Như Là Cố Nhân

Chương 19




Mười năm sau

Ngũ quang thập sắc phồn hoa Bất Dạ Thành lý, mặt tiền cửa hàng hoa lệ, nhà hàng “Dương Châu mộng” trang hoàng khí phái, như nhau thường lui tới, tân khách ra vào nườm nượp như mắc cửi , một chiếc xe sang trọng dừng lại ở trước cửa rồi lại nhanh chóng lướt đi, đưa đón tới lui đều là danh nhân chính khách. Tại một gian phòng của nhà hàng , không khí trong này so với bên ngoài đang uống rượu mua vui cách xa một trời một vực, cực kì trầm lắng yên tĩnh.

“Anh, chẳng lẽ sự tình đã không còn đường cứu vãn hay sao……” Tiếng nói nhẹ nhàng xen lẫn tiếng khóc phá vỡ vẻ trầm mặc.

Trong ánh sáng lờ mờ, mơ hồ có thể thấy được một người con gái đang lên tiếng, gương mặt xinh đẹp, gục ở trong lòng người thanh niên mặc đồ đen, một đôi mắt phượng trong sáng, ẩn sau tầng nước mắt càng thêm long lanh.

“Em nói đi? Sơ Tâm .” người thanh niên vận đồ đen thần sắc u ám nhàn nhạt thốt ra, dường như đối với tình cảnh cùng quẫn của mình không để ý chút nào. “Người anh giết là một nghị sĩ, không phải người thường.”

Một nét hung ác trên mặt tà tà xẹt qua, nếu có chút giao tình với giới hắc đạo liếc mắt một cái có thể nhận ra, người thanh niên này đúng là đại ca xã hội đen tiếng tăm lừng lẫy “Huyết Lang”.

“Hắn đáng bị trừng phạt như vậy, hắn cấu kết cùng xã hội đen, còn tìm người ám hại chị Y Tầm , căn bản không phải người tốt!” từ trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Sơ Tâm lộ ra ý căm giận.

Nghị sĩ họ Lưu là tên khốn nạn bòn rút các công trình, sau khi kiểm sát trưởng Y Tầm nhận chức liền khởi tố , hối lộ không thành, lại tìm người xuống tay đối với chị ấy, cũng khó trách Lang ca lại……

“Dùng tiêu chuẩn của ai để biết được là trừng phạt đúng tội hay không?” Huyết Lang cười giễu cợt.

“Nhưng mà……” Cô định phản bác, trăm ngàn đáp án, tìm không ra được lí do.

Quả thực, cái tên nghị sĩ kia cho dù đáng giận, đáng chết như thế nào nhưng ở trong con mắt của mọi người, tuyệt đối so với anh trai cô một người mà người ta vừa ta nghe danh đã sợ mất mật -phần tử hắc đạo thì tốt hơn nhiều.

“Được rồi, Sơ Tâm , đừng suy nghĩ nhiều nữa.” Thời gian rất quý giá, anh phải đem hết thảy mọi chuyện an bài thỏa đáng ở trước khi đi. Lời nói của Huyết Lang đột nhiên trở nên nghiêm túc . “Nghe cho rõ này, đêm nay sau khi anh rời khỏi, em phải lập tức đi tìm Tiêu Hằng Uẩn, bất luận như thế nào nhất định phải ở bên cạnh hắn, cho đến khi sóng gió trôi qua, nhớ không?”

“Tiêu Hằng Uẩn?!” Sơ Tâm Tâm kinh ngạc nhướn lên đôi mắt phượng .“Nhưng anh ta không phải là……” kẻ thù không đội trời chung của anh sao?

Sơ Tâm Tâm khó hiểu mở to đôi mắt, hoang mang chờ đợi đáp án.

Trong đầu, mơ mơ hồ hồ hiện ra một khuôn mặt tuấn tú lãnh đạm.

