Như Ý Đản

Chương 36: Vị Pháp Kiếm Sĩ bất diệt




Lại nói một phần trận đồ ma pháp bị mở ra, cuối cùng lộ ra một hang động thâm u…

Hang động này cũng không lớn, có thể cho một người dễ dàng đi vào, Matt Lazo và Purcell liếc nhìn nhau, bọn họ cảm ứng được uy lực từ trong hang toát ra, tuy ánh mắt đã nóng rực lên, nhưng hành động cũng bình tĩnh hơn.

Tiếu Ân đã sớm âm thầm chú ý tới bọn họ, càng tình huống như vậy, mỗi người lại càng biểu hiện bản tính chân thực của mình. Tuy nhiên, cho tới bây giờ, biểu hiện của bọn họ cũng không khiến Tiếu Ân cảm thấy thất vọng.

Khẽ mỉm cười, hắn nói:

- Ta xem, ba người đi vào, hai người thủ ở bên ngoài, thế nào?

- Được.

Matt Lazo sảng khoái đáp ứng.

Purcell do dự một chút, cũng khẽ gật đầu, còn Day Ville và bọn Boha đều không lên tiếng. Tuy vị trí hang động này là do bọn họ tìm được, nhưng bọn họ cũng biết, nếu không có đám người Tiếu Ân thì bọn họ khẳng định không bảo đảm bí mật này.

Tiếu Ân giơ tay:

- Matt Lazo, lĩnh vực vô tận được xưng là lĩnh vực phòng ngự đệ nhất thiên hạ, cho nên trước hết mời ngươi.

Matt Lazo hừ nhẹ một tiếng, nhưng không từ chối, là người đầu tiên đi vào, Tiếu Ân đuổi kịp theo sau, nói với Purcell:

- Đợi lát nữa nếu gặp bất trắc gì, ngươi chạy nhanh lên một chút.

Purcell khóc cười không xong nhìn hắn, bầu không khí khẩn trương lúc nãy giờ cũng giảm bớt nhiều.

Ba người lần lượt đi vào trong động, không quá lâu sau, Matt Lazo đi đầu đột nhiên dừng lại.

Tiếu Ân ngạc nhiên hỏi:

- Làm sao vậy?

Matt Lazo bước nhanh lên mấy bước đáp:

- Các ngươi xem.

Tiếu Ân và Purcell bước lên, chỉ chốc lát đi vào trong một đại động trống trải. Đại động này diện tích cũng không quá nhỏ, đủ để chưa hơn mười người dễ dàng. Ở một bên sườn khác của đại động, có vừa đủ ba ngã rẽ sâu không thấy đáy.

Một cỗ áp lực uy nghiêm toát ra từ mỗi thông đạo.

Ba người nhìn nhau, Tiếu Ân bật cười:

- Mỗi người chọn một thông đạo, tự mình vào đi thôi.

Matt Lazo cân nhắc một chút, đầu tiên đi vào thông đạo bên trái. Purcell chọn đường ở giữa, còn lại Tiếu Ân thong thả đi vào thông đạo bên phải.

Thông đạo cũng không phải rất sâu, ở cuối đường bày ra một cái ghế đá, trên ghế đá là các mảnh vỡ thần cách lớn nhỏ không đồng nhất.

Tiếu Ân nhặt mảnh vỡ thần cách trên ghế lên, đảo qua khoé mắt đã biết là sáu mảnh vỡ.

Sau khi lấy lên, đưa mắt nhìn bốn phía một chút, đột nhiên phát hiện kiến trúc của hang động này dường như đã thấy qua. Nhíu mày nghĩ lại, Tiếu Ân lập tức cười khổ không ngừng. Hắn có thể khẳng định kiến tạo nên hang động này cũng không phải công lao của Vô Danh mà là công lao của đại địa chi mẫu. Nếu không kẻ kiến tạo nên hang động này quyết không có khả năng kém đại địa chi mẫu là mấy.

Trong lòng hắn thầm lắc đầu, Vô Danh làm việc thực quá trò đùa. May mắn đám người Matt Lazo không gặp qua bọn họ ở động ma pháp, mà Boha cũng không dám lại tiến vào trong đó khi chưa có sự cho phép của mình, nếu không bố trí ở đây tám chín phần mười là đã lộ ra dấu vết.

Lắc đầu, Tiếu Ân thu ghế đã kia vào trong vật phẩm trang sức không gian, sau đó xoay người bỏ đi, ra ngoài động.

Khi Tiếu Ân đi vào nội động, Matt Lazo và Purcell đều đã ra tới đây, sắc mặt hai người bọn họ tuy kiệt lực nhưng vẫn duy trì bình tĩnh, nhưng nhìn chân mày hơi run run kia cũng biết trong lòng bọn họ đang kích động. Đương nhiên Tiếu Ân hiểu họ kích động vì cái gì.

Theo suy nghĩ của bọn họ, từ nơi này tìm ra được một mảnh vỡ thần cách cũng đã là đại hỉ không ngờ, nhưng không nghĩ trên mỗi ghế đá không chỉ có một mảnh vỡ thần cách. Dưới tình huống như vậy, cảm xúc của bọn họ đương nhiên là dâng trào.

Tiếu Ân khẽ mỉm cười:

- Có thu hoạch gì sao?

Hai người bọn họ nhìn nhau, gần như cùng một lúc đưa thứ gì đó trong tay ra.

