Như Ý Đản

Chương 16: Pochi




Giống như một tờ giấy màu lam, mấy đám mây trắng mỏng manh giống như bị ánh mặt trời thúc đẩy, chậm rãi bay lơ lửng.

Lĩnh vực cương nhu hợp nhất trên người Tiếu Ân chậm rãi tiêu tan, bóng người cao lớn sau lưng vừa dọa chạy một vị thần linh cũng biến mất trong khoảnh khắc này.

Ánh mắt của hai người Harden và Rebagliati nhìn về phía Tiếu Ân đã có những điểm khác biệt với lúc ban đầu.

Đây cũng không chỉ là tôn kính đối với cường giả có thể hình dung, dù sao trên thế giới này, truyền kỳ có thể dọa thần linh cũng phải chạy, chỉ sợ thật đúng là không tìm ra người thứ hai.

Tiếu Ân yên lặng liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nói:

- Hai vị, hiện tại đã tỷ thí xong, chúng ta có thể trở về rồi.

- Phải

Harden và Rebagliati lập tức cung kính nói, trong khoảnh khắc này, sự cung kính của bọn họ tuyệt đối chính là phát ra từ chỗ sâu trong nội tâm, không còn có nửa điểm miễn cưỡng.

Tiếu Ân đang định rời đi, trong lòng lại khẽ động, nói:

- Hai vị, chuyện đã xảy ra hôm nay, nếu như không có gì cần thiết, vẫn không nên nhắc đến với bất kỳ ai mới tốt

Hai vị cường giả cấp bậc ngụy thần liếc mắt nhìn nhau một cái, cùng gật đầu thật mạnh một cái, nói:

- Cám ơn Tiếu Ân các hạ.

Sau khi ba người bọn họ rời khỏi nơi đây trong hư không xuất hiện một trận dao động, một bóng mờ nhàn nhạt xuất hiện phía trên một mảnh đất đen.

Bóng mờ này dần dần đậm lên, cuối cùng biến thành một hình ảnh nữ nhân phiếm động hào quang màu lục.

Theo hình ảnh của nàng dần dần biến đậm, trên mặt đất đen xung quanh cũng nổi lên biến hóa kỳ dị.

Một mảnh lại tiếp một mảnh màu lục xuất hiện trên mặt đất đen, đất đen kia dưới sự phá hư của cấm chú không có một ngọn cỏ ở trong khoảnh khắc này đã trở nên tràn đầy sức sống bừng bừng sắc xanh.

Đại lượng năng lượng lấy mảnh vỡ thần cách và thần lực nguyên tuyền (nguồn suối thần lực) làm trung tâm, đã hình thành một hình chiếu mới.

Về phần biến hóa xung quanh người, cũng không phải là nhân ảnh này cố ý làm ra, mà là thần vực của nàng tự động tràn ra xung quanh người dẫn đến biến hóa kỳ dị này.

Nếu như đám người Tiếu Ân nhìn thấy một cảnh tượng này, như vậy khẳng định có thể nhận ra người đột nhiên giáng xuống này cũng là một vị thần linh, hơn nữa còn là một vị thần linh có liên quan với rừng rậm và sinh trưởng.

Vị thần linh này lưu lại ở phụ cận một lát, đặc biệt là ở địa phương Tiếu Ân đứng ban đầu, lại càng lưu luyến quên về, giống như đang nghiên cứu thứ gì vậy.

Một lúc lâu sau, nàng cuối cùng cũng có quyết định, nhẹ giọng tự nói:

- Lĩnh vực lực lượng, quả nhiên là kế thừa của hắn, hừ, xem ai xui xẻo chọc vào hắn.

Dứt lời, hình ảnh của vị thần linh này bắt đầu dao động, sau một lát đã hoàn toàn biến mất không thấy.

Sau khi nàng rời đi, màu lục xung quanh người cũng không còn mở rộng nữa, ở ngay giữa đất đen hình thành một mảnh thổ địa màu lục kỳ dị, giống như ốc đảo xinh đẹp điểm xuyết cho sa mạc.

Sau khi vị thần linh này biến mất, không gian lại một lần nữa lóe lên, chẳng qua xuất hiện lúc này chính là Vô Danh.

Thân hình hắn giống như điện vòng vo vài vòng ở xung quanh, cuối cùng, hắn đi tới mảnh thổ địa màu lục kia, giống như nhớ tới cái gì, trên mặt hắn lộ ra một tia tươi cười cực kì hiếm thấy.

Bàn tay của Vô Danh vuốt một cái, một chưởng nước mãnh liệt không dứt kia đã xuất hiện.

Cổ tay vừa lật, từ trong tay hắn chảy ra một giọt bọt nước trong suốt long lanh.

Chỉ là một giọt như vậy mà thôi cứ như vậy từ trong không trung phản xạ hào quang chói mắt mà rơi xuống trung tâm vùng đã xanh hóa.

Chỉ trong chốc lát, màu lục trên mặt đất giống như được rót vào năng lượng sinh mệnh vô cùng vô tận, sinh trưởng như điên cuồng, chẳng qua chỉ trong khoảnh khắc, trên mặt tất cả đất đen xung quanh đều bị màu lục này bao phủ, nhìn qua giống như tiến vào một mảnh hải dương màu lúc.

Sau khi hoàn thành tất cả những việc này, Vô Danh vừa lòng gật gật đầu, sau đó bước vào hư không biến mất không thấy.

Một lúc lâu sau, mấy vị Nguyệt Tinh Linh phụng mệnh đến đây quét dọn chiến trường, nhưng sau khi bọn họ nhìn thấy mảnh màu lục phía trước, thật đúng là không thể tin được hai mắt của mình.

Chẳng lẽ sau khi năng lượng cấp bậc cấm chú oanh kích, còn có thể khiến đại địa biến thành bừng bừng sức sống sao?

Chuyện quái dị này này được bọn họ bẩm báo lên trên đúng sự thật, hơn nữa do ánh trăng chi nữ tôn kính trong lúc cầu nguyện đã truyền biến hóa kỳ dị của nơi đó tới Nữ Thần Ánh Trăng, khiến cho vị nữ thần nào đó càng khẳng định hởn đối với suy đoán của mình.

Ba người Tiếu Ân dọc trên đường đi không có trì hoãn gì, rất nhanh, ba người bọn họ đã thuận lợi quay trở về công quốc Louis.

Khi ba người bọn họ rơi xuống đất, đám người Sara lập tức đi lên đón, mọi người vốn còn muốn hỏi thắng bại giữa bọn họ, nhưng vừa nhìn dáng vẻ của bọn họ lập tức trong lòng đã biết rõ ràng.