Ân oán của Lang ca cùng anh ta, cũng không phải có bởi vì năm ấy tốt nghiệp trung học mà chấm dứt, vài năm sau này vẫn lục tục có xung đột, thậm chí còn tranh giành bạn gái với nhau, chỉ cần huynh đệ đi theo bên cạnh Huyết Lang lâu một chút, đều biết rằng cuộc đời Huyết Lang ghét nhất một người, là cái tên luật sư “Tiêu Hằng Uẩn”.

Từng có huynh đệ muốn đi trêu chọc hắn, lại lần lượt bị Huyết Lang giáo huấn.

“Kẻ thù của ta ta lại không có khả năng tự tay trừng trị hay sao?” Lúc ấy Huyết Lang nói như vậy, cũng lệnh cho huynh đệ bắt buộc không được động vào anh ta, sau này, mọi người cũng không dám nhiều chuyện, nhưng đều biết chuyện Huyết Lang cùng luật sư họ Tiêu không hợp nhau.

Chính là…… Có nhiều cừu hận khúc mắc như vậy, anh trai vì sao muốn kêu cô đi tìm anh ta vậy?

“Tiêu Hằng Uẩn, cậu ta đúng là kẻ thù không đội trời chung của anh .” Huyết Lang khẽ vuốt lọn tóc dài cuộn sóng của cô vương xuống, thản nhiên mở miệng: “Nhưng nguyên nhân là thân phận đặc biệt của cậu ta, cũng là kẻ đối đầu với anh , không lâu lại vừa thay cái kia cẩu nghị viên đánh tanhg vây tiêu án quan tòa, chỉ cần ở lại bên cạnh cậu ta, sẽ không có ai nghi ngờ em.”

Hiện tại anh trong người mang trọng án, hắc bạch lưỡng đạo đều ở truy xét tung tích của anh, chỉ có đem em gái đưa đến chỗ mà tất cả bọn họ không ngờ tới, mới có thể tránh cho cô khỏi liên lụy . Mà an bài như vậy,ngoài việc suy nghĩ cho sự an nguy của cô, đồng thời cũng muốn đem cô tách ra khỏi nơi đen tối sa đọa này.

“Không cần! Em không muốn ở bên cạnh người nào khác, em chỉ muốn đi cùng anh” Sơ Tâm Tâm có chút tính trẻ con ôm lấy ca ca. “Mẹ đi rồi về sau, em chỉ còn lại ca ca. Ta không muốn anh cũng rời đi nốt!”

Vài năm trước mẹ cô bị bệnh mà qua đời, ngoại trừ người cha dượng ở Canada, Huyết Lang là người thân duy nhất của cô.

“Mang em theo , anh chạy không được xa.” Huyết Lang cảm động xoa xoa đầu cô, nhẹ giọng nhưng cưng rắn. “Sơ Tâm , đừng làm cho anh lo lắng. sau khi anh rời khỏi, hãy bắt đầu cuộc sống mới, ngay từ đầu em đã không thuộc về thế giới tối tăm này.”

“Nhưng mà anh …… Em không muốn rời anh.” Biết anh tâm ý đã quyết, Sơ Tâm Tâm nhịn không được nghẹn ngào, đem mặt vùi sâu trong lòng anh, muốn áp chế thống khổ trong lòng tựa như đao cắt .

“Anh biết.” Anh làm sao có thể không biết cơ chứ?

Từ năm ấy lúc cô mười hai tuổi tìm tới cửa, lẽo đẽo theo sau anh la hét muốn nhận ca ca, anh mới biết được bản thân mình còn có một cô em gái cùng cha khác mẹ, tình cảm chân thành, mặc kệ anh mặt lạnh như thế nào, lời lẽ nghiêm khắc thế nào, cô cũng không chịu buông tha cho anh.