Matt Lazo đưa ra sáu mảnh vỡ thần cách, còn Purcell đưa ra tám.

Tiếu Ân cũng đưa ra sáu mảnh vỡ thần cách ở trong hang động ra, trong lòng thầm gật đầu, hai người này tuy cao ngạo khó có thể ở chung, nhưng cũng chính vì bọn họ cao ngạo nên không muốn lừa gạt ai.

Trong ba nội động ở đây quả thực Vô Danh đã bỏ lại hai mươi mảnh vỡ thần cách, cộng thêm sáu mảnh trên tay hắn, vừa đủ không thiếu.

Khi Purcell nhìn trong tay Tiếu Ân và Matt Lazo đều chỉ có sáu mảnh vỡ thần cách, trong mắt có chút tia dị sắc, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi. Nhưng luôn chú ý tới bọn họ, Tiếu Ân cũng nhận ra nháy mắt ấy, hắn biết, dưới tình huống như vậy, bất kể là kẻ nào sợ là đều có chút khúc mắc.

Hắn cười ha hả:

- Purcell, vận may của ngươi thực tốt, không ngờ lấy được tám mảnh vỡ thần cách.

Hai hàng lông mày của Purcell hơi nhếch lên, mơ hồ có chút ý tứ, nhưng Tiếu Ân biết, nghi ngờ trong lòng hắn vẫn chưa giảm bớt.

Tiếu Ân cũng không nói gì, giơ tay, đưa ghế đá trong nội động ra:

- Thứ này không biết là từ cái gì chế tạo ra, mảnh vỡ thần cách rõ ràng đặt trên mặt này nhưng một khi gỡ xuống sẽ trong mấy phút đồng hồ sẽ có một cái dấu. Nếu không phải vừa rồi ta tìm quanh động một hồi thật đúng là khó có thể phát hiện.

Sắc mặt Matt Lazo và Purcell cùng biến. Khi thấy mảnh vỡ thần cách, việc đầu tiên bọn họ làm là thu lấy bảo bối này, sau đó lập tức chỉ muốn rời khỏi nội động, còn biến hoá của ghế đá cũng không chú ý tới.

Matt Lazo kinh ngạc:

- Thật hay, Purcell, phiền ngươi lấy cái ghế đá ở nội động của ta ra được chứ?

Tiếu Ân đại kinh ngạc. Hoá ra hắn cũng nhìn ra tâm tư của Purcell. Có thể thấy tâm tư của hắn cũng không phải nhỏ.

Purcell hừ lạnh một tiếng, chính mắt hắn cũng thấy trên cái ghế đá Tiếu Ân lấy ra có sáu dấu vết mờ mờ. Chỉ cần liếc mắt một cái cũng phán đoạn được mảnh vỡ thần cách trên người Tiếu Ân và cái dấu đó cực kỳ ăn khớp, hắn lập tức hiểu mình đã trách lầm bọn họ.

Cho nên nghe Matt Lazo nói vậy, hắn không quay lại mà hừ lạnh một tiếng

- Ta không có hứng thú. Nếu ngươi muốn nhìn thì cứ tự nhiên.

Matt Lazo khẽ lắc đầu, tuy nhiên cũng không vì thế mà có ý kiến gì với Purcell. Bởi vì nếu là mình, hắn khẳng định cũng sẽ có nghi ngờ như vậy.

- Tốt lắm. Thứ này nên phân chia thế nào?

Matt Lazo và Purcell lập tức trầm ngâm. Tiểu đội của bọn họ có tám người, tuy chỉ có Tiếu Ân mới có năng lực cầm giữ nối hai người bọn họ nhưng sơn động này là do Day Ville và Boha phát hiện ra, nếu muốn gạt bỏ qua một bên, thì bất kể thế nào cũng không nói nên lời.

Matt Lazo đột nhiên hỏi:

- Còn ba người Tower Belli?

- Ba người bọn họ hả? Ở lại nhặt rác.

Tiếu Ân thuận miệng đáp.

Matt Lazo và Purcell liếc nhìn nhau không hiểu chút nào. Tự mình Tiếu Ân kể lại chuyện phân phó ba người bọn họ làm, hai người này đột nhiên mỉm cười, không thể tưởng được Tiếu Ân lại có cảm hứng với các trang bị vật phẩm như vậy.

Thật lâu sau, Purcell cắn răng lên tiếng:

- Mảnh vỡ thần cách chia làm hai phần. Chúng ta ba người mười lăm mảnh, bọn họ năm người mỗi người một mảnh.

Tiếu Ân và Matt Lazo trầm ngâm một chút, cũng gật đầu đáp ứng.

Tuy rằng cùng một đội ngũ, nhưng xem chuyện phân chia kia, gần như là chuyện không có khả năng. Nếu Tiếu Ân kiên trì như thế, hắn có thể khẳng định đội ngũ này nhất định sẽ rơi vào số phận giải tán.

Với thực lực của Matt Lazo và Purcell, tuyệt đối sẽ không kết thành đồng minh ở chung bình đẳng với đám người Tower Belli.

Ba người bọn họ lấy ra năm mảnh vỡ thần cách, vì là để chuẩn bị cho đám người Day Ville nên chọn lựa cũng khá cẩn thận, độ lớn nhỏ mỗi cái đều cực kỳ tương đồng, như vậy năm người Day Ville bất kể lấy được cái nào cũng sẽ không ở sau lưng mà oán giận.

