng không nghĩ ra, đẳng cấp như vậy sao có thể là một tên ngốc chứ? Nhưng biểu hiện của đối phương lại chứng minh chuyện này tuyệt đối là một sự thật.

Hắc Long Vương buồn bực tru lên một tiếng, đang định ra đòn phản công mãnh liệt nhất cho dù không thể đánh đối phương chết ngay tại chỗ, thì cũng phải đánh đối phương thành trọng thương.

Nhưng ngay lúc này, hắn nghe được một tiếng gào còn muốn thê lương hơn ba phẩn so với quỷ kêu truyền đến, và trong nháy mắt cũng hoàn toàn át tiếng rống gầm của hắn.

Cả đám vong linh cấp chín trên bình đài đều bịt lỗ tai lại, dường như chịu không nổi áp lực hùng mạnh này, còn quái nhân đế vương đối diện Hắc Long Vương lại đang hiên ngang ưỡn ngực, phát ra tiếng kêu tương tự, một luồng uy áp hùng mạnh áp đến bình đài.

Sắc mặt Hắc Long Vương lập tức trở nên cực kì khó coi, hắn hạ giọng nói:

- Cấm chú, là vong linh cấm chú sao?

Thật vậy, bị lực lượng lĩnh vực của Tiếu Ân áp chế, lúc này âm hồn đế vương đã bị ép đến mức phải phát ra ma pháp hùng mạnh nhất của hẳn.

Hắn tuy rằng không có thật thể nhưng có tinh thần lực lượng hùng mạnh, ngay cả thân hình của hắn cũng là âm hồn do lực lượng tinh thần tổ hợp thành.

Hắn am hiểu nhất chính là tinh thần công kích, mà sau khi trở thành đế vương, một khi hắn thi triển lĩnh vực của bản thân tới cực hạn thì có thể xuất ra sóng âm lĩnh vực siêu cấp hùng mạnh có thẻ phá hủy hết thảy.

Dần dần, tiếng gào khóc thảm thiết càng ngày càng vang vọng, có khí thế tràn ngập đất trời thậm chí ngay cả hoàng kim võng cũng không thể không bộc phát hào quang mãnh liệt để ngăn cản loại sức mạnh này.

Chung quanh hoàng kim võng, sương mù dày đặc tan dần, đám người Beica thấy tình thế không ổn bèn phát ra khí tức bản thân đến cực hạn, trải qua nhẫn ngụy trang chuyển hóa, biến thành khí tức vong linh nồng đậm tràn ngập toàn bộ từ trên xuống dưới bình đài. Tuy nhiên, cho dù là như thế, cũng tránh không được một tia hào quang vàng rực tình cờ thoát ra.

Từ rất xa một khí tức quỷ dị mò đến thám thính, dường như có chút chú ý đến sự khác thường ở nơi này.

Sau đó một con dơi đỏ tươi như máu bay lại đây. Tuy nhiên biểu hiện của nó cũng thật cẩn thận, cũng không có lỗ mãng bay thẳng đến, mà chỉ đứng xa xa giương mắt tìm kiếm chung quanh.

Trong lòng ba người Beica thầm kêu khổ. Bọn họ biết, trận chiến trên bình đài tuy rằng cũng chưa tiết lộ ra ngoài nhưng sự tồn tại của hoàng kim võng đã hấp dẫn sự chú ý của đám vong linh sinh vật bên ngoài. Dù sao, ở trong này, hào quang màu vàng rực thật sự là rất đáng chú ý, chỉ cần một chút là đủ để gây ra chấn động thật lớn.

Tuy rằng lúc này vẫn chưa bại lộ điều gì gây nguy hiểm, nhưng nếu cấm chú tiếp tục và uy thế lại tiếp tục tăng lên nữa thì chắc chắn là chỉ trong khoảnh khắc...

Lúc này Tiếu Ân cũng cảm ứng được trước mặt có năng lượng càng ngày càng cường đại truyền đến, cũng cảm thấy buồn bực đến phát điên.

Khi hắn đuổi theo âm hồn đế vương đã thi triển pháp thuật phi thường đơn giản, đó chính là toàn địa thuật bình thường nhất.

Toàn địa thuật chẳng qua chỉ là một ma pháp cấp bốn, nhưng khi Tiếu Ân thi triển, cũng đã dung nhập lĩnh vực của mình vào ma pháp.