Bởi vì Nữ Thần Ánh Trăng đột nhiên rời đi, hai người Harden và Rebagliati phải thừa nhận áp lực tâm lý cực lớn, đặc biệt là khi đối mặt Tiếu Ân, bọn họ ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

Dáng vẻ như vậy cho dù là ngu ngốc cũng nhìn ra được, bọn họ đối với Tiếu Ân là sợ hãi từ trong lòng đến ánh mắt.

Tiếu Ân hướng về phía bọn họ khẽ gật đầu, nói:

- Các vị, ta có chút mệt mỏi, đi về trước nghỉ ngơi một lát, sau này gặp lại.

Đám người Sara tự nhiên không có khả năng có dị nghị gì, đợi sau khi Tiếu Ân rời đi, Sara mới dò hỏi:

- Hai vị thần sứ đại nhân tôn kính, chẳng lẽ Tiếu Ân thực sự thắng?

Mặc dù hỏi nhưng lời này đối với thể diện của bọn họ thật khó coi, nhưng lúc này tất cả mọi người đều dùng ánh mắt chờ đợi chăm chú nhìn vào bọn họ.

Chiến đấu giữa hai ngụy thần và một ngàn năm truyền kỳ đương nhiên sẽ khiến cho vô số người chú ý.

Rebagliati thở dài một tiếng, thật lòng khâm phục nói:

- Tiếu Ân các hạ nắm giữ uy năng thiên hạ vô địch, hai người chúng ta tự nhiên không phải là đối thủ.

Mọi người một mảnh xôn xao, tuy nhiên bọn họ đều nghe ra được, Rebagliati cũng không phải đang nói lời khách sáo gì, mà là tâm phục khẩu phục.

Ánh mắt của Sara chuyển qua trên người Harden, mang theo một tia dò hỏi.

Harden chậm rãi gỡ đầu khôi xuống, lộ ra một khuôn mặt anh tuấn.

Nhìn dáng vẻ của hắn, giống như nhân loại bình thường chỉ có khoảng ba mươi tuổi nhưng có thể trở thành thủ tịch ma pháp võ sĩ dưới trướng thần linh, như vậy tuyệt đối không có khả năng chỉ có từng ấy tuổi.

Chẳng qua ở dưới sủng ái của thần ân, bất cứ kẻ nào cũng không thể đoán ra tuổi thực của hắn.

Harden chậm rãi rút đại kiếm cầm trong tay ra.

Thanh đại kiếm này là từ mấy loại tài liệu ma pháp cao cấp tạo thành, trong đó còn ẩn chứa thần lực của Nữ Thần Ánh Trăng, nếu như phối hợp với áo giáp, thậm chí còn có thể phát huy ra uy năng khổng lồ tương đương với cấm chú, cho dù xưng là thần khí cũng không quá đáng.

Nhưng giờ phút này, trên đại kiếm vốn trong suốt giống như ánh trăng lại đầy những vết rạn rất nhỏ, mặc dù cả thanh đại kiếm cũng không có vỡ tan, nhưng chỉ cần là người có chút nhãn lực đều biết, thanh đại kiếm này đã hỏng hoàn toàn.

- Các vị, Tiếu Ân các hạ nắm giữ uy năng cũng không phải các ngươi có thể đoán được, ngày sau bất luận ở dưới tình huống gì, đều không thể đối địch với hắn. Harden chậm rãi thu thanh đại kiếm lại, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng nói.

Quả thật, ngay cả nữ thần bệ hạ chỗ dựa vững chắc của bọn họ sau khi gặp Tiếu Ân đều không để ý tất cả mà bỏ chạy. Thì những người này làm sao có thể đối phó.

Nếu như vì những phàm nhân này mà dẫn mầm tai họa tới trên người của nữ thần bệ hạ, như vậy cho dù là rút gân lột da toàn bộ bọn họ, cũng là mất nhiều hơn được.

Tất cả mọi người đều hít một hơi khí lạnh, sau khi bọn họ nhìn thấy kết cục của thanh thần khí này, chút hồ nghi trong lòng đã sớm không cánh mà bay.

Sara hơi cúi đầu, mặc dù thân phận của đối phương cực cao, nhưng nàng cũng là ánh trăng chi nữ, địa vị ở trước mặt thần linh cũng không kém hơn Harden.

- Harden các hạ, xin ngài yên tâm. Tiếu Ân là ngoại tộc trưởng lão của nhất mạch chúng ta, giữa chúng ta tuyệt đối sẽ không phát sinh xung đột.

Harden lúc này mới hài lòng gật đầu, trên mặt rốt cục hiện ra vẻ tươi cười.

Hắn đột nhiên nghĩ đến, nếu như Tiếu Ân là ngoại tộc trưởng lão của bộ tộc Nguyệt tinh linh, như vậy bất kể như thế nào cũng không nên gây bất lợi với cho nữ thần Ánh Trăng.

Sara do dự một chút, rốt cục nhẫn nhịn không nổi, hỏi:

- Harden các hạ, vừa rồi dường như là nữ thần bệ hạ giáng xuống sao.

Vẻ tươi cười trên mặt Harden lập tức biến mất, tâm tình vừa có chút chuyển biến tốt đẹp lại trở nên tồi tệ.

Trận chiến với Tiếu Ân kia lại thêm nữ thần bệ hạ lâm trận bỏ chạy, khiến cho tâm tình của vị võ sĩ thành kính này trở nên cực kỳ gay go.

Nhìn thấy sắc mặt của Harden nhanh chóng trở nên âm trầm, Sara lập tức hiểu được, trong đó khẳng định có một số việc đã xẩy ra không thể cho ai biết, nếu không Harden cũng không có khả năng có vẻ mặt như vậy.

Tâm niệm vừa chuyển, sắc mặt của đám người Sara đều có chút biến đổi chẳng lẽ sự hùng mạnh của Tiếu Ân lại đạt tới trình độ không thể tin nổi như thế, ngay cả nữ thần bệ hạ cũng không phải là đối thủ của hắn sao?

Mấy người không hẹn mà cùng nhìn về phía ma pháp tháp xa hoa nhất, cao nhất trong ma pháp lâm viên.

Ma pháp tháp đồ sộ kia trong khoảnh khắc này dường như đã trở nên cực lớn, phân lượng ở trong cảm nhận của bọn họ càng thêm nặng.

Tiếu Ân đi đến phía trước ma pháp tháp, cứ như vậy trực tiếp đẩy cửa mà vào. Khí tức và dấu ấn trong ma pháp tháp đều do hắn tự mình lưu lại, tự nhiên không có khả năng tạo thành ngăn trở gì đối với hắn.

Sau khi tiến vào ma pháp tháp, người đầu tiên Tiếu Ân nhìn thấy chính là á long Tyrese.

