Nhu Mạt

Chương 24: Cá khô nhỏ là phúc lợi của vợ ~




Buổi sáng ngày hôm sau, không khí ở phòng có chút ngột ngạt, Mộc Linh Linh cố gắng ngồi dậy thay đồ tới trường, hôm nay cô ta luôn có dự cảm không may.

Uyển Nhi và Dương Lâm Nhi, Liễu Thanh Nhã thì khác, tâm trạng đặc biệt vui vẻ. Dạo này cô không hay thấy Vãn Thanh, khi nào cô gọi hắn mới ra.

Cô cũng không biết là hắn đang làm cái gì nữa. Uyển Nhi liền bỏ qua Vãn Thanh sau đầu, cô còn đang khẩn cầu có người trùng ngày tháng sinh của hắn. Chết sớm đi đây.

Mộc Linh Linh đang ngồi trên ghế nhà trường nghe giáo viên giảng bài. Ngay tại thời điểm này, đội trưởng trực tiếp mang theo một đội cảnh sát, đem Mộc Linh Linh bắt đi,

Dưới trước ánh mắt ngạc nhiên của giáo viên và mọi người trong lớp.

Mộc Linh Linh kịch liệt giãy dụa la to: “Mấy người dựa vào cái gì mà bắt tôi. Các người sao có thể vô duyên vô cớ bắt tôi, thả tôi ra "

Đội trưởng mặt nghiêm túc mà lấy ra lệnh bắt giữ, nói:

“Đây là lệnh bắt giữ, Mộc Linh Linh bị tình nghi là Giết người dấu xác, mời cô hợp tác về trụ sở tiến hành điều tra.

Mộc Linh Linh toàn cứng đờ, cô giết Vãn Thanh không có ai biết, cô còn xóa đi dấu vết, không thể nào phía cảnh sát phát hiện ra được.

Là ai, Là ai đã phát hiện ra việc cô làm. Phải rồi là Vãn Thanh hiện hồn về nói Cho Chu Uyển Nhi biết, chắc chắn là như vậy.

Mộc Linh Linh oán độc nhìn về hướng Uyển Nhi, hét lên.

“ Là cô phải không? Là Vãn Thanh nói cho cô phải không? con tiện nhân này mau trả lời tôi.

Uyển Nhi không có để ý đến Mộc Linh Linh đang gào thét về phía cô, mà Uyển Nhi trưng ra bộ mặt, cái gì tôi cũng không biết.

Mộc Linh Linh bị còng tay dẫn đi trước mặt mọi người, nhiều người xì xầm bàn tán, đa số là không ngờ Mộc Linh Linh Là kẻ giết người. Làm bọn họ lạnh cả sống lưng.

Hết buổi học, Uyển Nhi hưng phấn trở về phòng, nhân lúc Dương Lâm Nhi và Liễu Thanh Nhã không có ở đây, cô nhanh chóng. Lôi Miếng huyết ngọc ra.

" Vãn Thanh, anh nhanh ra đây cho tôi "

Cả phòng vắng lạnh, chỉ Còn văng vẳng tiếng gọi của cô. Lâu sau Vãn Thanh mới xuất hiện, cơ hồ linh hồn của hắn mờ nhạt đi một chút.

Uyển Nhi nghi ngờ hỏi. " Vãn Thanh, anh là bị làm sao...?

Vãn Thanh cúi đầu nhìn xuống xem linh hồn mình trở nên càng mờ nhạt, Thì hắn lãnh đạm giống như buông bỏ mọi thứ mà nói.

" Có thể tôi ở dương gian quá lâu, linh hồn bị thương tổn, sắp không còn tồn tại lâu nữa.

" Chu Uyển Nhi, tôi khuyên em đừng phí công với tôi nữa, mà hãy đi tìm một người xứng đáng với em hơn.

" Ồ, với tôi chỉ anh mới xứng. " rứt lời cô lôi miếng huyết ngọc ra.

" Vãn Thanh anh mau vào trong này, đừng hỏi gì khi sự thành tôi sẽ giải thích cho anh biết.

Vãn Thanh nhìn thấy Huyết Ngọc, thì cảm ứng linh hồn của hắn rất mạnh mẽ, không nghi ngờ gì mà chui vào Huyết Ngọc.

••••••••••••••••••••••••

Uyển Nhi chờ đợi rất lâu, vẫn không có người trùng ngày 15 tháng 7 âm lịch chết.

Cứ như vậy Hai tháng trôi qua, tòa đã tuyên án, Mộc Linh Linh lĩnh mức án tù Trung Thân.

