Như Ý Đản

Chương 24: Ta là.....




Sau khi nghỉ ngơi nửa ngày, Vô Danh lại đứng dậy một lần nữa.

Day Ville lập tức thu tay lại, thu lại cái lồng băng tuyết đang che chắn mọi người.

Cảnh tượng lúc nãy lại một lần nữa lặp lại, giữa không trung Vô Danh giang rộng hai tay, năng lượng hội tụ và bùng nổ, cuối cùng quanh thân hắn có một đám khí, sau đó hai khối khí hợp làm một, mở ra một thông đạo thật lớn trước mắt họ.

Kể từ tinh cầu quê hương, tổng cộng đã trải qua mười lần truyền tống.

Mỗi lần truyền tống đều tiến hành trên tinh cầu không người, sau mỗi lần đó. Vô Danh lại nghỉ ngơi một ngày. Nói cách khác, nhờ có thiên tài truyền tống này, tốc độ của bọn họ nhanh siêu cấp.

Mười ngày sau, bọn họ cũng đã tới Ngân Tâm.

Lúc này, họ dừng lại không phải ở trên một tinh cầu, mà là một truyền tống trận bên cạnh một thành thị phồn hoa dị thường.

Tiếu Ân và Day Ville đứng trong đó nhìn nửa ngày, cuối cùng cũng xác định, Ngân Tâm và tinh cầu quê hương của mình dường như cũng không khác nhau nhiều lắm.

Có điều ở thành thị này kiến trúc cao hơn một chút, náo nhiệt hơn một chút, phồn hoa hơn một chút, dường như cái gì cũng nhiều hơn một chút.

Hơn nữa, các chủng loại người đi lại ở nơi này cũng thật sự là nhiều lắm, trong đó có rất nhiều nhân vật cổ quái ngạc nhiên. Đi dạo một vòng, quả thực đúng là lạc vào vườn bách thú khu bảo tồn hoang dã, tầm mắt hai người bọn họ đã được mở rộng không ít rồi.

Tới tận đây Tiếu Ân mới hiểu được, các chủng tộc ở chi nhánh thứ mười ba tuy không ít,nhưng so với số lượng chủng tộc khổng lồ ở đây cũng chỉ là kiến gặp voi.

Trong thành phố có một nhà trọ.

May mắn Tiếu Ân cùng có học qua ngôn ngữ thông dụng ở vũ trụ, Day Ville cũng vậy, nên những lời bọn họ nói ra cũng khá dễ nghe.

Cuối cùng bọn họ cũng đã tới Ngân Tâm. Mà đối với Vô Danh - người có thể chỉ trong mười ngày đưa hai người bọn họ đến tận đây - trong lòng họ lại càng thêm kính sợ.

Có người này bên cạnh, tuyệt đối không kém hơn có một bảo tiêu Chân thần, điểm khác nhau duy nhất là bảo tiêu này nhìn được nhưng không dùng được, chỉ có một cơ hội ra tay duy nhất...

Mỗi nơi đều có đặc điểm riêng của nó, lấy Ngân Tâm làm ví dụ, phần đông trong số đó cũng có một liên minh, gọi chung là liên minh ma pháp sư.

Tuy nhiên, trong liên minh này cũng không có một hội trưởng Beica nói một không hai giống như ở tinh cầu quê hương của Tiếu Ân

Trong liên minh này, có thể nói là đỉnh núi san sát, ít nhất có hơn một ngàn kẻ mạnh. Một phần công khai danh tính, khống chế được ít thì mười, nhiều thì trăm ngàn tinh cầu. Trong đó có một tập đoàn cường đại có cao thủ vượt qua Ngụy Thần trấn thủ.

Còn phần còn lại không công khai danh tính, hoặc chỉ là một đoàn pháp sư chỉ muốn tìm hiểu tinh cầu thì quá nhiều, nhiều đếm không xuể.

Đó là vì Ngân Tâm thật sự quá lớn, hơn nữa các thế lực đều tập trung ở đây, nên mới tạo thành một cục diện rối như loạn thế chiến quốc thế này.

Trong tình huống như vậy, ngoài cách có Thần linh liên hợp lại, nếu không tuyệt đối không có khả năng thống nhất được ý kiến trong khu vực khổng lồ này.

Mấy tin tức này cũng không phải do Vô Danh cung cấp, mà là Day Ville hỏi từ chỗ ma pháp công hội.

Cục diện kiểu này cũng không phải thứ gì bí mật, mà đã duy trì không biết bao nhiêu vạn năm, gần như ai cũng biết.

Cho nên, khi Day Ville đi hỏi thăm, đương nhiên có thể dễ dàng có được tin tức. Căn bản là không ai có ý vì một chuyện nhỏ này mà đi lừa dối một ngụy thần hùng mạnh.

Ngoài ra, Day Ville còn mang tới tin tức liên quan tới luân hồi giới.

Mỗi lần luân hồi giới mở ra, khẳng định là đều ở trong Ngân Tâm, nhưng không có một vị trí xác định, dường như đều là tùy hứng xuất hiện trên một số tinh cầu không người ở.

Không ai hiểu vì sao luân hồi giới đều xuất hiện ở các tinh cầu không người, nhưng ngay cả như thế cũng không thể ngăn cản được trái tim nóng bỏng của phần đông ngụy thần và các truyền kỳ.

Ngân tâm thực sự là quá lớn, lớn tới mức căn bản là người ta không thể tưởng tượng nổi, ở trong này, muốn dựa vào sức người mà tìm được luân hồi giới, không thể nghi ngờ rằng đây chỉ là nói si nói mộng.

