Như Ý Đản

Chương 31: Cái Kết cho Lũ Khờ




Sắc mặt của Purcell trở nên mờ ảo, hắn lạnh lùng hỏi:

- Các hạ là…..

- Day Ville, một vô danh tiểu tốt

Day Ville tươi cười nói:

- Kì thật chúng ta đều từ một thiên thể tới đây. Chỉ có điều không thể ngờ Purcell các hạ vẫn giống chúng ta. Thật khiến người khác kinh ngạc.

Sắc mặt của Purcell đỏ lên. Đám người Tiếu Ân hiếu kỳ trong lòng suy đoán, người này tu luyện được bao lâu?

Trong tình huống bình thường, bắt đầu tiếp xúc với ma pháp là ma pháp sư chính thức. Tiến vào ma pháp điện phủ là truyền kỳ. Cao hơn một bậc là ngụy thần.

Nhiều cấp bậc như vậy, ngoài Tiếu Ân ra thì dù người trẻ tuổi nhất trong hệ mới, ít nhất phải một ngàn tuổi

Người có độ tuổi này, có nhiều động tác giả bộ như không nhìn thấy. Tối thiểu, da mặt của bọn họ không mỏng như vậy. Xem biểu hiện của Purcell, nếu nói hắn một ngàn tuổi, chắc chắn Tiếu Ân là người đầu tiên không tin.

Mắt thấy người này sắp thẹn quá hoá giận, Tiếu Ân cũng không muốn phát sinh xung đột với cường giả có lĩnh vực tốc độ

Day Ville vội vàng nói:

- Purcell các hạ, vận khí của ngài không tốt. Nếu ngài không ngại, chúng ta sẽ trợ giúp ngài tìm điểm truyền tống thích hợp.

Purcell do dự một chút. Biểu tình vừa rồi của bọn họ khiến hắn muốn động thủ giáo huấn. Nhưng không biết vì sao, trong lòng hắn thuỷ chung có một tia hàn ý.

Có lẽ là do những người này đối mặt với uy áp của hắn vẫn biểu hiện sự bình tĩnh nên mới khiến hắn kiêng kỵ ba phần.

Nếu không có thực lực tương ứng, đối mặt với khe nứt không gian lưu động, dường như không thể có biểu hiện như bọn họ.

- Tốt

Purcell lên tiếng, khe nứt không gian vây khốn đám người Tiếu Ân đột nhiên biến mất.

Purcell bày ra sự hữu hảo của mình, tuy nhiên hắn vẫn tập trung giới bị. Một khi phát hiện có gì không đúng, hắn vẫn như trước có thể thoải mái thả khe nứt không gian ra.

Day Ville gật đầu với Tiếu Ân, ra lệnh:

- Tìm xem điểm truyền tống gần nhất ở nơi nào?

Tiếu Ân cung kính nhận lệnh, giống như nô bộc đối mặt với chủ nhân, dùng giọng nói khiêm tốn nói:

- Vâng, Day Ville các hạ.

Mặc dù bề ngoài bốn người Tower Belli không biểu hiện gì, nhưng trong lòng bọn họ âm thầm giật mình.

Quan hệ giữa Tiếu Ân và Day Ville vô cùng kỳ diệu. Không biết thân phận thực sự của hai người, ai cũng không nhận ra ảo diệu trong đó.

Ít nhất, nhìn biểu tình của Purcell, hắn đã nhận định Tiếu Ân và Day Ville có quan hệ chủ tớ. Về phần vì sao hai ngụy thần có quan hệ chủ tớ thì hắn không quan tâm.

Tiếu Ân nhắm hai mắt lại, dường như cảm ứng gì đó

Vẻ mặt của Purcell ngạc nhiên hỏi:

- Hắn đang làm gì vậy? Chẳng lẽ cảm ứng tình huống ở bên ngoài sao?

Day Ville cười ha ha nói:

- Purcell các hạ nói đùa. Ở trong này dù là thần linh cũng không cảm ứng được tình huống ở bên ngoài. Tuy nhiên bằng hữu của ta có năng lực đoán trước nên có thể phán đoán được phương hướng đại khái.

Purcell nhướng mày hỏi:

- Lĩnh vực cảm giác?

Day Ville cười nói:

- Lĩnh vực cảm giác là một trong bốn đại lĩnh vực. Ngài nói giỡn chứ. Ta lấy tình mạng để bảo đảm. Hắn tuyệt đối không có lĩnh vực cảm giác.

