Nhóc Con! Mau Gọi Ta Là Hoàng Thượng

Chương 36: Vinh quang thăng chức phó ban tổng hợp 12




Hôm nay.

Buổi sáng, nắng.

Lá rơi bay bay, gió thu thổi nhẹ.

Đã là trung tuần tháng mười, Đổng Học Bân trong đám quần áo cũng thêmvài chiếc quần mùa thu, lái xe chở hành lý đi ra từ khu Nam Sơn, thẳngđến Bắc Kinh. Còn thời gian vài ngày nhập học trường Trung Ương Đảng,nhưng Đổng Học Bân không có chút ý nào muốn đi, mà trước tiên giải quyết hết sạch những sự việc trong Khu lý, liền lái chiếc Cayenne vội vã đivề Bắc Kinh, mong muốn gấp rút muốn gặp Huyên Di và con gái.

Cayenne đi ở trên đường, tỉ lệ quay đầu khá cao.

Hầu như chiếc xe nào và người đi đường gặp thoáng qua Đổng Học Bân đều ngoái cổ lại nhìn hắn vài cái.

Nguyên nhân vô nó, chủ yếu là xe của Đổng Học Bân trong lúc động đấtcũng khó tránh được, bị dư chấn của động đất mang tới đá vụn đè ép vàilần, bây giờ cửa sổ ở đỉnh xe tất nhiên mở không được, hơn nữa ngửa đầunhìn lại có một lỗ to giống như vết xước, trên phần che của động cơ cũng bị dập một chút, đèn pha bên trái vỡ, kính chiếu hậu bị rơi ra, lúc hắn muốn quẹo phải đều phải cố hết sức quay đầu lại nhìn, sợ xảy ra đâm xe. Dù sao Cayenne là có một bộ dáng vô cùng thê thảm, tốt xấu còn miễncưỡng có thể lái được. Nhưng Đổng Học Bân cũng không chuẩn bị sửa, chắclà sửa cũng không sửa lại được, còn không bằng mua một chiếc xe mới đi,vừa đúng lúc về Bắc Kinh, đến lúc đó đi xem chút.

Một đường đi thẳng, xe đi tới Bắc Kinh.

Các anh em đã trở lại.

Rốt cuộc đã về rồi.

Nhìn cảnh sắc trong Bắc Kinh, Đổng Học Bân có cảm giác ấm áp, với hắn mà nói, nơi này mới là nhà hắn, là nơi hắn sinh ra và lớn lên. Bắc Kinh là thủ đô, từ góc độ nhìn của nhiều người, đây chính là thiên đường, lànơi không ít người đều hướng về, là thành phố lớn, hiện đại hoá, cơ hộiphát triển công việc rất nhiều. Nhưng Đổng Học Bân lại thật ra cảm thấycó quá nhiều người đã thần thánh hoá Bắc Kinh rồi, vùng ngoại thành ởđây cũng rất hoang vắng, đều là đồng ruộng nông thôn, Thuận Nghĩa, BìnhCốc, Thông Huyện. Ừm, bây giờ gọi là khu Thông Châu, nơi này có rấtnhiều nơi còn không phát triển bằng huyện Duyên Đài, đây là lời nóithật, cho dù là trung tâm thành phố, những khuyết điểm to nhỏ cũng córất nhiều, căn bản không đẹp như trong phim, chẳng qua Đổng Học Bân sởdĩ thích nơi này, đơn giản là vì có nhiều tình cảm và nhớ lại quá khứkhi ở đây, vĩnh viễn cũng không thể bỏ được.

Vừa lái xe, Đổng Học Bân vừa mở di động, gọi một dãy số.

Tít tít tít, điện thoại gọi được rồi.

Cù Vân Huyên nghe điện thoại nói: “Alo, Tiểu Bân”.

“Huyên Huyên, đang ở đâu vậy?” Đổng Học Bân hỏi.

“Di có thể đi đâu được?” Cù Vân Huyên dịu dàng cười nói: “Ở nhà trông đứa nhỏ thôi”.