Chính là, sau này anh biết bản thân mình bước vào xã hội đen , chung quy sẽ liên lụy cô, bởi vậy đem cô bảo hộ thật sự thỏa đáng,

Bên ngoài, chỉ nói với mọi người cô là em gái tình phụ của anh, cùng anh không hề có quan hệ trực tiếp .

“Đi tìm hắn đi! Đi theo bên cạnh hắn, em có thể nhìn thấy một thế giới khác.” Huyết Lang dặn, nhìn em gái bảo bối một lúc lâu, mới lại nói lời thành thật khuyên răn: “Nếu thuận lợi , hãy ở lại thế giới kia, vĩnh viễn đừng quay đầu lại.”

Trong lời nói kia bao hàm ý tang thương bất đắc dĩ , làm Sơ Tâm Tâm nhịn không được lệ lại rơi xuống .

“Được rồi, đừng khóc nữa.” Huyết Lang rất nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cô . “Hãy ghi những điều lạc quan, em rốt cục cũng có cơ hội báo thù rồi sao, em không nhớ năm đó Tiêu Hằng Uẩn lưu lại vết sẹo trên cánh tay em chứ? Chỉ cần em ở lại anh bên cạnh hắn, đến lúc đó muốn chảm anh ta mấy đao đều có thể.”

Nghe được ngữ khí thoải mái của ca ca, Sơ Tâm Tâm lau đi nước mắt, miễn cưỡng nặn ra vẻ tươi cười sáng lạn.

“Cười một cái không phải tốt lắm sao? Đến đây, cùng ca uống chén rượu, coi như là tiệc tiễn biệt.” Huyết Lang đem chén rượu trên bàn đưa cho cô, tiêu sái hướng cô giơ lên chính mình rượu phá hư. “Chờ mọi chuyện qua đi, anh sẽ trở về.” Huyết Lang nói xong ngay cả lời hứa hẹn của chính mình cũng không dám xác định.

Nhìn đáy mắt ca ca chua sót, Sơ Tâm Tâm rốt cục gật gật đầu, cùng anh chạm cốc, uống một hơi cạn sạch, đồng thời đem nước mắt cùng phiền muộn nuốt vào trong bụng.

“Sơ Tâm , em là người thân duy nhất trên đời của anh, em nhất định phải hạnh phúc, biết không?” Xác định cô đã uống cạn chén rượu, Huyết Lang vẻ mặt trở nên cực vì ôn nhu, tuyệt không giống hình tượng “Tu La Huyết Lang” . “Thật ra Tiêu Hằng Uẩn là một người không tệ, rất có tinh thần trách nhiệm, chỉ cần đừng làm cho hắn biết được em là em gái của anh, tất cả mọi chuyện sẽ xuôn sẻ.”

Vài năm trước, anh còn liên tục cùng Tiêu Hằng Uẩn phát sinh các loại xung đột lớn nhỏ, vì ngày hôm nay; Vì một ngày kia khi gặp chuyện không may, có thể đem em gái phó thác sự an toàn cho đối tượng đáng tin cậy.

Ở nơi này thời buổi mà hắc bạch điên đảo , kẻ thù tuyệt đối còn đáng tin tưởng hơn cả bạn bè .

Sơ Tâm Tâm nghe lời ca ca dặn, trong lòng lại biết chính mình không có khả năng sẽ thật sự đi tìm anh ta. Chính là, cô lẳng lặng lắng nghe, không có phản bác gì…… Nghe, nghe, đầu óc càng lúc càng choáng váng.

“Sơ Tâm , hãy bắt đầu cuộc sống mới của em thật tốt, đừng để cho ca ca phải lo lắng.” Huyết Lang nhẹ giọng dỗ dành em gái đang dần dần không địch lại dược tính, trìu mến nói.

Sơ Tâm , thông minh độc lập, lại có rất nhiều người yêu mến. Chỉ cần cô nguyện ý, cô nhất định có thể được đến chính mình muốn gì đó. Anh không muốn cô giống anh, rơi vào trong bóng tối, rốt cuộc không thể quay đầu lại được.