Đồng bọn của cô ta cũng phải chịu mức án 10 năm tù. Toàn Bộ tài Mộc Gia Lấy của Vãn Gia đều được góp vào quỹ từ thiện. Vì hiện tại Vãn gia không còn ai sống.

Chờ tới ngày 15 âm lịch thì âm thanh Hệ Thống nhắc nhỡ.

[...] Đã tìm ra xác thích hợp, tiểu tỷ tỷ nhanh dậy không bỏ lỡ giờ tốt.

Uyển Nhi cố gắng mở mí mắt ra, nhìn đồng hồ mới 23 giờ khuya. Cô bực mình sinh khí.

" Lỡ giờ tốt cái ông nội mi. Đêm hôm mi bắt lão nương đi đâu?

[...] Khụ~~ Tiểu tỷ tỷ không muốn nam chủ sống lại hay sao a~~

Lúc này cô mới tỉnh hoàn toàn, bật dậy mặc đồ vào, lái xe theo chỉ dẫn của bản đồ siêu cấp.

Đi trên đường mất 40 phút. Cô dừng xe trước Nhà Xác của Thành Phố P.

" Ách" Cư nhiên lại tới nhà xác. Lão nương hơi phấn khích rồi.

Uyển Nhi nhìn xung quanh, bước chân nhẹ như mèo, tránh thoát khỏi máy Camera quan sát, nhanh chóng đẩy cửa vào nhà chứa xác.

Xung quanh cô Tỏa ra khí lạnh, khắp nơi đều là xác chết được bịt kín toàn thân. Uyển Nhi đi thêm vài bước đứng trước cái xác, xem ra mới được đặt vào thôi.

Cô Hít vào một hơi, lấy can đảm gở túi bọc toàn xác chết ra, trong lòng khẩn cầu, mong sao Cái xác còn Nguyên vẹn, phải đẹp trai một chút a~~

Cô khẽ kéo đồ che xác ra, mở to mắt nhìn toàn thân cái cái xác. Điều khiến cô ngạc nhiên là cái xác này độ tuổi rất trẻ.

Cơ hồ chỉ mới 25, 26 tuổi thôi, còn đẹp trai có nét giống Vãn Thanh tới 7 phần, nhiệt Độ cơ thể Cái xác còn rất ấm.

Ở cổ có vết lằn tím tái, gương mặt hơi nhợt nhạt một chút trên giấy có ghi là thắt cổ tự tử, nhưng không sao vẫn dùng được.

"Khụ~~ Không biết có phải là anh em cùng cha khác ông nội với Tên Vãn Thanh kia không? Sao lại giống nhau thế.

" Nếu Ba hắn còn sống, lão nương nhất định sẽ hỏi về vấn đề này.

[...] Tiểu tỷ tỷ, tỷ còn không nhanh sẽ qua mất giờ lành.

Uyển Nhi. " Rồi rồi, lão nương làm ngay đây, nam chủ không gấp, mi gấp gáp cái gì?

Cô lấy Huyết ngọc ra đặt giữa lồng ngực cái xác, lập tức hào quang ngũ sắc bắn khắp phòng. Huyết Ngọc từ từ tan ra thấm vào giữa Lồng ngực Cái xác.

Uyển Nhi ngồi cạnh cái xác, hai mắt trợn trừng vào khoảng không giữa ngực. 100 triệu của cô cứ như vậy biến mất???

30 phút sau, cái xác bắt đầu có nhịp thở, lồng ngực phập phồng... Uyển Nhi đang căng mắt ra mà nhìn dị tượng,

Vãn Thanh lúc này, hắn kinh ngạc vì chính mình cảm giác được đang hít thở không khí, hắn khẽ nhấc tay lên đưa xoa xoa ngực, cảm giắc được độ ấm và tim đang đập.

Hắn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì một âm thanh quen thuộc nhắc nhỡ hắn.

" Khụ~~ Tỉnh rồi thì nhanh theo tôi về, ở đây đang là nhà xác không tiện giải thích cho anh biết.

Vãn Thanh mờ mịt nhìn Uyển Nhi, gật gật đầu khởi động người đi theo cô. Do mới tiếp nhận thân thể mới, hoạt động còn cứng ngắc nên hắn di chuyển rất lâu.

Uyển Nhi khó chịu nhăn mày, tiến lại gần bế hắn lên, đem nhét vào trong xe.

Động tác thuần thục tới mức Vãn Thanh không biết hắn là đàn ông hay cô là đàn ông đây?

Hai người ngồi trên xe tới khách sạn, lúc này Uyển Nhi mới lên tiếng giải thích.

