Như Ý Đản

Chương 42: Chỉ giúp một xíu thôi mà !




Sắc mặt Tiếu Ân rốt cục cũng có chút ngưng trọng, có thần lực của Cự Ma thần gia trì, pháp thuật bình thường còn lâu mới thắng nổi.

Đột nhiên từ phía sau hai người kia truyền đến một tiếng hét đầy lửa giận:

- Dừng tay, dám dĩ hạ phạm thượng, sự trung thành và tôn ti trật tự của các ngươi bỏ đi đâu rồi?

Thân hình hai người kia đều run lên. Tiếu Ân lại không nói gì chỉ mỉm cười một tiếng rồi nói:

- Kim, bọn họ đều là do ngươi dạy bảo ra sao?

Kim cung kính hồi đáp:

- Dạ. bọn họ quả thật là con dạy bảo ra. cũng là lực lượng thủ hộ thần điện đầu tiên.

Lúc này hai ma pháp võ sĩ kia mới biết được hoá ra vị này chính là sư phụ của huấn luyện viên. Tuy nhiên trong lòng bọn họ cũng không có bao nhiêu sợ hãi, bởi vì bọn họ sùng bái Cự Ma thần, chứ không phải Tiếu Ân.

Liếc mắt nhìn hai người bọn họ một cái, Tiếu Ân đột nhiên mỉm cười, từ trên người đột nhiên nổi lên một cột sáng khồng lồ mang hai màu đỏ và đen hòa quyện vào nhau.

Trong nháy mắt khi cột sáng bốc lên, tất cả mọi người có mặt ở đó đều phủ phục trên mặt đất. bọn họ đưa hai bàn tay lên cao. sau đó không để ý đau đớn, nện thật mạnh xuống mặt đất. trong miệng không ngừng ngâm tụng những câu ca ca ngợi thần linh.

Đây là phương thức bái kiến toàn thân chúi xuống thÂnh tâm nhất. Nếu không phải trên người Tiếu Ân đột nhiên xuất hiện khí tức của Cự Ma thần, còn có cột sÁng hồng hắc của riêng hắn, vậy những người này cũng sẽ không thực hiện lễ tiết cao nhất như vậy.

Trong tiếng hoan hô và cầu nguyện của mọi người. Tiếu Ân một lần nữa bước lên bậc thang, thuận lợi đi tới cÂnh cổng của thần điện. Kim im lặng đi theo phía sau Tiếu Ân, chẳng hiểu vì sao lại khiến cho hắn càng tăng thêm vài phần thần bí và hùng mạnh.

Cánh cửa thần điện chậm rãi mở ra, mười nam nhân mặc quần áo của tế tự nối đuôi nhau đi ra. Khi bọn họ nhìn thấy cột sáng hồng hắc trên người Tiếu Ân, ai cũng không khỏi biến sắc.

Bọn họ là những người lực lượng cường đại nhất được tuyển chọn ra từ trong đám nguời thờ phụng Cự Ma thần. Mười tên tế tự này mà liên thủ, mượn dùng thần ân lực lượng, thì ngay cả truyền kỳ bình thường gặp phải cũng bại nhiều thắng ít.

Nhưng lúc này mười người lại giống như bao tín đồ bình thường khác, cung kính quì xuống bái lạy.

Bởi vì bọn họ đã nhận ra, hào quang hồng hắc trên người Tiếu Ân chính là dấu hiệu của Cự Ma thần, cũng tức là phàm là người có dấu hiệu như thế chính là người phát ngôn của hắn trên thế gian này.

Tiếu Ân hướng về bọn họ khẽ gật đầu, ngạo nghễ đi vào. Giữa sân người nhiều như vậy, chỉ có hai thầy trò Tiếu Ân và các tế tự mới dám cử động, còn về phần những người khác, kể cả các thần điện võ sĩ đều đem toàn bộ thể xác và tinh thần ra cầu nguyện.

Rất nhanh, Tiếu Ân được mọi người dẫn tới đại sảnh của thần điện.