“Anh, rượu này……” Sơ Tâm càng lúc càng cảm thấy mê man, hoảng hốt muốn nhìn bộ dáng lần cuối của ca ca, mí mắt không ngăn được mà nhắm lại .

“Thực xin lỗi em, Sơ Tâm . Anh biết em sẽ không chủ động đi tìm hắn, cho nên chỉ có thể làm như vậy.” Huyết Lang nhẹ giọng nói .

“Anh……” Sơ Tâm Tâm giãy dụa suy nghĩ nói cái gì, thân thể lại càng lúc càng nặng nề, đem cô nằm xuống, cuối cùng chìm vào trong hắc ám.

Huyết Lang ôm lấy em gái đã chìm vào trạng thái hôn mê, nhẹ nhàng đem cô đặt ở trên sô pha, chăm chú nhìn một lúc lâu,rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn ở trên trán cô.

Tạm biệt, Sơ Tâm .

“Lang ca, thời gian không còn nhiều nữa.” Một tiếng nói mềm nhẹ từ góc phòng truyền đến, từ trong ánh sáng của ngọn đèn màu vàng , một người con gái bộ dáng hoàn toàn bất đồng với Sơ Tâm Tâm , phong thái xinh đẹp quyến rũ bước ra. “A lê sẽ mang anh tới bến tàu.”

Người con gái này tuổi chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, lại nhiễm một chút vị phong trần , đúng là bà chủ của nhà hàng “Dương Châu mộng”, theo lời đồn đại là tình phụ của Huyết Lang, Phong Vị Noãn.

“Vị Noãn, Sơ Tâm giao cho em.” Đêm nay Huyết Lang xuất cảnh nhập cư bất hợp pháp, thận trọng phó thác. “Giúp anh đưa em ấy đến Tiêu Hằng Uẩn nơi đó.”

“Chuyện đã thống nhất không cần nói với em lần thứ hai.” Cô biểu hiện vô cùng lãnh đạm, che dấu không để lộ ra, đưa anh rời đi, trong lòng tràn ngập vướng bận chỉ hóa thành ba chữ thản nhiên.

“Anh bảo trọng.”

Ban đêm tám giờ, tại Sở sự vụ luật sư.

“Khụ” Một tiếng ho khan rụt rè lại mang chút chờ đợi , lần thứ năm ở trong văn phòng rộng lớn của Tiêu đại luật sư vang lên. Trợ lý pháp vụ Tiểu Hải được cấp trên trực tiếp đẩy tới đây tìm đường chết, giờ phút này hai chân mỏi nhừ, chỉ muốn tìm một chỗ ngồi xuống.

Nhẩm tính, anh đã đứng bên cạnh bàn công tác của Tiêu luật sư đã hơn mời phút rồi! Nhưng người dàn ông này cứ vùi đầu vào đống hồ sơ cao như ngọn núi ở trên bàn, ngay cả một ánh mắt cũng không chịu bố thí cho anh, ra sức làm việc, khiến cho người ngoài gán cho anh cái danh hiệu “Cuồng Công Tác”, miêu tả vô cùng chính xác.

Kỳ thật, nói Tiêu luật sư là cuồng công tác, thật đúng là xem thường anh !

Cấp trên của anh Thiệu luật sư, cũng đã từng nói rằng Tiêu luật sư là “người máy điển hình”, mỗi ngày làm việc điên cuồng cũng chưa từng thốt ra một câu mệt mỏi, ngược lại còn có vẻ thích thú. Vì thế, Thiệu luật sư còn lớn tiếng quả quyết đinh ninh rằng, luật sư Tiêu Hằng Uẩn thời gian giải trí vui chơi ở nhà chính là viết đơn kiện, anh có lẽ yêu công việc tới trình độ mê mẩn, chỉ sợ trong mơ cũng lại là chạy đến tòa án.