" Tôi nói tóm gọn nhé. Tôi mất 100 triệu để mua huyết Ngọc dẫn hồn anh vào. Và mất 2 tháng lẻ 2 ngày để tìm cho ra xác thích hợp cho anh nhập vào.

" Lúc này, anh không còn là Quỷ nữa mà là một con người, anh thiếu Nợ tôi rất nhiều, Vãn Thanh~~ Anh lấy gì để trả cho tôi.

Vãn Thanh lúc này hắn nhìn xuống thân thể, lại nhìn Uyển Nhi, trong lòng hắn rất cảm động.

Hắn muốn cái gì cô đều làm bằng được cho hắn, cả đời này không Thể trả hết cho cô.

" Uyển Nhi, Anh có thể gọi em là Bảo Bảo được không? Anh dùng quảng đời này bồi đắp cho em?

Uyển Nhi xoay đầu qua nhìn Vãn Thanh, lại nhìn vào lồng ngực hắn, cô là vẫn đang tiếc 100 triệu.

" A Thanh~~ Anh muốn gọi em như nào cũng được. Nhưng bất quá anh trả cả đời cũng không đủ

Vãn Thanh Rũ mí mắt xuống. Trầm mặc không nói gì, Lúc này Uyển Nhi vươn tay ra xoa nhẹ lên mái tóc của hắn, cảm giác cũng không tệ.

" Bất quá! Từ nay về sau em nằm trên, anh nằm dưới! A ~Thanh anh có ý kiến gì không?

Thoáng chốc Cả gương mặt Vãn Thanh nhiễm hồng, hai tai đỏ rực... Đôi mắt mông lung nhìn Uyển Nhi.

" B.. A.. Bảo Bảo.. Em muốn gì đều được... Anh.. Anh nằm dưới cũng rất thoải mái.

( Ting -- Độ hào cảm của nam chủ +4% Bây giờ là 99% tiểu tỷ tỷ cố lên)

Uyển Nhi đột nhiên quay đầu xe, thay đổi hướng đi, cô mĩm cười nói với Vãn Thanh.

" Tốt, bây giờ em đưa anh đi gặp một người.

Vãn Thanh ngoan ngoãn gật đầu ngồi im. Thi thoảng còn lén soi gương, xem dung mạo Của thân thể này.

Hắn rất vui vì gương mặt không khác hắn là bao nhiêu. Lại còn là rất trẻ tuổi, hắn còn nghi ngờ, có phải hay không, lão cha khi xưa lầm đường lạc lối nên mới có con riêng?

••••••••••••••• Trụ Sở cảnh sát ••••••••••••••••

Uyển Nhi dẫn Vãn Thanh tới đồn cảnh sát. Hắn còn đang mờ mịt thì cho tới khi nhìn Thấy Mộc Linh Linh thì hắn đã hiểu rõ mọi chuyện.

Mộc Linh Linh, ở trong tù 2 tháng qua, ăn không biết bao nhiêu là khổ sở. Vừa nhìn thấy Uyển Nhi và người Đàn ông hơi giống Vãn Thanh.

Cô ta đã sợ hãi liền thoáng chốc quỳ xuống trước mặt Vãn Thanh và Uyển Nhi. Nhìn hai người bằng đôi mắt tựa hồ nhận lấy cực hạn thống khổ mà van xin.

" Anh Vãn Thanh, em xin lỗi em biết rõ anh hận em, xin anh hãy cho em ra ngoài, em hối hận rồi.... Hãy cho em ra ngoài..

" Uyển Nhi, cậu hãy cầu xin giúp mình với Vãn Thanh đi tớ thật sự hối hận rồi.

Vẻ mặt của Mộc Linh Linh biết bao nhiêu là thống khổ, nước mắt như mưa. Nhưng Vãn Thanh vẫn trầm lặng, lâu sau mới buông một câu.

" Giết người đền mạng, Mộc Linh Linh cô hãy dùng cả đời ở nơi này để chuộc tội đi.

Nói xong hai người tời đi khỏi tầm mắt Của Mộc Linh Linh. Bàn tay Vãn Thanh nắm chặt lấy Uyển Nhi.

" Bảo Bảo cảm ơn em đã cho anh mọi thứ, Anh yêu em. Chúng ta về tạo ra cái tiểu bảo bảo có được không?

Uyển Nhi nhìn Vãn Thanh cười sáng lạn.

" Được "

( Ting -- Nghiệm vụ hoàn thành 100% đang sao chép tính cách kí thể 5%-10%-100% sao chép thành công --- Tách ly khỏi kí thể thành công)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.