Nhok Con! Chú Yêu Cháu

Chương 7-1




Lục Thiếu Hoa đi vào phòng Lưu Minh Chương, gõ vang cửa phòng. Một lúc sau truyền đến giọng mệt mỏi của Lưu Minh Chương
- Đến đây.

Cửa phòng mở, chỉ thấy ngón áp út của Lục Thiếu Hoa đặt ở môi, làm ra động tác ‘ Xuỵt’, mắt nhìn vào trong phòng, như đang nói: “ Vào trong đã rồi nói.”

Nhìn thấy dáng vẻ này của Lục Thiếu Hoa, Lưu Minh Chương thông minh thế làm sao lại không đoán ra Lục Thiếu Hoa có việc quan trọng tìm y. Vả lại muốn gạt Trần Quốc Bang, vì vậy, né người để hắn vào, sau đó còn nhìn qua phòng hắn một lượt, xem Trần Quốc Bang có ra ngoài hay không, nhưng phòng vẫn đóng chặt cửa, lúc này mới yên tâm đóng cửa lại.

- Ha hả, Lưu tiên sinh ngồi trước đi, em có chút chuyện muốn bàn với anh.
Lục Thiếu Hoa nhìn qua Lưu Minh Chương, lúc này y có vẻ nghiêm túc, hẳn là đoán ra tìm y có việc. Trong lòng thầm gật gật đầu, y thích một số người thông minh, một động tác, một vẻ mặt là có thể biết đằng sau đối phương muốn làm gì.

- Ừ, em có phải là tìm anh có việc gì quan trọng?
Sau khi Lưu Minh Chương ngồi bên cạnh Lục Thiếu Hoa, vẻ mặt còn chăm chú nhìn hắn.

- Ừ, chính xác mà nói là có hai việc muốn anh đi làm giúp em.
Lục Thiếu Hoa gật gật, ánh mắt giống như chợt có một tia sáng.

Thực ra khi quyết định để Lưu Minh Chương một mình đi làm, trong lòng đã nghĩ rất nhiều. Giao cho y một khoản tiền lớn như vậy, nếu y bỏ trốn, vậy chẳng phải đơn thuần chỉ là tiền đơn giản, mà liên quan tới kế hoạch sau này. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dùng người không nên nghi ngờ, nguyên tắc không dùng người nghi ngờ, nên hắn vẫn quyết định tin tưởng Lưu Minh Chương.

- Em nói, hai...việc...đó.
Lưu Minh Chương nhìn ánh mắt Lục Thiếu Hoa, trong lòng có chút run. Vì ánh mắt Lục Thiếu Hoa như vậy đã quá quen thuộc rồi. Khi ở sở giao dịch chứng khoán Hong Kong, lúc Lục Thiếu Hoa mướn y đã có một lần xuất hiện. Cảm giác đó giống như có thể nhìn thấu tâm can vậy, mới khiến cho ký ức y như còn mới.

- Việc thứ nhất.
Lục Thiếu Hoa cũng không dài dòng, giơ ngón áp út.
- Bây giờ anh đi đến sở giao dịch chứng khoán giao dịch ‘làm trống’(thuật ngữ chứng khoán chỉ mua trước bán sau) , chỉ số ngày mai sẽ xuống.
Nói đến đây, Lục Thiếu Hoa dừng lại, để thời gian cho Lưu Minh Chương phản ứng.

- Chuyện thứ hai?
Lưu Minh Chương cũng không phải ngốc, y là một người môi giới chứng khoán. Lục Thiếu Hoa bí mật tìm đến anh ta như vậy, ngoài việc thị trường chứng khoán ra thì không có việc gì khiến hắn thận trọng như thế. Nên lúc Lục Thiếu Hoa nói đi ‘làm trống’, y cũng không cảm thấy kinh ngạc, nhường cho hắn nói ra việc thứ hai.

- Ừ...
Lần này đến lượt Lục Thiếu Hoa kinh ngạc, ánh mắt nhìn Lưu Minh Chương như quái vật vậy. Khi Lục Thiếu Hoa nghĩ đến, để y đi ‘làm trống’(mua trước bán sau), y phải thấy ngạc nhiên mới đúng chứ. Nhưng biểu hiện của y bây giờ việc đó như đã nằm trong dự tính vậy. Từ sau khi Lưu Minh Chương cùng hắn đến Nhật Bản, tinh thần sớm đã bị hắn rèn luyện bền bỉ khác thường rồi, năng lực tiếp nhận cũng không ngừng nâng cao. Bằng không buổi sáng nhìn thấy số tiền của Lục Thiếu Hoa tăng như vậy đã không chịu nổi kích động rồi.

- Ha hả, em nói đi, chuyện thứ hai là chuyện gì?
Lưu Minh Chương rút cuộc nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Lục Thiếu Hoa không khỏi hớn hở nói.

- Chuyện thứ hai đây, vâng, hay em hỏi anh một chút đã, một ngày có mấy chuyến máy bay từ Tokyo bay đi Hong Kong?
Lục Thiếu Hoa phản ứng rất nhanh, vừa nghĩ đã biết vì sao Lưu Minh Chương không ngạc nhiên, sắc mặt cũng giống như lúc trước.