Trong lòng bốn người Tower Belli xuất hiện cảm giác quái dị.

Quả thực Tiếu Ân không có lĩnh vực cảm giác, nhưng hắn lại có lĩnh vực đứng đầu tứ đại lĩnh vực, lĩnh vực lực lượng.

Purcell khẽ lắc đầu, hiển nhiên hắn cũng vì ý nghĩ của mình mà xấu hổ.

Tứ đại lĩnh vực làm sao có thể gặp dễ dàng như vậy được. Mình có phải hồ đồ hay không. Không ngờ lại đoán về vấn đề này. Nhưng khi hắn nhìn đám người Tiếu Ân, trong lòng hắn có một loại cảm giác khó có thể dùng lời để hình dung.

Do có loại cảm giác này nên hắn mới cẩn thận. Theo bản năng, hắn coi những ngươi này có tư cách đánh một trận với hắn.

Nếu không, khi nghe Tiếu Ân có khả năng đoán trước, hắn đã không nhớ đến lĩnh vực cảm giác.

Tiếu Ân giả vờ nửa ngày, lấy tay chỉ về một hướng nói:

- Cảm giác của ta nói cho ta biết, đi về hướng đó có điểm truyền tống tồn tại. Nhưng đến tột cùng có truyền tống tới thông đạo luân hồi hay không thì ta cũng không biết.

Bốn người Tower Belli không hẹn cùng xem thường dự đoán vô cùng chính xác của Tiếu Ân.

Đó là phương hướng bọn họ phát hiện ra điểm truyền tống. Chẳng qua giờ phút này Tiếu Ân đã thu lại ánh hào quang của tị thuỷ châu trên biên độ lớn, cho nên mới bị ẩn nấp trong màn sương mù dày đặc.

Purcell do dự một chút nhìn thoáng qua bọn họ. Cuối cùng ánh mắt dừng lại trên hạt tị thủy châu xoay tròn trên tay Tiếu Ân.

Bốn người Tower Belli lập tức đề phòng. Nếu người này có chủ ý với bảo bối trên, nói không chừng phải liều mạng một lần.

Tuy nhiên bọn họ hơi đa tâm, Purcell thu hồi ánh mắt nói:

- Các vị không định đi cùng ta sao?

Day Ville ha ha cười nói:

- Chúng ta phải đi dạo bốn phía một vòng. Purcell các hạ đi thong thả

Nghe câu nói rõ ràng cự tuyệt của Day Ville, Purcell tức giận hừ một tiếng, không thèm để ý, hoá thành một đạo bạch quang biến mất.

Có lẽ trong lòng hắn cũng cảm thấy kỳ quái. Vì sao biểu hiện hôm nay của mình lại kỳ quái như thế. Tuy biết trên người đối phương có thứ tốt nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế dục vọng của bản thân.

Đây là một loại bản năng, bản năng sinh tồn cường đại. Có lẽ Purcell không phát hiện nhưng loại bản năng này có tác dụng vô cùng quan trọng trong thời điểm mấu chốt.

Tốc độ của hắn rất mau lẹ, trong nháy mắt đã đi tới điểm truyền tống.

Đi dạo trong này mấy ngày chưa tìm được gì, nay lại có kết quả khiến cho vị ngụy thần này vui mừng quá đỗi. Hắn không chút nghĩ ngợi liền đâm đầu vào. Giây phút này trong lòng hắn đột nhiên xuất hiện một bóng người.

Tên cầm hạt châu thần kỳ, có được năng lực dự cảm là nô bộc của Day Ville sao.

Không biết vì sao từ đầu tới cuối hắn chỉ có ấn tượng với một tên nô bộc. Còn không có ấn tượng khắc sâu về Day Ville.

Hào quang chợt loé, hắn tới một nơi tối đen không xác định được.

Nơi này mặc dù không có sương mù dày đặc nhưng tinh thần ý thức vẫn bị hạn chế.

Hắn đánh giá bốn phía một chút, rõ ràng đây là một hang động thiên nhiên. Sớm biết tối đen như thế này thì đã đoạt hạt châu kia rồi.

Tuy nhiên nếu đã bỏ lỡ cơ hội, hắn cũng chỉ đành nhẫn nại trong tĩnh mịch, yên lặng ở trong bóng đêm

……..