“Trong nhà không có việc gì chứ? Bố mẹ đâu?”

“Hai người họ đi chợ rồi, cũng không có việc gì, anh ở đâu thế?”

“Anh…” Đổng Học Bân cười: “Còn ở khu Nam Sơn, cứ như vậy đi, anh còn có chút việc, cúp máy trước, tí nữa nói sau”.

“Tiểu tử, chỉ biết bận công việc, được, đi đi”.

Cúp máy xong, Đổng Học Bân liền cười ha ha, sở dĩ không nói cho HuyênDi, tất nhiên là muốn cho cô một bất ngờ, vì thế lập tức đi tới một nhàbán hàng gần đó. Đồ dùng trẻ con, quần áo trẻ con, dinh dưỡng người già, vân vân. Đổng Học Bân mua một đống lớn chất lên xe, rồi sau đó đi thẳng đến Cù gia.

Mười giờ sáng.

Trong tiểu khu Cù gia.

Đổng Học Bân dừng xe lại nhìn lên trên lầu, tay xách túi lớn túi nhỏ đilên lầu, đứng ở trước cửa nhà Huyên Di, Đổng Học Bân đã muốn kiềm chếkhông được kích động trong lòng, trái tim không ngừng đập, tay ấn chuông cửa, Đổng Học Bân thở một cái.

“Ai?” Là giọng nói của Cù mẫu, 80% là vừa đi chợ về.

Đổng Học Bân lập tức nói: “Mẹ, là con”.

Cù mẫu kinh ngạc ồ lên một tiếng: “Tiểu Bân”.

Cạch, cửa liền mở: “Con sao đã trở lại rồi? Trở về cũng không nói với nhà một tiếng”.

Đổng Học Bân lách người đi vào cửa: “Đây không phải là cho mẹ một sựkinh ngạc sao. Mẹ, mua cho mẹ và ba ít đồ dinh dưỡng, cái này có lợi với việc giảm cao huyết áp, mẹ và ba mỗi ngày đều nên ăn”.

Cù phụ ra đón nói: “Sao lại mua nhiều thứ như vậy?”

“Mau vào đi” Cù mẫu vội vàng bảo hắn vào nhà: “Có mệt không? Mẹ rót cho con chén nước”.

Cù phụ hỏi: “Công việc thế nào? Còn đang cứu viện sao?”

Cù mẫu ngắt lời nói: “Ông chỉ có thể nói công việc với công việc thôi,cũng không hỏi con trước xem có bị thương chỗ nào không, Tiểu Bân, maucho mẹ xem xem, có để lại vết sẹo gì không?”

“Mẹ, con rất tốt, không sao cả”.

“Vậy là tốt rồi, con lần này thực sự làm bố mẹ sợ hãi”.

“Bố, mẹ, thực xin lỗi, làm cho hai người lo lắng”.

Cù phụ vỗ vỗ vai Đổng Học Bân nói: “Bố xem tin tức, việc con cứu ngườichúng ta cũng nghe nói, con làm rất đúng, chúng ta là Đảng viên, nên…”

Cù mẫu mất hứng nói: “Lão già như ông không thể nói cái khác có phảikhông? Đúng cái gì mà đúng. Mạng nếu không còn, vậy thì cái gì cũng hếtrồi. Ông chờ nhìn Vân Huyên thủ tiết đi”.

Cù mẫu giàn giụa nước mắt dặn dò Đổng Học Bân: “Tiểu Bân, về sau connghe mẹ, lúc gặp những chuyện này ngàn vạn lần đừng đứng lên, Đảng viêntrên toàn thế giới cũng không phải chỉ còn lại một người là con, conđừng thể hiện, gặp chuyện nên nghĩ về Vân Huyên một chút, nghĩ cho congái con, có biết không? Đừng chỉ nghe bố con nói hươu nói vượn, ông ấylà đứng nói chuyện nên không đau thắt lưng”.

Cù phụ tức giận nói: “Ai không đau thắt lưng chứ?”