Tiếu Ân cầm năm mảnh vỡ thần cách trong tay, cùng hai người kia rời khỏi hang động.

Day Ville và Boha chờ ở bên ngoài đã sớm mòn con mắt.

Vừa thấy dáng đám người Tiếu Ân, Boha đã lắp bắp mở miệng, mấy lần há miệng nhưng cuối cùng vẫn không dám hỏi.

Còn Day Ville lại sảng khoái hơn, hắn nói thẳng:

- Tiếu Ân, tình hình bên trong thế nào?

Tiếu Ân khẽ gật đầu:

- Bên trong quả thật có mảnh vỡ thần cách. Hơn nữa không chỉ có một.

Boha run giọng hỏi:

- Bên trong có mấy mảnh?

Hắn phi thường rõ ràng, nếu chỉ có bốn mảnh thì hắn và Tower Belli bốn người chỉ có thể nhìn. Nhưng nếu có dư ra một chút…thì có thể lấy được một phần. Nên khi hỏi những lời này, cả người hắn đều có chút khẩn trương.

Thấy vẻ mặt của hắn, Tiếu Ân hơi cười:

- Yên tâm đi, người phát hiện có phần.

Trong đôi mắt Boha có vẻ nửa mừng nửa lo, lại sinh ra cảm kích từ trong tim đối với Tiếu Ân.

Nguỵ thần, truyền kỳ đi vào luân hồi giới nhiều như vậy, cũng có rất nhiều những thế lực tranh giành toàn bộ mảnh vỡ thần cách. Dưới tình huống đó, bọn người Boha biết rõ, nếu chỉ một mình tiến đến, đừng nói là mảnh vỡ thần cách, chỉ sợ ngay cả tính mạng cũng phải bỏ lại đây.

Đương nhiên, cũng mới có thể bị lạc trong mê cung thông đạo, căn bản là không có cơ hội tiến vào đây.

Nhưng hiện giờ đi theo Tiếu Ân, vừa mới tiến vào không bao lâu, mỗi người đều có thể lấy được một mảnh vỡ thần cách. Đối với bọn họ, tuyệt đối đã thoả mãn rồi.

Khi mọi người rời xa khỏi hang động, bán thần vực của Tiếu Ân khẽ động, hang động này lập tức vang lên một tiếng sấm rền, hoàn toàn sụp đổ. Sẽ không ai phát hiện ra hành động này của Tiếu Ân có gì không ổn, mà Tiếu Ân cũng huỷ thi diệt tích, không cho đám người Tower Belli cơ hội phát hiện ra ảo diệu bên trong.

Mấy người rời khỏi đây đi về phía trước. Nửa ngày sau, Tower Belli và Tania lần lượt quay về. Lại hơn nửa ngày nữa, Lycra vốn đi cùng Purcell cũng quay về.

Khi bọn họ lấy được mảnh vỡ thần cách từ trong tay Tiếu Ân, sự kích động không sao có thể hình dung, cũng không còn hối hận gì nữa đối với việc phụng hiến linh hồn cho Tiếu Ân.

Người mạnh như thế, hào phóng như thế, sợ là cũng chỉ có một vị Tiếu Ân này mà thôi.

Nhưng bọn họ cũng không biết, đối với Tiếu Ân mà nói, trong mắt hắn mảnh vỡ thần cách và thần lực kết tinh căn bản là chẳng chút đáng giá.

Chỉ cần có chút thời gian và thần lực kết tinh thì hắn muốn bao nhiều sẽ có bấy nhiêu, tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì.

Sau khi mọi người đến đông đủ, Day Ville hỏi trước:

- Tiếp theo chúng ta làm sao bây giờ? Quay lại đường cũ hay tiếp tục tìm tòi ở trong này? Hay tìm một nơi mà ngồi chờ, đợi cho tới khi luân hồi giới đóng cửa, chúng ta tự động bị truyền tống ra?

Boha há miệng muốn nói, nhưng quét mắt qua mọi người một cái, lại ngậm miệng.

Tiếu Ân cười nói:

- Mọi người muốn nói gì thì cứ nói. Không cần giấu diếm.

Boha đỏ mặt:

- Các hạ, nếu chúng ta đã có mảnh vỡ thần cách rồi, thì hay là nên nhanh nhanh rời đi.

Tower Belli vội vàng lên tiếng:

- Không được. Nếu chúng ta rời đi lúc này, đứa ngu cũng biết chúng ta đã lấy được mảnh vỡ thần cách mà đuổi giết. Được không bằng mất.

Boha nghe vậy run sợ, nỉ non:

- Vậy…chúng ta tìm một nơi trốn tạm đợi cho tới khi luân hồi giới đóng cửa cũng tốt.

Tiếu Ân liếc nhìn qua. Ngoài dự kiến của hắn, Matt Lazo và Purcell hai người không ngờ cũng không lên tiếng phản đối, nhưng trên mặt họ cũng có một tia do dự.

Lần này, hai người bọn họ mỗi người đã có tới năm mảnh vỡ thần cách, thu hoạch như vậy đã vượt quá xa mong muốn của họ, cho dù là tham lam hơn nữa cũng đã thoả mãn rồi, huống chi Matt Lazo và Purcell hai người mới chỉ là nguỵ thần.

Tiếu Ân nhẹ giọng cười, thu hút sự chú ý của mọi người, sau đó nói:

- Phải chịu bó chân trốn ở một nơi trong thời gian dài như vậy cũng không tốt. Nếu bị phát hiện ra, khẳng định sẽ vô cùng khó hiểu, khi đó nếu có người tới chẳng phải chúng ta đã xui xẻo sao.