Chẳng qua giờ phút này Tyrese đã không còn uy phong của ngày xưa, trên mặt của hắn có vẻ phờ phạc, khí tức trên người lại tán loạn không chịu nổi, kết giới của hắn mặc dù đã trải qua kiềm chế hết sức, nhưng vẫn như trước cho người ta một loại cảm giác mặt trời xuống núi.

Sắc mặt của Tiếu Ân khẽ biến, lập tức xông về phía trước hai bước, đã đi tới bên người hắn.

Mãi đến lúc này, Tyrese mới phản ứng lại, vẻ mặt như trút được gánh nặng, nói:

- Chân long đại nhân, ngài rốt cục đã trở lại.

Tinh thần ý thức của Tiếu Ân xoay vài vòng trên người của Tyrese, lúc này mới thở phào nhe nhõm một hơi.

Bộ dạng của hắn quả thật tương đối dọa người, nhưng trên thực tế vấn đề cũng không nặng.

Dù sao, Tyrese cũng không phải ma pháp sư nhân loại bình thường, mà là một á long cửu cấp. Cho dù là vết thương trí mạng đối với ma pháp sư nhân loại vẫn không đủ khiến hắn đi đời nhà ma.

Một đạo hào quang màu hoàng kim từ trong tay Tiếu Ân bay lên, trong khoảnh khắc sử dụng năng lượng hoàng kim, Tiếu Ân thậm chí còn bóp nát một viên thần lực kết tinh.

Tín ngưỡng lực khổng lồ bên trong lập tức được Tiếu Ân chuyển hóa thành năng lượng hoàng kim, giống như nước truyền khắp toàn thân Tyrese.

Thân thể của á long có chút run rẩy, tận lực hưởng thụ năng lượng hoàng kim trị liệu pháp còn muốn thoải mái gấp trăm lần so với tắm nắng này.

Dao động của năng lượng hoàng kim lập tức dẫn đến sự chú ý của tất cả mọi người trong ma pháp tháp. Chỉ trong giây lát, với Juliana dẫn đầu, mấy người Kim cũng đã đến toàn bộ.

Tiếu Ân quay đầu hướng về phía bọn họ khẽ gật đầu, năng lượng hoàng kim trong tay đột nhiên bạo phát ra, biến toàn bộ bên trong ma pháp tháp thành điểm điểm kim quang, giống như là đắm chìm bên trong một mảnh hải dương màu vàng, khiến cho tâm thần người ta an bình, đã quên đi tất cả phiền não của thế gian.

Cũng không phải Tiếu Ân quá mức phung phí mà bởi vì năng lượng trong thần lực kết tinh thật sự là quá hùng mạnh, nếu như chỉ để cho một mình Tyrese hấp thu, chỉ sợ hắn phải duy trì động tác như vậy suốt một tháng. Cho nên sau khi thương thế của á long trên cơ bản đã không có gì đáng ngại, hắn đã tản năng lượng hoàng kim dư thừa ra khắp trong ma pháp tháp, để cho tất cả mọi người cùng hưởng thụ một chút loại thể nghiệm hiếm có này.

Cuối cùng, toàn bộ năng lượng tiêu tan hết, Tiéu Ân thu tay lại mỉm cười.

Ánh sáng hoàng kim bên trong toàn bộ ma pháp tháp vẫn tiếp tục tồn tại như trước, đoán chừng ít nhất có thể duy trì thời gian một, hai ngày.

Tyrese từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, vặn người một cái, cười lớn một tiếng, nói:

- Chân long đại nhân, cảm ơn ngài.

Tiếu Ân lên tiếng, hỏi:

- Ngươi bị ai đả thương?

Tyrese xấu hổ cười hai tiếng, nhưng lại nhất định không chịu nói ra. Đối với á long mà nói bị người ta đả thương là một chuyện rất mất mặt, ngay cả là gặp được Tiếu Ân, hắn cũng không muốn tố cáo.

Juliana đột nhiên hừ lạnh một tiếng, nói:

- Còn có thể là ai, chính là tên võ sĩ toàn thân mặc khải giáp kia, hắn chưa nhận được sự đồng ý, đã xông thẳng vào ma pháp tháp, Tvrese canh giữ ở cửa, tự nhiên là không chịu đáp ứng, cuối cùng dẫn đến xung đột, nhưng...

Mặc dù Juliana cũng không nói gì thêm, nhưng ý tứ của nàng đã vô cùng rõ ràng.

Sắc mặt của Tiếu Ân có chút khó coi, thì ra Harden còn có kiệt tác như vậy, nếu như ngay từ đầu đã biết, như vậy vừa rồi trong khi đối chiến, làm sao có thể để hắn thoát thân dễ dàng.

Kim tiến lên một bước, nói:

- Sư phụ, may mắn là sau đó tiểu thư Sara chạy tới, kêu tên võ sĩ khủng bố kia đi, nếu không chỉ bằng vào lực lượng phòng ngự của ma pháp tháp, chỉ sợ căn bản không thể ngăn cản người kia.

Vừa nghĩ tới sự dũng mãnh mà Harden từng biểu hiện ra, da đầu mọi người run lên.

Trong khoảng thời gian này, mấy người tâm phúc của Tiếu Ân vắng mặt, mà những người còn lại giằng co với Harden cấp bậc ngụy thần, đương nhiên là không chiếm được tiện nghi. May mắn chỉ cần bọn họ không ra khỏi ma pháp tháp, thì những người này cũng sẽ không đến gây chuyện với bọn họ, xem như miễn cưỡng duy trì một cục diện cân bằng yếu ớt.

Juliana lại yêu kiều hừ một tiếng, chẳng qua dù sao cũng nén giận không nói ra. Tiếu Ân lập tức có chút đau đầu, hắn than nhỏ một tiếng, nói:

- Tyrese, người kia là Harden ma pháp võ sĩ cấp ngụy thần hùng mạnh nhất dưới trướng nữ thần Ánh Trăng.

Sắc mặt Tyrese lập tức biến đổi hắn làm sao cũng không nghĩ đến, người đả thương hắn không ngờ lại chính là cưỡng giả cấp bậc ngụy thần.

Tiếu Ân khẽ mỉm cười, nói:

- Vừa rồi ta giao thủ tỷ thí với hắn một chút, kiếm quang của hắn quả thật vô cùng hùng mạnh, nhưng đáng tiếc chính là, thanh đại kiếm kia của hắn phỏng chừng cũng không có cách nào dùng lại nữa.

Một câu cuối cùng này chính là cực kỳ nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng khi lọt vào tai của mọi người lại có một loại cảm giác đinh tai nhức óc.

Tiếu Ân tiến giai truyền kỳ đã không còn là bí mật gì, nhưng nghe giọng điệu của hắn, dường như khi đối chiến với một cường giả cấp bậc ngụy thần lại chiếm thế thượng phong tuyệt đối thậm chí còn phá hủy vũ khí của đối phương.