Ma pháp cấp bốn một khi đã dung nhập lĩnh vực, còn là ma pháp cấp bốn sao?

Đáp án rất nhanh đã có, Tiếu Ân dùng toàn địa thuật tốc độ cực nhanh, không ngờ giống như không bị ảnh hưởng gì cả, tất cả đất đá chắn ở trước mặt hắn toàn bộ bị hắn mở ra. Cho dù nền đất này bên dưới toàn là đá tảng đã thành hình qua không biết bao nhiêu năm tháng, vậy mà khi gặp phải lực lượng lĩnh vực của Tiếu Ân thì cũng chỉ như là một khối đậu hủ lớn mà thôi.

Sau khi đánh bị thương âm hồn đế vương, Tiếu Ân lập tức theo sát không rời. Hắn có dự cảm, đằng sau tên âm hồn đế vương bị hắn đánh trọng thương bỏ chạy này chắc chắn có thứ gì đó khiến hắn cảm thấy hứng thú.

Dĩ nhiên, Tiếu Ân vứt chuyện mình và Hắc Long Vương liên thủ diễn trò lừa gạt nó qua một bên, cũng lờ luôn chuyện mình vô duyên vô cớ tới nhà người khác khiêu khích gây sự. Bởi vì hắn tin tưởng, nếu tình cảnh hai bên đỗi chỗ cho nhau, âm hồn đế vương và đám thủ hạ của hắn cũng sẽ đuổi giết tới tận nhà Tiếu Ân.

Chỉ có một điều Tiếu Ân quả thật không ngờ tới chính là, sau khi âm hồn đế vương cảm ứng được lực lượng lĩnh vực của Tiếu Ân liền lập tức liều mạng sử dụng cấm chú.

Trên bình đài sử ra cấm chú, quả thực là thủ đoạn cuối cùng đồng quy vu tận, hai bên cùng chết mà.

Hắn chẳng qua là đánh bại âm hồn đế vương một lần mà thôi, không cần phải điên cuồng như vậy chứ.

Tiếu Ân vừa nguyền rủa âm hồn đế vương ra tay không theo lẽ thường, vừa tự hỏi cái gì đó. Rốt cục. hắn nghiêm mắt, nhanh chóng hợp thể với Nhất Hào, năng lượng toàn thân bất chợt bùng nổ.

Lần bùng nổ này hắn không giữ lại gì cả mà phóng thích toàn bộ năng lượng của mình ra.

Trước kia. cũng chỉ có trận chiến vói Matt Lazo, Tiếu Ân mới xuất ra toàn bộ lực lượng. Nhưng lúc này, sau khi một cấm chú đã bắt đầu phát động, Tiếu Ân lại một lần nữa giải phóng tất cả năng lượng của bản thân.

Lực lượng lĩnh vực đã trải qua một lần biến dị nén ép nhanh chóng tràn ra, đó là một cỗ khí tức có mặt khắp nơi, gần như trong khoảnh khắc đã tràn tới, thấm vào mọi ngõ ngách của bình đài

Lĩnh vực của Tiếu Ân bình thường vô cùng, không có thuộc tính gì cả, chỉ có duy nhất một thứ, chính là áp lực, áp lực khổng lồ vô cùng vô tận.

Dưới sức ép của cỗ áp lực áp chế dưới, thanh âm vang vọng khắp bình đài và lĩnh vực kỳ dị đều ngay lập tức bị đả kích đến mức không tưởng tượng được.

- Cạc cạc, ha ha, ha hả, a, khụ khụ...

Tiếng gào khóc vốn dĩ thảm thiết như mổ heo giết chó đột nhiên biến thành một tiếng thét kinh hãi và những tiếng ho khan liên tiếp.

Sóng âm công kích mãnh liệt kia tuy rằng vẫn còn tồn tại, nhưng sau khi âm thanh chuyển thành những tiếng ho khan buồn cười, thì lập tức khí tức quỷ dị tràn ngập trong không trung bị xua đi hoàn toàn, không còn sót lại chút gì nữa cả.

Ngoài ra, tất cả mọi người đều cảm ứng được rất rõ rằng phía trên lĩnh vực do âm hồn đế vương phát ra, đột nhiên xuất hiện lực lượng của một lĩnh vực khác.

