Nhu Mạt

Chương 49: “Đợi đã lâu, bà Hứa.”




Tôn Kỳ cầm trong tay viên ma thạch. Hắn chưa bao giờ cảm thấy một viên ma thạch lại quý giá đến thế. Đây chính là công sức lao động nhiều giờ liền của hắn.

Hắn đang định hấp thu ma thạch thì có một đám thợ mỏ hùng hổ tiến tới, một tên cao giọng nói:

“Các huynh đệ thợ mỏ mới đến mau mau lại đây. Chúng ta cùng giao lưu tâm sự, kể bọn ta dạy cho các ngươi một chút điều cần biết.”

Có mấy tên thợ mỏ mới lập tức chú ý đến bọn này, có mấy tên thợ mỏ mới cũng không quan tâm bọn này như Tôn Kỳ chẳng hạn, mấy tên thợ cũ thì ghé tai nhau nói nhỏ:

“Bọn hắn lại chuẩn bị bắt nạt ma mới nữa rồi.”

“Kệ bọn hắn đi. Ngươi mà nhắc nhở thì sẽ bị đánh cho bầm dập.”

Tôn Kỳ chỉ muốn yên thân hấp thụ ma thạch nhưng hắn nhanh chóng bị hai tên thợ mỏ xách nách kéo đi.

Tại một cái bàn đá tự tạo, một bên là đám thợ mỏ mới ngồi im thin thít, một bên là đám thợ cũ ngồi ba hoa chích chòe mấy thứ kinh nghiệm đào mỏ linh tinh.

Sau một hồi thể hiện, đám thợ mỏ cũ cũng đi vòng mục đích chính.

Đại ý là tại trong hầm mỏ buồn chán, cùng là thợ mỏ với nhau thì phải bảo bọc giúp đỡ lẫn nhau. Bọn hắn có một trò chơi nhỏ có thể phát tài. Chính là đổ xúc xắc. Đặt một có thể được gấp đôi, lại đơn giản dễ chơi.

Có mấy tên thợ mới đỏ mắt bị lừa, tham gia cá cược. Dù sao thì một viên ma thạch mỗi ca làm là quá ít chỉ tạm đủ duy trì thể lực, ai lại không muốn có nhiều hơn để có thể tu luyện, tham gia đánh cược cùng thợ mỏ khác là cách kiếm thêm ma thạch tốt nhất.

Kết quả đổ xúc xắc có thắng có thua nhưng cuối cùng bọn thợ mới đều bị lột sạch ma thạch.

Tôn Kỳ không mấy hứng thú, hắn không muốn có thêm rắc rối. Nhưng mà bọn thợ cũ lại vẫn cứ kè kè bên cạnh không cho hắn rời đi.

Khi đám thợ cũ đã ăn hết ma thạch của đám thợ mới thì tên cầm đầu nhìn Tôn Kỳ cười:

“Vị tiểu huynh đệ này sao không cùng cược một phen, có thể kiếm lãi gấp đôi.”

Đám thợ cũ nhìn Tôn Kỳ như nhìn một con mồi trong rọ. Nếu như hôm nay Tôn Kỳ không cá cược thì tuyệt đối sẽ không yên thân rời khỏi đây.

Tôn Kỳ thở dài, đặt viên ma thạch của mình lên bàn.

Đám thợ cũ cười hắc hắc, tên cầm đầu lập tức rung xúc xắc.

Hắn dùng một cái vỏ trái dừa khô cùng với xúc xắc được làm từ xương ma thú, tiếng lắc lộp bộp trầm đục.

Hắn đột nhiên đập mạnh trái dừa khô xuống bàn, ra hiệu mời Tôn Kỳ đặt cược.

Thần thức của Tôn Kỳ theo tu vi giảm sút mà cũng giảm sút theo nhưng mấy trò đoán xúc xắc này với hắn vẫn là quá dễ. Tôn Kỳ nhanh chóng đặt cược.

Rất dễ dàng. Hắn thắng.