Purcell hừ lạnh một tiếng:

- Ta lại muốn xem xem đến tột cùng là ai dám đến trêu chọc chúng ta.

Matt Lazo ở một bên không nói vội:

- Vì mảnh vỡ thần cách, những người có gan này khẳng định không ít.

Nghe vậy, Purcell mặc dù trong lòng có thầm phản bác, nhưng thật sự ngẫm nghĩ một chút cũng cảm thấy có đạo lý, chỉ một lần nữa tức giận hừ một tiếng, không nói nữa.

Tiếu Ân khẽ lắc đầu. Hai người họ sau khi liên thủ giết địch và sự thẳng thắn thành khẩn trong nội động, quan hệ cũng đã hoà thuận hơn rất nhiều, nhưng vẫn không thể hoà thuận ở chung được.

Có lẽ bởi vì tính tình của họ quá mức cao ngạo, hơn nữa, vừa ra đời đã liền có được tuyệt đại thiên phú, cho nên từ trong xương bọn họ đã có một loại ngạo khí mà nhìn thiên hạ, cho nên hiển nhiên sẽ đối chọi gay gắt không hợp nhau.

Mà những gì Tiếu Ân đã trải qua lại hoàn toàn bất đồng với họ, nên khí chất toát ra từ trên người hắn cũng hoàn toàn không giống, vì thế mới có thể hoà bình ở chung với hai người này.

- Tốt lắm. Một khi đã như vậy, ta đề nghị mọi người dứt khoát làm bộ như không có việc gì mà đi thăm thú xung quanh, tuy nhiên ngàn vạn lần nhớ, tận lực không cần gây chuyện sinh sự.

Dừng một lát, hắn bổ sung

- Bất kể gặp được kẻ nào cũng không đề cập đến vong linh nguỵ thần. Việc này rất trọng yếu, nếu còn nghĩ đến bình an sau này. Vạn lần không nên quên.

Mọi người cùng nhau nghiêm túc gật đầu đáp ứng. Thực ra, cho dù Tiếu Ân không nói cũng tuyệt đối không ai tiếu lộ việc này ra.

Tiếu Ân đứng lên, nói tiếp:

- Bây giờ chúng ta huỷ đi toàn bộ dấu vết ở đây, trận đồ này cũng gỡ xuống toàn bộ, sau đó lập tức chạy đi.

Hắn cười vỗ vỗ vai Boha

- Chúng ta tất cả đều đi theo ngươi, nhưng ngàn vạn lần không muốn ngươi đưa chúng ta tới một nơi khác có mảnh vỡ thần cách. Ngươi đã phát hiện một lần rồi, nếu lại một lần nữa sợ là ngay cả ông trời cũng sẽ đố kỵ với chúng ta đó.

Boha cười xấu hổ:

- Các hạ yên tâm, ta có thể phát hiện ra một nơi giấu mảnh vỡ thần cách cũng đã là một chuyện rất giỏi rồi. Làm sao có thể phát hiện ra nơi thứ hai chứ.

Matt Lazo và Purcell nhìn nhau, kinh ngạc hỏi:

- Trong luân hồi giới còn có chỗ thứ hai có giấu mảnh vỡ thần cách sao?

Tiếu Ân thầm rùng mình:

- Ta cũng không biết. Có lẽ sẽ có.

Hắn nhìn hai người kia, hai người có được lĩnh vực mạnh nhất lập tức ngậm chặt miệng lại. Chuyện bọn họ kiếm được hai mươi mảnh vỡ thần cách trong động, thực ra ngoài ba người bọn họ ra, người khác cũng không ai biết.

Một ngày sau, rời xa dãy núi này khoảng mấy trăm dặm, ba nguỵ thần bắt đầu đi dạo trong luân hồi giới.

Phạm vi hoạt động của bọn họ cũng không phải lớn lắm, tìm tòi từng nơi khá cẩn thận, động tác không tránh được chậm một chút.

Trong một tháng, bọn họ cũng đã gặp qua vài nhóm người tới đây tìm, những người này có thể nói là bao gồm chẳng những nguỵ thần hệ vong linh, hơn nữa còn có một vài tiểu đội của nguỵ thần và truyền kỳ.

Nhìn đội ngũ ngày càng nhiều, đám người Tiếu Ân đã hiểu được, số người thông qua thông đạo luân hồi mà tiến vào đây càng ngày càng nhiều.

Mục đích của những người này và đám người Tiếu Ân là khác nhau. Bọn họ thực sự đi tìm nơi cất giấu mảnh vỡ thần cách, còn đám người Tiếu Ân chỉ là giả dạng. Có điều, tất cả mọi người đều biết sự quan trọng của việc này cho nên bộ dạng giả bộ luôn rất giống, ngay cả hai người cao ngạo kia cũng thế.

Tuy nhiên, thực lực của tổ bọn họ người ngoài nhìn vào, không khỏi thực sự là hơi lớn.

Tám vị nguỵ thần, chính là tám nguỵ thần đó. Khi bọn họ cũng đi với nhau, có thể đem đến một áp lực to lớn tuyệt đối khiến cho người ta run sợ.

Cho nên, khi thấy đội ngũ này, gần như ai cũng không nói một lời lập tức xoay người bước đi, ngay cả một cục đá cũng không dám nhìn tiếp.