Nhưng đây là một thế giới ma pháp, ở đây có một ma pháp có tên là ma pháp tiên tri. Thông qua ma pháp này, có thể cảm ứng trước được một số chuyện.

Khi luân hồi giới sắp xuất hiện, tất cả đều chú tâm. Chủ thần vĩ đại chưởng quản vận mệnh thường sẽ từ phía sau ban xuống thần dụ, nói ra thời gian và địa điểm luân hồi giới sẽ xuất hiện, để các cao thủ kịp chạy tới đó.

Đồng thời trước đó, hắn cũng sẽ thông qua các tín đồ để lộ ra đại khái số lượng mảnh vỡ thần cách.

Sỡ dĩ Nữ thần Ánh Trăng có thể tỏ vẻ khẳng định khi luân hồi giới mở ra sẽ có mười mảnh vỡ thần cách thực ra cũng là từ lời tiên đoán của thần vận mệnh.

Hiện giờ, cho tới khi mà thần vận mệnh tiên tri còn hơn một tháng.

Hết thảy công lao này đều là của Vô Danh. Đúng là vì hắn truyền tống tốc độ siêu nhanh nên mới có thể cho Tiếu Ân và Day Ville thời gian ứng biến.

Sau khi hỏi thăm thật kỹ, ba người Tiếu Ân đổi trang phục, ở lại trong một nhà trọ bình dân. Bọn họ đương nhiên khinh thường ở cùng người thường. Sau khi xìa tử kim tệ cực nhanh, thì từ chủ tiệm cho đến tiểu nhị của nhà trọ kia, kể cả hầu bếp, tạp dịch vân vân, lập tức đều biết đám người Tiếu Ân là người giàu có hào phóng, đối với hắn cũng thật tỉ mỉ cẩn thận, thậm chí hai hoa viên hậu viện cũng cho Tiếu Ân bao trọn.

Tuy nhiên, mới chỉ ở đây một ngày, chủ tiệm đã mang bộ mặt đau khổ chạy tới, cầu khẩn:

- Ba vị đại nhân tôn kính, lại có một đám khách nhân tôn quý nữa tới, nhà trọ của chúng tôi, bọn họ hy vọng có thể ở trong hậu viện.

Vô Danh tự nhiên không để ý tới việc này. Đối với hắn, có ở đây hay không căn bản không thành vấn đề.

Tiếu Ân bất mãn hỏi:

- Ngươi muốn chúng ta đi?

Chủ tiệm vội vàng lắc đầu:

- Hiểu lầm rồi, ở đây có hai khu, bọn họ cũng không đông người, chỉ cần có một khu là có thể an trí thỏa đáng rồi.

Quả thật, hậu viện quả thật lớn, mà kiến trúc hai khu này phối hợp cũng cực kỳ hợp lý, có thể nói là một loạt như nhau, vô cùng chặt chẽ, để lại ấn tượng rất sâu sắc cho người khác.

Tiếu Ân vốn dĩ muốn từ chối, nhưng đột nhiên liếc ra ngoài một cái:

- Nếu vậy thì chúng ta ở một bên cũng được.

Tên chủ tiệm kia thật không tưởng được Tiếu Ân lại dễ nói chuyện như thế, vội vàng ngàn ân vạn tạ chạy ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau, bên ngoài có tiếng ồn ào huyên náo. Tuy nhiên những tiếng nói đó cũng hết sức kiềm chế, cũng không có cố ý tranh cãi ầm ỹ.

Một đạo tinh thần dao động nhàn nhạt từ bên ngoài truyền vào, dạo quanh một lượt quanh thân ba người Tiếu Ân, lát sau đã quay về.

Trong nhóm người này không ngờ còn có ma pháp sư đi theo, hơn nữa tu vi của vị pháp sư này cũng không tệ, không ngờ có thực lực Cửu tinh. Hơn nữa trên người pháp sư này hắn còn cảm ứng được một thứ gì đó phi thường thú vị.

Cho nên mới khiến Tiếu Ân động lòng hiếu kỳ, muốn nhìn một cái xem người này là ai.

Còn về việc sẽ che giấu ma đạo sĩ Cửu tinh kia, Tiếu Ân cũng chẳng nghĩ tới. Với thực lực ba nguời bọn họ, nếu ngay cả một pháp sư Cửu tinh cũng không thể giấu, chẳng phải sẽ trở thành đại chê cười cho thiên hạ sao.

Ba người bọn họ yên lặng ở trong phòng cùng đợi. Dù sao, mười ngày sau, lời tiên đoán của thần vận mệnh sẽ truyền khắp trung tâm, khi đó chạy tới mục tiêu cũng không muộn.

Với tu vi này của bọn họ, ăn hay không ăn cũng không phải là vấn đề lớn. Nếu thật sự đói quá, xa xỉ một tí, nuốt một giọt thần lực kết tinh, cũng đủ để không có bất cứ vấn đề gì.

Tuy nhiên, đám người Tiếu Ân cũng không muốn để nhân loại nghi ngờ, cuối cùng thực hiện như người bình thường gọi thức ăn mang vào. Tuy nhiên thứ đó bị Tiếu Ân nhét luôn vào trong không gian thần tạo. Dù sao nơi đó cũng rất lớn, có cấp thêm cho một chút đồ ăn cùng coi như là chuyện tốt.

Từ trong phòng đối diện, Tiếu Ân cũng bập bõm nghe được mấy câu bàn luận, cũng hiểu được nội tình.

Đây là một thương hội khổng lồ, dường như có mang theo một ít vật phẩm trân quý. Những thứ đó có giá trị cực kỳ to lớn, tuyệt đối có thể vượt qua cực hạn người bình thường có thể tưởng tượng được.