Tòa đại sảnh tràn ngập năng lượng cường đại của Cự Ma thần. Nếu chỉ nói đơn thuần về mặt cường độ năng lượng, tình trạng Cự Ma thần lúc này cũng không kém hơn khi hắn kiến tạo thế giới của thần chút nào.

Phía trước đại sảnh, không ngờ không phải pho tượng, mà là một cánh cổng ánh sáng rực rỡ khắp bốn phương.

Cánh cổng ánh sáng này nhìn như vô cùng yên ả. Lúc này bất chợt tòa sáng rực rỡ, như muốn thông báo cho mọi người biết về sự tồn tại của nó.

Tiếu Ân hướng về cửa sáng cúi mình bái một cái thật sâu. Hào quang trên người hắn theo động tác này mà rực rỡ hẳn lên, biểu hiện ra Tiếu Ân được thần ân cường đại đến mức nào.

Mười vị tế tự dùng ánh mắt hâm mộ nhìn về phía Tiếu Ân, trong đó một người lợi hại nhất lại tràn đầy vui thích.

Đợi đến khi tất cả hào quang bình thường trở lại, vị tế tự kia cung kính tiến lên, nói:

- Tiếu Ân các hạ, ngài có thần ân vượt rất xa tất cả chúng ta cộng lại. Ngài mới là người thần linh thưởng thức và tín nhiệm nhất. Cho nên, ta thỉnh cầu ngài, cứ như vậy ở lại thần điện đi. Ngài nhất định có thể trở thành một vị giáo hoàng vĩ đại nhất.

Khóe miệng Tiếu Ân hiện ra vẻ dở khóc dở cười. Hắn và Cự Ma thần vốn là một thể, đương nhiên là tín nhiệm mình nhất rồi. Về phần khiến hắn ở lại một chỗ, đảm nhiệm cái chức giáo hoàng kia, đó hoàn toàn là nói đùa mà.

Nhẹ nhàng, dường như là để tránh cho vài người phía dưới bị kinh hãi, Tiếu Ân chậm rãi nói:

- Cự Ma thần đại nhân đã chọn lựa cho mình một vị giáo hoàng ưng ý nhất rồi. Chuyện này các ngươi không cần nói đến nữa.

Cả đám tế tự lập tức khúm núm đồng ý. Bất kể là ai cũng không có đảm lượng dám nghi ngờ quyết định của thần linh đại nhân.

Tầm nhìn của thần linh đại nhân khẳng định là đúng...

Điều này đã khắc sâu vào xương tủy bọn họ, rất khó có thể từ bỏ.

Tiếu Ân hơi hơi vung tay lên, nói:

- Các ngươi đều lui ra đi, ta có việc cần bẩm báo với Cự Ma thần đại nhân.

- Dạ!

Mấy tên tế tự không chút nghi ngờ hắn, lập tức trật tự lui ra ngoài. Nhưng Kim thì trong lòng hồ nghi, không khỏi có chút do dự.

Tiêu Ân vẫn chưa để ý, chỉ hỏi:

- Có chuyện gì sao?

Kim nhìn cánh cổng ánh sáng đang tỏa hào quang khắp nơi, muốn nói gì đó lại thôi.

Tiếu Ân cười ha hả, nói:

- Chuyện ngươi muốn nói, có phải là chuyện quan hệ với Cự Ma thần có phải không?

Kim ngẩn ra, không thể tưởng được mấy tên tế tự kia vừa rời đi. Tiếu Ân đã bắt đầu gọi thẳng tên thần linh. Điều này chứng tỏ hắn vừa rồi thành kính căn bản là ngụy trang mà thôi.

- Sư phụ, hoá ra ngài thật sự không phải tín đồ của Cự Ma thần.

Tiếu Ân tức giận đến trợn trắng mắt. Mình đâu có biến thái đến độ tự mình làm tín đồ cho mình?