Đấy là những người đó còn không biết ba người trong này là ba người có lĩnh vực mạnh nhất đấy, nếu không sẽ quá sợ hãi mất.

Theo như tính toán của bọn họ, chỉ cần tiêu dao ở đây khoảng mấy tháng, đợi cho luân hồi giới đóng cửa là có thể dễ dàng thoát thân mà ra.

Nhưng không biết vận mệnh không chiếu cố hay thần may mắn đã bỏ rơi bọn họ.

Sau hơn một tháng, khi Boha đang dẫn đường không ngờ lại phát hiện ra một nơi cất giấu mảnh vỡ thần cách, chẳng qua, cũng không phải chỉ có một mình hắn phát hiện ra mà trên vách núi đen gần nhất đột nhiên sụp đổ, lộ ra một hang động thật lớn, toả ra khí tức uy nghiêm.

Cái tin mảnh vỡ thần cách xuất hiện lập tức được truyền ra, chỉ một lát sau, ở đây cũng đã tập trung hơn trăm người, phỏng chừng đã triệu tập toàn bộ người ở gần đấy đến.

Đám người Tiếu Ân ngơ ngác nhìn nhau, có thể nào bọn họ cũng không thể tưởng được không ngờ sẽ vô duyên vô cớ bị quấn vào giữa vùng nước đục này.

Sắc mặt Boha trắng bệch, trong lòng nén giận đến suýt chết. Sao nhiều con đường thế mà lại không đi, đi phải con đường này. Và vì sao trên con đường này không ngờ lại xuất hiện mảnh vỡ thần cách…

Ánh mắt mọi người đều tập trung tới Boha, cho dù là Matt Lazo và Purcell đều thầm cảm thán. Người này đến tột cùng là có cái vận khí gì đây? Không ngờ lại phát hiện ra liền hai nơi cất giấu mảnh vỡ thần cách. Chẳng lẽ hắn là nữ thần may mắn chuyển thế đầu thai?

Tuy nhiên, trong lúc này, hai người bọn họ cũng hiều, hoá ra ở luân hồi giới cũng không phải chỉ có mười mảnh vỡ thần cách.

Chỉ có Tiếu Ân âm thầm lau mồ hôi lạnh nhìn hai người này. Chỉ có một cái vách núi đen cũng không ngờ lại có đến hai nơi có mảnh vỡ thần cách, không biết họ có sinh nghi không. Nếu thật sự tới lúc đó, chính mình khẳng định là cứ ra vẻ không biết không hay, đổ hết tất cả lên đầu luân hồi giới.

Lúc này, tất cả mọi người đều hội tụ trên vách núi đen đối diện đỉnh núi có mảnh vỡ thần cách xuất hiện kia.

Những người này phân thành rất nhiều thế lực, trong đó đáng chú ý nhất là ba thế lực.

Đám người Tiếu Ân cho dù là khiêm tốn, khiêm tốn, lại khiêm tốn nhưng tám nguỵ thần cùng đi với nhau, căn bản là cũng không thể khiêm tốn.

Cho nên, trên ngọn núi này, bọn họ rõ ràng đã là đội ngũ mạnh nhất.

Đội thứ hai là của bốn gã cao thủ nguỵ thần cấp. Bốn người này đều mặc hắc bào, ba người trong đó lại càng toát ra khí tức năng lượng tử vong nồng đậm.

Trong khoảng hơn trăm người, cơ bản đều đã biết lai lịch của những người này. Tất cả ánh mắt nhìn về phía bọn họ đều có một tia ác ý. Tuy nhiên, cũng e ngại thực lực của đối phương mạnh mẽ, sau lưng lại có đông cao thủ nguỵ thần, cho nên không ai dám xung phong làm chim đầu đàn lên đối phó với bọn họ.

Thế lực thứ ba khiến cho mọi người chú ý, cũng chỉ có một người. Trên mặt người này có màu vàng nhạt, lại có một tầng đen sẫm, hai mắc hắc ám vô thần, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã bệnh mà chết.

Nhưng căn bản là không ai dám dò xét hắn. Thậm chí có người còn nghĩ, thực lực của hắn thậm chí còn muốn vượt trên cả nhóm tám nguỵ thần Tiếu Ân. Còn về nguyên nhân, đương nhiên là vì một hàng mười hai con rối đi theo sau hắn. Từ trên mình những con rối này, có thể cảm nhận được một khí tức trầm ổn bình tĩnh, cảm giác này không ngờ lại có vài phần tương tự Nội Đức Lâm. Tiếu Ân lập tức hiểu, rất có khả năng hắn chính là chủ nhân của những con rối đó.

Ngoại trừ ba thế lực như hạc lạc giữa bầy gà này ra, những người còn lại cũng là năm ba người tụm lại thành một đội ngũ. Chỉ có điều các đội ngũ này cũng không liên thủ ra tay, nên cũng không có ảnh hưởng gì tới đám người Tiếu Ân.

Tất cả mọi người đều kiềm chế lẫn nhau. Ai cũng muốn có được mảnh vỡ thần cách, nhưng ai cũng biết, kẻ đầu tiên ra tay, lập tức sẽ thành cái đích cho mọi người nhắm vào. Cái gọi là đi đầu chóng chết chính là đạo lý này.

