Như Em Hằng Mong

Chương 149




Ngày vẫn bình thản trôi như cũ. Khi sắp đến ngày sinh, Tống Hương Ngưng trên căn bản không có cách nào rời khỏi gia đình họ Tiêu, an tâm ở nhà dưỡng thai; nhưng Tiêu Hàn vẫn như cũ rất ít về nhà, thỉnh thoảng còn cùng một vài cô gái truyền ra một chút xì-căng-đan, những thứ này cũng bị mẹ Tiêu rất cẩn thận mà che giấu, không để cho Tống Hương Ngưng biết.

Một ngày, sáng sớm, Tống Hương Ngưng đã cảm thấy bụng có chút không thoải mái, liền định đi toilet một chuyến. Nhưng lúc cô vừa đi ra, vẻ mặt liền có chút khẩn trương.

- Hương Ngưng à, con sao thế? – Mẹ Tiêu thấy dáng vẻ khẩn trương của cô, không khỏi quan tâm hỏi.

- Mẹ, con. . . . . . con hình như muốn sinh! - Tống Hương Ngưng càng ngày càng khẩn trương - Thấy nước ối.

Mẹ Tiêu vừa nghe đến Tống Hương Ngưng nói “Muốn sinh”, lập tức gọi tài xế tới, đỡ cô lên xe bệnh viện. Trên xe vẫn không ngừng an ủi cô 

- Hương Ngưng à, con không cần phải khẩn trương, chúng ta bây giờ lập tức đi ngay bệnh viện, chờ sinh xong đứa bé, con sẽ không còn đau nữa.

Tống Hương Ngưng nghe lời nói của mẹ Tiêu, yên tâm bước lên xe. Một lát sau, cô tựa như nhớ tới cái gì, nhỏ giọng hỏi mẹ Tiêu: 

- Mẹ, Tiêu Hàn anh ấy. . . . . . có biết không?

Lúc này mẹ Tiêu mới nhớ tới Tiêu Hàn, vội vàng nói: 

- Con không nhắc, mẹ cũng quên, hiện tại mẹ sẽ lập tức thông báo cho Tiêu Hàn. - Nói xong liền cầm điện thoại di động lên, bấm số của Tiêu Hàn.

Sau khi cuộc trò chuyện đơn giản kết thúc, mẹ Tiêu cúp điện thoại, lại an ủi Tống Hương Ngưng 

- Hương Ngưng, không cần khẩn trương, chờ một chút đi đến bệnh viện, con nên ngoan ngoãn nghe lời của bác sĩ biết không? Bác sĩ bảo con làm cái gì, con làm cái đó, sẽ tốt thôi, không có chuyện gì hết.

- Nhưng. . . . . . con rất sợ, con sợ đứa bé sẽ có việc gì. - Tống Hương Ngưng nói ra lo âu trong lòng.

Mẹ Tiêu tiếp tục trấn an cô: 

- Mẹ nói không có việc gì là không có chuyện gì, con cũng không nên khẩn trương như thế. Hiện tại con nên ngủ một giấc, đến bệnh viện mẹ sẽ đánh thức của con.

Biết mẹ Tiêu là muốn trấn an mình, Tống Hương Ngưng cũng không tiện nói gì nữa, liền ngoan ngoãn nghe lời, từ từ nhắm mắt lại.

* * * *



Khi Tống Hương Ngưng cùng mẹ Tiêu đi đến bệnh viện, Tiêu Hàn đã sớm ở bên ngoài bệnh viện chờ bọn họ rồi. Nhìn dáng vẻ Tống Hương Ngưng khổ sở và khó chịu, trong lòng anh không khỏi hiện lên một tia đau lòng.

- Mau, dìu Hương Ngưng vào đi, con bé sẽ phải sinh ngay. – Mẹ Tiêu cảm thấy may mắn khi không phải là một mình bà ở đây, càng cảm thấy may mắn hơn khi đó là con trai bà, nếu không bà thật sẽ hoảng hốt không biết phải làm thế nào.

