Nhóc Con! Mau Gọi Ta Là Hoàng Thượng

Chương 37: Vinh quang thăng chức phó ban tổng hợp 13




CHƯƠNG 26

Sống hơn nửa đời người nhưng mãi cho tới giây phút ngước lên nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của vợ mình trên tấm bia mộ ông Thành mới hiểu thế nào là ‘chết lặng’.Tay chân ông không còn chút sức lực mà ngồi sụp xuống.Hóa ra cái gọi là chết lặng đơn giản chỉ là tận cùng của nỗi đau,đau đến xé tâm can mà không thể thốt lên thành tiếng .Ông cười nụ cười đắng ngắt .Giờ phút này ôm tấm bia mộ nghĩ đến người vợ mà mình tìm kiếm bấy lâu nay lại đang nằm một mình cô quạnh suốt bao nhiêu năm nay tại cái nơi đồng không mông quạnh này mà hốc mắt ông đỏ lên. Nhưng nước mắt lại không thể trào ra mà nó như chảy ngược vào trong rồi lại thấm cái vị mặn chát ấy vào trái tim lạnh lẽo bao năm nay của người đàn ông tội nghiệp khiến nó như muốn ngừng đậy vậy.Rốt cuộc bao nhiêu năm nay ông đã làm những gì mà khiến bà ấy phải khổ sở như vậy.Bao nhiêu câu ông muốn nói với vợ trước khi tới đây bây giờ cũng chỉ có thể thốt lên được ba chữ: “Tôi xin lỗi.”

Nhìn người đàn ông trước mặt bà Hương cũng cảm thấy chua xót.Lúc đầu khi thấy ông Thành đứng trước của hỏi thăm về bà Trúc bà thấy vô cùng kinh ngạc.Hóa ra thế giới này lại nhỏ như vậy,không ngờ Vân lại hiến máu cứu chính bố ruột mình.Nghĩ tới ánh mắt vui mừng ,sung sướng của ông ấy khi biết tin của bà Trúc bà lại thương thay cho ông ấy.Lúc đó ông vui tới nỗi ngồi khôn yên chỉ muốn gặp vợ mình nhưng bà biết nếu ngay lúc đó bà nói cho ông Thành biết bà Trúc đã mất hơn hai mươi năm nay thì ông ấy có thể sẽ ngã quỵ mà không kịp tới thăm bà ấy cho nên vạn bất đắc dĩ mới phải nói dối rằng muốn ông gặp một người trước khi bà nói chuyện về bà Trúc.Coi như đây là việc cuối cùng bà làm được cho chị em tốt của mình.

“Đúng rồi,con gái tôi con bé thế nào rồi…”

“Khi xưa lúc bà ấy mất con bé còn quá nhỏ cho nên ….”

Bà Hương ngừng lại không thể nói tiếp lời nói bị nghẹ lại trong cổ họng vì trong lòng bà đang rất mâu thuẫn và sợ hãi.Bà sợ,sợ rằng nếu nói ra sự thật có thể bà sẽ mất đi đứa con gái mà bà yêu thương bấy lâu.Còn nếu bà nói dối thì bà cũng sợ,sợ bà Trúc không tha thứ cho mình,sợ con gái sẽ hận mình vì dấu cô mọi chuyện hơn nữa bà không có dũng khí một lần nữa khiến cho người đàn ông trước mặt này chịu đựng sự tàn nhẫn đến vậy.

“Nó làm sao? Bà…bà nói đi.Tôi xin bà,làm ơn nói đi..”

Ông Thành bám lấy cánh tay bà cầu xin,trong mắt ông tràn đầy sợ hãi vì ông sợ con gái ông cũng giống mẹ nó,củng đã xảy ra chuyện,nếu đúng như vậy e là ông cũng không sống nổi nữa.Có lẽ chính nhờ sự chân thành mà bi thương trong đáy mắt người đàn ông già nua tội nghiệp trước mặt đã thuyết phục được bà.

“Tôi..tôi..Khi ấy con bé mới hơn một tuổi nên tôi đã nhận nuôi nó.”

“Vậy….là….nó không xảy ra chuyện.Con bé vẫn còn sống,vẫn còn sống.” Giọng ông vẫn run run nhưng tâm trạng cũng đã vui hơn nhiều.