Cho nên hắn mới có thể thông tri trước với thành thị giao dịch trên tinh cầu này, sau cùng người phụ trách ở đây giao cho một ma đạo sĩ Cửu tinh tới hộ tống.

Đem một ma đạo sĩ Cửu tinh đi làm bảo tiêu cho một đám hàng hóa.

Có thể hiểu được, giá trị mấy thứ này tuyệt đối không phải nhỏ.

Nếu là cái gì đó khác, Tiếu Ân cũng sẽ không để ý, nhưng vấn đề là, ngay từ đầu hắn đã mơ hồ cảm ứng được trong đoàn xe này có một loại năng lượng dao động rất mỏng.

Dao động này tuy mỏng và nhỏ, nhưng quả thật tinh túy vô cùng.

Cảm giác tinh thuần này, giống như khi Cự Ma Thần chế tác thần lực kết tinh vậy, gần như có thể đối đãi như với một tác phẩm nghệ thuật.

Trong thế giới ma pháp, thứ đó tuy nhiều, nhưng có thể có vật phẩm ma pháp tràn trề thần lực tinh thuần như thế tuyệt đối không nhiều lắm.

Thương đội của những người thường đó tuy lớn, nhưng không có khả năng có thần lực kết tinh tinh thuần như thế, cho nên chỉ một câu hỏi đây là cái gì cũng rất hấp dẫn.

Một viên năng lượng tinh thạch tinh tuần? Cũng chỉ có ở mỏ khoáng siêu lớn mới có thể xuất hiện tinh thạch ma pháp cao nhất.

Số lượng tinh thạch hàng đầu đó có thể nói là cực kỳ thưa thớt, nhưng ứng dụng thì rất rộng khó có thể tưởng tượng. Cho nên lúc trước Tiếu Ân mới động tâm, mới có thể đồng ý cho bọn họ ở lại.

Day Ville nhìn hắn, giữa cả hai tất nhiên không còn một bí mật nào tồn tại, khẽ trao đổi một chút, lập tức suy tính.

Nhưng còn chưa chờ đám người Tiếu Ân ra tay, trước mặt hai người bọn họ lập tức xẹt qua một tia quái dị.

Từ rất xạ một khí tức mạnh mẽ xông tới, tốc độ cực nhanh, như thể điện xẹt từ nơi khác xé hư không mà đến.

Chỉ cần một chiêu ấy Tiếu Ân cũng có thể xác định kẻ mới đến tuy không phải một truyền kỳ, nhưng là một cao thủ có được tốc độ kết giới Cửu tinh. Đương nhiên, từ khí tức, nếu dùng ma thú cửu cấp để hình dung thì lại càng hợp lý.

- Người nào?

- Ngươi là ai?

- Có địch đột kích...

Có mấy tiếng hô quát vang lên từ trong viện, có thể thấy người ở đây tuy trọ nhưng phi thường cảnh giác, một khi có chuyện khác thường sẽ lập tức phản ứng.

Nhưng tốc độ phản ứng của bọn họ tuy không chậm, nhưng so với kết giới ma thú hiển nhiên chẳng khác gì ốc sên.

ở bên ngoài viện đã là một mảnh bừa bãi, ma thú cửu cấp kia hiển nhiên đã sớm có dự mưu, động tác nhanh như chớp, đấu đá tùm lum, nháy mắt đã xông vào một gian phòng khách.

Gần như chỉ trong chốc lát, bên trong vang lên những tiếng sấm sét, vô số tiếng năng lượng va chạm vang lên như pháo trúc. Tất cả phòng ốc chịu không nổi hai vị cao thủ Cửu tinh không ngừng oanh kích, cuối cùng ầm ầm một tiếng đổ sập xuống.

Hai kẻ này, một là cao thủ Cửu tinh, một là ma thú cửu cấp. Một khi đã đối đầu, sức phá hoại thế nào cũng có thể hình dung. Bất quá, chỉ một lát sau, cả sân cũng bị lan đến, ngay cả phòng ba người Tiếu Ân ở cũng bị sập.

Ba người Tiếu Ân trước khi căn phòng bị sập cũng kịp chạy ra, cả người đầy bụi đất, quần áo cũng xộc xệch, cùng giống như các khách nhân ở đây co cẳng chạy.

Đi cùng với vị ma pháp sư Cửu tinh kia còn có bảy người bạn, nhưng trong đó cũng không có cao thủ cấp bậc ma đạo sĩ, cho nên căn bản là trong trận chiến này là phòng thủ không hơn. Chỉ có điều sử dụng một mật thuật nào đó, truyền thông tin bọn họ bị tập kích về tổng bộ.

Đột nhiên, từ giữa sân vang lên một tiếng kêu sắc nhọn, thân thể ma thú kia loáng một cái, lập tức bayvề phía xa, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.

Các ma pháp sư và phần đông hộ vệ đều hoan hô như sấm, có thể khiến cho ma thú cửu cấp chạy trối chết, không hổ là tinh anh của nhân loại.

Nhưng, còn không chờ tiếng hoan hô của bọn họ dứt, đã thấy vị ma pháp sư nhân loại Cửu tinh kia sắc mặt tái nhợt, run rẩy ngồi xuống.

Tiếng kêu la của mọi người ngưng bặt như bị dao cắt.

- Thứ đồ đó... Bị hắn... cướp đi rồi...

Vị ma đạo sĩ Cửu tinh kia lắp bắp nói khó hiểu

- Thông tri cho tổng bộ cho người tới. Hắn bị thương, Mau!

Các ma pháp sư đều hoảng sợ, đều luống cuống chân tay khống chế mấy thứ đạo cụ ma pháp, rất hiển nhiên là đang liên hệ với ai đó.

