Nhóc Con! Mau Gọi Ta Là Hoàng Thượng

Chương 3: Nữ thượng cấp ác ma 3




Diệp Lăng Phi ngồi trên ghế sofa ở phòng khách. Khi Bạch Tình Đình và Bành Hiểu Lộ đang tắm trong phòng tắm thì Diệp Lăng Phi nhận được điện thoại của Lý Khả Hân gọi đến.

Lý Khả Hân bây giờ đã đủ bận rồi, lượng nghiệp vụ của công ty ẩm thực của cô càng ngày càng lớn lên, Lý Khả Hân còn bận chuẩn bị mở rộng thêm chi nhánh làm hạng mục nhà hàng này. Khi Lý Khả Hân làm công ty ầm thực này thì Diệp Lăng Phi đã sớm được Tiêu Vũ Văn đề cập qua. Khi đó Tiêu Vũ Văn cũng đã làm qua loại công ty này không chỉ là ẩm thực mà còn là tiêu khiển... chỉ tiếc là sở thích của Tiêu Vũ Văn vốn không ở phương diện này, cô lại bận làm truyền hình nên để vậy thật hoang phí rồi. Tôn Hồng lại không thích làm những thứ như vậy, Tôn Hồng vẫn thích cuộc sống hiện tại của anh ta, bây giờ Tôn Hồng đang ở Đông Hải mưa thuận gió hòa, đương nhiên là cũng không muốn ở Vọng Hải làm những công ty giải trí gì đó.

Diệp Lăng Phi thật không ngờ Lý Khả Hân lại làm xuất sắc như vậy, thật là ngoài dự liệu của Diệp Lăng Phi. Trong ấn tượng của Diệp Lăng Phi về cô thì Lý Khả Hân là một cô gái thích lo lắng những chuyện bất công của thiên hạ, nhưng bây giờ thì hắn không thể không đối đãi lại từ đầu với Lý Khả Hân, dường như Lý Khả Hân đang rất có đầu óc kinh doanh.

Đường Hiểu Uyển cũng qua đó giúp Lý Khả Hân một tay, bây giờ Đường Hiểu Uyển đang giữ danh hiệu phó giám đốc của công ty. Diệp Lăng Phi có thể hiểu được năng lực của Đường Hiểu Uyển, nếu để Đường Hiểu Uyển đơn độc đối diện với sự việc thì Đương Hiểu Uyển chắc chắn sẽ không ứng phó được, nhưng để Đường Hiểu Uyển dựa vào công việc giao tiếp mà làm thì năng lực công việc có thể tin tưởng được, Đường Hiểu Uyển thuộc loại con gái biết nghe theo sự sắp xếp công việc của người khác, người khác sắp đặt cô làm gì thì cô sẽ đi làm việc đó. Lý Khả Hân kéo Đường Hiểu Uyển sang đó cũng đã thấy được năng lực này của Đường Hiểu Uyển. Lý Khả Hân cũng coi như là một người phụ nữ biết dùng người, biết dùng người gì để làm công việc gì.

Chỉ là Diệp Lăng Phi không ngờ Lý Khả Hân sẽ gọi điện thoại cho hắn vào lúc này, điều này khiến Diệp Lăng Phi cảm thấy có chút bất ngờ. Hắn không lo là Bạch Tình Đình sẽ nghe được điện thoại của Lý Khả Hân gọi cho hắn, Bạch Tình Đình đang tắm trong phòng với Bành Hiểu Lộ, bận rộn dọn dẹp lâu như vậy, phải để cho trên người đều ráo mồ hôi thì hai người đó mới đi tắm, đi tắm rồi thì sẽ không ra nhanh được như vậy đâu. Nhưng Diệp Lăng Phi nghĩ đến cảnh hai người phụ nữ cùng nhau tắm trong một phòng thì hắn lại cảm thấy trong lòng ngứa ngáy.

Diệp Lăng Phi nghe điện thoại thì từ trong điện thoại vọng lại tiếng của Lý Khả Hân:

- Diệp Lăng Phi, anh thật là một người bận rộn, bây giờ lại đang bận gì đó!

- Bận cái gì, bận việc, việc của anh rất nhiều mà!

Diệp Lăng Phi nói có vẻ như bất đắc dĩ lắm,

- Anh từ sáng đến tối đều phải suy nghĩ, Khả Hân em ở đâu đó?

Lý Khả Hân nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì đột nhiên cười to lên và nói:

- Diệp Lăng Phi, em nghe anh nói câu này thì em biết Bạch Tình Đình nhất định là không ở bên cạnh anh rồi, nếu không thì tối nay Bạch Tình Đình nhất định không thể để cho anh ngủ được, anh phải chịu tội rồi!

- Nói lung tung, Bạch Tình Đình nhà anh không phải là người phụ nữ như vậy, Khả Hân, em sao cứ thích hiểu lầm Tình Đình như vậy, chuyện lần trước không phải chính Tình Đình đã giúp em sao, à, đúng rồi, bá mẫu thế nào rồi?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Mẹ em bây giờ còn đang ở bệnh viện, cũng không có chuyện gì cả, nhưng em không yên tâm để mẹ xuất viện bây giờ, em muốn để mẹ ở trong bệnh viện làm một vài kiểm tra xét nghiệm toàn cơ thể, người già như vậy bệnh gì cũng có thể có cả, em không muốn mẹ em xuất viện như vậy thật là lo quá, em không biết làm sao mới được nữa, cũng may là có anh!

Lý Khả Hân nói đến đây thì khẽ nén giọng và nói:

- Khi nào anh có thời gian vậy, em muốn gặp anh rồi!