- Tiếu Ân các hạ, vì sao ngài phải chỉ vị trí điểm truyền tống cho hắn?

Tower Belli khó hiểu hỏi, xem vẻ mặt của hắn có chút tức giận nhưng không dám nói gì

Tiếu Ân mỉm cười hỏi:

- Vì sao lại không thể?

- Purcell là đệ nhất cao thủ của chi nhánh thứ mười hai, thực lực của hắn và ngài….Tuy không bằng ngài nhưng cũng không thể khinh thường. Để hắn tiến vào thông đạo luân hồi, chẳng phải chúng ta có thêm đối thủ tranh đoạt mảnh vỡ thần cách sao.

Tiếu Ân ung dung cười, ánh mắt lộ một tia khinhh thường nói:

- Tower Belli, đối với ta mà nói, bên trong càng có nhiều nhân vật lợi hại càng tốt.

Hắn nói những lời này là thật tâm. Bên trong càng nhiều cao thủ, tình thế càng loạn. Cái này gọi là đục nước béo cò, như vậy sự tình hắn lấy mảnh vỡ thần cách cũng không có nhiều người hoài nghi.

Tuy nhiên nụ cười này rơi vào trong mắt bốn người Tower Belli lại như có hàm ý khác.

Bọn họ cho rằng Tiếu Ân để cho Purcell tiến vào thông đạo luân hồi là do hắn không coi Purcell là đối thủ. Hắn muốn ở trong luân hồi giới trực diện khiêu chiến với tất cả ngụy thần trong vũ trụ, khiến thanh danh của mình vang vọng toàn vũ trụ.

Nếu Tiếu Ân biết bốn người Tower Belli đột nhiên có ý nghĩ kỳ dị này, nhất định hắn sẽ cảm thấy hối hận khi nhận linh hồn của bọn họ.

Đợi ở phụ cận điểm truyền tống một giờ, bọn họ mới thông qua điểm truyền tống tiến vào thông đạo luân hồi.

Tiếu Ân cũng không lãng phí nhiều thời gian ở bên ngoài. Hắn đã thử khống chế hào quang phía trên tị thuỷ châu. Trải qua nhiều lần thử, TIếu Ân dùng tới tổ hợp tị thuỷ châu và tấm thuẫn. Tấm thuẫn che khuất hào quang của tị thuỷ châu nhưng không khiến uy năng của tị thuỷ châu biến mất.

Dưới tác dụng của linh hồn khế ước. Vài người bọn họ đều có thể thông qua tác dụng thần kỳ của tị thuỷ châu, khuếch tán tinh thần ý thức trên một trăm thước.

So với ngụy thần và truyền kỳ bình thường ở trong này thì ưu thế này nếu để người khác biết chắc chắn sẽ đố kỵ tới phát cuồng.

Trong thông đạo là một mảnh tối đen. Đám người Tiếu Ân đi được một đoạn đường, không ngờ phát hiện có hai đoạn đường.

Đi tới đầu đoạn đường, mọi người mở to đôi mắt, không ai nói gì

- Tower Belli, ta nhớ ngươi nói thông đạo luân hồi là một con đường thẳng tắp mà?

Giọng nói của Tiếu Ân có một tia oán giận

- Đúng

Vẻ mặt Tower Belli đau khổ nói:

- Ta đã từng tới đây nhiều lần, mỗi lần đều chỉ có một thông đạo. Nhưng….

Đám người Tarnia cũng lần lượt gật đầu. Khẳng định nơi này chỉ có một thông đạo. Còn chuyện vì sao lại biến thành hai thông đạo thì không ai biết đươc.

Tiếu Ân nhẹ nhàng thở dài một hơi. Hắn mơ hồ đoán được, sở dĩ có biến hoá như thế là do lần này nhân số tới đây tăng vọt.

Không ai biết thông đạo này dài thế nào nhưng có thể khẳng định đó là nếu nó cứ mở rộng nhánh thì toàn bộ thông đạo sẽ biến thành một mạng nhện rậm rạp. Như vậy người tiến vào nơi này, tám chín phần không có khả năng ra ngoài.

Ánh mắt của đám người Tower Belli tập trung lên người Tiếu Ân. Tuy bọn họ đều là ngụy thần nhưng tới thời điểm quyết định, bọn họ không hẹn cùng tín nhiệm lựa chọn của Tiếu Ân. Có lẽ trong nội tâm của mỗi ngụy thần đều chỉ bội phục cường giả.