Vốn dĩ khi một vị cường giả cấp bậc truyền kỳ ra tay trước thì chiếm được lợi thế. Sau khi hắn phóng xuất ra lĩnh vực của mình, cường giả cùng giai khác muốn xâm nhập lực lượng của lĩnh vực của mình vào trong đó phải hao phí rất nhiều năng lượng và thời gian.

Nếu thực lực hai bên không quá chênh lệch, thuộc tính của lĩnh vực không khắc chế nhau, vậy muốn xâm nhập lĩnh vực do đối phương bố trí đầy đủ trước, về cơ bản là chuyện si tâm vọng tưởng, người tỉnh nói mê.

Nhưng, định luật này áp dụng vào trường hợp của Tiếu Ân thì hoàn toàn mất đi hiệu lực.

Lực lượng lĩnh vực của hắn một khi đã bùng phát sẽ nghiền nát tất cả mọi thứ cản trở nó, kể cả lĩnh vực hùng mạnh cùng giai cũng không ngoại lệ.

Âm hồn đế vương nhìn Tiếu Ân trong mắt đầy kinh hãi. Thân thể vô hình của hắn mơ hồ đang run rẩy. Hắn biết, thực lực hai bên thật sự chênh lệch quá xa.

Trước mặt Tiếu Ân thậm chí ngay cả sóng âm lĩnh vực do hắn phát ra trước cũng bị phá tan tành. Nói cách khác, ngay cả cấm chú hắn cũng không thể phóng thích trước mặt Tiếu Ân.

Những tồn tại như truyền kỳ và vong linh đế vương, năng lực cường đại nhất của bọn họ đương nhiên chính là cấm chú.

Chính vì sự tồn tại của kỹ năng siêu cấp hùng mạnh như vậy cho nên khi những truyền kỳ giao phong, hai bên đều cố gắng kiềm chế. Nếu thật sự xảy ra chuyện hai cấm chú đồng thời phóng thích, như vậy kết cục của hai bên e là chỉ có một, cả hai cùng chết.

Cho nên, âm hồn đế vương vĩnh viễn không thể ngờ được, hoá ra trên thế giới này còn có một loại lĩnh vực có thể hoàn toàn áp chế lĩnh vực cùng giai, thậm chí còn khiến cấm chú của đối phương không thể phóng thích ra được.

Kì thật, ngay cả khi vô tận lĩnh vực của Matt Lazo phóng xuất ra lực lượng hùng mạnh nhất, cũng có thể bị lực lượng lĩnh vực hoàn toàn đánh tan, thì lĩnh vực của một vong linh đế vương nào có đáng là gì?

Trong không gian hư vô mờ mịt dường như đang truyền đến những tiếng vỡ "cách cách", ngay sau đó, sóng âm lĩnh vực vốn từng tràn ngập khắp mọi ngõ ngách của bình đài hoàn toàn biến mất, tựa như khi hôm qua hoa cúc còn rực rỡ, hôm nay đã héo tàn, chẳng thế thu hút sự chú ý của tao nhân mặc khách.

Thân hình Tiếu Ân nhanh như điện, ngay khi đánh tan lĩnh vực của đối phương, hắn đã xuyên qua khoảng cách mấy chục thước, xuyên qua bảy tám khối đá lớn đã trải qua mấy vạn năm ngưng kết, xuất hiện trước mặt âm hồn đế vương.

Lúc này thân hình âm hôn đế vương đã mờ mịt đến mức gần như nhìn không thấy, kém xa cái thân hình lúc đầu nhìn như thật thể.

Đôi tay hắn đã mọc ra, nhưng toàn thân đều lộ ra khí tức tử vong.

Hắn bị Hắc Long Vương dùng năng lượng hoàng kim đánh lén, ngay sau đó bị Tiếu Ân đánh tan tinh thần công kích và sóng âm lĩnh vực, âm hồn không có thật thể như thiếu hụt đi rất nhiều, kỳ thật đã không thể tránh khỏi tử vong.

Dường như cảm ứng được Tiếu Ân ở bên cạnh, trong mắt âm hồn đế vương hơi chớp động một tia linh quang.

Ngoài dự kiến của Tiếu Ân chính là trong cái liếc mắt này không ngờ không có thù hận.