Hắn cầm hai viên ma thạch đứng lên định đi nhưng đã bị hai tên thợ mỏ cũ chặn đường, tên cầm đầu cười hắc hắc nói:

“Vì sao phải vội đi như thế? Mới một ván thôi mà. Cũng phải để bọn ta gỡ lại chứ.”

Tôn Kỳ nhìn hắn lạnh lùng nói:

“Như thế nào mới chịu kết thúc?”

Tên cầm đầu cười gằng:

“Đã chơi thì phải chơi cho sảng khoái, chơi đến một bên hết ma thạch thì ngừng.”

Tôn Kỳ ngồi xuống, nhìn thẳng vào hắn, nói:

“Đây là ngươi nói đấy nhé.”

Tôn Kỳ nói xong vứt ra cả hai viên ma thạch.

Ván cược nhanh chóng diễn ra. Một ván… hai ván… ba ván…

Mỗi ván cược Tôn Kỳ đều thắng, sau đó hắn lại đẩy hết ma thạch ra cược. Kết quả là chỉ sau mười ván, Tôn Kỳ đã được một đống ma thạch nhỏ còn đám thợ mỏ cũ đã cháy túi.

Tôn Kỳ nhìn bọn hắn lạnh lùng:

“Bây giờ ta đi được chưa?”

Tên cầm đầu sắc mặt khó coi, dữ tợn. Hắn trước đây ở bên ngoài cũng là tay cờ bạc có hạng, trong một lần ra ngoài, hắn đã bị đánh cướp, bắt giữ, bán cho khu mỏ.

Hắn ở trong đây, nhờ vào tài cá cược, hắn tụ họp được một nhóm thợ mỏ dưới trướng chuyên đi ăn hiếp ma mới. Tất nhiên là để mọi việc thuận lợi hắn đã đút lót cho bọn quản giáo.

Vậy nên hắn mới thuận lợi lừa gạt bọn ma mới. Mọi việc vẫn diễn ra thuận lợi cho tới khi gặp Tôn Kỳ. Tất cả ma thạch hắn mang theo đều bị Tôn Kỳ thắng hết. Nếu như hắn lấy tiếp ma thạch dự trữ ra đánh bạc, hắn không nghi ngờ chuyện mình sẽ tiếp tục thua hết.

Hắn nhìn Tôn Kỳ, ánh mắt sắc bén, có nhàn nhạt sát khí:

“Gặp đồng đạo. Đắc tội rồi.”

Sau đó hắn đứng dậy bước đi cùng đám thuộc hạ.

Tôn Kỳ thầm than khổ trong lòng, vốn chỉ là một chút cá cược, lại khơi lên sát khí của tên này. Nếu như trước đây thì hắn mặc kệ nhưng hiện tại hắn quá yếu, hắn không muốn có thêm một con rắn độc núp trong bóng tối rình rập hắn.

Tôn Kỳ cười nói:

“Khoan đã.”

Tên cầm đầm quay đầu nhíu mắt nhìn Tôn Kỳ.

Tôn Kỳ nói tiếp:

“Không phải chỉ nói vui chơi một chút thôi sao? Không cần coi là thật. Ma thạch của ai thì trả kẻ đấy thôi. Ta chỉ cầm đi một viên ma thạch của mình. Các vị cũng cầm lấy ma thạch của mình đi.”

Nói xong, Tôn Kỳ thật chỉ cầm đi một viên ma thạch, hắn cũng ra hiệu cho đám thợ mỏ mới cầm ma thạch của mình.

Đám thợ mỏ mới tất nhiên là vui mừng mà nhận lấy, dù sao thì ma thạch đã mất nay lấy lại được thì ai lại không mừng.

Sau cùng chỉ còn lại đống ma thạch của đám thợ cũ.

Tôn Kỳ đứng đấy nhìn bọn hắn. Tôn Kỳ đã làm ra nhượng bộ, hóa giải ân oán, từ nay nước sông không phạm nước giếng.

Bây giờ thì xem thái độ mấy tên này có muốn hóa giải hay không?