Tiếu Ân nhìn hai thông đạo, do dự một chút:

- Các ngươi ở chỗ này chờ ta. Ta đi trước quan sát đã.

Nói xong, thân hình của hắn khẽ động, tiến vào một thông đạo và biến mất khỏi phạm vi cảm ứng của bọn họ.

Bốn người Tower Belli nhìn nhau cười khổ. Không có cách nào khác thở phào một hơi. Đành phải yên lặng chờ đợi. Còn ánh mắt của Day Ville thì sáng ngời, nhìn bốn phía dường như không mất đi niềm tin.

Tiếu Ân xâm nhập vào thông đạo, lập tức nhắm hai mắt lại. Lúc này hắn chỉ có cách thỉnh giáo người nào đó…

Hắn không phát ra tiếng động nào cả…Không gian trước mắt dao động, bóng dáng quen thuộc của Vô Danh chợt xuất hiện.

Tiếu Ân khẽ mỉm cười nói:

- Vô Danh, ta biết nơi này không ngăn được ngươi.

Vô Danh chậm rãi nói:

- Gọi ta ra làm gì?

- Thông đạo luân hồi đã thay đổi

Tiếu Ân nói:

- Vốn chỉ có một thông đạo thì nay biến thành hai. Ngươi nói xem đây là chuyện gì?

Vô Danh nhìn thoáng qua bốn phía.Thông đạo đen nhánh dường như không hề ngăn cản tầm mắt của hắn. Đôi mắt dường như có thể nhìn thấu tất cả lực lượng.

Một lát sau, Vô Danh cúi đầu, bình tĩnh nói:

- Người nhiều nên nơi này cũng lớn lên

Tiếu Ân hung hăng vỗ tay. Trong lòng hắn thầm mắng, nhiều người liều lĩnh tới nơi này, quả nhiên đã vượt qua khả năng chịu đựng của luân hồi giới, cho nên mới sử dụng phương pháp này để đào thải một số người.

- Có biện pháp nào để đi ra ngoài không?

- Có

Vô Danh bình tĩnh nói:

- Nơi này chỉ có một con đường chính xác. Còn các con đường mở rộng đều là đường chết. Cho dù các ngươi có đủ thời gian cũng khó tìm được con đường thuận lợi để ra ngoài.

Hai mắt của Tiếu Ân biến đổi, hỏi:

- Con đường mở rộng chỉ có hai?

- Không, hai con đường này còn mở rộng nữa, nhiều nhất mở rộng thành tám mươi mốt con đường.

Tiếu Ân giật mình, tám mươi mốt con đường mở rộng. Cho dù biết rõ tám mươi con đường là đường chết nhưng muốn tìm ra con đường sống duy nhất cũng không phải chuyện đơn giản.

Giây phút này, Tiếu Ân lập tức đoán được số phận thống khổ của phần lớn mọi người.

Luân hồi giới phân thành con đường mở rộng, phỏng chừng chỉ có một ý đồ, đó là giảm số người tiến vào đại điện chân chính.

Nhất thời, Tiếu Ân thậm chí có chút hoài nghi, luân hồi giới có phải giống Vô Danh đều là một hệ tư tưởng sinh mạng độc đáo hay không.

- Vô Danh, ngươi có thể chỉ dẫn phương hướng chứ?

- Có thể.

Vô Danh đột nhiên nói một câu:

- Tuy nhiên ta có một yêu cầu.

- Cái gì?

- Ta hy vọng ngươi có thể dẫn một người tới

- Dẫn người?

Tiếu Ân nghi hoặc nhìn Vô Danh. Trong trí nhớ của hắn, Vô Danh ngoài bản thân mình ra, dường như không quan tâm tới kẻ nào khác.

- Đúng vậy, ta hy vọng một lát nữa ngươi để một người gia nhập vào đội ngũ dẫn hắn tiến vào luân hồi giới.

- Vì sao?

- Vì đây là người kế thừa huyết mạch của thượng cổ thần linh. Ta hy vọng ngươi có thể giúp hắn. Nếu ngươi không ngại thì cho hắn vài mảnh vỡ thần cách.

Vô Danh bình thản nói.

Tiếu Ân hung hăng trừng mắt nhìn Vô Danh. Mảnh vỡ thần cách đối với Tiếu Ân mà nói kỳ thật không tính là gì. Nhưng vấn đề là, hắn không có khả năng thân thiết, lôi kéo đối phương tới. Nếu hắn làm như vậy, cam đoan sẽ để lại hậu quả cho ngày sau.

