Như Lang

Chương 47: Hoàng đế




Cùng lúc đó, Kim Hàn Tông trong ngũ đại tông Nam Vực giờ phút này cũng có vài trăm đạo trưởng hóa thành cầu vồng gào thét bay đi. Người tông này không có pháp bảo phi hành, đều tự thân phi hành giữa không trung, lại có những người đi phía trước hai tay xé toang hư vô, đem mọi người phía sau đi xuyên qua.

Trong đó có cả Triệu Sơn Lăng, khiêng thanh đại kiếm màu vàng, mặc một bộ giáp, tốc độ cực nhanh.

Huyết Tiên truyền thừa, mấy đại tông môn cùng gia tộc đều bị náo động, giờ phút này ngoại trừ Vương gia cùng Kim Hàn Tông, Tống gia trong tam đại gia tộc, cũng xuất ra mấy trăm tu sĩ. Những người được tộc gia phái ra này đều là người có tư chất nổi bật, về phần hộ đạo giả lần này của Tống gia, chính là Tống lão quái, người bị Mạnh Hạo đoạt đi không ít bảo vật ở Triệu quốc.

Trong ngũ đại tông môn của Nam Vực còn có Nhất Kiếm Tông cường đại nhất, cũng xuất ra hàng trăm kiếm quang gào thét kinh thiên động địa. Tu sĩ của Nhất Kiếm Tông, một người một kiếm, đạp trên thân kiếm, mấy trăm kiếm quang quét ngang, như muốn xé toang trời cao. Phía trước có bảy người, mỗi người thần sắc nghiêm nghị trong đó người thứ bảy chính là Trần Phàm!

Trần Phàm vẻ mặt chính trực, mặc áo dài màu trắng, dưới chân là một thanh cổ kiếm màu xanh, tu vi tản ra vậy mà đã là Trúc Cơ sơ kỳ!

Phía trước bảy người là một nam tử trung niên, thần sắc lạnh lùng, nhưng lại có một luồng tiêu sát khí dày đặc, đó chính là sư phụ Trần Phàm, Chu Ngôn Vân của Nhất Kiếm Tông.

Trên bầu trời Nam Vực phong vân biến sắc, Ngô Đinh Thu của Tử Vận Tông cũng mang theo mấy trăm đệ tử Tử Vận Tông bay qua bầu trời. Chẳng là sắc mặt Ngô Đinh Thu vẫn luôn cau mày, giống như đang có tâm sự nặng nề, khiến cho những đệ tử Tử Vận Tông trên đường đi cực kỳ yên lặng.

- Ngọc Yên mất tích, có người nhìn thấy nàng truy kích một tu sĩ, sau lần Côn Bằng bay qua kia, nàng… rốt cuộc đang ở đâu… cũng may mệnh giản vẫn còn, chứng minh người còn an toàn.

Ngô Đinh Thu than nhẹ một tiếng, Sở Ngọc Yên đối với Tử Vận Tông mà nói cực kỳ quan trọng, thậm chí lúc đầu chuyện hôn sự với Vương Đằng Phi đã gặp phải không ít sự phản đối của người trong tông môn.

Toàn bộ bầu trời bao la của Nam Vực, ở rất nhiều nơi đều có thể nhìn thấy cầu vồng quán không, hướng về phía bảy nơi đã mở ra tế đàn Huyết Tiên mà đi.

Cùng với mấy đại tông môn, trong tam đại gia tộc, Lý gia bình thường luôn ẩn mình, rất ít khi lộ diện, thậm chí ngoài người trong tộc ra, cũng có rất ít người biết đến. Sau khi Huyết Tiên truyền thừa mở ra, Lý gia cũng xuất động người nhưng toàn bộ Lý gia chỉ điều ra năm người!

Trong năm người này, hai lão Nguyên Anh hộ đạo, còn lại ba người Trúc Cơ. Ba người này gồm hai nam một nữ, là thiên kiêu đương thời không cho người đời biết của Lý gia.

- Lão tổ năm xưa nói ra thiên cơ, đánh xuống pháp chỉ, nói Huyết Tiên truyền thừa tám lần tuyệt, Thái Ách cổ mạch rơi Lý gia. Nay truyền thừa lần thứ tám mở ra, Đạo Nhất, truyền thừa này không phải ngươi thì không được. Về phần hai người các ngươi hãy đứng ngoài quan sát tăng cường hiểu biết.

Trên bầu trời, một trong hai lão già của Lý gia, mặc trường bào màu đen, thân hình cao gầy, quay đầu nhìn ba người phía sau mở miệng nói.

Cùng lúc đó, trong ngũ đại tông môn, thần bí nhất là Huyết Yêu Tông, tại khi Huyết Tiên truyền thừa cũng có xuất động người, kể ra thì kỳ nhân còn ít hơn cả Lý gia, chỉ có hai người.

Một già một trẻ, thiếu niên mặc hồng bào, chỉ độ mười sáu mười bảy tuổi, thần sắc có sát khí mãnh liệt, mi tâm có một vết máu lóng lánh, mỗi lần khuếch tán sẽ bao trùm lấy nửa gương mặt vị thiếu niên này. Dưới chân của y còn có huyết vụ lượn lờ, trong sương mù vô số gương mặt dữ tợn gào thét khiến thiếu niên này cực kỳ bất phàm.