“Vậy…. hiện nay nó đang ở đâu? Tôi…tôi muốn gặp lại con bé.”

“Ông còn nhớ người đã hiến máu cứu ông lần trước trong bệnh viện khi trước không?”

“Đương nhiên….Không lẽ…ý...bà…là….”

Mãi cho tới khi ngồi trong phòng khách nhà bà Hương ông Thành vẫn không dám tin tất cả mọi thứ đang diễn ra.Có trong mơ ông cũng không ngờ được mọi chuyện lại như vậy,mọi thứ đến quá nhanh khiến ông không kịp nhận thức rõ tất cả.Nhưng sau cái gật đầu lúc ấy của bà Hương ông mới dám chắc chắn về mọi thứ.Hóa ra con gái ông lại là người cứu ông khi ông xảy ra tai nạn,lại là người cùng ông ngồi tâm sự mọi chuyện vậy mà ông lại không hề hay biết.

Có lẽ tất cả không phải trùng hợp mà đây chính là sự an bài của vợ ông vì muốn cho hai cha con ông nhận lại nhau.Một lần nữa ông lại mỉm cười với tấm ảnh chân dung bà Trúc trên tay.

“Ông có muốn biết vì sao tôi lại tin ông là chồng bà ấy không?”

“Hả.” Ông Thành cũng sượng người vì câu hỏi này của bà Hương nhưng chưa kịp nói gì thì đối phương đã tiếp lời.

“Là vì cái này và cả tên của ông nữa.Trước kia khi nghe tên ông tôi thấy rất quen sau này mới nghĩ ra tôi đã từng nghe thấy bà ấy gọi tên ông một lần lúc đang ngủ.Nhưng khi nhớ ra tôi cũng chỉ nghĩ là trùng hợp thôi nhưng mãi cho tới khi tôi vô tình xem lại chiếc hộp mà bà ấy để lại trước khi mất tôi mới tin.Không ngờ tôi chưa kịp vào Sài gòn tìm ông thì ông đã đến đây trước.Xem ra tôi nên trả nó cho chủ rồi.Con bé vẫn chưa biết chuyện ông là ba nó cho nên tôi mong ông hãy cho nó thời gian từ từ chấp nhận.Còn nữa chuyện quá khứ qua rồi đừng quá đau lòng.Hơn nữa bà ấy chưa bao giờ hận ông,chỉ có yêu mà thôi. ”

Nói xong bà quay gót rời đi vì bà hiểu bây giờ ông đang cần tĩnh lặng để suy nghĩ mọi chuyện hơn ai hết.

Lúc mở chiếc hộp ra ông mới biết thì ra trên đời này chiếc khăn mà ông luôn cất giữ không chỉ đơn độc một mình mà còn có một chiếc khăn nữa giống y hệt chiếc khăn ông cất giữ bên mình bấy lâu.Nhìn hai khuôn mặt tươi cười trên hai đám mây ông chợt hiểu tạ sao con gái mình lại tên là Vân –một cái tên đầy ý nghĩa.

***

Gần đây TRang và Vân khá thân thiết ,lúc rảnh hai người sẽ rủ nhau đi mua cái này sắm cái kia hay thậm chí là đi thưởng thức những món ăn vặt trong thành phố tại một quán ăn vỉa hè nào đó.Sự thân thiết này khiến cho ai đó không nhịn được mà phải ghen tị.

“Em nói xem,em với cô ấy cứ dính với nhau như vậy thì làm sao có chỗ cho anh.”Thiên Ân lên tiếng phàn nàn lúc hai người đi ăn trưa trong căng tin khiến Vân xém chút nữa thì bị sặc.Sao đường đường là đại boss của công ty mà lại trẻ con như vậy .

“Anh đừng quên con bé cũng coi như là em gái anh.”

‘Cho dù như vậy cũng không nên dính lấy nhau như vậy.”

“Anh chắc chứ.Hay là em nhường chỗ cho hai người ôn lại chuyện xưa nhé.”

“Không…không cần,hai người cứ tự nhiên,anh không nói gì là được chứ gì.”