Ba người Tiếu Ân nhìn nhau, vẻ mặt của Vô Danh đương nhiên vẫn là không sao cả, còn trong mắt Tiếu Ân và Day Ville lại có một tia cười khinh thường.

Trong cảm ứng của bọn họ, tên ma pháp sư cửu tinh và ma thú cửu cấp kia căn bản là người cùng một nhà. Đánh nhau nửa ngày, hầu như phá tan tành toàn bộ đồ vật nhà cửa, nhưng thực ra hai tên này chỉ là diễn trò. Tuy nhiên, khổ nhục kế cũng là thật, ít nhất thương thế của gã ma pháp sư cửu cấp nhân loại kia là hàng thật giá thật, không chút giả dối.

Cho dù là người khác đến xem xét hẳn cùng có thể đúng lý hợp tình mà nói đây là bị đánh lén mà bị thương.

Nếu không có ba người Tiếu Ân ở đây, thì đây quá là một thiết kế gần như hoàn mỹ. Nhưng đáng tiếng, vận khí của bọn họ thật sự không tốt.

Day Ville khẽ gật đầu với hai người Tiếu Ân, ngay sau đó đã biến mất dạng.

Bán thần vực hắn cầm giữ cũng có một loại thuộc hệ tia chớp, phàm là ngụy thần có đặc tính này, tốc độ khẳng định sẽ hơn người thường một bậc. Để cho hắn đi truy tung ma thú cửu cấp kia đương nhiên là rất thích hợp.

Còn Tiếu Ân và Vô Danh nghênh ngang rời khỏi đây, bọn họ chẳng có tâm tư để ý tới nhóm thương nhân đã đánh mất bảo vật kia làm gì.

Nhóm người đó không có nhãn lực, nhìn như tìm một thủ hộ thần, nhưng thật không ngờ lại tìm ra một nội tặc.

Cái gọi là cướp nhà khó phòng đúng là đạo lý này.

Có lẽ ban đầu bọn họ cũng đừng gióng trống khua chiêng, mà lén lút đưa tinh thạch này đến đây, như vậy có lẽ lại có thể bình an.

Một lần nữa tìm lại, lúc này tất nhiên cũng không có ai chú ý tới bọn họ, mặc kệ bọn họ bỏ đi.

Không quá lâu sau, Day Ville xuất hiện, ném một vật phẩm trang sức không gian cho Tiếu Ân.

Tiếu Ân khẽ đảo qua tinh thần ý thức, trong mắt sáng lên thần sắc cực kỳ vừa lòng, khẽ thở dài:

- Thật sự là đi mòn gót sắt tìm không thấy, chẳng chút công phu lại hiện ra.

Sở dĩ hắn chú ý tới từ kim thạch loại một đó là vì trang bị cho các võ sĩ ma pháp.

Nhưng tử kim thạch cao loại một không phải dễ dàng tìm như thế, cho nên mới có thể để tâm đến chuyện này như thế.

Vô Danh hơi nghiêng đầu, dường như đang suy xét hàm ý của những lời này.

Bỗng nhiên Tiếu Ân làm ra một động tác quái dị, đầu tiên là quấy phá một trận, nhanh chóng đổ đống này ra, sau đó nói:

- Vô Danh, tinh thạch này không ngờ là tử kim thạch cao cấp, dùng để làm chất môi giới dự trữ năng lượng cho ma pháp võ sĩ hoàn toàn thích hợp, có điều số lượng quá ít.

Thực ra, ở trong vật phẩm trang sức không gian này có hơn một ngàn tử kim thạch cao cấp.

Nhưng Tiếu Ân tính toán đoàn võ sĩ ma pháp có ít nhất ba nghìn người, mà mỗi bộ áo giáp cho võ sĩ ma pháp cần ít nhất khoảng mười viên tử kim thạch cao cấp. Cho nên hắn mới cảm thán số lượng tử kim thạch này rất thiếu.

Vô Danh giơ vật phẩm trang sức không gian trên tay lên một chút, khi rút về thì trong tay đã có hơn một viên tử kim thạch. Loại tử kim thạch này khác nhau rất lớn so với tử kim thạch vẫn làm tiền tệ lưu thông ở các thành thị giao dịch.

Đây không chỉ là có ngoại hình và màu sắc khác nhau, mà là năng lượng ẩn chứa bên trong cùng khác nhau một trời một vực.

Viên trong tay Vô Danh trong suốt long lanh, nhẹ nhàng toát ra ánh hào quang tử kim thạch nhẹ nhàng. Thật lâu sau hắn mới nói:

- Trong mỏ vàng kia còn có rất nhiều tử kim thạch cao cấp cùng loại, còn có loại cao cấp hơn.

Hai mắt Tiếu Ân lập tức sáng lên khác thường, ngưng giọng hỏi:

- Làm sao ngươi biết?

- Ta hỏi nó.

Vô Danh chỉ chỉ vào viên tử kim thạch.

Tiếu Ân và Day Ville cùng lúc quay ngoắt lại xem thường. Đáp án này thật sự là rất ngoài dự đoán của mọi người.

Tiếu Ân trầm ngâm một chút rồi hỏi:

- Đây là tự nhiên lực của ngươi?

- Đúng vậy. Tự nhiên lực là sử dụng sức mạnh thiên nhiên, là vô thượng pháp môn của tu sĩ viễn cổ, dần dần các tu sĩ viễn cổ không còn nữa, các tu sĩ hậu thế mới dần sáng chế ra pháp môn tu luyện dựa vào tín ngưỡng lực, dần dần trở thành phương pháp phổ biến nhất.

Vô Danh hơi thổn thức cảm thán.