Kim tiến lên, kể lại tỉ mỉ những sự tình xảy ra trong mấy năm gần đây ở đại lục thần tạo và mơ hồ chỉ ra, nếu cứ dựa theo xu thế này mà phát triển, như vậy sẽ có một ngày, đại lục thần tạo sẽ biến thành đại bản doanh của Cự Ma thần.

Tiếu Ân nghe ra lo lắng trong lòng hắn, trầm ngâm một chút rồi nói:

- Kim, ta biết ngươi lo lắng cái gì, nhưng ngươi yên tâm đi, hết thảy đều ở trong lòng bàn tay của ta. Hơn nữa toàn bộ sinh linh trong đại lục thần tạo đều trở thành tín đồ của Cự Ma thần thì đối với ta mà nói, cũng chỉ có trăm lợi mà không một hại.

Kim cái hiểu cái không gật gật đầu, hắn thở phào một cái, khúc mắc lập tức cởi bỏ.

Tuy rằng hắn cũng không hiểu Tiếu Ân vì sao nói như vậy, cũng không biết hắn đến tột cùng thi triển thủ đoạn gì mà dường như ngay cả Cự Ma thần cũng đã trở thành một cỗ lực lượng dưới trướng hắn, nhưng Kim tin tưởng, nếu sư phụ nói thế, như vậy hắn nhất định có thể làm được!

Đây chính là lòng tin kì diệu sinh ra từ sự sùng bái vô tận của năm đệ tử bọn hắn và Tam Toàn Phong dành cho Tiếu Ân.

Sau khi Kim rời khỏi, Tiếu Ân vung chân đạp vào cánh cửa ánh sáng. Ngay sau đó, hắn liền trực tiếp đi tới tầng cao nhất của thần điện.

Vốn dĩ cửa ánh sáng nối thẳng với thế giới của thần. Nhưng hiện giờ Cự Ma thần còn không có thế giới của mình, cho nên chẳng qua thuần túy chỉ là một mánh lới để trang trí mà thôi.

Ở tầng cao nhất, thân hình cao lớn của Cự Ma thần đang đứng thẳng tắp như cây tùng cây bách. Ánh mắt hắn trông về phía xa xa trên người tự nhiên có một cỗ khí thế mạnh mẽ không gì có thể xâm phạm toát ra. Tín ngưỡng lực khổng lồ lớn vờn chung quanh hắn, tuy rằng không còn thế giới của thần, nhưng phong thái hắn biểu hiện không khác Cự Ma thần chân chính của ngày xưa.

Tiếu Ân yên lặng cảm ứng thần lực mênh mông như đại dương chung quanh thân thể hắn, trong lòng thầm than một tiếng.

Nếu ngày xưa Cự Ma thần không phải vì dựng thần quốc mà hao hết thần lực, cuối cùng bị ba người bọn họ thừa dịp vây công, vậy ba người bọn họ đi giết thần, khẳng định là ngược lại bị thần giết.

Theo thực lực không ngừng nâng cao, Tiếu Ân cũng dần dần hiểu được năng lực như trời biển của thần linh, chính là bởi vì như thế, cho nên Tiếu Ân mới cảm nhận được sâu sắc sự đáng sợ của thần linh. Đối với chuyện ngày xưa mình cả gan làm loạn luôn cảm thấy rét lạnh cả trái tim.

Khi hắn vừa mới thăng tiến truyền kỳ, không biết trời cao đất rộng đến mức nào, cả gan làm loạn đến mức nào.

Hắn thở dài một tiếng, đi tới trước mặt Cự Ma thần. Ánh mắt hai người vừa chạm vào nhau, lập tức bắt đầu quá trình trao đổi không tiếng động.

Tuy rằng bọn họ cùng có một linh hồn, nhưng sau một khoảng thời gian cách xa nhau, ngược lại không thể như người thường tùy ý liên hệ.

Đây là tác dụng của thần lực của thần linh, tuy rằng khiến bản thân có uy lực to lớn, nhưng cũng đồng thời bởi vì sức mạnh của năng lượng mà làm biến mất một số năng lực.

Tuy nhiên, khi hai người cùng ở đại lục thần tạo thì lại có thể giao lưu không hề trở ngại.