Tên cầm đầu cũng chăm chú đối mắt Tôn Kỳ, một lúc sau hắn chắp tay cười nói:

“Huynh đệ nói không sai. Một chút vui đùa không nên coi là thật. Hy vọng sau này còn gặp.”

Sau đó hắn phất tay cho thuộc hạ lấy lại ma thạch, còn bản thân quay đầu bỏ đi thẳng.

Tôn Kỳ cũng thở ra một hơi. Một chuyện rắc rối cuối cùng được hóa giải.

Nếu như tên kia không chịu làm hòa thì Tôn Kỳ cũng không hề sợ, việc hắn trả lại ma thạch cho đám thợ mới, chính là tạo uy tín. Chỉ cần tên kia từ chối nhận ma thạch, hắn sẽ lấy số ma thạch này cho đám thợ mới. Tự hình thành một nhóm thế lực mới đối đầu với tên kia, lúc đó thì ai chết vào tay ai cũng còn chưa biết.

Tôn Kỳ trở lại chỗ của mình, an tĩnh hấp thụ ma thạch.

Một lúc sau, có tiếng Hỏa Hỏa vang lên:

“Lúc nãy vì sao ngươi lại trả ma thạch cho bọn chúng.”

Tôn Kỳ lúc này từ tốn giải thích suy nghĩ của mình. Sau đó, Hỏa Hỏa hỏi lại:

“Tự thành lập thế lực cũng không tệ. Có thể giúp ngươi kiếm thêm được nhiều ma thạch.”

Tô Kỳ lắc đầu:

“Ta sẽ không chịu ở đây lâu, thành lập thế lực chỉ thêm rắc rối. Ta chỉ muốn yên tĩnh.”

Hỏa Hỏa cười:

“Ngươi muốn như thế nhưng mà bọn hắn chưa chắc nghĩ như vậy. Hắc… hắc… đến rồi kìa.”

Tôn Kỳ từ từ mở mắt. Trước mặt hắn là mấy tên thợ mới tới bắt chuyện.

Đại ý câu chuyện không gì khác là muốn Tôn Kỳ lãnh đạo bọn chúng thành lập thế lực mới. Nhưng Tôn Kỳ đều khéo léo từ chối.

Bọn hắn thất vọng bỏ đi nhưng trong ánh mắt đã có sự hận thù. Từ ngưỡng mộ chuyển sang hận.

Bọn hắn mới đến đây sẽ ít nhiều chịu sự ức hiếp, điển hình như vừa rồi bị ép đánh bạc, trong nhóm thợ mới không phải ai cũng có máu cờ bạc nhưng bọn hắn vẫn phải tham gia. Khi Tôn Kỳ xuất hiện dẹp yên đám thợ cũ, trả lại ma thạch cho bọn hắn thì bọn hắn nhìn thấy hy vọng, có thể đi theo Tôn Kỳ kiếm nhiều ma thạch hơn bằng cách lừa gạt đám thợ khác.

Nhưng mà Tôn Kỳ từ chối làm bọn hắn hụt hững. Bọn hắn thật không thể hiểu được vì sao Tôn Kỳ từ chối, chuyện tốt như vậy lại có kẻ từ chối. Bọn hắn ẩn ẩn sinh ra hận thù.

Tiếng chuông leng keng lại vang lên, báo hiệu giờ làm đã đến.

Tôn Kỳ lại dốc sức vung cuốc nện xuống. Từng mảng đá từng mảng đá vỡ ra, hỏa hoa bắn tung tóe, mũi cuốc mòn dần.

Hỏa Hỏa trong đầu Tôn Kỳ lên tiếng:

“Này, ngươi đào lệch đi rồi kìa.”

Tôn Kỳ vẫn không ngừng vung cuốc, thở hồng hộc đáp:

“Ta biết. Thần thức ta phát hiện hướng đó có nhiều khoáng thạch.”

“Ha… ha… vậy là lần này chúng ta sẽ có thật nhiều ma thạch.” Hỏa Hỏa vui vẻ.