Nếu như không phải hiểu rõ thái độ làm người của Tiếu Ân, chỉ sợ còn tưởng hắn đang khoe khoang khoác lác.

Một lát sau, trên mặt của tất cả mọi người trong ma pháp tháp đều hiện lên vẻ tươi cười nồng đậm.

Sau khi nói mấy câu với mọi người, Tiếu Ân hướng về phía Linnuo đánh mắt một cái, Linnuo hiểu ý lập tức nói để mọi người đều rời đi.

Tiếu Ân hàn huyên với Juliana một lúc lâu, đối với việc nàng không cho phép người ngoài tiến vào ma pháp tháp đã tỏ vẻ vô cùng tán thưởng.

Vẻ mặt của tiểu hồ ly vô cùng đắc ý, hai bên khanh khanh ta ta ngọt ngào như mật, khi Tiếu Ân đang định tiến thêm một bước thì bên ngoài lập tức vang lên tiếng đập cửa.

Tiếu Ân nao nao, nghĩ không ra rốt cuộc ai lại không hiểu phong tình như vậy, đây cũng quá không thức thời rồi

Mặc dù Juliana thẳng thắn hào phóng, nhưng lúc này cũng ngượng ngùng cười hì hì theo một cửa phòng khác lén lút rời đi, khiến Tiếu Ân rất khó chịu.

Hắn tức giận mở cửa phòng ra, đang định răn dạy một phen, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt của đối phương thì những lời oán hận này đều nuốt vào trong bụng.

Đứng ở ngoài cửa đúng là Nội Đức Lâm, luyện kim thuật sĩ thất tinh bị hắn lừa gạt từ đại lục phía nam đến.

Lúc này, vẻ mặt của vị ma đạo sĩ khiến người ta tôn kính này lộ vẻ mệt mỏi, trong mắt cũng nổi lên một mảnh tơ máu, rõ ràng là đã tập trung tất cả tinh lực vào việc nghiên cứu luyện kim thuật, cho nên mới trở nên lôi thôi lếch thếch như thế.

Đối với nhân vật như vậy không thể suy nghĩ theo lẽ thường.

Tiếu Ân trong lòng vừa tự nhận xui xẻo, vừa dò hỏi:

- Nội Đức Lâm, ngươi có chuyện gì sao?

Sắc mặt của Nội Đức Lâm đầu tiên là ửng đỏ, muốn nói lại thôi sau đó lại biến thành đỏ bừng, trong đó còn có một tia màu xanh nhàn nhạt.

Tiêu Ân ngạc nhiên, lúc này ngài quấy rầy ta, chẳng lẽ là muốn chơi trò biến sắc mặt với ta sao?

Sau khi Tiếu Ân hỏi lần thứ hai, Nội Đức Lâm mới cắn răng một cái, nói:

- Tiếu Ân các hạ, thật sự là rất xin lỗi, dược phẩm lần trước ngài cho ta, ta không thể phân tích được rốt cuộc bên trong có bao nhiêu thành phần, cũng không thể chế tạo ra dược phẩm tương tự.

Tiêu Ân vỗ trán một cái, trong lòng không còn gì để nói, khẽ lắc đầu, thầm nghĩ nếu như ngài có thể nghiên cứu ra, thì trong vũ trụ nhiều dược sư như vậy đều đã biến thành bất tài rồi.

Nhìn thấy sắc mặt của Tiếu Ân dường như cũng không phải là tốt, Nội Đức Lâm càng hổ thẹn hơn, hắn có chút lắp bắp nói:

- Tuy nhiên trải qua việc nghiên cứu chút dược phẩm kia, ta đã đề cao hiệu quả của dược phẩm sinh mệnh lên một chút.

-...

Sự bất mãn tràn đầy trong đầu Tiếu Ân lập tức biến thành phấn chấn, hắn ngạc nhiên và vui mừng hỏi:

- Ngươi đã chế tạo ra dược phẩm sinh mệnh?

- Đúng vậy, hơn nữa ta còn bỏ thêm một chút nguyên liệu vào bên trong, có thể pha loãng mỗi một phần dược phẩm sinh mệnh thành một ngàn phần, có thể làm cho một ngàn người đều kéo dài tuổi thọ ba mươi năm trở lên.

Trong thanh âm của Nội Đức Lâm rốt cuộc hiện lên vài phần đắc ý, giống như sự vất vả trong khoảng thời gian này đã hồi đáp đầy đủ:

- Dược phẩm sinh mệnh sau khi pha loãng chẳng nhưng có thể kéo dài tuổi thọ của người bình thường, mà ngay cả tuổi thọ của ma pháp sư cũng có thể kéo dài.

Hai mắt của Tiếu Ân đột nhiên sáng ngời, sau khi nghe được những lời này hắn đã thực sự động dung.

Nhân loại bình thường và ma pháp sư mặc dù từ mặt ngoài xem qua cũng không có khác nhau nhiều, nhưng trên thực tế hai bên đã khác nhau tương đối xa.

Bởi vì cả ngày tiếp xúc với ma pháp nguyên tố, cho nên trên người của ma pháp sư không thể tránh khói có được đại lượng ma pháp nguyên tố.

Những ma pháp nguyên tố này đang chậm rãi cải tạo tế bào và gien trong cơ thể nhân loại, khiến cho thân thể của ma pháp sư đạt được sự bồi dường, sinh mệnh được kéo dài.

Nhưng sau khi đạt được chỗ tốt thật lớn như vậy, tố chất thân thể của ma pháp sư đã thu được thay đổi thật lớn, những dược phẩm sinh mệnh có tác dụng kéo dài tuổi thọ đối với người bình thường sẽ không có tác dụng gì ở trên người bọn họ.

Giống như một ông lão trăm tuổi thường xuyên ăn sâm như ăn cơm, khi bệnh tình của lão nguy kịch thì cho dù là cho uống nhân sâm thang nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng gì.

Bởi vì thân thể của lão đã sớm thích ứng với dược tính của nhân sâm, cho nên nhân sâm thang có tốt hơn nữa cũng không có tác dụng gì.

Ở trong vũ trụ, dược phẩm kéo dài tuổi thọ của ma pháp sư không phải không có, nhưng mỗi một loại đều có giá cực cao, hơn nữa tài liệu khó tìm, chế tác khó khăn, tỷ lệ thất bại cao.

Cho nên sau khi Nội Đức Lâm nói ra những lời này, thật sự Tiếu Ân có vài phần hoài nghi.

Tiếu Ân hít sâu một hơi, nói:

- Đưa ta đi thực nghiệm thất.

Nội Đức Lâm xoay người không chút do dự, dẫn đầu đi tới phòng thí nghiệm.