- Đáng tiếc, đến chết ta vẫn không tìm được một thi thể thích hợp.

Từ hình thể đang càng ngày càng trờ nên hư ảo của âm hồn đế vương truyền đến tiếng kêu đầy cảm thán.

- Thân thể thích hợp gì?

Tiếu Ân vốn muốn đánh chết hắn luôn không lôi thôi dài dòng, nhưng khi nghe được những lời này, trong lòng cũng là đột nhiên máy động, hai tay đã giơ lên chậm rãi thả xuống.

Dường như là biết đại nạn đã đến, âm hòn đế vương cũng không còn giấu diếm gì cả.

- Khi các ngươi vừa mới xuất hiện, ta đã biết. Tuy nhiên điều đáng tiếc chính là, ta nghĩ các ngươi cũng là vong linh, đặc biệt có một tên kia, không ngờ là một vị vong linh cấp đế vương.

Dứt lời, thanh âm âm hồn đế vương mang theo một chút mệt mỏi và chua xót:

- Ta là một âm hồn, âm hồn không có thật thể, trong các vong linh bộ tộc, cũng nhỏ bé như chúng ta chỉ có bộ tộc xương khô. Thời gian dài trôi qua ta có được trí tuệ, hiểu được cảnh giới càng lên cao càng khó. Nhưng cho tới nay, ta đều vạn phần hâm mộ vong linh có thân thể.

Sắc mặt Tiểu Ân hiện lên vẻ dở khóc dở cười, tư tưởng âm hồn này thật đúng là cổ quái, không ngờ ngay cả ý nghĩ như vậy cũng có, thật sự rất làm người ta ngạc nhiên thán phục. Tuy nhiên trong lòng hắn máy động, hỏi ngược lại:

- Ngươi muốn chiếm lấy thản thề Corey?

- À, người kia tên là Corey sao? Đúng vậy, ta chính là muốn thu hoạch thân thể hắn cho nên mới bị các ngươi đánh lén.

Tiếu Ân hừ lạnh một tiếng nói:

- Nếu ngươi không nổi lòng tham, ngay cả khi hai người chúng ta liên thủ, ngươi cũng không hẳn sẽ rơi vào kết cục như thế này.

Âm hồn đế vương thản nhiên thở dài, nói:

- Ngươi nói đúng, nếu ta không phải đột nhiên nòi lòng tham, cũng chưa chắc đã không thể chạy trốn.

Hắn đột nhiên nghĩ lại rồi nói:

- Tuy nhiên, nếu các ngươi dám tìm tới cửa, tự nhiên là tính lấy mạng ta, có ý đoạt bảo tàng của ta. Cho nên bất kể ta có ra tay hay không, các ngươi cũng sẽ không bỏ qua cho ta.

Sắc mặt Tiếu Ân hơi hơi đỏ lên, lần này không phải là ra tay hàng yêu phục ma gì cả, mà là làm cướp, cướp trắng trợn.

Ba người Beica có lẽ chỉ biết hứng thú với những thứ mà đám này cất chứa. Nhưng Hắc Long Vương thì khác, đám đông vong linh cường đại này mới là thứ hắn yêu thích nhất.

Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Tiếu Ân hỏi:

- Thủ hạ của ngươi có nhiều như vậy, chẳng lẽ không thể chọn ra một tên thích hợp sao?

Dừng một chút, hắn giống như nghĩ ra cái gì đó rồi nói:

- Tên võ sĩ cao năm thước kia có lẽ phù hợp yêu cầu của ngươi.

- Hắn không được, vong linh đế vương nếu sống nhờ thân thể quân vương, bất kể là ma lực hay là cảnh giới, đều có sự sút giảm to lớn.

Âm hồn đế vương bất đắc dĩ nói:

- Hơn nữa, hắn là do ta tìm được khi tấn công một ngôi mộ của ngụy thần, căn bản là không thể sống nhờ. Ngôi mộ kia cũng không lớn, nhưng sức chiến đấu cường đại thật sự là khác xa bề ngoài. Chẳng những có ma pháp võ sĩ do thần tạo nên, còn có một quyển thần thuật.

Tiếu Ân chấn động, nếu nói không động tâm thì chắc chắn đó là giả.

- Thần thuật gì?