Cù mẫu hầm hừ nói: “Ông hôm qua không đau thắt lưng? Còn bảo tôi tìm cao dán cho ông”.

Đổng Học Bân sợ hai người bọn họ lại bắt đầu cãi nhau, cười gượng nói: “Bố, mẹ, vậy Vân Huyên đâu?”

Vừa nghe, Cù mẫu liền lộ ra tươi cười, chỉ chỉ lên phòng ngủ nói: “Nha,đang dỗ dành con gái nghe khúc đàn dương cầm gì đó, nha đầu kia, lại bịnó làm hư rồi, nhìn xem, cả ngày ôm con gái, căn bản là không rời ra, mẹ nói ôm một cái cháu ngoại của mẹ, Vân Huyên cũng không nỡ”.

Cù phụ lắc đầu nói: “Thiên Thiên về sau lớn lên sớm muộn gì cũng bị Vân Huyên làm hư thôi, cứ chờ mà xem”.

“Nuông chiều còn không tốt sao?” Cù mẫu tranh cãi nói: “Con gái được nuôi dưỡng, ông biết không?”

Bỗng nhiên, cửa phòng ngủ mở ra, từng âm thanh của đàn dương cầm lướtra, chỉ nghe Cù Vân Huyên nói: “Ai nói gì vậy? Ai đến hay sao?”

“Con nghe thấy à? Cù mẫu híp mắt cười nói: “Con xem ai đến này".

Cù Vân Huyên từ trong phòng đi ra liền nhìn thấy Đổng Học Bân đứng trong phòng khác, hơi ngẩn ra: “Tiểu Bân? Anh không phải ở khu Nam Sơn sao?"

Đổng Học Bân vui vẻ nói: “Lúc gọi điện thoại anh đã đến Bắc Kinh rồi".

“Anh là tên đáng chết, lại lừa di" Cù Vân Huyên trừng trừng nhìn anh,nhưng chân lại không nghe lời, chạy nhanh đến nhìn trên nhìn dưới hắn,thấy hắn thực sự không sao, Cù Vân Huyên mới thở ra, nghiêm mặt hunghăng nhìn hắn một cái: “Xem anh về sau còn dám doạ em nữa không. Anhđáng chết".

Đổng Học Bân nhìn nhìn cô, cũng che giấu không được nhiệt tình trongmắt, nếu không có Cù phụ mẫu ở đây, Đổng Học Bân chắc chắn đã ôm lấy côròi. Hai người đã bao lâu không gặp nhau Đổng Học Bân thực sự không nhớđược, thật sự rất nhớ cô.

Cù phụ xua tay nói: “Đừng đứng nói chuyện như vậy, đều ngồi xuống đi, Tiểu Bân đi đường về đây cũng mệt mỏi rồi".

Cù mẫu nhìn về phía con rể nói: “Con lúc nào thì đi? Lần này đến được mấy ngày?"

Đổng Học Bân kéo tay Cù Vân Huyên ngồi xuống sô pha: “Nếu không có ngoài ý muốn, có lẽ là đợi khoảng hơn một tháng nữa".

“Một tháng?" Cù phụ nhíu mày nói: “Còn công việc của văn phòng đường phố các con? Mặc kệ sao?"

“Không phải" Đổng Học Bân nói: “Văn phòng đường phố bên đó đã do Phó Bíthư thay con quản lí công việc rồi, trên tổ chức bảo con đi tham gia một lớp tu dưỡng các cấp cán bộ ở Trường Trung ương Đảng, cho nên mới…"

Cù mẫu ngạc nhiên, vui mừng nói: “Con sắp thăng chức".

Cù Vân Huyên cũng quan tâm nói: “Phó sở sao?"

Đổng Học Bân ừm một cái: “Ha ha, chắc là vậy, nhưng còn chưa có quyết định, cũng không biết sắp đi làm cương vị gì".