Trong phòng thí nghiệm có chút lộn xộn, hiển nhiên Nội Đức Lâm đã toàn tâm toàn ý đầu nhập vào trong luyện kim thuật, cũng không có thời gian để ý đến những cái khác nữa.

Tiếu Ân nhíu mày, nói:

- Nội Đức Lâm, về sau để Mary và Lai An đến đây nhiều hơn, giúp ngươi quét tước một chút.

Nội Đức Lâm nhìn căn phòng lộn xộn xấu hổ đáp ứng, hắn vội vàng nói:

- Tiếu Ân các hạ, đây là dược phẩm sinh mệnh mà ta luyện chế ra, đây là những dược phẩm sau khi pha loãng.

Ở trên một chiếc bàn bày đặt hơn mười chiếc bình dược phẩm lớn nhỏ không đồng nhất, tuy nhiên màu sắc của dược phẩm trong tất cả các bình đều không khác nhau bao nhiêu, đó là một màu xanh thẳm giống như mây xanh, chỉ có một chút khác biệt.

Trong đó màu sắc trong ba bình lớn hơn một chút có chút đậm hơn, mà dược phẩm trong hơn mười chiếc bình nhỏ thì phai nhạt hơn một chút.

Lực lượng tinh thần của Tiếu Ân lập tức tràn ra, tra xét dược phẩm trong những chiếc bình này.

Nhất Hào ở trong đầu hắn lại lập tức khởi động, phân tích tác dụng của từng thành phần trong đó và tác dụng sau khi tổ hợp.

Lực lượng tinh thần quả thật là thứ tốt, tốt hơn rất nhiều so với việc dùng tai mắt mũi miệng để quan sát, không lâu sau Nhất Hào cũng đã tìm ra đáp án sau khi phân tích.

Trải qua tính toán của máy tính siêu cấp, những dược phẩm này quả thực có tác dụng kéo dài tuổi thọ hùng mạnh, thậm chí ngay cả ma pháp sư dưới cấp bậc truyền kỳ đều có thể hưởng thụ chỗ tốt trong đó.

Tiếu Ân yên lặng gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Nội Đức Lâm lại có chút khác trước.

Nếu như nói lúc trước giữ Nội Đức Lâm lại là do nhìn trúng nhân phẩm của hắn. thì lúc này Tiếu Ân lại càng không muốn để hắn rời đi.

Loại phần tử tích cực có kiến thức cơ bản vững chắc, sở trường về nghiên cứu suy luận này nếu như bỏ lỡ, như vậy khẳng định sẽ tiếc nuối cả đời.

- Tốt, Nội Đức Lâm, ngươi làm rất tốt.

Tiếu Ân nghiêm mặt nói:

- Ta muốn phần phát minh này của ngươi, ngươi muốn thù lao như thế nào chỉ cần nói ra ta nhất định thỏa mãn ngươi.

Trên mặt của Nội Đức Lâm lộ vẻ vui mừng, ở trong một ngày một đêm này hắn đã làm vô số thí nghiệm, vất vả trong đó thực sự là không ai biết, lúc này mới xem như có một chút cảm giác hãnh diện.

- Tiếu Ân các hạ, bình dược phẩm siêu cấp lúc trước ngài cho ta vẫn chưa nghiên cứu thấu đáo, cho nên muốn tiếp tục nghiên cứu.

Trên mặt của Nội Đức Lâm tỏa ra một loại hào quang cuồng nhiệt, quả thực giống như tín đồ thành kính nhất nhìn thấy thần linh.

Tiếu Ân không chút do dự gật đầu, nói:

- Không có vấn đề gì, nếu ngươi dùng hết bình dược phẩm kia, ta còn có thể cung cấp một bình.

Nội Đức Lâm quá đỗi vui mừng, nói:

- Tiếu Ân các hạ, ngài thật sự là rất rộng rãi. À, còn có một việc...

Hắn có chút ngượng ngùng nói:

- Ma pháp tài liệu ngài cho lần trước ta đã dùng hết, nếu như ngài còn có thể lấy về...

Tiếu Ân cất tiếng cười to, vấn đề này nếu đổi lại là người khác, có lẽ sẽ cảm thấy vô cùng khó xử, nhưng đối với hắn mà nói quả thực chính là không cần tốn nhiều sức.

- Được, trong vòng ba tháng ta nhất định sẽ cung cấp cho ngươi càng nhiều tài liệu ma pháp quý hơn, hơn nữa ngươi cần cái gì chỉ cần lập danh sách, không cần để ý trên tinh cầu có tuyệt chủng hay không, chỉ cần ngươi cảm thấy cần thiết thì cứ viết ra, ta nhất định để ngươi cảm thấy hài lòng.

Nội Đức Lâm kinh ngạc há hốc miệng, không ngờ dám khoác lác như thế, Tiếu Ân thật sự là rất rộng rãi ở sâu trong nội tâm hắn không khỏi có chút dao động, cho dù là một mực đi theo bên người Tiếu Ân dường như cũng là một chuyện vô cùng tốt

Sau khi rời khỏi phòng thí nghiệm của Nội Đức Lâm, tâm tình của Tiếu Ân cũng có chút kích động, trong lòng đã quyết tâm, bất kể như thế nào cũng phải giữ dược phẩm sư tiền đồ vô lượng này ở bên cạnh mình.

Về phần lão long quy Thiago Motta sao, nếu như tự mình đưa ra yêu cầu này, hẳn là hắn sẽ bán chút mặt mũi này cho mình.

Quay người lại, Tiếu Ân đi vào phòng của Linnuo.

Lão ma pháp sư giống như đã sớm biết Tiếu Ân muốn tới, ở trong phòng nhỏ đợi một lúc lâu vừa thấy hắn đến lập tức đóng cửa phòng, hạ giọng nói:

- Tiếu Ân các hạ, rốt cuộc ngài đã trở về, ta cũng đã yên tâm. Dứt lời, lão lấy ra một chiếc hộp gỗ, thật cẩn thận để lên trên bàn.

Đây chính là đại lục thần tạo của Tiếu Ân chuẩn bị, để thuận lợi cho việc vận chuyển cho nên tạm thời để chiếc hộp ở trên người Linnuo.

Đối với lão ma pháp sư, Tiếu Ân vẫn là cực kỳ tin tưởng, chỉ cần mình không chết, địa vị của lão sẽ không thay đổi.

- Tình hình thế nào?

Tiếu Ân dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt chiếc hộp, sau đó dò hỏi.

- Chỉ có thể duy trì tình huống trước mắt.

Linnuo thở dài nói:

- Tình thế gần đây có chút khẩn trương, trong ma pháp lâm viên tới hai gã ngụy thần, ta căn bản không dám tiếp tục truyền tống người đi vào, cũng không dám truyền tống đi ra. Dạng này ở trong thời gian ngắn còn chưa có vấn đề gì, nhưng nếu thời gian dài, chỉ sợ sẽ có chuyện ngoài ý liệu phát sinh.