Đừng nói đám người Tiếu Ân cũng không dám chắc chắn, cho dù bọn họ ăn gan quyết tâm muốn lấy được mảnh vỡ thần cách ở đây cũng không có khả năng ngu ngốc thò đầu đi trước.

Ngay cả bọn họ cũng không dám tuỳ tiện ra tay, thì đám người còn lại sao còn dám hành động thiếu suy nghĩ.

Mọi người vừa thầm đánh giá lẫn nhau, vừa lặng lẽ chờ cơ hội. Có một thân ảnh từ phương xa bay tới. Đây là một pháp sư vong linh hệ mặc hắc bào, hắn đáp xuống gia nhập vào nhóm bốn nguỵ thần kia và trở thành ngóm năm cao thủ.

Không khí nơi này đột nhiên ngưng trọng lên, gần như tất cả mọi người đều biết rõ một việc, nếu cứ tiếp tục giằng co, đến cuối cùng lấy được mảnh vỡvthần cách khẳng định là pháp sư vong linh hệ đó.

Bởi vì số người trong luân hồi giới đã đạt tới ngàn người, tuy nhiên luân hồi giới rộng lớn vô biên, cho nên không thể tập trung một chỗ. Nhưng nếu cứ tiếp tục kéo dài thời gian, thì cuối cùng có thể trụ lại cũng chỉ có mấy người bọn họ.

Ở đây tất cả mọi người đều là tinh anh, nháy mắt cũng hiểu đạo lý này.

Mội người đều biết, trước hết bọn họ phải liên thủ giải quyết được nhóm nguỵ thần hệ vong linh này, nhưng bất kể là ai cũng không nguyện ý đứng ra làm thủ lĩnh.

Tiếu Ân và Day Ville liếc nhìn nhau. Thực lực của nhóm bọn họ rõ ràng là mạnh nhất ở đây, tuy vị pháp sư luyện kim thuật kia có mười hai con rối cấp nguỵ thần nhưng cao thủ là sinh vật có trí tuệ cùng cấp còn vững vàng hơn một bậc. Một khi đã như vậy, nếu vẫn cứ không hành động, chỉ sợ ngược lại còn khiến cho người khác sinh nghi.

Day Ville vừa mở miệng định nói, chợt vị pháp sư luyện kim thuật lên tiếng, giọng khàn khàn:

- Các vị, bất kể thế nào chúng ta cũng không thể để mảnh vỡ thần cách rơi vào tay vong linh đó. Nếu không chúng ta sẽ chẳng có cơ hội thu hoạch.

Hắn nói phi thường rõ ràng. Nếu mảnh vỡ thần cách rơi vào tay tập đoàn một ngàn nguỵ thần thì những người khác quả thật đừng mơ tưởng có thể chạm tay vào.

Mọi người bên dưới sau khi trầm mặc một chút thời gian ngắn ngủi, không ngờ không hẹn mà cùng hướng ánh mắt về phía nguỵ thần hệ vong linh kia. Sát khí mạnh mẽ của hơn trăm người trở thành một áp lực mênh mông, nháy mắt đã khống chế năm nguỵ thần vong linh kia không thể nhúc nhích.

Đám người Tiếu Ân kinh ngạc nhìn nhau. Ngay cả bọn họ cũng thật không ngờ chỉ cần một câu nói đã gợi nên một mối thù chung của mọi người. Xem ra chuyện nhóm nguỵ thần vong linh phái người đánh lén ở lối vào thực sự đã khiến cho người ta công phẫn.

Đương nhiên, điều này cũng có liên quan đến vị luyện kinh thật sư hùng mạnh kia. Nếu như người nói những lời này là một truyền kỳ, khẳng định không thể có được hiệu quả như lúc này.

Năm vong linh kia rối loạn một chút, lập tức đưa ra lựa chọn chính xác nhất. Bọn họ chậm rãi lui về phía sau, tỏ ra dáng vẻ muốn buông tha cho mảnh vỡ thần cách này.

Nhưng Day Ville cười nói:

- Các vị, bọn người kia muốn lui kìa. Bọn họ muốn đợi tiếp viện đến, một lưới bắt hết mọi người đó.

Ánh mắt mọi người đều trở nên sắc bén ác liệt, sát khí tràn ngập trong không khí đã tràn lên tới đỉnh.

Mặc dù đang ở giữa trăm người này, ngoài trừ đám người Tiếu Ân và vị luyện kim thuật sư kia, tám chín phần mười đều là truyền kỳ, là nguỵ thần thực sự thậm chí còn có tới gần mười vị, nhưng sát khí sắc bén ác liệt phát ra từ mười nguỵ thần kia mới là chủ lực mạnh mẽ.

- Sát!

Cũng không biết là vị nào hét lớn giữa không trung như vậy, gần như tất cả mọi người theo bản năng kích phát ra ma pháp trong tay.

Ngoại trừ nhóm vong linh này, không ai phóng thích ra lĩnh vực hoặc bán thần vực. Dưới tình huống như vậy, đã không còn là đơn đả độc đấu nữa mà là một đám người vây công vài người.

Trong tình huống đó, nếu phóng ra lĩnh vực và bán thần vực có tính công kích vạn phần mãnh liệt, thì tám chín phần mười sẽ dẫn tới một số hiểu lầm không cần thiết.

Người ở đây, cơ bản đều là lão ma thành tinh, chính là đại nhân vật, ngay cả truyền kỳ cũng có kinh nghiệm chiến đấu ít nhất ngàn năm trở lên, cho nên tuyệt đối sẽ không phạm phải một sai lầm đơn giản như vậy.