Trong lòng Tiếu Ân đại động. Đối với việc này cũng cảm thấy rất hứng thú, lập tức tiếp tục truy vấn, nhưng Vô Danh sau khi nói một câu không đầu không cuối này, lập tức ngậm tăm không nói gì, bất kể hắn nói bóng gió thế nào cũng tuyệt đối không tiếp lời.

Rơi vào đường cùng, Tiếu Ân đành phải buông bỏ chuyện này, tiếp tục hỏi chuyện tử kim thạch.

Đối với chuyện tử kim thạch, Vô Danh lại không chút giấu diếm, phi thường sảng khoái mang theo bọn họ rời khỏi nhà trọ bay về hướng Bắc tinh cầu.

Không lâu sau khi bọn họ rời đi, một đám pháp sư hùng mạnh chạy tới đây, đuổi theo hướng ma thú cửu cấp kia.

Tuy rằng đại đa số người đều biết làm như vậy chẳng qua chỉ là hình thức thôi, muốn đuổi theo ma thú cửu cấp kia, xem chừng như không có khả năng. Nhưng sau một ngày truy tung, không ngờ cũng mang tới tin tức tốt.

Ma thú cửu cấp kia đã chết, ngay cả thi thể của nó cũng đã tìm thấy, nhưng đáng tiếc, trên người nó cũng không có tử kim thạch loại một đã bị cướp.

Sau khi tin tức này được truyền tới, vị ma đạo sĩ cửu tinh kia lập tức ói ra một ngụm máu tươi ngay tại chỗ. Tuy rằng không chết, nhưng trong một thời gian rất dài, hắn không thể khôi phục lại nội lực như lúc đầu.

Hắn vĩnh viễn cũng không nghĩ ra đến tột cùng là ai là kẻ ngao cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi đứng ở phía sau.

Được Vô Danh dẫn đường, ba người chậm rãi bay về phương Bắc.

Dù sao từ giờ tới lúc luân hồi giới mở vẫn còn sớm, nên bọn họ cũng tranh thủ thời gian rảnh rỗi, nhưng nói thật, cả nhóm cũng không ai nghĩ đến trong chuyến đi này có gì khó.

Dù sao, trong số tuyệt đại bộ phận phàm nhân khai thác mỏ vàng, nếu muốn tìm ra người có thể ngăn cản bọn họ, thật sự là rất khó khăn.

Với tốc độ của bọn họ, cho dù là chậm hơn nữa cũng không thể chậm hơn.

Khu vực khai thác mỏ ở phương bắc tuy rằng thiên sơn vạn thủy, đường xá xa xôi, nhưng chỉ sau non nửa ngày cũng đã tới nơi.

Tuy nhiên, sau khi tới khu vực khai thác mỏ, Tiếu Ân liền cảm ứng được tình huống phụ cận có chút khôngbình thường, đặc biệt là khi bọn họ phi hành, cảm thấy áp lực thật lớn, như một tảng đá lớn đè nặng, khiến cho người ta phi thường khó chịu.

- Vô Danh, ở đây có chuyện gì? Có trận đồ cấm bay sao?

Tiếu Ân dõi mắt về phía xa nhìn quanh một lát, nghi hoặc hỏi.

- Không có.

Vô Danh thẳng thắn trả lời.

- Không có trận đồ cầm bay, sao lại có tình huống này?

Vô Danh bình thản đáp:

- Vì có trận đồ cấm ma.

Tiếu Ân lập tức hạ xuống, hung hăng trừng mắt nhìn Vô Danh một cái! Trong lòng thầm mắng, trận đồ cấm ma còn mạnh hơn trận đồ cấm bay, uy lực của hai trận đồ này căn bản là không thể đánh đồng.

- Trận đồ cấm ma ở đâu nhỉ? Do ai dựng?

- Trận đồ ở mạch khoáng trung tâm, có tác dụng xa ngàn dặm. Còn ai dựng thì ta không đoán trước được.

- Ngàn dặm... Ha ha, xem ra người dựng trận đồ cấm ma này hẳn là phòng bị ma pháp sư.

Tiếu Ân hừ lạnh một tiếng

- Không ngờ một vài người thường lại cầm giữ mạch khoáng tinh thạch. Tinh cầu này thật đặc biệt.

Vô Danh thản nhiên:

- Vũ trụ to lớn, có đủ những cái lạ, chuyện này cùng không tính là gì.

Tiếu Ân cười to đã hiểu:

- Có lẽ những thương nhân bình thường này là thân thích gì đó với chúa tể tinh cầu này. Có điều có thể dựng trận đồ cấm ma tuyệt đối không thể khinh thường.

Dừng một chút, hắn hơi nghiến răng nói

- Chỉ mong tên dựng trận đồ kia đã thành thần hoặc đã chết. Nếu không, trêu chọc đến người như thế, khẳng định sẽ không sống tốt được.

Vô Danh hoàn toàn không nói gì, quay đầu đi, khép hờ hai mắt thăm dò bốn phía, không thèm để ý đến hai người bên cạnh nữa.

Trận đồ cấm ma này đều có ảnh hướng nhất định tới Tiếu Ân và Day Ville, nhưng đối với Vô Danh, dường như một chút kiềm chế cũng không có.

Điểm này mới là điểm Tiếu Ân hâm mộ nhất. Hắn cũng học theo bộ dáng Vô Danh, nhắm mắt lặng lẽ cảm ngộ hết thảy, muốn thử một chút xem có cảm ứng được loại tự nhiên lực như Vô Danh nói hay không.

Nhưng vạn phần tiếc nuối, hắn cảm ứng được chỉ có nguyên tố ma pháp mạnh mẽ dao động, hơn nữa dao động này lại có niêm trù (tính dính như keo) đặc biệt, muốn sử dụng chúng phải trả giá to lớn. Đủ để khiến cho bất cứ kẻ nào cũng phải đau đầu.