Nếu có Mạnh Hạo ở đây, hoặt tên mập, hoặc là Tiểu Hổ ở chỗ này, bọn họ nhất định sẽ nhận ra vị thiếu niên này đầu tiên. Bộ dạng thiếu niên này rõ ràng giống như đúc thiếu niên Vương Hữu Tài sáu bảy năm về trước, nếu thật là gã thì dường như trong sáu bảy năm nay tuổi tác không hề có chút biến đổi, khá là quỷ dị!

Ngũ tông Nam Vực, thì đã có tứ tông xuất động, duy chỉ có Thanh La Tông, trong chính điện ở sơn môn có sáu người đang ngồi khoanh chân, thân ảnh bọn họ ẩn giấu ở bên trong u ám, khiến trong điện tĩnh lặng lạ thường.

- Cố tình lại đúng lúc này mở ra Huyết Tiên truyền thừa… có cần phái người đi một chuyến hay không?

Âm thanh truyền ra mang theo một chút u ám, tang thương.

- Huyết Tiên truyền thừa tuy mạnh, nhưng vài vạn năm nay chưa có ai có thể đạt được truyền thừa chân chính, cho nên lần này ta thấy phát hiện được bản đồ cổ mới là trọng điểm!

- Việc này không giấu được vậy chi bằng không giấu nữa, đến lúc đó càng loạn, đối với ta thì càng tiện hơn.

- Một khi thành công, vận mệnh toàn bộ Nam Vực cũng nên thay đổi một chút, vật kia chỉ có đạo uẩn Thanh La Tông ta mới có thể luyện hóa, đây nhất định là tạo hóa thuộc về Thanh La Tông ta!

- Lão phu cũng cho rằng không thể phái người tiến vào chỗ tế đàn Huyết Tiên kia, bản đồ cổ kia chúng ta nghiên cứu đã lâu, lão tổ cũng cực kỳ coi trọng đã dò xét vài lần. Không bằng mượn cớ hôm nay Huyết Tiên truyền thừa mở ra, khiến tông môn gã hoài nghi Thanh La Tông ta không xuất hiện, dẫn bọn họ đến phạm vi trong Thanh La Tông đến lúc đó phần đông tỏ ra nghi ngờ cũng tiện cho việc mở bản đồ cổ, sau đó thực hiện bước tiếp theo của kế hoạch.

Bên ngoài điện Thanh La Tông giờ phút này cũng có vài trăm đệ tử đứng nghiêm trang, bọn họ được triệu tập đến đây, chờ đợi lệnh của trưởng lão tông môn trong chủ điện.

Trong đám người đó ở một vị trí tầm thường, Hứa Thanh mặc một bộ trường sam đệ tử bình thường, khuôn mặt gầy đi rất nhiều, dáng vẻ tiều tụy đi không ít, tuy nói vẫn lạnh lùng như trước, nhưng hiển nhiên là ở Thanh La Tông cũng không vui mừng gì.

Tu vi của nàng chỉ là Ngưng Khí tầng chín.

- Hứa sư muội, Triệu sư huynh bảo ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, chỉ cần ngươi đồng ý với huynh ấy, huynh ấy sẽ ra sức giúp ngươi đạt được một viên Trúc Cơ Đan.

Một nữ tử dáng vẻ quyến rũ bên cạnh Hứa Thanh nhỏ nhẹ hướng về Hứa Thanh nói.

- Ngươi đừng có không biết điều, chọc giận Triệu sư huynh, trong tông môn này ngươi…

Nữ tử khuyên bảo chưa còn nói dứt câu Hứa Thanh đã ngẩng đầu lạnh lùng nhìn lên.

- Việc này đừng nhắc lại nữa, Tiết sư tỷ, xin tự trọng!

- Một hầu gái thô lỗ đến từ một tiểu quốc hẻo lánh, làm ra vẻ thanh cao, trên thực tế cực kỳ ngu dốt. Triệu sư huynh đã xem trọng ngươi đó là tạo hóa của ngươi, chuyện lần này không phải do ngươi lựa chọn!

Nữ tử họ Tiết kia nghe vậy nhướng mày buông lời châm chọc.

Hứa Thanh lặng im, nhưng ngọc thủ trong tay áo lại nắm chặt khiến hai tay trắng bệch.

- Còn viên Dưỡng Nhan Đan kia, do tiểu tông luyện chế, thô ráp vô cùng, còn bị ngươi khắc lên cái gì mà phá núi. Hàn sư muội xem trọng lấy đan dược khác tới đổi cho ngươi, cũng chỉ là muốn tứ thưởng cho nữ đồng của muội ấy, nhưng ngươi lại vì đan dược này giằng co cùng Hàn sư muội, giống như não ngươi không có nếp nhăn vậy.

Nữ tử họ Tiết cười nhạt tiếp tục mở miệng trào phúng.

Hứa Thanh sắc mặt tái nhợt, cắn môi trầm lặng không nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.