Tuy nhiên nhìn Vô Danh, Tiếu Ân thở dài:

- Được rồi, ta sẽ làm hết sức, nếu thời cơ thích hợp sẽ cho hắn một….cho hắn ba mảnh vỡ thần cách.

Vô Danh gật đầu một cái nói:

- Tốt, ta đem người tới

- À, người kia là lão bằng hữu của ngươi

Nói xong, thân hình của Vô Danh chợt loé lên, đã biến mất không thấy.

Trong lòng Tiếu Ân nghi hoặc và có dự cảm không tốt. Là lão bằng hữu của mình, không biết là ai?

Hắn xoay người, quay về hội tụ với đám người Tower Belli. Thấy Tiếu Ân quay trở về, ánh mắt mong chờ của bọn họ nhìn về phía Tiếu Ân.

Tiếu Ân ho nhẹ một tiếng nói:

- Ta đã tra xét qua, kỳ thật đường đi rất đơn giản. Trong đó có một ngõ cụt, đường còn lại là đường sống. Chỉ cần chúng ta đi theo đường sống, chắc chắn có thể đạt được mục đích.

Lúc này mấy người Tower Belli mới thở phào một hơi. May mắn là như thế, nếu không chỉ sợ không có nhiều người có thể thoát khỏi thông đạo mê cung này.

- Tiếu Ân các hạ vừa rồi ngài chỉ đi vào trong một thông đạo, sao lại biết điều này?

Tania nghi hoặc hỏi

Trong lòng Tiếu Ân sửng sốt, nhưng mặt ngoài thì bất động thanh sắc, chỉ hừ nhẹ một tiếng. Trong đầu nhanh chóng vận chuyển, tiêu tốn vô số tế bào não, hắn mới tìm được lý do:

- Ai nói ta chỉ đi qua một thông đao? Đừng quên ta có trong nháy mắt truyền tống.

Mọi người lập tức bừng tỉnh, lập tức xuất hiện tình cảm khâm phục. Có thể trong tình huống này mà sử dụng trong nháy mắt truyền tống, không hổ danh là đệ nhất cao thủ tài cao lớn mật của chi nhánh thứ mười ba, Tiếu Ân các hạ.

Tower Belli tiếng lên trước một bước, cung kính nói:

- Các hạ, hiện tại chúng ta tiến vào thông đạo được chưa?

- Đương nhiên là….

Tiếu Ân đứng lại. Trong lòng thầm mắng: Lão già Vô Danh này có phải cố ý không nói cho hắn biết con đường cần phải đi hay không đây.

Hiện tại phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ lại tuỳ ý đi. Nếu đi sai thì hắn sẽ rất mất mặt.

Đúng lúc này, thân thể hắn khẽ run lên. Cảm ứng được bên trong thần vực của mình dường như có thêm thứ gì đó. Hắn lập tức chấn động nói:

- Không tốt, phía sau có người tới.

Đám người Tower Belli đồng thời kinh hãi. Tuy giờ phút này bọn họ có tị thuỷ châu dẫn đường. Nhưng tinh thần ý thức chỉ có phạm vi một trăm mét. Nhưng trong cảm ứng của bọn họ, căn bản không phát hiện ra gì cả. Thật không biết Tiếu Ân làm thế nào mà có thể cảm ứng được.

Nếu không phải trên người Tiếu Ân có nhiều thứ khác người khác bất ngờ thì chỉ sợ bọn họ đã không tin.

Một lát sau, quả nhiên có một người chậm rãi từ phía sau đi tới

Nhìn thân thể kẻ đó tràn ngập hào quang màu lam, sắc mặt Tiếu Ân lập tức biến thành quái dị.

Hắn rốt cuộc hiểu được tại sao biểu tình của Vô Danh lại cổ quái như vậy. Hoá ra người mà Vô Danh nói lại là kẻ này.

Khi người này tiến vào phạm vi một trăm mét. Ánh mắt của đám người Tower Belli nhìn Tiếu Ân tràn ngập khâm phục và khó tin. Ánh mắt mang theo sự kinh hãi và sùng bái.

Trải qua một khoảng thời gian ở chung cùng nhau, vị trí của Tiếu Ân trong lòng bọn họ tăng thêm một bậc, thiếu chút nữa có thể sánh cùng thần linh.

