Phỏng
chừng những người có mặt thấy Hiên Viên Khanh Trần đều kinh ngạc không
thôi. Ngay từ đầu Tô Vân Phong cũng đã khuyên can hắn, nhưng Hiên Viên
Khanh Trần đã quyết định chuyện gì thì có là ai cũng không thay đổi
được.
Một
phiên vương sớm đã không có thực quyền, lại còn bị giam lỏng nhiều ngày
ở nước khác, đột nhiên xuất hiện ở hoàng cung như là gióng chống khua
chiêng. Hơn nữa cái danh tàn bạo, thị huyết của Hiên Viên Khanh Trần đã
đồn đãi rộng khắp, lúc này lại rơi vào tình thế hiện tại thì chắc số
người muốn chế giễu chiếm đa sổ.
Tô
Vân Phong mặc một thân áo trắng, sang sớm đã chờ bọn họ ở chỗ này. Hắn
nhìn Cảnh Dạ Lan một lúc rồi cũng chẳng nói thêm điều gì.
Ta hiểu được!
Cảnh Dạ Lan cười nhợt nhạt. Tâm tư Tô
Vân Phong chỉ cần nhìn lướt qua là nàng đã biết hắn muốn nói cái gì. Có
điều, nếu nàng đã quyết định mạo hiểm đi với Hiên Viên Khanh Trần thì
dĩ nhiên không thể để một mình hắn đối đầu.
Bắc
An Vương Hiên Viên Khanh Trần của Đại Nguyệt diện kiến Lan Lăng vương. -
lời nói của hắn lạnh nhạt, không có lấy nửa điểm cung kính, thành ý. Ý
cười tà mị vẫn không ngừng nở ra bên môi.
Tà
tà liếc mắt nữ nhân đang được Lan Lăng vương ôm vào lòng, đôi mắt yêu
dị vốn đã sáng quắc của hắn đột nhiên lóe lên; sóng mắt lưu chuyển, tia
sáng kia rạng rỡ kì dị song lãnh khốc không nói nên lời.
Nhìn
theo tầm mắt của hắn, Cảnh Dạ Lan nhìn tới nữ tử cũng có vẻ mặt dị
thường khi thấy Hiên Viên Khanh Trần. Giật mình, dung mạo của nàng ta
hình như có vài phần giống Hoa Mị Nô.
Nếu
nói Hoa Mị Nô mị thái thiên thành thì vẻ đẹp của nàng ta tuy không có
minh diễm tỏa sáng song cực kỳ có mị lực. Một vẻ đẹp hoang dại, phóng
túng, hút hồn. Tuy nàng ta đã cố che dấu sự kỉnh ngạc nhưng những bất
an, sợ hãi kìa không thoát khỏi ánh mắt của Cảnh Dạ Lan nàng.
Ngồi chính giữa long ỷ là Lan Lăng vương không ngừng đánh giá Hiên Viên Khanh Trần, cuối cùng gã làm như nói giỡn:
- Thì ra là Hiên Viên Khanh Trần. - ánh mắt của gã khi nhìn thấy Cảnh Dạ Lan bên cạnh thì nhất thời sáng ngời lên.
Đúng vậy, ngay từ khi Cảnh Dạ Lan cũng Hiên Viên Khanh Trần đi vào thì cơ hồ đã hấp dẫn toàn bộ ánh nhìn của mọi người.
- Nàng là...?
-
Vương phi của Cô Vương – Cảnh Dạ Lan! - không đề nàng lên tiếng, Hiên
Vìên Khanh Trần sủng nịnh ôm đầu vai nàng, nói với Lan Lăng vương.
-
Ồ, lạ thật. Nghe nói vương phi của Bắc An vương là trưởng nữ của đương
kim thừa tướng tên Hoa Mị Nô, sao có thể chứ? - nữ tử có dung mạo na ná
Hoa Mị Nô bật hỏi, ngữ khí có chút khó hiểu.
- Ta gọi là Cảnh Dạ Lan. - hàng mày tú lệ của nàng nhướng lên, cằm hơi hơi giơ về phía trước, cười nhẹ.
Nữ
tử kia đã sớm rút đi bộ dáng ngượng ngùng, e thẹn ban nãy. Trong con
mắt sáng ngời kia tràn đầy tự tin mà Hoa Thanh Nhã chưa bao giờ có được.
Tuy khuôn mặt tương tự nhau, nhưng chính sự tự tin này làm trong lòng
nàng có chút ghen tỵ.
Nếu
là Hoa Mị Nô thì sẽ không có vẻ mặt như vậy; hơn nữa nàng ta đã chết,
ngay cả thì thể cũng bị đào lên mang về Bắc An. Nữ tử duy nhất mà Hiên
Viên Triệt không hiểu được, không chiếm được dù đã chết nhưng vẫn bị hắn
nắm trong tay.