Âm hồn đế vương đã gần với hư vô lắm rồi, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể biến thành gió bay đi. Hắn đột nhiên cười khanh khách:

- Nhân loại cấp truyền kỳ kia ơi, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng ta sẽ nói tất cả cho ngươi nghe sao?

Nhìn thân hình âm hồn đế vương dường như chỉ còn sót lại một chút năng lượng, Tiếu Ân đột nhiên minh bạch một chuyện, trong lòng không khỏi thầm kêu không tốt.

Lão già xảo quyệt này căn bản là muốn câu giờ với mình. Tuy nhiên mục đích kéo dài thời gian của hắn không phải là để chạy trốn hay khôi phục gì đó mà là muốn để linh hồn của hắn hoàn toàn tiêu tan.

Nơi này dù sao cũng là thế giới của vong linh. Tiếu Ân cũng từng học tập qua vong linh pháp thuật, đối với phương pháp bắt hồn phách của vong linh sinh vật cũng không xa lạ. Nếu khi hai người vừa tiếp xúc, Tiếu Ân lập tức sử dụng phương pháp này đối phó âm hồn đế vương, như vậy âm hồn đế vương đã suy yếu đến mức như thế chắc chắn sẽ không thể kháng cự.

Nhưng chính trong thời gian nói mấy câu nói đó, âm hồn đế vương kia cũng đã và đang không ngừng phóng thích nguyên khí trong cơ thể hẳn, tới khi như đèn hết dầu sắp tắt rồi thì ngay cả linh hồn của hắn dường như cũng bắt đầu tiêu tan

Trong tình huống như vậy, đừng nói là ngàn năm truyền kỳ, cho dù là ngụy thần ở đây, cũng đừng mơ tưởng có biện pháp gì có thể rút linh hồn của hắn ra.

Lúc này, trong mắt âm hồn đế vương đã không còn có sự mê man và tiếc nuối như vừa rồi mà thay vào đó là một mảnh đắc ý và trào phúng. Dường như đối với việc trước khi lâm chung trêu chọc được đối phương một trận cảm thấy rất thỏa mãn.

Nhưng mà, ngay lúc này, âm hồn đế vương thấy đôi mắt của Tiếu Ân.

Đôi mắt ấy vẫn mang dáng vẻ như trước, là khinh thường và trào phúng, thậm chí còn là một chút ngạo mạn và ngạo nghễ.

Tiếu Ân cũng không có vì sai lầm của hắn mà cảm thấy hối hận, ngược lại giống như tướng quân sau khi đại thắng đối thủ đang dùng thái độ của bậc bề trên nhìn âm hồn đế vương.

Trong lòng hắn chợt nhảy dựng lên, dường như có một loại dự cảm vô cùng không tốt. Nhưng không để hắn kịp suy nghĩ cẩn thận đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, thân thể âm hồn đế vương đã hoàn toàn biến mất, chỉ có điều, trước khi biến mất, thời gian dường như là tạm dừng một chút, chỉ là tạm dừng một chút ngư vậy mà thôi.

- Dung hợp trăm phần trăm...

Ngay khoảnh khắc cuối cùng khi linh hồn đối phương tiêu tan, Tiếu Ân đã cùng Nhất Hào tiến hành dung hợp hoàn toàn.

Khi dung hợp thành công, Tiếu Ân lập tức tiến vào cảnh giới thời gian dừng lại. Trong cảnh giới này, tất cả đều dừng lại, kể cả linh hồn sắp tiêu tan kia cũng như thế.

Lực lượng tinh thần lập tức tuôn ra ào ạt, trong nháy mắt đã bao vây linh hồn sắp tiêu tan. Nhưng khi vừa mới bao vây, Tiếu Ân lập tức hiện, linh hồn tàn phá này phân lượng không ngờ là rất không đủ.

Thậm chí đã không còn có thể tính là linh hồn mà chỉ có thể coi là một linh hồn ý niệm.

Tình huống này có nguyên lý cũng giống như ngày xưa khi Hắc Long Vương và Tiếu Ân ký kết linh hồn khế ước. Hắc Long Vương chẳng qua là bỏ ra một phần linh hồn nhỏ nhắt cũng đã thành công đổi lấy một phần tư linh hồn Tiếu Ân.