Anh Hải Vô Lượng ── là một trợ lí pháp vụ nho nhỏ, đương nhiên không dám đối với cấp trên cá tính như vậy nói toạc ra, nhưng là với cái văn phòng của Tiêu luật sư đáng sợ lại có nhiều phê bình kín đáo.

Một người, một mình sử dụng văn phòng rộng tới 36m2 có tính là lớn không ? Hẳn là lớn đi. Nhưng mà Tiêu đại luật sư, lại vẫn còn cảm thấy chật hẹp, trong văn phòng này đồ đạc chỉ có một chiếc bàn công tác siêu lớn, một bộ sô pha nhỏ cùng hai giá sách sắp xếp ngay ngắn trên tường, nên trong phòng nhẹ nhàng thoáng mát sạch sẽ, nhưng mỗi lần vào trong văn phòng của Tiêu đại luật sư lại nửa bước khó đi.

Hồ sơ trên bàn công tác kia không khác gì bức tường thành bảo vệ, đưa mắt có thể nhìn thấy được, đầy mặt đất đều là hồ sơ xếp thành tháp, trái một chồng phải một đống, đây cũng là nguyên nhân chân anh mỏi nhừ cả nửa ngày, nhưng cũng không dám nhích người đến sô pha bên cạnh ngồi xuống a!

Bởi vì anh sợ bị mấy chồng hồ sơ bố trí đầy đất ám toán, nếu như bị sẩy chân, đứng lên là xong, nhưng nếu là đụng vào làm rối loạn hồ sơ của Tiêu đại luật sư , không chỉ đơn giản là đứng lên như vậy.

Tiêu đại luật sư tính tình không xấu, luôn không nóng không lạnh, lúc nào cùng là quý công tử nhẹ nhàng, bộ dáng người hiện đại văn minh, nhưng một khi có người làm rối loạn hồ sơ của anh, anh cũng sẽ không làm gì, chẳng qua là sẽ nhếch lên cặp mắt lợi hại khó dò, đủ để một tên bắn chết người, thản nhiên đảo qua liếc mắt một cái, lại dùng giọng nói tao nhã trầm ổn dễ nghe ném cho bạn một câu: “Khôi phục lại.”

Sau đó, con ngươi đen kia bất cứ lúc nào cũng có thể đem bạn băm thây vạn đoạn, sẽ dùng ánh mắt như chim ưng gông cùm bạn, nhàn nhã nhìn đến khi da đầu bạn run lên, tay chân luống cuống đem hồ sơ vương vãi thu về chỗ cũ, mới vừa lòng buông tha cho bạn, hoặc là sẽ nói

“Hồ sơ màu cam thứ ba tính từ dưới lên cần phải đổi chỗ cho hồ sơ màu lam ở vị trí thứ năm”, sau đó, tiếp tục nhìn bạn chân tay và trí óc không phối hợp, liên tục sử dụng trò chơi áp lực tâm lí trùng trùng điệp điệp .

Nghe qua thế này, dường như Tiêu luật sư quả thực cũng không có hành vi tàn bạo gì, chẳng qua vấn đề là khí thế của anh rất bức người.

Thời điểm anh nói những lời này, không khí quanh bạn sẽ tràn ngập tư vị: “Thuận ta thì sống, chống ta thì chết”, “Ngày mai thái dương cùng ngươi tình thâm duyên mỏng” thật khủng bố.

Nhớ rõ khi đó tiểu Hải vừa mới vào sự vụ sở, trải qua vài lần loại việc ngu ngốc như thế này, rầu rĩ rất nhiều, không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ bản thân Tiêu đại luật sư cho tới bây giờ không bị rơi vào cạm bẫy hồ sơ do mình bày ra hay sao? Đáp án là: Không, có!