Tiếu Ân đương nhiên hiểu được ý tứ trong đó, ở bên trong đại lục thần tạo đã có hơn ba mươi vạn người, tuyệt đại bộ phận trong đó đều là người da đen, ngay cả người được chọn ra duy trì trật tự cơ bản cũng là như vậy.

Nhân viên quản lý chân chính thì chỉ có hơn hai mươi binh sĩ thành kính tín ngưỡng đối với Tiếu Ân.

Dưới tình huống mất đi liên hệ với ngoại giới, trong khoảng thời gian ngắn hẳn là sẽ không xuất hiện sai sót gì, nhưng nêu như mất đi liên hệ với ngoại giới trong thời gian dài thì không xuất hiện vấn đề mới là chuyện lạ.

Tiếu Ân trầm ngâm một chút, nói:

- Thực lực của những binh sĩ này chưa đủ hùng mạnh, nếu như là hai mươi đại ma pháp sư thì sẽ không có bất trắc gì.

Linnuo có chút do dự nói:

- Vậy chúng ta có nên truyền tống một ít ma pháp sư vào hay không?

Tiếu Ân lập tức lắc đầu, nói:

- Không cần, ma pháp sư mà chúng ta tin được dù sao cũng không nhiều lắm, chuyện của đại lục thần tạo cũng không thể để nhiều người biết được, về phần những binh lính này, ta có biện pháp đề cao thực lực của bọn họ.

Linnuo nao nao, nói:

- Bọn họ dù sao cũng không phải là ma pháp sư, nếu như gặp phải bạo động, chỉ sợ với lực lượng của cá nhân không thể khống chế được đại cục.

Tiếu Ân bật cười, nói:

- Nếu như bọn họ trở thành ma pháp võ sĩ thì sao?

- Ma pháp võ sĩ? Harden?

Hai mắt của Linnuo sáng ngời, hỏi:

- Tiếu Ân các hạ, ngài đã thành thần?

Tiếu Ân tức giận liếc mắt nhìn lão một cái, nói

- Thành thần sao có thể dễ dàng như thế? tuy nhiên ta có thể dùng thử mấy phương pháp làm cho bọn họ trở thành ma pháp võ sĩ.

Linnuo lập tức không phản đối nữa, lão biết Tiếu Ân là người sâu xa khó lường, trời mới biết hắn có nắm giữ bản lĩnh chưa nghe thấy bao giờ hay không.

Thương lượng với Linnuo một lát, Tiếu Ân một lần nữa bố trí một ma pháp trận đồ đề phòng tiết lộ khí tức ở trong phòng.

Ở trong trận đồ này mở cửa vào đại lục thần tạo ra hẳn là sẽ không có bất cứ vấn đề gì, cho dù là hai sứ giả của nữ thần ở trong ma pháp lâm viên cũng đừng mơ tưởng cảm ứng được chút tình huống nào trong phòng này.

Thực ra, Tiếu Ân rất hoài nghi, sau khi mới gặp thất bại hai người kia còn có đảm lượng dùng lực lượng tinh thần tiến hành thăm dò tình huống trong ma pháp tháp hay không.

Sau khi làm xong tất cả, Tiếu Ân lại tìm được mấy người Kim và sư phụ Maren, hiểu rõ tất cả những chuyện xảy ra sau khi hắn rời đi.

Trong đó sư phụ Maren biểu hiện xấu hổ nhất.

Tiếu Ân là đệ tử của lão, tình cảm của thầy trò bọn họ đồng dạng vô cùng sâu sắc.

Nhưng lần trước khi phát sinh xung đột với đám người Harden, lão mới biết được, những người này đang ở trong ma pháp tháp của đại ma pháp sư Tiffany. mà những người này đều là khách nhân quan trọng của bộ tộc Nguyệt tinh linh.

Bởi vì quan hệ của Tiffany, các ma pháp sư còn lại trong ma pháp tháp đều không tiện đứng ra nói cho Tiếu Ân.

Không chỉ như thế, giữa Tiếu Ân và các Nguyệt tinh linh dường như đã có một tầng ngăn cách mơ hồ, ngay cả khi gặp mặt đại ma pháp sư Tiffany, hai bên đều lộ vẻ có chút xấu hổ.

Loại chuyển biến quan hệ này dường như đột nhiên phát sinh, khiến cho tất cả mọi người có một loại cảm giác trở tay không kịp.

Phần đông ma pháp sư trong ma pháp lâm viên, bao gồm cả Tiffany và Maren ở bên trong, đều có vẻ không được thoải mái.

Ở trong thời gian rất ngắn, Tiếu Ân đã hiểu được tình cảnh của sư phụ, biết lão nhân gia người đã ở trong ma pháp lâm viên hơn trăm năm, thật sự là khó có thể dứt bỏ phần tình cảm này, vì thế an ủi mấy câu. Chẳng qua nói thật, sau khi trải qua lần tiếp xúc này với nữ thần Ánh Trăng, hắn lại phát hiện, tình huống thực tế dường như cũng không gay go giống như trong tưởng tượng của hắn.

Chung sống hòa bình với nữ thần Ánh Trăng ở trên mảnh đại lục này cũng không phải là việc quyết không có khả năng. Đương nhiên, đại lục thần tạo nhất định phải kiến thiết phòng thủ kiên cố, một đường lui này tuyệt đối không thể để xảy ra bất cứ vấn đề gì.

Sau khi bàn bạc với tất cả mọi người từ trên xuống dưới trong ma pháp tháp, Tiếu Ân cuối cùng đi vào một căn phòng trong đại sảnh.

Vô Danh vẫn như trước yên lặng nằm trên giường, giống như vẫn đang tiếp tục nghiên cứu trần nhà trên đỉnh đầu.

Tiếu Ân không chút do dự ngồi xuống bên cạnh hắn, nói:

- Vô Danh, hình ảnh ngươi để ta ngưng tụ là ai?

Vô Danh quay đầu nhìn hắn một cái, nói:

- Ngươi đã gặp qua người này.

Tiếu Ân đảo hai mắt, đây không phải là lời nói vô nghĩa sao, nếu như chưa từng gặp qua người này, như vậy hắn làm sao có thể bắt chước giống người này chứ.

- Vô Danh, ta chỉ biết người này lần thứ hai xuất hiện ở trong trí nhớ của ngươi, hơn nữa đã tiến vào tinh bích thông đạo. À, đúng rồi, hắn còn đem ngươi... không, là lấy đi một tấm bia đá trong trận đồ.

Vô Danh đột nhiên thở dài xa xôi, nói:

- Tiếu Ân, ngươi có biết khối bia đá kia có tác dụng gì không?