Lúc này linh hồn bị Tiếu Ân không chế, đại khái cũng là dạng này.

Tuy nhiên nếu có một chút linh hồn như vậy thì những biểu hiện vừa rồi của âm hồn đế vương là hoàn toàn không thể tin.

Linh hồn như vậy căn bản là không thể làm ra động tác sinh động như thế.

Từ khi Nhất Hào có thể cùng Tiếu Ân tiến vào cảnh giới này, nó không bao giờ bị thời gian dừng lại không chế nữa.

Lúc này hắn đã phục chế xong tất cả những suy nghĩ khác thường ẩn chứa trong linh hồn kia. Tiếu Ân có cùng suy nghĩ với Nhất Hào trong nháy mắt cũng đã minh bạch tất cả nội dung và ý tưởng của suy nghĩ này.

Nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhìn linh hồn cùng trí nhớ kia dần biến mất trước mắt mình. Sau đó, trên mặt hắn lập tức hiện ra một nụ cười lạnh.

- Chết rồi sao? Giả bộ thực là giống quá. Nếu không phải gặp ta, chỉ sợ lúc này quả thực đã bị hắn lừa rồi!

Thần hình khẽ nhúc nhích, chung quanh Tiếu Ân lập tức xuất hiện dị biến cổ quái. Thân hình hắn cứ như vậy mà biến mất.

Toàn bộ không gian đều tràn ngập lĩnh vực lực lượng hùng mạnh của Tiếu Ân. Dưới sự áp chế của thứ lĩnh vực ngang tàng đến cực điểm này, ngay cả Hắc Long Vương cũng vui vẻ từ bỏ ý nghĩ sử dụng lĩnh vực cướp đoạt quyền kiểm soát không gian.

Đúng là cơ hội khó cầu, cho nên Tiếu Ân mới có thể trong tình cảnh ở đây không ai kém hơn hắn mà dám thi triển thuật không gian thuấn di, qua mặt bốn vị cao thủ cấp bậc truyền kỳ, tiến vào một cứ điểm bí mật trong bình đài.

Bên dưới một kiến trúc đã đổ nát trên bình đài có một căn phòng ngầm bằng đá, phong cách vô cùng cổ xưa, nhưng cũng không quá hấp dẫn ánh mắt người ta. Nhà đá này bình thường chảng có gì kỳ lạ. Cho dù bên trên có người thông qua tinh thần dò xét mà biết đến sự tồn tại của cái nhà đá này, thì cũng không có nửa điểm lưu ý.

Bởi vì trong căn phòng đá này chỉ là một khoảng không trống rỗng, không ngờ cái gì cũng không có.

Nhưng lúc này Tiếu Ân đang sử dụng thuật thuấn di lén trốn mọi người chính là để đi tới chỗ này.

Hắn hừ lạnh một tiếng, nhìn vách tường ba mặt thô ráp, đột nhiên vỗ nhẹ một cái lên một mặt tường. Lập tức, mặt vách tường này xoay đi một góc lộ ra cầu thang xoắn xuống dưới.

Tiếu Ân không chút do dự nhảy vào. Đương nhiên, lực lượng lĩnh vực tỏa ra từ trên người hắn không hề suy yếu chút nào, ngược lại càng mạnh hơn vài phần. Với cường độ như thế bao phủ bình đài, bất kể tinh thần lực nào cũng không thể xuyên qua sự phong tỏa của lĩnh vực.

Tiếu Ân có trăm phần trăm tin tường rằng Hắc Long Vương và ma pháp hội trưởng đều đang nghĩ đến hắn còn đang giằng co ác liệt với âm hôn đế vương kia.

Dù sao, bọn họ cũng không biết âm hồn đế vương sau khi liên tiếp chịu ba vết thương trí mạng đã biến thành con tôm mềm oặt, mặc cho ai cũng có thể chà đạp.

Trong cảm nhận của bọn họ, âm hồn đế vương này hùng mạnh dị thường, có lẽ đang sống chết với Tiếu Ân.

Vừa bước vào mật đạo, tốc độ Tiếu Ân đột nhiên nhanh hơn, hắn cũng không phải dọc theo cầu thang xoắn đi xuống, mà ngược lại trực tiếp nhảy vào giữa tâm cầu thang.