Nếu nói lúc đầu bọn họ ký linh hồn khế ước là do bị bắt buộc, nhưng ở lâu cùng Tiếu Ân, đặc biệt thấy những năng lực khó tin của Tiếu Ân, trong lòng bọn họ xuất hiện biến hoá tinh tế.

- Matt Lazo, đã lâu không gặp.

Tiếu Ân cao giọng nói

Quái nhân có làn da màu lam đang chậm rãi đi tới, mạnh mẽ ngẩng đầu lên. Biểu tình trên khuôn mặt của hắn trong nháy mắt trở nên phức tạp, không hề kém Tiếu Ân

- Tiếu Ân, không ngờ là ngươi?

Giọng nói của Matt Lazo phấn khởi. Trong đó không có mối thù bất động cái thiên gì mà chỉ hơi chua xót mà thôi.

Matt Lazo bước nhanh tới. Một lát sau đã tới trước người Tiếu Ân. Nhìn đám người Tiếu Ân có tổng cộng sáu vị ngụy thần, hắn cũng nao nao.

Tuy nhiên Matt Lazo vẫn là Matt Lazo. Hắn cười ngạo nghễ, trong mắt chỉ có một mình Tiếu Ân. Đối với những người còn lại chỉ hơi liếc mắt một chút, sau đó không thèm bắt chuyện với bọn họ.

Tuy trong lòng bốn người Tower Belli oán hận, nhưng biết thực lực kém xa hắn nên cùng chủ động rút sang một bên, không đối chọi với hắn.

Trải qua lần đầu gặp mặt, thì đây là lần thứ hai bọn họ gặp nhau.

Lần này gặp lại, đôi bên có biến hoá cực lớn. Sau khi nhìn nhau, trong lòng mọi người đều tràn ngập cảm giác khác thường.

- Matt Lazo, nếu đã gặp nhau, chúng ta cùng nhau đi, thế nào?

Tiếu Ân nhớ yêu cầu của Vô Danh, chủ động mời.

Ánh mắt của Matt Lazo thoáng nhìn qua những người còn lại, hắn nhếch miệng lộ một tia khinh thường nói:

- Không được, ta không có thói quen ở cùng một chỗ với nhiều người.

Tiếu Ân cười ha ha, chỉ về phía trước nói:

- Matt Lazo, nhìn về phía trước đi

Matt Lazo nhìn về phía trước, không khỏi nhíu mày.

Trước mắt không ngờ có thêm một thông đạo. Với trí tuệ của hắn, tất nhiên phán đoán được ảo diệu trong đó. Nếu chỉ dựa vào một mình hắn thì chỉ sợ luân hồi giới đóng cửa, hắn cũng chưa chắc đi ra ngoài.

Tiếu Ân vỗ Day Ville nói:

- Matt Lazo, vị này là bạn tốt của ta. Day Ville, hắn có năng lực đoán trước. Có hắn dẫn đường, chúng ta có thể rời khỏi nơi này rất nhanh.

Lúc này Matt Lazo mới động dung, ánh mắt nhìn về phía Day Ville có thêm vài phần ấm áp.

Bốn người Tower Belli trao đổi ánh mắt với nhau. Chuyện ngày hôm nay quá mức cổ quái. Chẳng lẽ Day Ville thực sự có năng lực đoán trước. Ở bên ngoài lừa gạt Day Ville chỉ là một mánh lới thôi sao?

Nhìn Matt Lazo có chút chần chừ, Tiếu Ân lập tức nói:

- Matt Lazo, cho dù chúng ta tiến vào bên trong luân hồi giới, nhưng ngươi có biết mảnh vỡ thần cách ở đâu không? Có Day Ville trợ giúp, chúng ta mới có khả năng lớn tìm được mảnh vỡ thần cách.

Lúc này Matt Lazo chân chính động tâm.

Hắn gật đầu mạnh với Day Ville, chính thức thừa nhận đồng bạn này.

Coi như Tiếu Ân đã hoàn thành nhiệm vụ do Vô Danh giao phó. Nhìn thì khó khăn nhưng bất kể thế nào cũng phải hoàn thành. Nếu không không xứng với sự yêu mến của Vô Danh

Sau đó, đội ngũ có thêm một người. Day Ville có năng lực đoán trước đi dẫn đường. Thuận lợi thông qua từng thông đạo, tiến về phía trung tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.