Tiêu Hàn nhanh chóng nhưng không mất dịu dàng đỡ Tống Hương Ngưng đi vào phòng hội chẩn, chờ đợi các bác sĩ kiểm tra cho cô.

- Ừ, có dấu hiệu sắp sinh, miệng tử cung đã mở rồi. – Sau khi Bác sĩ kiểm tra tỉ mỉ, liền nói sơ qua kết quả cho Tống Hương Ngưng và Tiêu Hàn.

- Vậy bây giờ là vào phòng sinh hả? – Đang đứng bên cạnh Tống Hương Ngưng, Tiêu Hàn trầm tĩnh hỏi, vì để cho Tống Hương Ngưng không phải khẩn trương, anh còn cố ý nắm chặt tay của Tống Hương Ngưng.

Vốn là nghe được mình chuẩn bị "Vào phòng sinh", Tống Hương Ngưng liền muốn ngất xỉu, may có Tiêu Hàn bên cạnh giữa chặt lại, cô mới có thể bình tĩnh như thế, cũng không có khẩn trương như vậy. Cô nhìn phía cánh tay đang nắm chặt của hai người, lại hi vọng thời gian có thể dừng lại trong khoảnh khắc này.

Bác sĩ gật đầu một cái

- Phải, hiện tại nên vào phòng sinh rồi, chỉ là còn có một chuyện phải bàn bạc qua với hai người.

- Hả - Tiêu Hàn thay thế Tống Hương Ngưng phát ra nghi vấn.

- Là như vậy, vợ cậu sắp sinh rồi, hiện tại tôi muốn hỏi hai người muốn lựa chọn phương thức sinh nào? Hai người là muốn sinh tự nhiên còn là sinh mổ? – Bác sĩ hỏi.

- Bác sĩ, ý kiến của cô là như thế nào? - Tiêu Hàn không đáp mà hỏi ngược lại, anh không phải là không hiểu rõ sinh tự nhiên sẽ tốt hơn sinh mổ nhiều, chỉ là khi bác sĩ hỏi như thế, chứng minh đứa bé ra đời có thể gặp vấn đề.

Nhìn ra tâm tư củaTiêu Hàn nên bác sĩ trấn an anh:

- Anh Tiêu không cần lo lắng như vậy, tôi chỉ là theo lệ hỏi một chút thôi, cũng không phải đứa bé có vấn đề gì.

Hiểu bác sĩ cũng không phải đang gạt mình, Tiêu Hàn liền chuyển sang Tống Hương Ngưng bên cạnh:

- Em thấy thế nào? – Anh hi vọng cô có thể tự quyết định.

Tống Hương Ngưng nghĩ một lát, kiên định nói: 

- Em nghĩ muốn sinh tự nhiên - Mặc dù sinh mổ sẽ không đau như vậy, nhưng cô hi vọng con mình sẽ ra đời khỏe mạnh.

- Tốt lắm. - Hai người coi như là đã thông qua quan điểm chung - Bác sĩ, chúng tôi lựa chọn sinh tự nhiên.

Bác sĩ gật đầu một cái

- Ừ, hiện tại cô Tiêu có thể vào phòng sinh rồi. 

Sau khi y tá cũng bác sĩ dẫn Tống Hương Ngưng vào phòng sinh, sau đó cô y tá lại đi ra ngoài, đối với mẹ con Tiêu Hàn nói: 

- Cô Tiêu không nhất định có thể thuận lợi sinh con, nếu như có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn, chúng tôi sẽ lập tức đưa cô vào phòng giải phẩu tiến hành sinh mổ có được không ạ.

- Được. - Tiêu Hàn đáp.

* * * *



Bởi vì lúc tới đây mẹ Tiêu có chút hốt hoảng, mà cũng có chút kiệt sức, cho nên Tiêu Hàn liền bảo tài xế đưa bà về nhà nghỉ ngơi. Mẹ Tiêu trước khi đi còn vẫn dặn dò Tiêu Hàn, nếu có tình huống ngoài dự tính phải báo cho bà biết ngay.