- Bay đi Hongkong có hai chuyến, buổi sáng một, buổi tối một.
Lưu Minh Chương nghĩ một lúc, mới quay về phía Lục Thiếu Hoa gật gật đầu khẳng định.

- Vậy tối là mấy giờ cất cánh?
Lục Thiếu Hoa nghe thấy có hai chuyến, vội vàng hỏi.

- Chuyến bay buổi tối là 7 giờ từ sân bay cất cánh.

- Ừ, vậy thì tốt rồi, chuyện thứ hai đó chính là, sau khi anh đi sở giảo dịch chứng khoán xong việc thì đi sân bay một chuyến. Đặt vé máy bay tối mai, chúng ta sẽ về Hong Kong.

- Được, anh đi làm ngay.
Lục Thiếu Hoa vừa mới nói xong, Lưu Minh Chương vội đứng dậy, chuẩn bị đi ra cửa phòng.

- Chờ một chút.
Lục Thiếu Hoa vẫn còn có việc chưa nói với Lưu Minh Chương. Tuy hôm nay tìm cớ đi mua vé máy bay, nhưng còn ngày mai? Ngày mai phải đến sở giao dịch chứng khoán thanh lý tất cả cổ phiếu. Như vậy ắt phải tìm một cái cớ, nhưng cái cớ này Lục Thiếu Hoa sớm đã nghĩ ra rồi, chỉ cần Lưu Minh Chương phối hợp một chút là được rồi.

- Còn có chuyện gì sao?
Lưu Minh Chương quay đầu lại, có chút kỳ quái nhìn Lục Thiếu Hoa. Vừa rồi hắn nói có hai việc muốn y đi làm, nhưng hai việc đó chẳng phải đã sắp xếp rồi đó sao?

- Là còn có chút việc, tối nay sau khi đi mua vé máy bay về, lấy cớ nói với ông anh em mai phải ra ngoài gặp bạn. Sau đó buổi chiều lại đến sở giao dịch chứng khoán thanh lý toàn bộ cổ phiếu.
Lục Thiếu Hoa ngẫm nghĩ một lúc, vẫn là cái cớ đó là tương đối hợp lý. Lưu Minh Chương ra ngoài gặp bạn học du học cùng trước kia một chút, đó là bình thường, Trần Quốc Bang sẽ không hoài nghi.

- Ha hả, yên tâm, kỹ xảo diễn đó anh cũng có một chút.
Lưu Minh Chương vỗ vỗ ngực, giơ ngón tay cái ra, giống như đang nói, diễn xuất của y rất tốt vậy.

- Ừ, vậy anh đi đi. À đúng rồi, lần này chỉ dùng 10% số tiền ký quỹ là được rồi.
Lục Thiếu Hoa vỗ vỗ đầu, thiếu chút nữa là quên việc đó. Chỉ số hàng ngày ngày 26 đã xuống 4.75%, Lục Thiếu Hoa biết mức độ xuống. Cũng không biết đếm, để an toàn hắn chỉ có thể bỏ đi 5% trước...

Lưu Minh Chương đi ra ngoài, Lục Thiếu Hoa ngồi trong phòng một lúc cũng đứng dậy trở về phòng mình. Hắn không dám ở bên trong lâu, nếu không Trần Quốc Bang lại nghi ngờ. Tất nhiên tất cả đã được sắp xếp tốt rồi, hắn cũng yên tâm.

Lúc Lục Thiếu Hoa mở cửa đi vào phòng, Trần Quốc Bang đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, làm hắn hoảng sợ. Trong lòng thầm nghĩ may mà không đi lâu, nếu không Trần Quốc Bang đã sang phòng Lưu Minh Chương tìm hắn rồi.

- Chuyện giao cho mua vé máy bay đã ổn rồi chứ?
Trần Quốc Bang tuy mệt, nhưng chưa ngủ. Bây giờ anh ta phòng ngày phòng đêm, chỉ sợ giống lần trước, Lục Thiếu Hoa lại cùng Lưu Minh Chương ra ngoài.

- Vâng, đã giao rồi, Lưu tiên sinh đã đi mua vé máy bay rồi, có thể là vé tối mai.
Lục Thiếu Hoa đóng chặt cửa, đến bên giường, quay sang Trần Quốc Bang gật gật đầu, rồi nói.

- Ừ, vậy nghỉ chút đi, không chừng đi mua vé phải xếp hàng, lúc về chắc cũng tối rồi.
Trần Quốc Bang thấy Lục Thiếu Hoa trở về, cho rằng thật như hắn nói. Lưu Minh Chương chỉ là ra ngoài mua vé máy bay, cũng không nghi ngờ gì, lại nằm lên giường.

- Trời, mệt chết được.
Lục Thiếu Hoa vặn vặn người, leo lên giường, nhắm mắt lại giả vờ ngủ. Thực ra hắn không hề mệt, mắt tuy là nhắm, nhưng trong đầu vẫn nghĩ đưa số tiền lớn như vậy cho Lưu Minh Chương không biết có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay không.
- Ôi, bỏ qua đi, không nghĩ nữa, dù sao bây giờ cũng không kịp nữa rồi, chỉ mong Lưu Minh Chương không phải loại người đó...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.