Ngoại trừ cảm ứng nguyên tố ma pháp, trong cảm ứng của hắn tất cả đều tươi đẹp, dường như có thể nhìn thấy tất cả dưới trời cao, khiến cho lòng dạ đều trống trải

Sau đó, tinh thần ý thức của Tiếu Ân lưu lại một nơi, đó mà một khối đất hơi nhô lên.

Khối đất này nhìn qua cũng không có gì kỳ lạ nhưng Tiếu Ân có thể khẳng định, hắn vừa mới nhìn thấy, khối đất này dường như vừa mới giật minh.

Đúng vậy, đúng là trong tình huống không có ngoại lực tác động mà giật mình.

Tiếu Ân mở to hai mắt, nhìn lại hướng đó, hắn mơ hồ cảm giác mình hình như vừa mới thấy một cái gì đó, tuy nhiên, khi tinh thần dao động đảo qua nơi này lại không có manh mối gì.

- Quặng mỏ tinh thạch còn ở bên trong. Chúng ta vào đi thôi.

Vô Danh dùng phương pháp độc đáo của hắn để tìm vị trí của quặng mỏ tinh thạch, chậm rãi nói.

Tiếu Ân do dự một chút:

- Chúng ta đi thôi.

Ba người hạ xuống rồi đi tới, len lén bí mật mà đi, vì lần này đến để thu hoạch tử kim thạch cao cấp chứ không phải đến để gây chuyện sinh sự.

Bọn họ cũng không phải thần tiên mà tất cả mọi người đều biết tới, vừa thấy sẽ đến quỳ bái, cho nên nếu có thể bí mật hành tung, bọn họ tuyệt sẽ không xuất đầu lộ diện.

Tiếu Ân tuy đi sau Vô Danh với tốc độ cực nhanh, nhưng lực chú ý vẫn rơi trên khối đất xa xa phía sau kia.

Thực lực của hắn lúc này đã tăng cao, đặc biệt là sau khi hấp thu một lượng lớn vong linh tinh túy, không chỉ có sức mạnh lĩnh vực đã đạt tới đỉnh cao, ngay cả trình độ tinh tế và khả năng khống chế độ mạnh yếu của tinh thần ý thức cũng đã đạt tới tầm cao mà truvền kỳ bình thường khó có thể với tới, ngay cả so với ngụy thần cường đại cũng không kém chút nào.

Nơi này tuy rằng có trận đồ cấm ma, nhưng có sự khác nhau, muốn giam cầm hoàn toàn thực lực cường đại bậc này của hắn, không phải chỉ một trận đồ cấm ma bình thường có thể làm được.

Sau khi đi một đoạn, nơi đó cũng không có biến hóa gì, ngay khi Tiếu Ân gần như muốn buông bỏ việc quan sát, khối đất kia bỗng động.

Bùn sa xung quanh hòn đá giống như bị một lực hấp dẫn nào đó hút lên, ngay trong một lát đó đã hợp thành một con búp bê bùn thân cao mười tấc.

Bước chân Tiếu Ân đột ngột ngừng lại.

Vô Danh quay lại, kinh ngạc nhìn, không rõ vì sao Tiếu Ân lại không đi tiếp.

Tiếu Ân cưỡng ép sự khiếp sợ trong lòng:

- Ngươi cảm ứng qua một chút, nơi này có một thứ cùng loại với chưởng nước của ngươi và quang nguyên chi vương của ta tồn tại.

Vô Danh ngẩn ra, một lát sau, trên khuôn mặt hắn lộ ra một vẻ tươi cười hiếm hoi:

- Không tồi, không thể tưởng tượng được ở đây còn có đại địa chi mẫu. Vận khí của chúng ta thật không tồi.

Tiếu Ân trầm giọng hỏi:

- Uy lực của hắn như thế nào?

Vô Danh bất mãn nhìn hắn:

- Đại địa chi mẫu là tinh hoa của đất ngưng tụ lại mà thành. Nếu có nó ở trên đại lục, thì đâu có thổ sẽ đám bảo quanh năm phì nhiêu, đâu có khoáng vật sẽ đảm bảo thật nhiều không bao giờ hết. Đây mới là lĩnh vực mạnh nhất của nó.

Tiếu Ân hít một hơi lãnh khí, loại sinh vật này mới nghe qua lần đầu. Hắn quay đầu nhìn một dãy núi thật lớn bị trận đồ cấm ma bao phủ, rốt cuộc hiêu vì sao có người không tiếc giá phải trả lập một trận đồ lớn như vậy. Bởi vì ở đây có đại địa chi mẫu. Như vậy thì mỏ vàng tử kim thạch này có khai thác vĩnh viễn cũng không hết.

Lợi nhuận thật lớn như thế đương nhiên phải trả giá.

- Cừ thật! Đủ cố chấp!

Tiếu Ân tiến lên

- Một sinh vật lợi hại như thế, ở chỗ này rất đáng tiếc, không bằng đưa nó đi theo ngươi.

Khi nói những lời này Tiếu Ân tuyệt đối yên tâm. Vô Danh cho tới nay vẫn đều đi theo bên cạnh hắn, nếu đại địa chi mẫu này đi theo Vô Danh, chẳng phải cũng là đi theo Tiếu Ân sao?

Vô Danh lập tức nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn, có điều khẽ mĩm cười:

- Không cần đại địa chi mẫu, nó cùng sẽ không đi theo ta. Tuy nhiên, nếu nguyện ý, ngươi cũng có thể thử một chút. Biết đâu nó sẽ theo ngươi không chừng.

