Nhu Mạt

Chương 70: Hôn lễ: Công chúa điện hạ của anh




Bây giờ tôi ăn uống được rồi, nếu còn không đi thì hơi kiểu cách quá, rốt cuộc mọi người cũng đã một thời gian không gặp. Vì thế vào buổi tối, tôi và Đinh Nhất cùng đi đến... nhà của Bạch Kiện.

Tôi thực sự không nghĩ rằng lần này anh ta gọi chúng tôi tới để “Đốt đáy nồi”, vì thế vừa vào cửa đã rất ngượng ngùng nói: “Anh xem anh kia, nhà mới trang trí xong cũng không nói trước một tiếng, bây giờ làm tôi đi tay không đến, tôi cũng ngại gặp vợ anh nữa.”

* Đốt đáy nồi: từ địa phương của vùng Hà Nam, ý chỉ tiệc mừng tân gia, là một phong tục khi chuyển nhà mới của người dân. Bạch Kiện cười to2bảo: “Giữa anh em chúng ta còn cần gì mấy cái việc này? Lại nói, hôm nay gọi các cậu đến đây là muốn cậu nhìn giúp, xem thử căn nhà này thế nào? Phong thủy có vấn đề gì hay không.”

Tôi cười lắc đầu: “Vậy thì anh tìm nhầm người rồi, hai thằng em không rành nghề phong thủy đậu, sớm biết thể đáng lẽ anh nên gọi chú Lê tới chứ?”

Lúc này Bạch Kiện giơ tay ôm vai tôi nói: “Cậu cũng đừng khiêm tốn với anh, các cậu một người là trò giỏi của Lê đại sư, một người là cộng sự tốt của ông ấy, có hai người các cậu vậy là đủ rồi. Còn nữa, trong ngoài căn nhà này của anh hoàn toàn là đồ6mới, nhờ các cậu đến đây là để cho vợ anh bớt mối lo thôi.”

Tôi đấm nhẹ vào vai anh ta một cú: “Sớm biết anh nghĩ như vậy, tôi đã lấy vài món đồ kia của chú Lê tới làm đàn phép cho VỢ anh xem, đảm bảo có thể giải hết trăm phần trăm mối lo của chị nhà.” “Thôi đi! Nói hai câu là mất hình tượng liền, cậu nói coi sau này phải tìm cô vợ thế nào mới có thể trị được cậu hả?” Bạch Kiện buồn bực nói.

Tôi hừ khẽ và đáp: “Vợ tương lai của tôi đầu tiên phải bách quỷ bất xâm; cộng thêm có bát tự đủ cứng; còn phải xuống được nhà bếp lên được phòng khách; một người có thể0đánh lại mười người; quan trọng là không thể dính người quá, có thể chịu được việc hở ra là tôi sẽ đi công tác; lá gan cũng phải đủ lớn, như vậy mới không bị những chuyện xảy ra quanh tôi dọa... Đương nhiên, quan trọng nhất là người phải đẹp, kiểu cực kỳ dịu dàng, cực kỳ trong sáng ấy là được.”

Bạch Kiện nghe xong mặt đầy vạch đen, vỗ bả vai tôi bảo: “Người anh em, cậu xác định không phải cậu đang nói đến Đinh Nhất đấy chứ?!”

Tôi trừng mắt lườm anh ta: “Tôi nói là cô gái cực kỳ dịu dàng, cực kỳ trong sáng được không?! Tôi không nói giỡn với anh, tôi chỉ có thể tìm một cô gái như vậy, nếu không chính5là hai người ta đấy, tôi cũng không thể gây tội thể được...”

Bạch Kiện cười khan vài tiếng và nói: “Vậy cậu cứ lẻ bóng luôn đi nhé! Đã định sẵn là sống cô độc cả quãng đời còn lại!”

“Tối nhổ vào! Anh không thể hi vọng chút điều tốt cho tôi hả? Có điều anh yên tâm, cho dù tôi cứ một mình luôn cũng không quan trọng, không phải còn có người anh em tốt là anh sao?!” Tôi nói bằng vẻ mặt cười xấu xa. Lúc này cô vợ mẫu mực của Bạch Kiện là Bạch Thu Vũ đi từ trong phòng bếp ra mặt chị ấy đầy tươi cười nói với ba chúng tôi: “Đừng ồn ào nữa, mau mau rửa tay chuẩn bị ăn cơm nào!”

Bởi9vì tôi không uống rượu, cho nên hôm đó cả đám chúng tôi đều uống nước ngọt, vì thế mà Bạch Thu Vũ còn hết mực khen tôi một trận, không ngừng bảo Bạch Kiện học tập tôi. Tôi nghe mà thầm xấu hổ, nếu chị ấy biết tại sao tôi bắt buộc phải kiêng rượu thì chắc sẽ không để người đàn ông của mình học theo tôi đâu. Ăn cơm xong, Đinh Nhất giúp Bạch Thu Vũ thu dọn bàn, tôi thì đi ra ban công hút thuốc cùng với Bạch Kiện...