Trong nháy mắt dao động cảm giác đã kết nối, tinh thần ý thức hai bên nhanh chóng hòa quyện, truyền đạt cho nhau những chuyện đã trải qua trong khoảng thời gian này.

Đại lục thần tạo cũng chẳng có việc gì, Cự Ma thần sau khi có được một lượng lớn tinh thạch bậc cao đã phối họp với linh sa, trang bị chu đáo cho toàn bộ một ngàn tên ma pháp võ sĩ.

Đám võ sĩ này tuy rằng tín ngưỡng thành kính, rèn luyện cũng vạn phần cố gắng, nhưng bởi vì thời gian quá ngắn, cho nên chỉ có thể xuất ra sức chiến đấu nhiều nhất cũng chỉ tương đương với một ít ma pháp sư tam tinh, tứ tinh bình thường mà thôi, căn bản là không thể so sánh với thủ tịch võ sĩ Harden dưới trướng nữ thần Ánh Trăng.

Tuy nhiên, ở thế tục nhân gian có được một đội quân tương đương với ma pháp sư bình thường đã là một chuyện cực tốt rồi. Chỉ có điều sau khi đạt tới trình độ như Tiếu Ân và Cự Ma thần thì chuyện này liền trở nên bé nhỏ không đáng kể.

Sau khi Cự Ma thần cảm ứng được những chuyện Tiếu Ân đã trải qua, trong mắt lập tức lộ ra vài phần chờ đợi.

Hắn đương nhiên hiểu được, Tiếu Ân trăm phương ngàn kế lấy toàn bộ năm hắc ám thần tính đến tột cùng là vì cái gì.

Cổ tay vừa lật, trong tay Tiếu Ân đã xuất hiện một điểm sáng, đây chính là hắc ám dung hợp thần tính.

Cự Ma thần duỗi ra bàn tay, nhận lấy thần tính này. Sau đó hắn mở miệng ra, lập tức nuốt vật ấy vào bụng.

Hiện giờ Cự Ma thần đã thành công luyện ra một thần cách chất lượng kém.

Tuy rằng cũng không phải luyện một lần, mà là chia làm mười hai lần luyện, và hao phí rất nhiều thần lực kết tinh mới có thể kết nối các mảnh thần cách thành một khối thần cách thấp kém, nhưng bất kể từ góc độ nào mà nói, trừ chuyện không có quốc gia của thần ra, thực lực của Cự Ma thần đã vượt xa các thần linh vừa mới nhen nhóm thần hỏa bình thường.

Dù sao, cho dù là thần linh vừa mới tiến giai thành công, tiến vào thần giới cũng không có khả năng có những mảnh vỡ thần cách mới không ngừng cuồn cuộn bổ sung. Con đường tiến giai sau khi trở thành thần linh của bọn họ thường là dài mênh mông đằng đẵng.

Tiếu Ân yên lặng thể ngộ biến hóa trên người Cự Ma thần. Trên mặt hắn rốt cục lộ ra vẻ lo lắng. Tuy rằng đã luyện ra một thần cách thấp kém thành công, khiến thần lực bản thân đạt tới một trình độ rất khủng bố nhưng trong quá trình Cự Ma thần tiến hành dung hợp thần tính cũng không thuận buôm xuôi gió.

Lúc này hai thần tính bất đồng tuôn ra lực lượng cường đại bài xích lẫn nhau. May mắn là, thần tính hắc ám cướp đoạt vốn thuộc về một loại bản mạng thần tính của Cự Ma thần, việc khống chế tự nhiên có ưu thế rất lớn. Còn thần tính hắc ám dung hợp tuy rằng khó có thể khống chế, nhưng chủ nhân thực sự của thần tính đó đã chết, hơn nữa Tiếu Ân cố ý khống chế giảm lực lượng của thần tính này tới mức thấp nhất có thể cho nên khi hai bên đối lập. Cự Ma thần mới có thể miễn cưỡng khống chế được.