Thiên Ân nhất thời bị giọng nói và ánh mắt mờ ám của làm cho chột dạ.Hóa ra cô vẫn để bụng chuyện giữa anh và Trang chả qua là cô không nói ra mà thôi. Cho nên tốt nhất là anh nên tránh nhắc tới chuyện này vẫn hơn.

Tối nay có hẹn tới ăn tối tại nhà họ Trang và cho dù thế nào thì cũng không thể đến tay không cho nên Vân tranh thủ tạt qua chợ mua ít hoa quả đem tới coi như là quà.

Mặc dù có thể xem là khá thân thiết nhưng đây cũng là lần đầu tiên Vân đặt chân tới đây cho nên không tránh khỏi hồi hộp.Căn biệt thự nằm ở ngoại ô thành phố nên tương đối yên tĩnh chứ không quá ồn ào như trong nội thành.Hai từ đầu tiên hiện lên trong đầu khi cô bước vào khuôn viên này chính là ‘rộng lớn’.Cây cối rất đa dạng,nào là hoa là cây cảnh hay thậm chí là cỏ cũng có rất nhiều loại trông rất thích thú.Quét mắt ngắm xung quanh khu vườn ánh mắt cô ngay lập tức bị một sắc vàng hấp dẫn.Trong một khu vườn rộng lớn nhiều sắc màu,nhiều loại cậy cao sang như vậy nhưng chỉ có một góc vườn khiến Vân chú ý bởi nơi đó toát lên sắc vàng mà cô rất thích đó chính là màu của những bông hoa hướng dương tạo nên.

Cô từng nghe mẹ mình nói trước đây khi bà Trúc - mẹ ruột cô còn sống cũng rất thích trồng loại hoa này cho nên lúc đó cô nghĩ sở thích này là cô thừa hưởng từ mẹ mình nhưng mãi sau này cô mới hiểu rằng không phải như vậy.Cô thích hoa hướng dương không chỉ vì vẻ đẹp của nó mà còn vì từ trong tiềm thức cô luôn hi vọng mình có được bản tính kiên cường,sức chịu đựng nhẫn nại và luôn hướng về phía mặt trời mặc cho bao nhiêu khó khăn giông bão ra sức phá hủy nó nhưn nó vẫn hiên ngang vươn lên mạnh mẽ đón nhận những tia nắng mặt trời.….

Vân đột nhiên khựng lại ngắm nhìn góc vườn nơi trồng những bó hoa hướng dương khiến Trang có chút ngạc nhiên và cũng thắc mắc:

“Có vẻ như chị rất thích chúng.Ba em cũng là vì mẹ em trước kia mẹ em rất thích chúng cho nên từ khi bà rời đi ông luôn trồng chúng tại góc vườn ấy.Từ lúc em về sống với ba đến giờ cũng được gần hai chục năm ,cũng chứng kiến hết thế hệ này đến thế hệ kia lớn lên nhưng em vẫn không hiểu tại sao nó lại được yêu thích như vậy.”

“Sau này em sẽ hiểu.VẺ đẹp chỉ là một phần,cái đáng quý là cái vẻ đẹp ẩn sâu trong nó.”

"Mà thôi chị em mình vào trong đi,ngoài này lạnh lắm.”

“Ừ.”

Bước vào trong căn nhà cô phát hiện ra một chuyện rất lạ.Một ngôi nhà có kiến trúc hiện đại như vậy nhưng cách trang trí bên trong lại có vẻ rất cổ điển,có nét cổ kính và có rất nhiều đồ vật có vẻ như cũng đã bị hư hại theo thời gian nhưng vẫn được chủ nhân bày trí rất đẹp mắt.Hơn nữa chủ yếu đều được làm từ gỗ.

“Chị rất ngạc nhiên về cách bày trí này đúng không?”

“Hả? Chị chỉ là có chút tò mò thôi.”Vân xua tay nhưng ánh mắt vẫn không tự chủ mà ngắm nhìn gian nhà.

“Cũng hơn hai mươi năm rồi ba em vẫn cố giữ nguyên như vậy vì ông nói đây là không gian mẹ em thích.Hơn nữa chỉ có như vậy ông mới có cảm giác bà vẫn tồn tại,vẫn ở bên ba em.”