Anh đã từng chính mắt nhìn thấy, Tiêu đại luật sư một bên nghe di động, một bên xem hồ sơ, nhìn không chớp mắt, còn có thể bảo trì phong thái xoay người một cách rất tự nhiên trong cái đám hỗn loạn đó . Khiến cho người ta không thể không hoài nghi, đống hồ sơ lộn xộn linh tinh này, có phải dấu cái gì “Ngũ hành bát quái trận” ảo diệu hay không, hoặc là anh ấy chắc phải học được bí kíp “Lăng ba vi bộ” .

Thế nhưng trải qua rất nhiều sự phỏng đoán của mọi người trong sở sự vụ , rốt cục sau khi bộ phim “Harry Potter” xuất hiện, lại có cái kết luận là ── Tiêu đại luật sư kỳ thật là một thầy phù thủy.

Mà anh hầu như là sinh hoạt trong văn phòng hồ sơ, lúc đi đường, lúc xếp hàng, vừa thấy Tiêu đại phù thủy xuất hiện, sẽ giống như quái vật biển đỏ ra sức nhường đường, bình thường nhàn đến vô sự, nhưng cứ khi nào cả đội tập trung, lại lấy tiêu đại phù thủy ra nghiên cứu.

Nếu không phải như vậy, một vị luật sư bình thườngvì sao có thể trong đống hồ sơ hỗn độn, không cần tìm kiếm cũng không cần suy nghĩ cũng có thể lấy ra từ chồng thứ n, hàng thứ y, từ phía trên lướt xuống dưới chỉ cần nhìn màu sắc hồ sơ , cũng có thể xác định nội dung bên trong tư liệu cần tìm là cái gì. Sao lại vậy?

Thế nhưng này đó phỏng đoán lại có có tác dụng gì đâu? Với tình huống lúc này của anh một chút trợ giúp cũng không có. Anh vẫn là không có gan cắt ngang dòng suy nhĩ của Tiêu đại luật sư khi đang xem xét hồ sơ , hơn nữa lại là báo cáo một cái tin tức chết người cho anh nghe.

Ai! Mẹ ơi! Mẹ đã tạo cái nghiệt gì, khiến cho vận mệnh của con gian khổ quái đản như thế này chứ.

“Định nói gì sao?”

Đang lúc tuyệt vọng còn đang chỉ biết hỏi trời, đột nhiên một giọng nam trung tao nhã bất thình lình thốt lên, trầm ổn nhàn nhạt phảng phất sự kiên nhẫn đến cực điểm, bao dung cái kẻ không mời mà đến đứng từ nãy đến giờ như pho tượng vệ binh.

“Em, a, Tiêu luật sư, em ……” Một bụng oán thầm bỗng nhiên bị đứt quãng, Tiểu Hải bị dọa một phen, lắp bắp. “Là, không có, cái đó,à……”

“Thời gian có rất nhiều, nghĩ kĩ rồi hẵng nói.” Cũng không thèm ngẩng đầu lên ném tiếp một câu không mưa không gió rất nhẹ nhàng, nghe như thế nào đều giống đại ca xã hội đen lấy họng súng để uy hiếp người ta.

“Vừa mới có người tặng lễ vật cho anh.” Chóng chết chóng siêu sinh đi. Thiên thượng mẫu thân, con đến đây. “Hiện tại để ở phòng họp.”

“Cứ để đấy, tôi rảnh sẽ ra nhìn xem.” Chỉ vì chút việc nhỏ này mà đến quấy rầy anh? Hàng mi nhướn lên lộ ra đôi mắt lợi hại như đao , Tiêu Hằng Uẩn khẽ kéo một đường cong trên đôi môi nghiêm cẩn , ánh mắt toát ra vẻ thản nhiên không hờn giận.

Gần đây mọi việc không được thuận lợi, đầu tiên là bởi vì Thiệu luật sư bị tai nạn xe cộ, anh bắt buộc phải tiếp nhận vụ án của nghị viện Lưu , bởi vì viện kiểm sát không có chứng cớ mang tính quyết định, sự việc rất nhanh được giải quyết.