Nhưng chỉ là gần như khống chế được trong thời gian trước mắt thôi. Khoảng cách đến chân chính dung hợp còn kém xa vạn dặm. Hơn nữa Tiếu Ân mơ hồ dự cảm, do ảnh hưởng bởi thể chất của bản thân Cự Ma thần mà ngay cả sau này hắn có may mắn thành thần thì cũng không có khả năng phát triển hơn nữa trong tương lai.

Nhưng Tiếu Ân lại hi vọng hắn có thể trở thành thần linh hắc ám có được chín thần tính hắc ám. Việc này không phải chỉ khó khăn một chút mà về cơ bản chính là một nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành.

Dù sao, trước khi thành thần, Cự Ma thần chẳng qua chỉ là một ngụy thần bình thường mà thôi, cũng không có được tứ đại chí tôn lĩnh vực, cũng không phải ngũ trọng thuộc tính thượng cổ ngụy thần.

Trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, trong mắt Tiếu Ân rốt cục lộ ra vẻ quyết đoán.

Vô Danh từng nói qua, nếu muốn cho hai loại thần tính hoàn mỹ dung hợp, như vậy phải giao cho bọn họ linh hồn đồng dạng. Nếu mỗi linh hồn khống chế một thần tính, mà hai linh hồn này lại do một thể sinh ra, vậy tuyệt đối sẽ không có phiền toái gì cả.

Ban đầu Tiếu Ân đối với chuyện này cũng không quá để ý, bởi vì hắn cảm thấy trong một cơ thể có đồng thời từ hai linh hồn hoàn chỉnh trở lên không khỏi có chút cảm giác là lạ.

Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, nhưng hắn tin tưởng, mình tuyệt đối không muốn trong một thân thể có hai linh hồn.

Đương nhiên, Cự Ma thần cũng nghĩ như thế, bởi vì cho dù là thần linh thân thể cũng thế thôi. Nhưng hiện giờ xem ra, có lẽ tầm nhìn của Vô Danh quá cao, bởi vì hắn đã sớm biết, trừ phi áp dụng phương thức như vậy, nếu không bằng vào nền tảng của Cự Ma thần, căn bản là không thể trông mong gì chuyện trở thành hắc ám chi chủ.

Lấy u linh thể ra, Tiếu Ân phân ra một tia linh hồn. Chỉ lấy ra một chút như tơ tằm, đối với linh hồn hoàn chỉnh cũng không có nhiều ảnh hưởng, chỉ cần an tâm nghỉ ngơi vài ngày là có thể hoàn toàn khôi phục lại một chút tổn thất ấy.

Cũng như vết rách nhỏ trên cánh tay, qua vài ngày là có thể đóng vảy rồi.

Dưới sự giúp đỡ của một lượng lớn mảnh vỡ thần cách, một tia linh hồn cuối cùng cũng hình thành một linh hồn hoàn mỹ mới thành công.

Nhìn lại một linh hồn hoàn mỹ vừa thành hình, Tiếu Ân cũng thầm thở dài. Trên thế giới này e là trừ mình ra cũng chẳng còn có người thứ hai nào có được nhiều linh hồn hoàn mỹ như vậy.

Linh hồn này chậm rãi bay tới nguời Cự Ma thần, lấp lóe vài cái trên người hắn rồi lẻn vào trong đó, tiến thẳng đến chỗ thuộc tính hắc ám dung hợp.

Khi hai thứ này gặp nhau gần như là ngay lập tức bắt đầu dung hợp lẫn nhau. Kết quả này vượt xa những dự đoán trước đây của Tiếu Ân.

Thần tính Hắc ám dung hợp dù sao cũng là một thần tính đã mất đi hết thảy. Chỉ còn tồn tại dưới hình thái điểm sáng mà thôi, nếu gặp thần tính khác có thể dựa vào bản năng để chống cự và bài xích, nhưng sau khi gặp linh hồn cường đại lập tức dung hợp, không hề chống cự.