“Hiện giờ nhà ở cũng đã trang trí xong, khi nào tổ chức đây?” Tôi tò mò hỏi. Bạch Kiện cong môi cười đáp: “Vốn dĩ bọn anh chọn ngày mười một, sau đó còn có thể đi hưởng tuần trăng mật nữa, nhưng tính chất công việc của anh thì cậu cũng biết đó, chỉ sợ kế hoạch không đuổi kịp được có việc đột xuất.” Tôi bèn an ủi anh ta: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, cứ chọn ngày trước rồi hẵng nói, băn khoăn nhiều như vậy đến lúc đó lại làm chậm trễ chuyện chính! Tôi còn chờ làm cha nuôi cho con anh đấy?” Bạch Kiện nghe vậy thì cười hề hề: “Không thành vấn đề, vậy trước tiên cậu chuẩn bị sẵn một cái bao lì xì lớn đi nhé!” Ai ngờ chúng tôi đang nói chuyện, điện thoại của Bạch Kiện đột nhiên vang lên, anh ta bắt máy nghe rồi sắc mặt lập tức sầm lại, sau đó nhẹ nhàng ừ vài tiếng và nói: “Được, tôi lập tức đến ngay...” Tôi thấy anh ta có vụ án phải giải quyết, nên định kêu Đinh Nhất cùng đi về nhà, nhưng Bạch Kiện lại gọi tôi lại: “Cậu và Đinh Nhất đi cùng anh đến một chỗ trước...” Tôi hỏi anh ta: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Bạch Kiện cau mày: “Đi trước đã, trên đường đi sẽ nói...” Nói xong anh ta lại dặn dò Bạch Thu Vũ vài câu, sau đó cùng chúng tôi ra ngoài đi xuống lầu. Nhìn sắc mặt Bạch Kiện là biết, nhất định đã xảy ra chuyện khẩn cấp, nhưng anh ta lại gọi cả chúng tôi đi cùng... Chuyện này không khỏi làm tôi thấy hơi lạ.

Trên đường đi Bạch Kiện nói cho tôi biết, con trai lãnh đạo cũ của anh ta năm nay mới vừa hoàn thành kỳ thi tuyển sinh đại học, hơn nữa đã nhận được thư thông báo nhập học từ trường đại học 985*. Đây vốn phải là một chuyện khiến cả nhà đều vô cùng vui vẻ, kết quả không ngờ đang vui lại xảy ra chuyện.

* Ngày 4 tháng 5 năm 1998, Đảng Cộng sản Trung Quốc và Quốc Vụ Viện nước Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa đưa ra Đề án 985 hay còn gọi là “Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới” (Theo thông lệ gọi tên các sự kiện quan trọng của Trung Quốc, lấy số năm và tháng ghép lại thành 985). Các trường thuộc Đề án 985 đều là những trường đại học trọng điểm của Trung Quốc. Tính đến thời điểm hiện tại, Đề án 985 bao gồm 38 trường.

Cậu bé kia tên Lý Kiển. Sau khi nhận được thư thông báo nhập học thì muốn thả lỏng một chút, vì vậy cậu ta và vài bạn học thân thiết cùng hẹn nhau đến đến hồ chứa nước Long Tuyền cách nội thành hơn một trăm cây số để dã ngoại.

Mấy đứa trẻ này tuy bình thường học tập rất căng thẳng, nhưng đều bơi giỏi cả. Bắt đầu từ cấp hai, mỗi năm nghỉ hè, chúng đều đến bể bơi để bơi lội, cho nên tất nhiên gia đình cũng yên tâm cho chúng đi chơi ở hồ chứa nước. Dựa theo kế hoạch ban đầu, đáng lẽ là sáng hôm nay chúng sẽ lên đường về nhà, nhưng đến tận giữa trưa, cha mẹ của mấy đứa trẻ lại nhao nhao lên liên lạc với nhau để hỏi thăm tin tức về chủng.

Kết quả lúc này mọi người mới biết được có thể lũ trẻ đã mất tích, vì vậy bọn họ lập tức đến hồ chứa nước Long Tuyền mà bọn trẻ cắm trại dã ngoại, kết quả lại chỉ tìm được mấy túp lều và ba lô của bọn trẻ. Hồ chứa nước Long Tuyền này được xây dựng vào cuối những năm 1980 và vẫn luôn cung cấp nước cho cư dân của một số thị trấn và làng mạc ở hạ lưu sử dụng. Sau đó, chính phủ đã đưa vào hoạt động một dự án thủy điện mới, do đó hồ chứa nước Long Tuyền đã dần bị bỏ hoang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.