Nếu
không phải thì sao trên đời này lại có người giống tới vậy? Lòng thầm
nghĩ, Hoa Thanh Nhã không khỏi liếc mắt tới phía sườn điện. Người đang
đứng trong góc tối, nàng không nhìn ra được chút ánh sáng nào trên vẻ
mặt đó. Tuy vậy, trong lòng đột nhiên lại nảy lên một tia khoái cảm đắc
ý..
- Nhã phi chắc biết Bắc An vương phi? – Lan Lăng vương ghé vào bên tai nàng, cười hỏi.
Hoa Thanh Nhã hơi liếc mắt, sau đó nũng nịu hừ một tiếng:
-
Đương nhiên, ai chẳng biết đệ nhất mỹ nhân Đại Nguyệt Hoa Mị Nô là
hoàng hậu được hoàng thất chỉ định; sau đó lại bị tứ hôn cho Bắc An
vương. Ngài nói xem có đúng không? - nàng cười duyên tựa vào người Lan
Lăng Vương, rồi ngoái đầu nhìn Hiên Viên Khanh Trần, tuy cười song trong
mắt toàn là hàn ý lạnh lẽo. - Bắc An Vương thật có phúc khí!
-
Đương nhiên, Mị Nô là người từ nhỏ Cô Vương đã biết, vốn nghĩ rằng có
thể kết tóc se duyên với nàng là thành toàn nguyện ý nhưng nàng lại ra
đi quá sớm đó cũng là nỗi tiếc hận của Cô Vương. - ngữ điệu có chút bi
ai, trong khi nói hắn dùng lực nắm chặt tay Cảnh Dạ Lan. - Có điều, khi
tới Lan Lăng cùng Tĩnh Uyển để giải sầu tình cờ biết được Cảnh Lan. Coi
như Cô Vương và nàng hữu duyên!
-
Thì ra Bắc An vương tới Lan Lăng là vì mỹ nhân – Lan Lăng vương bật
cười, rồi lập tức biến sắc, trầm giọng quát lớn. - Nhưng ngươi tùy hứng ở
nơi này giết minh hữu của trẫm là Tây Sở vương Hách Liên Quyền, nếu
không phải Vân Phong giúp ngươi nói tốt thì trẫm sao có thể tha cho
ngươi tới hôm nay. Bây giờ còn dám ngang nhiên đên nơi này? Hiên Viên
Khanh Trần, lá gan của ngươi cũng thật lớn!
Nhất
thời, không khí trong điện trở nên căng thẳng. Tô Vân Phong đứng một
bên cũng đã phải nhíu mày, tay nắm thành quyền, bình tĩnh chờ chuyện sẽ
phát sinh. Ánh mắt Cảnh Dạ Lan vừa động, trong tay siết chặt cây châm.
Lan Lăng Vương luôn có ý muốn khống chế Hiên Viên Khanh Trần trong tay,
hiện tại hắn chủ động chạy tới nơi này khác nào tự chui đầu vào lưới.
-
Dĩ nhiên là lá gan của Cô Vương rất lớn, kẻ nào đoạt đi người Cô Vương
yêu thì ngoài chết ra không có cách nào để giải quyết! - hắn không đem
nguy hiểm rình rập xung quanh bỏ vào mắt.
-
Lời của ngươi có ý gì? Chẳng lẽ vì Tây Sở vương giữ người ngươi yêu mà
bị ngươi xuống tay giết chết? - đáp án đó đã sớm biết rõ ràng song ánh
mắt Lan Lăng vương không rời một khắc khỏi người bên cạnh Hiên Viên
Khanh Trần, nghĩ một đằng hỏi một nẻo.
-
Lan Lăng vương, hắn không chỉ muốn đoạt người thương của Cô Vương mà
còn muốn dùng việc này uy hiếp Vân Vương gia. Khác nào có ý định châm
ngòi nền hòa bình chung sống mấy trăm năm qua giữa Đại Nguyệt và Lan
Lãng. Lúc trước từng giao chiến với Vân Vương gia đã muốn tổn hại tới
tình cảm hai nước, lúc đó Hách Liên Quyền chen vào chẳng phải khiến cho
Đại Nguyệt và Lan Lăng cũng hao tổn; cuối cùng kẻ ngồi mát ăn bát vàng
chính là Tây Sở nho nhỏ của hắn!
Ánh
mắt Hiên Viên Khanh Trần lạnh lùng, thản nhiên giải thích tiền căn hậu
quả của mọi chuyện. Chi mấy câu nhẹ nhàng, bâng quơ, tuy không phủ nhận
chính mình giết Hách Liên Quyền nhưng đồng thời làm rõ quan hệ trước mắt
với Lan Lăng vương.
Nói
trắng ra ý đồ của hắn là muốn kết minh. Lan Lăng nếu muốn vì chuyện này
mà liên thủ với Tây Sở thì cuối cùng người thu lợi chính là kẻ khơi mào
Hách Liên Quyền. Vậy nên hắn chết cũng xứng đáng!