Năng lượng cường đại không ngừng trao đổi và bồi dưỡng thần tính và linh hồn. Hai bên giống như là hai người yêu nhau thắm thiết nhất trên thế giới này, không gì có thể chia cắt.

Thật lâu sau, hai thứ này rốt cục hoàn toàn quyện lại thành một thể, tuy hai mà một.

Đến đây, hai linh hồn hoàn mỹ trong cơ thể Cự Ma thần rốt cục cũng chạm vào nhau.

Không có chuyện dung hợp vào nhau như dự đoán, cũng không có chuyện hai bên tranh đoạt một thân thể.

Đối với nhân loại mà nói, trong một cơ thể ẩn chứa hai linh hồn trở lên, cuối cùng hoặc là điên mà chết, hoặc là tâm thân phân liệt.

Nhưng đối với thần linh mà nói. Vấn đề này lại có thể sử dụng biện pháp đơn giản để giải quyết.

Cự Ma thần lấy ra một không gian trang sức, ngửa đầu trút những hạt tròn như hạt mưa trong đó xuống cái mồm đang ngoác to của hắn.

Tiếu Ân liếc mắt một cái, những hạt kia đều trong suốt và sáng bóng, không ngờ đều là thần lực kết tinh quý giá nhất. Chỉ e cũng chẳng có mấy người có thể điên cuồng cắn nuốt thần lực kết tinh như Cự Ma thần vậy. Cũng may bọn họ tài sản giàu có, cũng hiểu được chuyện gì nặng chuyện gì nhẹ, cũng không quá keo kiệt với việc này.

Năng lượng cường đại trong cơ thể Cự Ma thần bốc lên, hào quang trên người hắn lập tức dao động kịch liệt.

Sau một lát, thần tích đã thật sự hiện ra trước mặt Tiếu Ân.

Cự Ma thần đứng lên, hắn bước về phía trước một bước, một bước không chút để ý này lại khiến Tiếu Ân vô cùng cảm khái.

Một bước này của hắn, dường như cũng không phải bản thân hắn di động, mà gần như chỉ là một cái bóng hư ảo lướt tới mà thôi.

Nhưng, sau khi cái bóng hư ảo này rời khỏi bản thể liền nhanh chóng bắt đầu đầy đặn lên, trong thời gian ngắn ngủn đã biến thành một Cự Ma thần chân chính.

Hai mắt Tiếu Ân sáng lên. Hắn biết, đây mới là phân thân, phân thân chân chính của thần linh, cao minh hơn xa so với phân thân do mình thông qua linh hồn đồn trú sinh ra.

Cẩn thận cảm ứng sự thay đổi của hai phân thân này, trên mặt Tiếu Ân dần dần lộ ra một nụ cười khổ.

Hắn rốt cục cũng hiểu lời Vô Danh nói khi xưa, vì sao hắn lại nói Cự Ma thần có thể thông qua phương pháp hấp thu thần tính mà trở thành chủ thần hắc ám mà thần linh khác lại làm không được.

Hoá ra nguyên nhân thực sự chính là chuyện này.

Tu vi hai phân thân của Cự Ma thần cũng không có gì khác nhau, ngay cả khí tức tỏa ra từ trên người cũng cường đại tương tự nhau.

Nhưng, thực lực của bọn họ so với cùng bậc lại kém hơn rất nhiều, đã không còn là thần linh có thần cách kém chất lượng nữa mà chỉ là sinh mệnh gần như có được sáu mảnh vỡ thần cách.

Nói cách khác, dùng loại phương pháp này để dung hợp thần tính, như vậy không chỉ đơn giản là trong một cơ thể có nhiều linh hồn, nếu thực sự muốn dung hợp làm một, như vậy nhất định phải có số mảnh vỡ thần cách nhiều hơn so với người khác gấp bội.

Nếu chiếu theo biện pháp của Vô Danh, lợi dụng việc chiếm đoạt thần tính để Cự Ma thần thăng tiến thành chủ thần hắc ám, như vậy hắn nhất định phải bồi dưỡng ra chín linh hồn hoàn mỹ, mặt khác có nhiều hơn chín thần cách, như vậy mới có hy vọng thành công. Chín linh hồn, chín thần cách...