Đang ở giữa không trung, hắn cảm thấy thân mình hơi hơi nhẹ hẫng đi, lập tức tiến nhập một nơi không biết tên.

Ma pháp cơ quan nơi này thiết kế cực kỳ xảo diệu, nếu thật sự từng bước một dọc theo cầu thang đi xuống, như vậy sau khi tới đáy, sẽ nhìn thấy một ít đạo cụ ma pháp cao cấp thậm chí còn còn có một ít thần lực kết tinh rải rác.

Người bình thường sau khi nhìn thấy mấy thứ này, đều đắc ý dào dạt thắng lợi trở về. Cho nên bọn họ căn bản là chưa từng nghĩ đến, nếu có thể từ không trung ở giữa nhảy xuống, như vậy sẽ bị một lực lượng thần bí nào đó truyền tống đền một chỗ khác.

Thiết kế như vậy đã không còn có thể dùng hai chữ tinh xảo mà hình dung. Tính toán này tuyệt đối là đã nhìn thấu thói quen suy nghĩ của tất cả các sinh vật có trí tuệ.

Đương nhiên, nếu có người tìm ra chỗ này mà không phài sinh vật có trí tuệ, chỉ là một đám không biết suy nghĩ, chỉ biết là nhảy thẳng vào khoảng không ở giữa, vậy những thiết kế dày công tính toán này hoàn toàn vứt đi.

Nhưng nếu thực sự có người có thể phát hiện bí mật nơi này, như vậy bất kể là ai, đều không có khả năng phái một đám sinh vật không có trí tuệ đến đây để làm hư mọi chuyện.

Chỉ có điều, bất kể âm hồn đế vương suy tính như thế nào, cũng tuyệt đối không thể tưởng được trên thế giới này không ngờ có một loại lực lượng có thể khiến thời gian tạm dừng. Hắn cũng không thể tưởng tượng được rằng Nhất Hào không ngờ có thể trong nháy mắt đã phục chế xong những ý niệm trong đầu hắn.

Có thể đồng thời làm được hai điểm này là đã có thể so sánh với thần linh.

Ánh sáng trắng lóe lên, Tiếu Ân lập tức xuất hiện trong một không gian nửa phong bế.

Sở dĩ nói không gian này là nửa phong bế, đó là bởi vì trong không gian này, hắn còn có thể cảm ứng được tình hình và khí tức bên ngoài, ngay cả việc hắn điều khiển lực lượng lĩnh vực cũng không có bất cứ vấn đề gì.

Nhưng, không gian này dường như lại có khả năng ngăn cản năng lượng từ bên ngoài tiến vào.

Nói cách khác, trong không gian này, hắn có thể khống chế từ xa tất cả mọi thứ bên ngoài mà không cần lo lắng bị người ta phát hiện.

Diện tích không gian này cũng không phải rất lớn, chỉ chừng trăm thước vuông, hơn nữa ở giữa không gian, một âm hồn đang nghẹn họng nhìn trân trối Tiếu Ân với vẻ khó có thể tin nổi.

Tiếu Án cười ha hả. nói:

- Đế vương các hạ tôn kính, người khỏe không?

Lúc này âm hồn đế vương tuy rằng còn có bộ dáng vốn có, nhưng là khí tức của hắn đã yếu ớt đến mức không chịu nổi, năng lượng trên người lại gần như tiêu hao đến độ hầu như không còn gì cả.

Đừng nói là đối mặt Tiếu Ân, cho dù là đối mặt ma đạo sĩ cấp bảy e là cũng không chịu nổi một kích.

- Không, không thể nào, ngươi làm sao tới được đây?

Âm hồn đế vương cười thảm, sắc mặt hắn vừa xám xịt vừa trắng bệch, thần sắc đầy tuyệt vọng.

Tiếu Ân chụm hai tay lại, nói:

- Đương nhiên là theo dấu chân của ngươi mà tìm.

- Không thể nào!!!

Âm hồn đế vương dường như bình tĩnh được một chút rồi nói:

- Không thể nào, bản thể của ta chưa từng đi ra ngoài, ngươi làm sao có thể tìm ra?

Tiếu Ân hừ lạnh một tiếng, gương mặt đột nhiẻn nhăn lại, nói:

- Vong linh đế vương ơi, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng ta sẽ nói tất cà cho ngươi nghe sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.