Nhóc Đau Vì Tôi Ư

Chương 27: Thục Trung Thanh Môn (mười hai)




Đầu đau nhức, mắt muốn mở ra cũng không nổi rồi. Lộ Khiết thử cố gắng một chút ai ngờ lại thành công.

Cô ngồi dậy vươn vai một chút! Vừa mở mắt ra, trời ơi, đây là đâu vậy? Toàn là những đồ vật của thời cổ đại! Mình vừa đi chơi với bạn cơ mà! Tại sao bây giờ lại ở cái nơi quái quỷ này. Chắc chắn là mình đi lộn phim trường cổ trang nào rồi!

Cô đứng dậy quan sát xung quanh thấy bên ngoài cô người, cô nhón chân nhẹ nhàng đi qua đó. Cô mở cửa ra rồi nói:"Cho tôi hỏi, đây là phim trường nào vậy? Phim trường của mấy người hiện đại đến mức không có máy quay và ekip luôn hả? Siêu thế!"

Cô gái bên ngoài cửa đột nhiên nhảy cẩng lên vui mừng oà khóc:"Thái tử phi! Rốt cuộc người cũng tỉnh rồi! Huhu...Người đau chỗ nào không...Nhã Thị đó, ra tay cũng quá đáng lắm! Hại người ra nông nỗi này....!"

Lộ Khiết cười ha hả nói:"Trời ơi, cô ở đâu mà diễn hay thế! Diễn viên mới hả? Sao tôi chưa bao giờ thấy cô? Mà cô diễn cũng đạt ghê luôn á! Bây giờ tôi chỉ muốn đi ra khỏi chỗ này, cô làm ơn chỉ đường giúp tôi cái! Diễn vậy đủ rồi á!"

Mặt của cô nô tỳ hoang mang, diễn viên gì chứ, thái tử phi não bị úng nước hay sao vậy trời. Cô ta khóc to hơn:"Hạ Tâm...Hạ Tâm thấy thái tử phi...thái tử phi có cần nô tỳ đi tìm đại phu không ạ? Nô tỳ biết, biết thái y là người của thái tử, không nên tin tưởng...Ông ta không biết đã làm gì với thái tử phi...bây giờ người quên mất nô tỳ....huhu!l

Lộ Khiết thầm nghĩ, cô gái này cũng nhây thật luôn! Đã nói là đừng diễn nữa rồi mà, nhây đến mức quá đáng. Lộ Khiết tức mình:"Bây giờ chỉ cần nói cho tôi biết! Đây là nơi nào?"

"Dạ...ở đây là Thiên Kỳ! Không lẽ người quên luôn đất nước của mình!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.