Cù mẫu vô cùng cao hứng nói: “Mới 25 tuổi đã vào Phó sở? Xem Tiểu Bâncủa chúng ta có nhiều bản lĩnh như vậy, lần này phải chúc mừng mới được, các người chờ một chút, tôi đi nấu cơm".

Cù Vân Huyên mỉm cười nói: “Nhìn xem, ai không biết còn tưởng rằng mẹ sắp thăng chức đó".

“Nói cái gì vậy" Cù mẫu tức giận liếc nhìn con gái một cái.

Cù phụ khẽ vuốt râu: “Bà ấy các con còn không biết sao? Hơn bốn mươi năm nay, cái tật xấu này cả đời bà ấy cũng không đổi được, là tôi mà nói,không kể quan bao nhiêu tuổi, mấu chốt là ở chỗ có thể làm bao nhiêuviệc cho dân chúng".

Cù mẫu không kiên nhẫn chỉ chỉ vào ông nói: “Được rồi được rồi, bìnhtĩnh cũng vô dụng, nhà chúng ta chỉ có một mình ông cao thượng, đượcchưa?" Nói xong nhìn hai người bọn Đổng Học Bân nói: “Đừng để ý đến ôngấy, mẹ đi nấu cơm cho các con".

Cù phụ vừa thấy, đứng dậy nói: “Hai vợ chồng các con cứ nói chuyện đi, bố về phòng đọc báo".

Một lát sau, trong phòng khách cũng chỉ còn Đổng Học Vân và Cù Vân Huyên hai người.

Đổng Học Bân không còn rụt rè, một phen liền ôm Cù Vân Huyên một cái,hôn lên đôi môi của cô. Cù Vân Huyên mặt nóng lên, nhìn về phía phòngngủ và phòng bếp, thấy hai ông bà cũng không ở, mới ôm lấy thắt lưngĐổng Học Bân, cũng động tình hôn anh một cái.

Cuối cùng mới rời môi ra.

Đổng Học Bân dịu dàng nói: “Nhớ anh không?"

Cù Vân Huyên cười nhìn hắn: “Nhớ, nhớ muốn đánh anh thì có".

“Vậy em đánh anh đi, anh cam đoan sẽ không đánh trả" Nhớ ra cái gì, Đổng Học Bân nhìn trên nhìn dưới cô: “Ồ, dáng người em còn đẹp như vậy? Đãsinh con rồi, sao lại càng ngày càng xinh đẹp vậy? Xem mặt em hồng hào,hài, làn da cũng mịn hơn trước kia nữa, thật đẹp".

Cù Vân Huyên lấy tay dí dí trán hắn, cười nói: “Anh nói xem anh thật hưđốn này, ngoài việc tâng bốc em vui vẻ ra, còn có thể làm gì chứ".

“Không phải nịnh nọt em, là ăn ngay nói thật".

“Miệng lưỡi trơn tru, ha ha".

Đổng Học Bân thật sự là thấy rất kỳ, hắn vỗn đã chuẩn bị tâm lý tốt làHuyên Di có thể sẽ béo lên, ai ngờ căn bản không phải như vậy, Cù VânHuyên bây giờ thật sự so với trước kia còn thành thục hơn nhiều, nhìnchiếc áo ngủ tơ tằm dài tay mỏng manh của cô, Đổng Học Bân nhịn khôngđược đưa tay vào kẽ hở của hai nút thắt, Cù Vân Huyên cũng không ngănlại, hung hăng xoa xoa một chút trên ngực cô.

Thật mềm.

Nhưng ngay sau đó trên tay Đổng Học Bân chính là nóng lên, lòng bàn tay dường như ướt vậy.

Đổng Học Bân ngẩn người, lấy tay ra xem xem, mặt trên có một tầng chất lỏng màu trắng sữa, còn có một mùi sữa,

Đổng Học Bân nhất thời không phản ứng lại: “Đây là cái gì?"

Cù Vân Huyên mặt đỏ đánh vào cánh tay hắn một cái: “Tiểu sắc phôi. Anh nói là cái gì".

Là sữa.

Đổng Học Bân lúc này mới hiểu ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.