Nhưng không ngờ là, ngay ngày hôm kia, nghị viện Lưu lại bị giết hại, tiếp đó anh vì phối hợp với cảnh sát điều tra vụ án, hai lần tới cục cảnh sát, lại thỉnh thoảng giới truyền thông lại gọi điện thoại đến thăm dò tin tức, khiến cho toàn bộ công việc đã lên kế hoạch đều bị chậm tiến độ .

“Nhưng là……” Ánh mắt khiến cho da đầu run lên ! Tiểu Hải khó khăn nuốt nước miếng một cái. “Thứ đồ đó, thứ đồ đó cứ đặt ở đấy như vậy , chỉ sợ rất nguy hiểm.”

“Cửa ở bên kia.” Quản anh cái gì vậy, anh bây giờ đang phải chuẩn bị tư liệu để sáng mai lên tòa án. Lười tốn nhiều lời lẽ, thon dài hữu lực ngón tay thiện ý chỉ điểm cho cậu ta một con đường sống.

“Tiêu luật sư……” Vô nghĩa! Anh đương nhiên biết cửa ở bên kia, anh còn biết sau cánh cửa kia đi ra ngoài quẹo phải rốt cuộc là tới toilet nha.

Nói còn chưa nói xong, di động vang lên, văn kiện phía sau đầu mỹ nam tuấn khốc như núi ngăn chặn mọi cố gắng của anh , hãy còn nghe di động, không thèm đoái hoài gì tới cấp dưới đang vì chờ đợi mà hao tổn tinh thần, mệt mỏi chỉ muốn nhanh chóng chuồn khỏi đây, vẫn có thể nghe được bình thường, khiến cho người ta cảm thấy nhân sinh còn có chút tin tức sáng sủa.

“A lô.” Tiếng nói trầm ấm mệt mỏi đáp lời.

“Là anh, đại ca của chú .” Đầu dây bên kia truyền đến tiếng lão đại (anh cả) của Tiêu gia – Tiêu Trẫm Đình, cố gắng đè nén giọng điệu thấp xuống như một ngọn đèn nhỏ.

“Có việc gì sao?” Tiêu Hằng Uẩn sắc mặt rất khó coi, rất không cam lòng miễn cưỡng phun ra câu hỏi, ngón tay thon dài ngón tay khẽ xoa mi tâm (mi tâm: giữa hai chân mày) .

“Mẹ có lệnh, cuối tháng chú về nhà một chuyến.”

“Em không rảnh.” Ba chữ Gọn gàng trả lời thuyết phục, anh tùy tiện nghĩ cũng biết đi về để làm gì.

Từ hai năm trước, sau khi đại ca bước vào phần mộ hôn nhân, mẹ già liền dời đi mục tiêu, bắt đầu nóng lòng vì anh xem phong thuỷ, chọn một nấm mồ thật tốt, tương lai là muốn chôn anh gọn gàng đây mà.

Anh mới hai mươi tám tuổi, hiện tại lo lắng việc chung thân đại sự có vẻ cũng còn quá sớm.

“Chú đã không rảnh hai tháng rồi.” Tiêu lão đại giọng nói tựa hồ không quá thích. “Bởi vì chú không rảnh, nên liên lục anh liên quan hại ta tốt cuối tuần không thể cùng bà già tử đi chơi, còn muốn trở về thay ngươi nghe huấn.”

“Em không rảnh.” Nhìn cả một ngày văn kiện mệt không nghĩ động não, Tiêu Hằng Uẩn chậm rãi thuật lại.

“Tiêu Hằng Uẩn, con mẹ nó tốt nhất là chú ngoan ngoãn trở về cho anh!” Tiêu lão đại căn bản tính tình cũng rất xấu, giờ phút này bạo phát kịch liệt. “Cuối tháng công ty nhà mình kỉ miệm hai mươi lăm năm thành lập, chú dám không về thử xem!”