“Thì ra là vậy.”

“Thôi chết rồi nồi canh của em.Chị…chị đợi em một tí nhé.”Nói xong Trang vụt chạy vào bếp khiến Vân phì cười.Một lát sau cô cũng đi vào.

“Xem ra là chị có phúc được ăn cơm do Đào tiểu thư đích thân nấu rồi.”

“Chị cứ trêu em.Em cũng chỉ biết xơ xơ thôi làm sao dám qua mắt chị được.Lần trước em ăn cơm chị nấu rất ngon nên mới học nấu để nấu cho ba em ăn đó.”

“Được cô khen mà chị sắp lên đên chín tầng mây rồi.”

“Trang.Nhà có khách hả con?”Tiếng ông Thành vang lên từ trên cầu thang.

“Dạ.Khách quý tới nhà.Ba…Ba mau xuống ăn tối đi,chúng con xong rồi.”

“Ừ.”

Bước xuống nhà ăn khi trông thấy Vân chân ông trở nên mềm nhũn,bàn tayrun lên khiến chiếc gậy xém chút là rơi xuống sàn nhà.Giờ phút này nếu không nghĩ đến lời hứa với bà Hương là sẽ cho cô từ từ thích ứng thì có lẽ ngay lập tức sẽ lao lên mà ôm lấy cô.Dù trong mơ ông cũng muốn được ôm cô vào long ,được bù đắp cho cô nhưng tiếc là bây giờ vẫn chưa là lúc ông có thể làm như vậy bởi ông phải cho cô thời gian chấp nhận ông từ từ.

Không khí trên bà ăn hôm nay rất vui vẻ .Nhìn hai đứa con gái vừa ăn vừa nói chuyện với nhau mà ông cũng thấy ấp áp.Ngay khi Vân gắp thức ăn vào bát cho ông thì ông chỉ muốn hét lên với cô rằng ông không phải bác trai hay là gì cả mà ông chính là ba của cô nhưng rồi ông cũng sợ. Ông Thành sợ cô không tha thứ cho ông như chính ông cũng từng không tha thứ cho chính mình. Ông cũng sợ cô bỏ đi,sợ rằng sau này có muốn nhìn cô từ xa cũng không được cho nên ông Thành chỉ có thể mỉm cười rồi gật đầu trước hành động của Vân.

Cơm nước xong xuÔi ba người cùng nhau ra phòng khách xem một bộ phim và ăn trái cây.Hai cô gái thì vừa xem phim vừa tíu tít nói chuyện khiến cho người còn lại ngồi một bên nhìn mà cũng cảm thấy vui vẻ.”

“Chị biết không sau bao nhiêu năm ba em đã tìm được mẹ rồi.” Trang mỉm cười hướng Vân chia sẻ .

“Thật sao,chúc mừng bác,chúc mừng em.”

“Tiếc là bà ấy đã mất cách đây rất lâu vì căn bệnh hiểm nghèo.Nhưng may mắn thay là Chị em vẫn còn sống,ba em đang muốn nhận lại chị ấy.”

“Thật sao.Vậy thì tốt quá.”

“Nhưng em sợ chị ấy sẽ không tha thứ cho ba em …chị biết đấy…”

“Không sao.Chị nghĩ chỉ cần có thời gian cô ấy sẽ chấp nhận .Hơn nữa trong chuyện này ba em cũng là người bị hại.” Bầu không khí cũng trở nên ngượng ngùng hơn,cả hai không hẹn mà cùng im lặng nhìn nhau.

“Có thật là cháu nghĩ như vậy không?”

Cuối cùng Ông Thành người từ đầu tới giờ đều im lặng về chủ đề giữa hai người cũng đã lên tiếng hơn nữa trong đáy mắt còn là sự hi vọng chờ mong khiến Vân không hề do dự mà gật đầu: “Dạ”

“Vậy thì ta yên tâm rồi. Đúng rồi ta có thứ này cho cháu để ta lên lấy đã nhé.” Nói xong ông đứng dậy bước vội lên lầu mà quên mất là mình chưa làm một chuyện quan trọng.Nhưng có lẽ chính sự vội vàng này đã mang lại cho ông một điều bất ngờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.