Tiếu Ân nhíu mày, Hắn có vẻ không tự tin lắm về sức hấp dẫn của mình.

- Vô Danh, có lẽ là để ngươi đi.

Tiếu Ân nói

- Các ngươi đều là sinh mạng cùng loại, hẳn sẽ có tiếng nói chung.

Vô Danh tức giận nhìn hắn:

- Ngươi và nữ thần Ánh Trăng cũng là sinh mạng cùng loại, như vậy các ngươi sẽ có tiếng nói chung sao?

Tiếu Ân lập tức chìm trong chán nản. Tuy nhiên, trước khi nữ thần Ánh Trăng trở thành thần, dường như cũng là nhân loại hoặc tinh linh nào đó. Nói theo nghĩa rộng, lời này của Vô Danh cũng không tính là sai.

Thấy Vô Danh lúc này đã quyết tâm không nghĩ nữa, Tiếu Ân tức giận hừ một tiếng, xoay người bước đi.

Mới đi được hai bước, chợt nghe có tiếng Vô Danh ở sau lưng:

- Đại địa chi mẫu và chưởng nước của ta không hợp tính, nhưng quang nguyên chi vương của ngươi thì có thể ở chung một chút. Tự ngươi giữ cũng được.

Tiếu Ân vốn đang bước đi chợt đứng lại, cái chân nâng lên giữa không trung quy dị khựng lại, lại chậm rì rì đặt xuống, trong lòng hắn cũng nổi lên sóng gió động trời.

- Thổ khắc thủy. Hỏa sinh thổ.

Trong đầu hắn đột nhiên nhảy ra hai câu này, nhất thời dường như cảm giác mình vừa mới nắm chắc được gì đó. Một cảnh tượng mờ mờ nhanh chóng hiện lên trong đầu hắn, dường như đã tìm ra được đầu sợi dây duy nhất giữa đống ánh sáng loạn lên kia, nhưng nhìn quanh, hắn mới hiểu được, căn bản là làm không được điều này.

Chỉ có điều, qua những lời Vô Danh nói, Tiếu Ân mới nhớ tới ngũ hành khá thịnh ở kiếp trước.

Trong đó, giải thích về Thổ của ngũ hành, rất phù hợp với lời nói của Vô Danh. Đây là một sự ngẫu nhiên hay là một bí mật ẩn nấp giữa vũ trụ mà chưa ai phát hiện ra?

Các ý niệm bay loạn lên trong đầu, nhưng động tác thì không chậm chút nào. Khi vung tay lên, thân hình to lớn của quang nguyên chi vương cũng xuất hiện trước mặt hắn.

Từ khi một lần đầu tiên sử dụng quang nguyên chi vương ở mộ địa ngụy thần, Tiếu Ân vẫn sử dụng ý niệm tinh thần và sức mạnh lĩnh vực của mình kết nối với nó.

Có lẽ thành ý của hắn rốt cuộc đã cảm động được đại gia hỏa này, cho nên Tiếu Ân dần dần cũng có được tín nhiệm của nó, bắt đầu có sự trao đổi nhất định.

Đương nhiên, quang nguyên chi vương vạn tuổi trí tuệ cũng không cao lắm, trên người nó Tiếu Ân chỉ có thể cảm nhận được hỉ nộ ái ố đơn giản, tuy nhiên, có một chút khiến Tiếu Ân cảm động vạn phần, là đại gia hỏa này còn biết nghe lời, tuyệt đối không có kiểu chỉ đông đánh tây.

Cái tượng đất phía xa xa khoảng mười thước kia vẫn ngơ ngác không nhúc nhích, đối với Tiếu Ân đang tới gần cũng không phản ứng, nhưng sau khi quang nguyên chi vương xuất hiện, thân hinh nó lập tức kéo dài ra, bùn đất xung quanh dồn lại, và trở thành một tượng đất so với lúc nãy còn cao hơn một cái đầu.

Tiếu Ân ở xa xa dừng lại, ra lệnh cho quang nguyên chi vương, đại gia hỏa dài đến hơn mười trượng này lập tức vây quanh tượng đất.

Nhưng tượng đất kia lại không có kháng cự, ngược lại lại là một bộ dáng như vô cùng hưởng thụ, khiến cho Tiếu Ân cứng lưỡi.

Nhiệt độ của quang nguyên chi vương vạn năm như thế nào, Tiếu Ân rất rõ ràng. Nếu để nó lại gần, sợ là ngay cả thần linh cũng sẽ vạn phần đau đầu, nhưng tượng đất kia bị vây ở giữa lại không thấv tổn thương, tinh thần ngược lại còn hung phấn hơn.

Các loài tương sinh tương khắc quả nhiên là một đại tri thức khó có thể nắm giữ.

- Đáng tiếc, chúng còn chưa sinh ra thần trí nếu không chúng ta có thể kết nối với chúng.

Tiế uÂn than nhẹ.

- Chúng nó không có khả năng sinh ra thần trí như nhân loại.

Không biết từ khi nào, Vô Danh đã đi tới bên cạnh Tiếu Ân, nghe thấy hắn cảm khái, cũng thong thả đáp lời.

Tiếu Ân ngẩn ra hỏi:

- Không phải trước kia ngươi đã nói, đồ vật nào cũng có thể sinh ra thần trí?

- Ta chỉ có nói có thể.

Vô Danh sửa lại

- Nhưng chúng nó quá đặc biệt, là tinh túy của một nguyên tố, cho nên ở tình huống chung thì không có khả năng sinh ra thần trí.

- Thế duới tình huống gì thì có thể sinh ra thần trí?

Tiếu Ân thuận miệng hỏi.