Hai mươi lăm năm thành lập…… Thật là một thời cơ rất tốt để lừa anh về nhà, thế nhưng trăm ngàn lí do không muốn, Tiêu Hằng Uẩn cũng không về phần cũng là không muốn tham gia mấy cuộc họp gia đình. Dù sao năm đó bỏ thương nghiệp theo nghành pháp luật, đem hết thảy phiền não lớn nhỏ trong công ty của cha quăng hết cho đại ca, đã không có chút nghĩa khí nào.

“Em biết rồi.”

“Còn nữa nha……” Giọng điệu Tiêu lão đại bỗng nhiên biến hoá âm trầm kỳ lạ. “Chú không phải vẫn rất lo lắng mẹ uy hiếp chú tìm bạn gái sao?”

“Phải.” Tiêu Hằng Uẩn cảm thấy bản thân mình cũng không phải thật sự muốn nghe nội dung kế tiếp.

“Anh xem chú cũng không cần phải lo lắng lâu lắm đâu. Bởi vì Tịch Nguyệt, bà xã yêu dấu của anh, chị dâu một chút cũng không yêu quý của chú, đang cố gắng giúp mẹ già tẩy não , chuẩn bị đem chú gả cho đàn ông . Bảo trọng nha!”

Một trận cười ác ma , bị Tiêu Hằng Uẩn “Bụp” Một phát gấp lại di động, cũng xác định tâm tình đêm nay đang đứng ở điểm thấp nhất trong tháng.

Vừa ngẩng đầu, Ánh mắt lạnh lùng giận chó đánh mèo quyét đến trợ lí trên mặt viết – “Tôi là vật hi sinh”

“Cậu vẫn còn ở đây?”

“Là…… Ách.” Ô, anh nhất định phải đi xin bồi thường tổn thương tinh thần nghề nghiệp mới được.

“Còn không đem mấy lời vô nghĩa nói cho xong?” Làm Tiêu đại luật sư bắt đầu dùng từ ngữ thô bạo, tỏ rõ lớp mặt nạ công tử bong ra từng mảng không một tiếng động , trên đầu bắt đầu mọc ra cái sừng của ác ma.

Tiểu Hải bị khí thế chết chóc bức lui tới cạnh cửa, làm một động tác hít sâu một hơi, chuẩn bị một mạch nói hết cả câu, rồi xoay người chạy trốn. “Là một mỹ nữ, có người vội vàng tặng mỹ nữ cho anh đặt ở phòng hội nghị chỉ sợ sẽ bị Thiệu luật sư ăn mất anh tốt nhất nhanh tới nhìn xem em đi rồi không cần tiễn bye bye…… Oành!”

Tiểu Hải nói mới nói xong, chuẩn bị xoay người thoát khỏi hiện trường gây án, giây tiếp theo, Huỵch! cả người trong tình trạng gục ngã nằm sấp xuống đất. Sao, tại sao có thể như vậy?!

Tiểu Hải hoảng sợ nhìn Tiêu đại luật sư trên mặt có một lớp hàn sương, con mắt lóe lên tia nghiêm nghị, nhìn nhìn lại không biết khi nào anh đã xuất hiện ở bên cạnh cửa, bị anh đá đổ một chồng lớn hồ sơ, máu chảy đầm đìa ,xác thực Tiêu đại luật sư thực sự đúng là phù thủy.

Ở trong văn phòng với đống hồ sơ , anh đi lại bằng cách nào vậy!

“Khôi, phục, lại.” Tiểu Hải thân còn nằm xoài trên mặt đất sững sờ, giọng nói ôn hòa của Tiêu đại luật sư mang theo ý cười lại làm người ta sởn hết cả gai ốc , thản nhiên thốt ra.

Ô! Mẹ ơi…… Con không nghĩ là địa ngục trùng trùng điệp điệp chơi còn vui vẻ hơn a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.