Hơn trăm truyền kỳ đồng thời cùng phóng thích ma pháp là cục diện gì?

Cho dù là không có ma pháp đặc biệt hay không có cấm chú siêu mạnh, nhưng các đòn ma pháp công kích chỉ trong nháy mắt đã hoàn toàn bao phủ lấy năm người kia.

Cảm nhận được năng lượng ma pháp pha tạp hỗn độn nhưng cũng quá sức mạnh mẽ trong không trung, đám người Tiếu Ân cũng hơi biến sắc. Bọn họ không hẹn mà cùng nhớ tới một vấn đề. Nếu các ma pháp này không nhằm vào các vong linh mà đánh tới bọn họ, thì ngoại trừu Tiếu Ân và Matt Lazo, những kẻ còn lại cũng chỉ có tan xác.

Cho dù là có tốc độ như Purcell cũng không dám chọn đánh bừa duới tình huống như vậy.

Một cái lồng lớn màu đen đột nhiên nổi lên trên năm nguỵ thần hệ vong linh, không ngờ đã chặn được công kích của mọi người.

Đây là bởi vì năm người bọn họ đồng tâm đồng trí ngưng tụ hết năng lượng hiện có thành một cái lồng ngăn lại, cũng bởi vì họ không hề kiêng kị phóng thích bán thần vực.

Một khi đã phóng ra bán thần vực, uy lực của các công kích ma pháp đó ít nhất phải suy yếu đi hơn nửa. Đó chính là nguyên nhân thực sự mà bọn họ có thể chống đỡ được giữa một tràng công kích bão táp của đám ma pháp sư.

Trước khi phá vỡ được bán thần vực của bọn họ, bất kể mọi người công kích thế nào, chỉ sợ cũng không thể phá vỡ được phòng ngự mà bọn họ đã tạo ra….

Tuy nhiên, số người nguyện ý xung phong liên thủ đả kích tiếp tục đánh bừa vào bán thần vực lại không có mấy. Ngay cả đám người Tiếu Ân dù có thể ở bên ngoài không ngừng phóng thích ma pháp bảo trì áp lực mạnh mẽ và tiêu hao năm lượng của bọn họm nhưng cũng không muốn mạo hiểm như thế.

Cho nên, khi cái lồng đen kia vừa xuất hiện một lúc, dưới sự điều khiển của vị luyện kim thuật sư kia, năm con rối cấp nguỵ thần cuối cùng cũng động tay chân. Cẩn cẩn thận thận cùng nhau chậm chậm tới gần cái lồng đen được bao phủ bởi hào quang ma pháp sặc sỡ kia. Chúng cẩn thận như vậy là do đồng thời còn phải phòng bị phía sau, e sợ khi đang xuất thủ thì bị đánh lén phía sau.

Năm con rối xuất hiện khiến cho khí thế của mọi người lại đại thịnh.

Nhưng ngay trong lúc này, năm cao thủ hệ vong linh kia đột nhiên tự phát bán thần vực ra, giống như sóng biển trào dâng, hơi thở tử vong lạnh lẽo lần đầu tiên tràn ngập khắp cả không gian.

Sau đó, giống như phản ứng dây chuyền, hơn trăm khí tức bất đồng đều dâng lên.

Bán thần vực của nguỵ thần, truyền kỳ, đều hỗn tạp lẫn vào nhau, trở nên một tình huống cực kỳ hỗn loạn.

Ngay khi cảm nhận được bán thần vực của đối phương xâm nhập, mỗi người đều theo bản năng phóng ra năng lượng của mình. Tuy mọi người đã phản ứng lại trong nháy mắt nhưng lúc này, muốn lùi bước cũng là một việc không có khả năng.

Bởi vì không ai mạo hiểm dưới áp lực không thể nhúc nhích, thậm chí còn là nguy hiểm đến tính mạng mà còn tự mình thu lại năng lượng.

Sau khi vô số các lĩnh vực và bán thần vực các loại thuộc tính trộn lẫn vào nhau, do không có sự tin tưởng nên tình huống lập tức trẻ nên hỗn loạn không thể khống chế.

Một nhóm truyền kỳ lớn đầu tiên đã chạy xa khỏi vùng chiến, phản ứng của những người này đều là nhanh hơn người một bậc, nhưng đồng thời cũng có một vài người chậm chân lập tức bị lâm vào cảnh tranh đoạt.

Sắc mặt kuyện kim thuật sư kia đại biến, lập tức sai khiến con rối nhanh lui ra đằng sau và rời xa.

Đám người Tiếu Ân cũng không ngoại lệ, từng người rời khỏi vùng chiến, bất luận cái gì cũng không có gan ở lại chen vào giữa ngăn cản cuộc tấn công của bọn họ.

Biến cố bất thình lình xảy ra như vậy, bất cứ kẻ nào cũng không dám đoán trước,

Năm pháp sư hệ vong linh chẳng qua chỉ là khuếch tán bán thần vực tới đám người này, lập tức dẫn nổi lên một trận rối loạn thật lớn như thế.

Xét đến cùng, đã là người thì đều mang dị tâm, âm thầm đề phòng người khác, không có một chút quan hệ bằng hữu nào với nhau. Nếu là người thường, hắn cũng không thể gây ra rối loạn quá lớn như thế, nhưng bọn họ đều là truyền kỳ, thậm trí còn có cả nguỵ thần.