Ha hả, trừ Tiếu Ân hắn ra, e là cũng chẳng có ai gánh vác nổi.

Mấy ngày tiếp theo, Tiếu Ân hoàn toàn ở trong thần điện.

Hai tháng sau, trước mặt Tiếu Ân đã có sáu Cự Ma thần.

Mỗi một Cự Ma thần đều nắm một thần tính, hơn nữa mỗi người đều đã ngưng luyện một thần cách thấp kém.

Bất cứ lúc nào sáu Cự Ma thần này cũng có thể ngưng tụ thành một người, cũng có thể phân liệt thành sáu người bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, nếu xét về thực lực mà nói, như vậy khi sáu phân thân ngưng tụ làm một thì cũng chỉ hơi mạnh hơn một chút.

Sau khi đạt tới bước này, Tiếu Ân cũng là thở phào một hơi nhẹ nhõm. Hơn hai tháng cố gắng, dù sao cũng không có uổng phí.

Tuy nhiên sau khi làm xong hết thảy những chuyện này. Tiếu Ân cũng không có tạm dừng. Sau khi hắn cẩn thận xem xét đánh giá và cân nhắc lại mọi chuyện, rốt cục quyết định, mang theo Cự Ma thần, Day Ville cùng nhau đi tới khu mộ của ngụy thần.

Bọn họ có hai mục tiêu. Một đương nhiên là thế giới của thần ở bình đài nhỏ kia.

Khi thần linh cô đọng thế giới của bản thân hắn không thể nghi ngờ là lúc tập trung nhất, cũng là lúc bản thân thần linh suy nhược nhất.

Ngày xưa cũng chính bởi vì Cự Ma thần phải dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, xây dựng thế giới của thần, cho nên mới sẽ bị tiêu hao hầu hết thần lực, cuối cùng bị đám người Tiếu Ân thừa cơ ra tay. Cho nên nếu ở nơi này có sẵn thế giới của thần, vậy Tiếu Ân cũng sẽ không tính chuyện để Cự Ma thần mạo hiểm.

Tuy nhiên, trước khi thu hoạch thế giới của thần, bọn họ còn cần phải hoàn thành một chuyện trọng yếu nhất, đó chính là nghĩ biện pháp thu hoạch ba cái thần tính trước, để Cự Ma thần quy tụ đủ chín thần tính, ngày sau mói có hi vọng có được thần cách hoàn mỹ, trở thành chủ thần chân chính của hắc ám.

Nếu là người bình thường, muốn tìm kiếm thần tính tự nhiên là khó như lên trời, nhưng Tiếu Ân lại tin chắc rằng có thể tìm thấy thứ mình muốn trong khu mộ của ngụy thần.

Dù sao, nơi này thật sự là quá lớn. Vong linh trong đó có thể nói là tàng long ngọa hổ. Khẳng định sẽ có sự tồn tại của vong linh đã chuyển hóa thuộc tính bản thân thành thần tính.

Đương nhiên, bọn chúng chắc chắn đều là những nhân vật xuất sắc nhất trong thế giới vong linh. Thứ bọn chúng còn thiếu, chính là thần cách, chỉ cần có được thần cách, bọn họ liền nhất định có thể châm thần hỏa, kiến tạo thần quốc, thành tựu thần thể chân thần.

Tiếu Ân sở dĩ mang theo Cự Ma thần đích thân đến nơi đây. đó là bởi vì chỉ có hắn mới có thể cảm ứng được thần tính ở nơi nào. Nếu không thực cứ tìm hết người này đến người khác như mò kim đáy bể, vậy vĩnh viễn cũng đừng mong thu hoạch được gì.

Quả nhiên, trời sinh ra đã thuộc về hắc ám hệ, Cự Ma thần vừa đi tới khu mộ của ngụy thần lập tức trở nên sinh khí dồi dào, nhanh nhẹn hoạt bát hẳn lên.