- Không biết.

Tiếu Ân trầm giọng nói, tuy nhiên dùng ngón chân nghĩ cũng biết đó khẳng định là một kiện bảo bối.

- Khối bia đá kia chi dùng để trấn áp ta.

Vô Danh nói:

- Chính bởi vì hắn lấy đi khối bia đá kia, cho nên mới khiến cho ta có cơ hội sinh ra linh trí.

- Vậy vì sao hắn phải lấy tấm bia đá đi?

- Bởi vì hắn muốn trở về.

- Có ý gì?

- Mở ra tinh bích là tùy cơ, trừ phi là chủ nhân giao cho ta sinh mệnh, bất cứ kẻ nào cũng không thể khống chế tinh bích thông đạo rốt cuộc thông tới đâu.

- Chẳng lẽ sau khi hắn lấy đi khối bia đá kia, thì có thể tìm ra phương vị của ngươi?

- Đương nhiên, khối bia đá kia vẫn ở chung cùng một chỗ với ta từ ngày trận đồ kiến tạo thành công, giữa chúng ta đã có liên hệ không thể chia cắt. Nếu như lợi dụng tấm bia đá để mở ra thông đạ, thì khẳng định sẽ thông đến vũ trụ này của chúng ta.

Tiếu Ân trầm tư một lát, tiêu hóa một chút những lời này, hỏi:

- Người kia, hắn đã trở lại rồi sao?

- Đã trở lại.

- Hắn rất có danh tiếng sao?

- Ở bên trong người bình thường, hắn cũng không tính là quá nổi tiếng, nhưng ở trong phần đông thần linh, có lẽ hắn hẳn là có danh tiếng nhất định.

Tiếu Ân há to miệng, thất kinh hỏi:

- Ngươi không ngờ không biết?

Vô Danh hợp tình hợp lý nói:

- Ta cũng không phải thần linh, đương nhiên không biết.

- Thật không? Như vậy vì sao ngươi muốn ta giả bộ người đó, hơn nữa nữ thần Ánh Trăng vừa nhìn thấy bộ dáng của hắn, ngay cả khí tức cũng bất chấp cảm ứng đã chật vật bỏ chạy, đây cũng không phải trùng hợp chứ.

Vô Danh hơi rung hai chân, rất bình tĩnh nói:

- Ta cũng không biết, tuy nhiên ở trong trí nhớ của ta, người đó sau khi trở về từng trải qua mấy trăm vạn năm giằng co với chúng thần, cuối cùng làm cho thiên nộ nhân oán, làm cho tất cả thần linh đều bất mãn, mà phát sinh hành động liên hợp bao vây tiễu trừ lần đầu tiên của tất cả nguyên trụ thần linh.

Tiếu Ân hít một hơi thật dài làm cho tất cả thần linh cùng liên hợp lại? Trước không nói người này rốt cuộc đã làm ra chuyện thương thiên hại lý gì, tóm lại người này quả thật là rất rất giỏi, tuyệt đối là nhân vật tuyệt đỉnh "Tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả".

- Sau đó thì sao?

Tiếu Ân giống như đang nghe chuvện xưa hỏi:

- Hắn không bị tiêu diệt chứ?

- Đương nhiên là không, nếu như hắn bị tiêu diệt. như vậy hôm nay ngươi nhất định phải chết.

Tiếu Ân tức giận trừng mắt, chẳng qua Vô Danh nói không sai, nếu như người kia đã ngã xuống, như vậy nữ thần Ánh Trăng làm gì còn cái để kiêng kị, chỉ sợ việc đầu tiên nàng phải làm chính là trảm thảo trừ căn.

- Dưới sự bao vây tiễu trừ của nhiều thần linh như vậy còn không ngã xuống, chẳng lẽ cuối cùng hắn đã đánh thắng?

- Đúng, hắn đã đánh thắng.

- Hắn... đã đánh thắng?

Tiếu Ân sắc mặt cổ quái hỏi.

Lấy lực lượng của một người, chẳng lẽ thật sự có thể chống lại chúng thần.

Dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng Tiếu Ân, Vô Danh nói:

- Một mình hắn đương nhiên không có khả năng chiến thắng chúng thần, nhưng khi hắn gần như cùng đường, tinh bích thông đạo lại mở ra, không ngờ đã xuất hiện hơn mười vị nhất đại thần linh (thần linh đời thứ nhất). Vì thế sau khi giằng co trăm vạn năm, các nguyên trụ thần linh không thể không chủ động cầu hòa, đồng thời phát ra lời thề thần linh vĩnh viễn không chủ động khơi mào chúng thần chi chiến.

Đây chính là lần đầu tiên Tiếu Ân tiếp xúc với tin tức có liên quan với chúng thần, nếu nói không kích động chút nào đó thuần túy là lừa mình dối người. Nhưng hắn lại càng tự biết mình, biết với thực lực hiện tại của mình còn không đủ để đối địch với loại cấp bậc này, chỉ xem như nghe một chút chuyện nghìn lẻ một đêm mà thôi.

Tâm niệm khẽ động, hắn hỏi:

- Nhất đại thần linh là gì?

- Nhất đại thần linh chính là thần linh đời thứ nhất đạt được thần cách hoàn chỉnh, bọn họ nắm giữ thần cách hoàn chỉnh nhất, ngay cả là ở bên trong thần giới cũng là một ít người đứng đầu.

Tiếu Ân sắc mặt khẽ biến, nói:

- Như vậy những người theo tinh bích thông đạo tới đều là nhất đại thần linh sao?

Vô Danh dường như do dự một chút, nói:

- Cũng không thể nói như vậy, lúc trước khi những người đó vừa mới tới, thì ngay cả trung giai thần linh bình thường cũng không bằng, nhưng bọn họ dù sao cũng là thông qua tinh bích mà đến, cho nên thần cách của bọn họ có đặc thù trưởng thành, có thể theo thần lực gia tăng mà dần dần biến thành thần cách hoàn mỹ.

Vô Danh nghiêm túc, nói:

- Nhất đại thần linh trong vũ trụ này của chúng ta trải qua vô số năm chém giết và phân liệt, thần linh nắm giữ thần cách hoàn mỹ đã không đủ mười người, mà những người mới đến lại có hơn mười. Tuy nói lúc mới đầu thực lực không mạnh, nhưng sau đó bọn họ dần dần trưởng thành, đã có được ưu thế hơn xa nhưng thần linh khác, cho nên sau trăm vạn năm đuổi giết, chúng thần rốt cuộc chịu thua đã định ra khế ước khuất nhục nhất

Tiếu Ân liếm môi có chút khô, nói:

- Nhưng thần linh ngoại lai này cứ như vậy mà bỏ qua sao? Bọn họ chính là bị người ta đuổi giống như thỏ trăm vạn năm?