Một khi rối loạn đã nổi lên, hậu quả lập tức trở nên cực kỳ nghiêm trọng.

Ngay sau đó, vòng bảo hộ ma pháp của năm nguỵ thần hệ vong linh đều đã biến mất, mà mọi người bên trong cũng không ngừng nhìn thấy một vài công kích ma pháp, tuy đã kiệt lực khắc chế nhưng lại dần dần khống chế được nguy hiểm.

Tiếu Ân thậm chí còn thấy có hai nguỵ thần đang nhân cơ hội này âm thầm đánh lên hai truyền kỳ. Xem ra bọn họ mới thực sự là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Năm nguỵ thần hệ vong linh ngừng phóng thích bán thần vực, trên mặt bọn họ cũng lộ ra vẻ kinh ngạc không thể hiểu. Rất hiển nhiên, hậu quả như vậy ngay cả bọn họ cũng không đoán trước được.

Theo như tình thế này mà phát triển, chỉ cần bọn họ không động thủ, những người này có thể tự giết nhau đến lưỡng bại câu thương.

Tiếu Ân thở dài thật dài một hơi, nhìn vị luyện kim thuật sĩ kia, chỉ thấy sắc mặt hắn tương đối phức tạp nhìn đám hỗn loạn này, nhưng cũng không có ý muốn giải quyết. Ngược lại, ánh mắt hắn còn liên tục nhìn về sơn động trên vách núi đen, rõ ràng đang chú ý tới mảnh vỡ thần cách trong đó.

- Hừ, một đám ô hợp!

Matt Lazo hung hăng nói

- Vậy thì chúng ta đoạt luôn bảo vật trong hang động đó đi. Sẽ không có nhiều người cản đâu.

Tròng mắt Tiếu Ân vừa chuyển, bấm tay một cái, bắn ra một viên đạn sáng bay tới trên vòng bảo hộ của năm nguỵ thần vong linh kia.

Mấy người họ đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lập tức thu vật đó vào trong vòng bảo hộ. Động tác này căn bản cũng là theo bản năng thôi.

Nhưng chính lúc này, Tiếu Ân lại cao giọng hỏi:

- Mảnh vỡ thần cách bị nhóm vong linh này đoạt đi rồi.

Đám người lập tức tạm dừng, gần như ý niệm của tất cả mọi người đều đổ về hướng phía năm nguỵ thần vong linh kia.

Cùng lúc đó, bọn họ cũng thấy một chút ánh sáng trong suốt chợt loé lên trên đầu người cầm đầu năm người đó.

Tuy trong lòng mỗi người đều có một tia nghi hoặc, mảnh vỡ thần cách không phải là ở trong sợn động sao? Làm sao có thể chạy tới chỗ bọn họ được? Nhưng ý nghĩ này cũng chỉ chợt loé ra trong đầu bọn họ mà thôi, vô số người rời khỏi chiến trường hỗn loạn kia phóng tới hướng năm nguỵ thần vong linh.

Hơn mười đạo năng lượng cường đại không chút tiếc của đánh lên vòng bảo hộ kia, các loại lĩnh vực và bán thần vực thuộc tính bất đồng phóng lên cao như núi, tuy rằng hỗn loạn nhưng đông không thể tưởng.

Ngay cả lưới phòng ngự do năm nguỵ thần vong linh kia tạo thành cũng phải liêu xiêu một trận, như không chịu nổi sắp sập tới nơi.

Vì mảnh vỡ thần cách, những người này ban đầu còn giấu diếm thực lực, nhưng lúc này thật sự đã phóng thích hết ra, hơn nữa còn là siêu cường phát huy, không để lại một tí gì.

Bởi vì mọi người đều biết, có thuận lợi cướp được mảnh vỡ thần cách hay không ngoại trừ cơ duyên, tốc độ cũng là vấn đề tối quan trọng.

Chỉ có nhanh chóng đánh chết năm ngụy thần này, và cướp thứ kia trong tay, mới có thể bằng vào tốc độc mà tìm cửa sống. Nếu ra tay chậm, thì cơ hội này sẽ biến mất, sẽ quay lại vẫy vẫy tay chào tạm biệt hẹn gặp lại với mình.

Cho nên, khi bọn họ ra tay, tuyệt đối là đem hết toàn lực, không giữ lại tí gì.

Tiếu Ân nhìn mọi người một cái, bọn họ cũng nhanh chóng tham gia vào đội ngũ công kích kia. Cách bọn họ xa xa là con rối. Con rối hình người này đột nhiên duỗi tay ra, mười đạo năng lượng sáng trắng chợt đánh vào giữa không trung, không ngờ lại trở thành mười cột sáng thật lớn.

Uy thế bực này đủ để khiến cho đám người vây công cùng trợn mắt cứng lưỡi. Tất cả đám nguỵ thần truyền kỳ kia đều theo bản năng mà tè ra quần chạy như chó nhà có tang.

Nói giỡn! Bọn họ tuy là muốn cướp mảnh vỡ thần cách thật đấy, nhưng đối mặt với sức công kích khổng lồ như thế, lựa chọn duy nhất là chạt trối chết. Nếu bị cột sáng năng lượng nghe thôi đã rợn cả người này va phải, khẳng định là không có chuyện tốt gì.

Các con rối làm việc phi thường nhanh, sau khi hình thành các cột sáng thật lớn, lập tức kích phát ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.