Hắn không giống như Tiếu Ân và Day Ville ẩn dấu hành tung, mà không ngờ cứ như vậy không hề cố kỵ phiêu đãng trong không trung len lỏi qua vô số bình đài.

Khiến Tiếu Ân và Day Ville xấu hổ chính là, đám vong linh qua lại trong hư không phụ trách thủ vệ và tuần tra vừa nhìn thấy Cự Ma thần, lập tức là bị dọa đến mức gà bay chó chạy.

Theo lời đám người Luo Sise và Beica nói, đám vong linh này một khi gặp được sinh vật còn sống, lập tức phát ra tín hiệu, triệu tập cả đám vong linh nhóm lại, hè nhau đánh sống chết với sinh linh còn sống đó.

Ngày xưa bọn họ có thể trốn thoát là do có vận khí rất lớn.

Mặc dù sinh linh cấp cao nhất trong đám vong linh sinh vật đang phụ trách tuần tra cũng chỉ là vong linh đế vương, tương đương với nhân loại cấp bậc truyền kỳ. nhưng trong biển mộ mờ mịt vô biên, đám người Tiếu Ân không tin là không có vong linh cấp bậc ngụy thần tồn tại.

Cho nên sau khi bọn họ tiến vào, vốn dĩ định là âm thầm hành động nhưng sau khi Cự Ma thần vừa xuất hiện, bất kể hắn âm thầm như thế nào, khí tức thần linh trên người cũng khó có thể ẩn dấu. Đám vong linh tuần tra một khi vừa cảm ứng được gì đó ở đằng xa, liền lập tức là chạy trối chết.

Nhìn thấy Cự Ma thần không ngờ có sức uy hiếp cường đại như vậy. Tiếu Ân nửa mừng nửa lo, một ý tưởng khác lập tức hình thành trong đầu hắn.

Tùy tiện tìm một bình đài lớn, diện tích mặt bình đài bằng cỡ năm cái sân bóng đá, kiến trúc bên trong cũng không suy sụp đến mức hủy diệt, bởi vậy có thể thấy được, nơi đây chắc chắn có chủ nhân, hơn nữa chủ nhân khẳng định là cường giả cấp bậc truyền kỳ.

Sau khi Cự Ma thần vừa giáng lâm, lập tức hiển lộ thần uy của hắn ra ngoài.

Hắn lúc này ngưng tụ sáu phân thân thành một thể, trong cơ thể có sáu linh hồn, sáu thần cách thấp kém và sáu thần tính khác nhau.

Nhưng bởi vì sáu linh hồn đều là đồng căn đồng chủng, từ một gốc sinh ra, hỗ trợ lẫn nhau, bất kể là phương diện kết nối hay là phối hợp đều không có một chút vấn đề, gần như có thể nói là thực giống như là một người.

Đương nhiên, điều này chỉ là nói với người ngoài như thế mà thôi, nếu thật sự gặp phải cường giả cùng giai với hắn như vậy một người chia ra làm sáu rõ ràng là một nhược điểm.

Tuy nhiên, tuy thần uy của thuộc tính tương đối phức tạp, nhưng áp chế một chút đám vong linh nơi này vẫn là quá dư dả.

Sau một lát, dưới sự áp bách của thần uy, vong linh thống trị phiến lãnh địa này không thể không xuất hiện trước mặt Cự Ma thần trong bộ dạng run cầm cập.

Âm thanh như sấm rền của Cự Ma thần chợt vang lên, giống như sấm vang giữa trời nắng, tự nhiên tạo ra uy thế khổng lồ cho hắn.

- Vong linh ngụy thần đâu rồi? Bọn họ ở chồ nào?

Cự Ma thần đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp nói ra ý đồ lần viếng thăm này. Trong câu nói thể hiện rõ ý không phân rõ phải trái của hắn, ta cần tìm vong linh ngụy thần gây phiền toái, đừng nói cho ta biết ngươi không biết...

Vị vong linh đế vương kia ngơ ngác kể lại một chút tình hình vong linh ngụy thần ở chỗ này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.