- Bọn họ đương nhiên không chịu bỏ qua, chẳng qua những ngoại nhân này cũng không phải đồng lòng đồng tính. Bọn họ có người cùng tiến cùng lui với người kia, có người ở thế không đội trời chung với người kia, cũng có người khoanh tay đứng nhìn, cũng có người giống như chó điên, gặp người liền cắn, giống như muốn giết sạch tất cả thần linh. Hừ, cũng không biết những thần linh ngoại lai này rốt cuộc làm sao lại có oán khí như thế.

Tiếu Ân khẽ gật đầu, rốt cục đã có một ít hiểu biết cơ bản đối với thần giới.

Thần linh ngoại lai phân liệt thành mấy thế lực, nếu như không thể lấy được tư tưởng thống nhất, đương nhiên không có khả năng quay lại đuổi giết những nguyên trụ thần linh đoàn kết thành một đoàn.

Có thể nói thần giới lúc này là một mảnh hỗn loạn, mà chân chính có thể hiểu thấu nguyên nhân lại ít ỏi không có mấy.

- Vô Danh, những điều này ngươi biết được từ đâu?

- Nghe được từ chỗ huynh đệ ta.

- Huynh đệ của ngươi?

Tiếu Ân vẻ mặt khẽ động, lập tức nghĩ tới siêu cấp trận đồ duy trì pháp tắc, tức thì tâm sinh kính ngưỡng.

Chẳng qua vừa nghĩ tới trận đồ pháp tắc khổng lồ như vậy không ngờ là huvnh đệ của Vô Danh, trong lòng Tiếu Ân liền nổi lên một trận cảm giác quái dị.

Một lát sau, Tiếu Ân vô cùng cảm khái nói:

- Ôi, người kia thật sự là quá lợi hại hắn chẳng những tự mình qua lại tinh bích, hơn nữa còn đưa tới nhiều người trợ giúp như vậy, chẳng trách nữ thần Ánh Trăng vừa nhìn thấy hắn đã sợ tới mức chật vật mà chạy. Chẳng qua ta cũng không có quan hệ trực tiếp gì với vị thần linh này, nếu như bị nữ thần Ánh Trăng biết được chân tướng, vậy thì thảm rồi.

Khóe miệng của Vô Danh đột nhiên nhếch lên, hắn chậm rãi nói:

- Tiếu Ân, ta đã quên nói cho ngươi một chuyện.

- Chuyện gì?

- Người đó là người duy nhất ngoài ngươi có được thần vực lực lượng ở trong mảnh vũ trụ này.

Tiếu Ân chậm rãi há to miệng, cuối cùng hắn đã hiểu được đạo lý trong đó.

Ánh mắt của hắn dần dần lóe lên một tia hào quang sáng ngời, một kế hoạch chậm rãi hiện lên ở trong lòng hắn.

- Tiếu Ân các hạ, mời ngài đến một chuyến.

Thanh âm của Linnuo đột nhiên truyền tới, từ sự ngưng trọng trong thanh âm biểu hiện ra, dường như cũng không phải là tin tức gì tốt.

Tiếu Ân nao nao, hướng về phía Vô Danh gật đầu một cái, lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới phòng của Linnuo.

- Trên đại lục thần tạo đã xảy ra chuvện gì?

Tiếu Ân lớn tiếng hỏi.

Trước khi hắn rời khỏi nơi này, chính là lúc Linnuo đi tới đại lục thần tạo, mà hiện tại vội vàng gọi đến, đương nhiên dẫn tới sự chú ý của Tiếu Ân.

- Tiếu Ân các hạ, trong những người da đen kia có một nhóm rất lớn đang bái tế tà thần.

Linuo trầm giọng nói.

- Tà thần?

Tiếu Ân không hiểu hỏi lại.

- Đúng, ở nơi đó ta phát hiện mấy thần tượng.

Linnuo khẽ lật cổ tay, đã lấy ra một thần tượng làm bằng gốm sứ.

Tiếu Ân vừa nhìn, trên mặt không khỏi nổei lên vẻ cổ quái.

Tiếu Ân biết cái gọi là thần tượng của tà thần này, chính là Cự Ma Thần mà hắn cùng với hai người Rui Deshen và Urey tru sát.

Không biết là ai chế tác, thần tượng này có thể nói là giống như đúc, không chỉ biểu hiện ra dung mạo và dáng người của Cự Ma Thần không sai chút nào, ngay cả loại sát khí hồng hắc trên người hắn cũng biểu hiện vô cùng tinh tế.

Xung quanh thần tượng xoay quanh một tia tín ngưỡng lực, nhưng đáng tiếc chính là. Cự Ma Thần đã chết đương nhiên không có khả năng tới nơi này hấp thu tín ngưỡng lực hiếm có này.

Ánh mắt của Tiếu Ân dần dần sáng ngời lên, hắn chậm rãi nói:

- Pho tượng này là do ai chế tác?

- Là một vị lão niên hắc nhân, nghe nói ờ trên mảnh đại lục này vốn có một vị thần linh, nhưng không biết vì sao, thần linh này cuối cùng đã từ bỏ con dân của hắn, cho nên mới khiến cho hai mảnh đại lục chúng ta đánh chiếm được đại lục của người da đen!

Tiếu Ân ngẩn người, hồ nghi hỏi:

- Một khi đã như vậy, vị lão nhân kia vì sao còn muốn tiếp tục tín ngưỡng hắn chứ?

- Vị lão nhân kia nói chính bởi vì bọn họ không đủ thành kính, cho nên thần linh mới vứt bỏ bọn họ, tuy nhiên hiện tại thấy bọn họ đáng thương, cho nên mới sai thần sứ thu nhận và giúp đỡ bọn họ. Nếu không trên thế giới này làm sao có khả năng xuất hiện loại thời tiết mưa thuận gió hòa này, làm sao có khả năng xuất hiện đất đai phì nhiêu như thế.

Trong lòng Tiếu Ân thật sự có chút cảm giác dở khóc dở cười, hắn khẽ lắc đầu, không thể tưởng tượng được những người này lại đổ tất cả công lao lên trên tên Cự Ma Thần kia...

Trong lòng Tiếu Ân đột nhiên khẽ động, hỏi:

- Linnuo, khi ngươi đoạt được thần tượng này, có động thủ với lão nhân kia không?

- Đương nhiên là không.

Linnuo tức giận nói:

- Đó chính là thần tượng, đại biểu cho một vị thần linh vĩ đại ta cũng không muốn làm địch với thần linh này, làm sao có khả năng động thủ? Ta nói với lão nhân kia là mượn về, nói là muốn giúp hắn phát triển tín ngưỡng, nếu không hắn sẽ không chịu cho đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.