Vô Danh ngẫm nghĩ một chút mới nói:

- Dung hợp. Sử dụng trận đồ hiệu quả, nếu có thể có mấy linh vật tinh thuần tạo thành một trận đồ, thi sau khi trận đồ dung hợp với linh vật là có thể sinh ra thần trí.

Sắc mặt Tiếu Ân cổ quái nhìn Vô Danh, đột nhiên hỏi:

- Ví dụ như...ngươi?

Vô Danh không đổi sắc gật đầu một cái.

Cuối cùng Tiếu Ân cũng hiểu được vì sao Vô Danh lại mạnh như thế, và vì sao có thể kết nối với tử kim thạch. Hóa ra hắn vốn là sinh vật bậc cao sau khi dung hợp với sinh vật có trí tuệ, cho nên mới có thể có được uy lực khổng lồ như thế.

Tuy nhiên, muốn tìm được một linh vật khác cũng cùng bộ chưởng nước, và bày ra trận đồ vĩ đại mắt nhìn không hết kia, Tiếu Ân cũng thấy đau đầu.

Chuvện như vậy, hắn lại không có gì có thể nắm chắc làm được.

Khẽ thở dài một hơi, Tiếu Ân đột nhiên nghĩ tới một khả năng, hai mắt lập tức sáng rực rỡ, ngay cả bản thân cùng suýt nữa không khống chế nổi.

- Vô Danh, ngươi và Day Ville trước tiên đi tìm tử kim thạch loại một đã, ta muốn ở lại cùng quang nguyên chi vương và đại địa chi mẫu một lát.

Tuy không hiểu ý đồ của Tiếu Ân, nhưng Vô Danh vẫn theo quán tính mà đáp ứng.

Có điều, Tiếu Ân cũng vẫn không quá yên tâm, cuối cùng trực tiếp tiến nhập vào trong đại lục thần tạo. Đương nhiên, theo sau hắn còn có hai kẻ còn lớn hơn hắn, hơn nữa còn quấn lấy nhau thành một đoàn.

Đại lục thần tạo hiện giờ ở trên người Vô Danh. Thứ này đối với Tiếu Ân thật sự là quá quan trọng, sau khi rời thành Louis, bất luận thế nào đều lo lắng không thể giao cho người khác bảo quản.

Sau khi vào trong đại lục thần tạo, cũng không chậm trễ một chút nào, Tiếu Ân trực tiếp đi tới một tháp ma pháp thật lớn ở phía đông sườn đại lục.

Tháp ma pháp này là do Cự Ma Thần khi đang rảnh rang dựng nên, cũng coi như chỗ ở hiện tại của Tiếu Ân ở đại lục thần tạo. Hơn nữa, nơi này ngoài Tiếu Ân và mấy phân thân của hắn, không còn bất cứ kẻ nào biết đến.

Kết cấu của tháp ma pháp tuy rằng thô cuồng, nhưng rất vững chắc, năng lực phòng ngự bên trong cũng không tồi, hơn nữa người nào đó vì quá nhàn hạ cũng không ngại cực khổ để bày ra trận đồ ma pháp chốngbụi ở tất cả mọi nơi.

Có trận đồ này, cho dù là mấy trăm năm không đến, nơi này cũng không nhiễm một hạt

bụi.

Tiếu Ân vừa mới vào trong tháp ma pháp, Cự Ma Thần liền xuất hiện bên cạnh. Hai người thậm chí ngay cả một cái liếc nhau cũng không có, bắt đầu

Trong toàn bộ tháp ma pháp, Cự Ma Thần liều mạng thêm cố định các loại pháp thuật, không chút tiếc nuối keo kiệt thần lực trên người tiêu hao. Cũng may lúc này thần lực kết tinh trên người bọn họ nhiều vô cùng, cho nên lãng phí một chút cũng không sao.

Còn về Tiếu Ân, tất nhiên là đi vào tĩnh thất, đầu tiên là chế tác hơn hai mươi thần cách loại kém, sau đó hắn lấy ra u linh thể đã cất giấu, phân xuất ra hai sợi thần niệm.

Sau khi bồi dưỡng u linh thể, rất nhanh đã có hai linh hồn hoàn chỉnh.

Hai linh hồn này lơ lửng trên đầu Tiếu Ân, ánh mắt lập trung trên đại địa chi mẫu và quang nguyên chi vương.

Theo như lời Vô Danh, hai sinh mạng kỳ lạ này trừ phi tiếp cận với linh vật mới có thể thông qua trận đồ mà dung hợp, từ đó sinh ra trí tuệ chân chính.

Nhưng muốn sử dụng phương phập sinh ra trí tuệ này tuyệt đối là ngộ chứ không thể cầu.

Hơn nữa, cho dù là may mắn có thể lấy được sinh mạng có linh thể, và bày ra trận đồ khủng bố mới nhìn đã choáng váng kia, nhưng muốn dung hợp để trở thành sinh mạng thể có trí tuệ như Vô Danh, trời biết còn cần làm bao nhiêu việc. Đối với Tiếu Ân mà nói, chỉ cần không phải có thể trong khoảng thời gian ngắn hình thành sức chiến đấu gì đó, hắn cũng buông bỏ.

Nếu hai linh vật này không thể sinh ra trí tuệ thực sự, gần như chỉ dựa vào bản năng mạnh mẽ mà làm việc, thì Tiếu Ân sẽ cho chúng nó trí tuệ, khiến cho trong cơ thể chúng nó xuất hiện linh hồn thực sự.

Bố trí xong xuôi hết thảy, hai linh hồn trên đỉnh đầu Tiếu Ân chậm rãi dung nhập vào cơ thể hai linh vật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.