Tôn Kỳ điềm tĩnh đáp:

“Không. Ta sẽ chỉ đào đủ chỉ tiêu. Một viên ma thạch là đủ cho ta duy trì thể lực.”

“Ngươi ngốc sao? Có càng nhiều ma thạch không phải càng tốt sao?”

“Đây là điều mà chủ mỏ muốn đám thợ mỏ suy nghĩ. Vì một chút tiền thưởng mà lao đầu vào đào nhiều khoáng thạch hơn, lâu ngày sẽ khiến thợ mỏ cho rằng đào mỏ là việc phải làm, sẽ quên mất bọn hắn là nô lệ, quên mất tinh thần phản kháng. Ta còn muốn ra khỏi đây nên ta cần giữ tinh thần tỉnh tảo.”

“Ngươi nghĩ thật nhiều. Được rồi, vậy tùy ngươi thôi.” Hỏa Hỏa lại chìm vào giấc ngủ.

Tôn Kỳ lại tiếp tục đào mỏ.

Hỏa Hỏa gần đây thời gian ngủ càng lúc càng nhiều, đây là tiết kiệm năng lượng tránh hao tổn.

Tôn Kỳ cảm thấy có lỗi với Hỏa Hỏa. Từ ngày đi theo hắn, Hỏa Hỏa chưa được chỗ tốt gì lại liên tục phải hao tổn bản nguyên.

Vậy nên mặc dù rất muốn tiết kiệm thể lực nhưng hắn vẫn cố đào thêm khoáng thạch kiếm tiền thưởng. Không vì hắn thì cũng phải vì Hỏa Hỏa.

Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy cần có trách nhiệm với ai đó ngoài chính bản thân mình, lần đầu tiên hắn nguyện hy sinh lợi ích của mình vì ai đó mà không cần tính toán thiệt hơn.

Thời gian không có ngày đêm trôi qua, Tôn Kỳ đếm được mình đã làm được chín mươi ba ca tương đương với hơn một tháng.

Tôn Kỳ nhận được một trăm hai mươi ba ma thạch, đây là hắn cẩn trọng từng bước luôn đào đúng số lượng, thỉnh thoáng mới đào thưởng thêm.

Trong thời gian này Tôn Kỳ cũng thăm dò tình hình khu mỏ từ miệng bọn thợ đào cũng như lính gác.

Kết quả không mấy lạc quan.

Khu mỏ này chính xác có ít nhất bốn vị Tạo Thể cảnh ở lại thường xuyên. Lính canh phòng ngàn tên tu vi từ Luyện Linh ngũ trọng tới cửu trọng. Lính coi mỏ thì mấy ngàn tên tu vi từ Luyện Linh tứ trọng tới cửu trọng.

Khu mỏ này không biết rộng bao nhiêu nhưng ít nhất là trăm dặm vuông, có trận pháp bảo vệ xung quanh.

Bên ngoài khu mỏ là bao la hoang mạc, đồi núi trọc, bụi cỏ thấp. Nói tóm lại rất ít có chỗ ẩn nấp an toàn.

Khu mỏ trước đây cũng từng diễn ra bạo loạn nhưng kết quả đều là đàn áp đẫm máu, cho dù có thể lợi dụng hỗn loạn chạy ra khỏi khu mỏ thì cũng rất nhanh sẽ bị bắt lại và tất nhiên sẽ bị tra tấn đến chết.

Tôn Kỳ cảm thấy bế tắc, hắn thực sự không nghĩ ra được biện pháp nào hiệu quả. Chủ yếu là do tu vi hắn quá thấp.

Trong một ca làm bình thường, Tôn Kỳ đang đào mỏ thì bỗng nhiên cả hầm mỏ rung động, bụi đất rớt xuống như mưa.

Đám thợ đều ngừng tay, dáo dác nhìn xung quanh. Bọn hắn có chút sợ hãi, nếu như là hầm mỏ sụp đổ rất có thể khiến bọn hắn bị chôn sống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.