Mẹ Tiêu sau khi đi, Tiêu Hàn một mực chờ ở cửa phòng sinh, cho đến khi trong phòng sinh truyền đến tiếng thét chói tai của Tống Hương Ngưng, Tiêu Hàn mới dần buông lỏng đầu óc ra, nhưng cũng vô cùng lo lắng. Anh muốn tìm ai đó hỏi xem bên trong có xảy ra chuyện gì không, nhưng trong phòng sinh vẫn không có chút nào động tĩnh nào, trừ tiếng thét khổ sở của Tống Hương Ngưng.

Qua một lúc lâu, mới có người từ trong phòng sinh đi ra, chính là người bác sĩ ban nãy đã chuẩn đoán cho Tống Hương Ngưng. Tiêu Hàn vừa nhìn thấy cô ấy đi ra, vội vàng chặn lại hỏi:

- Sao rồi bác sĩ, vợ tôi có sao không? Có phải đã có chuyện xảy ra ngoài ý muốn không? - Tiêu Hàn cũng không có ý thức được mình rối loạn đến thế nào, thời điểm anh hỏi bác sĩ vẻ mặt hiện rõ sự lo lắng.

Người bác sĩ vội vàng trấn an Tiêu Hàn:

- Anh đừng quá khẩn trương. Trước mắt mọi thứ đều tốt, vợ anh bởi vì sức khỏe không tốt nên có sinh chậm một chút, mà sức khỏe vợ anh như thế nào anh nên rõ hơn tôi chứ? Nếu như có gì bất trắc tôi sẽ lập tức cho người thông báo cho anh. – Bác sĩ nói xong, đi lấy thêm một số dụng cụ cần thiết rồi lại quay vào phòng sinh.

Tiêu Hàn biết mình đã khẩn trương quá mức rồi, nhưng chính anh lại không có cách nào kềm chế được sự lo lắng của mình. Anh thực rất lo lắng cho Tống Hương Ngưng đang ở trong phòng sinh, anh cũng rất muốn đi vào nhưng bệnh viện có quy định của bệnh viện, anh không thể tùy tiện đi vào, cho nên anh chỉ có thể ở ngoài cửa hồi hộp đợi chờ.

Nghe bác sĩ nói Hương Ngưng không có chuyện gì, anh có thể buông lỏng một chút, nhưng tinh thần vẫn căng thẳng như cũ, sợ mình có làm gì đó sai sót, đến lúc đó gây nên hậu quả không tốt, hại đứa bé cũng hại cả Hương Ngưng.

Trong phòng sinh vẫn thỉnh thoảng truyền đến tiếng gào thét của Tống Hương Ngưng, chờ thêm một lúc lâu nữa, bên trong liền không có truyền ra bất cứ âm thanh gì nữa, một mảnh tĩnh mịch làm người ta không ngừng hoảng sợ. Lúc Tiêu Hàn đang buồn bực không biết chuyện gì xảy ra, bác sĩ cùng một y tá đột nhiên từ trong phòng sinh chạy ra, vẻ mặt khẩn trương hướng về phía Tiêu Hàn nói: 

- Đứa bé ra đời có một chút ngoài ý muốn, chúng ta bây giờ lập tức chuyển tới phòng giải phẩu. 

- Cái gì? - Tiêu Hàn còn chuẩn bị nói gì đó, nhìn vào phòng sinh lập tức thấy được gương mặt tái nhợt của Tống Hương Ngưng. Cô đã ngất đi, mồ hôi trên trán rơi đầy tấm ga trắng, có lẽ cô đã kiệt sức.

Cô nhất định không thể có việc gì. Tiêu Hàn không có đuổi theo, chỉ là ở trong lòng lặng lẽ an ủi mình. Sau đó quay sang dặn dò bác sĩ:

- Trong trường hợp xấu nhất, nhất định phải cứu mẹ của đứa bé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.