- Ừ, để anh xem đã!

Trong lòng Diệp Lăng Phi đang tính toán thử ngày mai phải đi gặp Bành Hiểu Lộ, không biết Bành Hiểu Lộ ở đó còn phải đợi đến lúc nào, Diệp Lăng Phi nghĩ đến chiều mai, chiều mai hắn có thể đến gặp Lý Khả Hân, chỉ là thời gian thật gấp rút, hắn không thể đảm bảo rằng chiều mai có thể đi gặp Lý Khả Hân. Nhưng chuyện này cũng không có gì là khó, Diệp Lăng Phi cảm thấy ngày mai mình có thể đi với Bành Hiểu Lộ đến trưa, đưa cô ấy đi dạo, đến lúc đó hắn sẽ viện cớ có thể chuồn đi được. Bành Hiểu Lộ không phải là Bạch Tình Đình, có thể trước mặt Bạch Tình Đình Diệp Lăng Phi không thể tìm cớ để chuồn đi được nhưng trước mặt Bành Hiểu Lộ Diệp Lăng Phi không cần phải lo lắng về điều này. Sau khi Diệp Lăng Phi nghĩ đến đây thì hắn nói:

- Ngày mai buổi chiều chúng ta gặp nhau có được không?

- Chiều ngày mai?

Lý Khả Hân nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì có vẻ cô hơi chần chừ rồi lập tức nói:

- Vậy thì được, nhưng chiều mai anh phải đến công ty em đấy, chiều mai có thể em phải ở công ty để giải quyết một vài công việc nghiệp vụ nữa!

- Không thành vấn đề!

Diệp Lăng Phi nói,

- Chiều mai anh cũng phải đi tòa nhà hàng không nữa!

- Được rồi, đợi lúc đó hãy nói, em có mấy lời muốn nói với anh!

Lý Khả Hân nói.

Khi Diệp Lăng Phi và Lý Khả Hân nói chuyện xong, hắn buông điện thoại xuống. Lúc này Bạch Tình Đình và Bành Hiểu Lộ vẫn chưa tắm xong, Diệp Lăng Phi nhìn đồng hồ thì đã sắp đến năm giờ rồi. Nếu để bọn họ cứ tắm mãi như thế thì không biết đến mấy giờ mới có thể về nhà ăn cơm nữa. Diệp Lăng Phi thấy rằng phụ nữ khi tắm thì rất chậm rãi, khỏi phải nói nữa, họ tắm rồi lại cứ tắm. Diệp Lăng Phi nghĩ đến đây thì từ ghế sofa đứng dậy rồi cất bước đi đến cửa phòng tắm ở lầu hai, hắn gõ gõ cửa phòng tắm và nói:

- Sắp năm giờ rồi đấy, hai người đẹp ơi, hai em có thể tắm nhanh chút được không, cái bụng của anh đói rồi đây, anh muốn về nhà ăn cơm sớm một tí!

Trong phòng tắm một lúc lâu sau mới vọng ra tiếng của Bạch Tình Đình, giọng cô mang một âm thanh có vẻ hơi bất an:

- Ông xã, biết rồi, biết rồi, anh mau đi đi, anh đứng trước cửa thì làm sao bọn em đi ra ngoài được!

- Bà xã, chúng ta là một mà!

Diệp Lăng Phi muốn nói rằng hắn không phải là chưa nhìn thấy Bạch Tình Đình như vậy đâu nhưng nghĩ đến Bành Hiểu Lộ cũng đang ở trong phòng tắm nếu hắn nói ra câu đó thì rất có thể khiến cho Bạch Tình Đình hiểu nhầm rằng giữa hắn và Bành Hiểu Lộ có quan hệ gì đó, Diệp Lăng Phi nghĩ đến đây thì vội vàng mở miệng nói:

- Được rồi, anh ở dưới lầu đợi bọn em, bọn em mau xuống nhé!

- Biết rồi, ông xã, anh mau đi đi!

Bạch Tình Đình dường như đang làm gì đó, cô lo sẽ bị Diệp Lăng Phi biết, nên cô giục Diệp Lăng Phi mau đi khỏi chỗ đó, Diệp Lăng Phi lại không nghĩ gì nhiều, hắn trả lời:

- Anh đi thì đi rồi đây, bọn em mau lên nhé, nếu anh ở dưới lầu đợi năm phút nữa mà không thấy bọn em xuống thì anh sẽ xông vào đấy!

Diệp Lăng Phi nói đến đây thì xoay người đi ra khỏi chỗ phòng tắm. Hắn ngồi ở phòng khách lầu dưới vừa hút thuốc vừa đợi Bạch Tình Đình và Bành Hiểu Lộ đi xuống. Tuy khi nãy Diệp Lăng Phi nói rằng hắn xuống dưới lầu đợi năm phút nữa mà không thấy Bạch Tình Đình và Bành Hiểu Lộ xuống thì hắn sẽ xông vào nhưng câu nói này chẳng qua chỉ là Diệp Lăng Phi tiện miệng mà nói thôi, nếu như Bạch Tình Đình ở một mình trong phòng tắm thì được nhưng bây giờ trong phòng tắm còn có cả Bành Hiểu Lộ, Diệp Lăng Phi không dám làm như vậy. Hăn ở dưới lầu chờ đợi, kết quả như dự liệu của Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình và Bành Hiểu Lộ quả nhiên là năm phút sau đã đi xuống dưới lầu. Đầu tóc Bạch Tình Đình vẫn chưa khô, trong tay cô cầm một chiếc khăn lông đang lau lên mái tóc còn ướt của mình.

Bạch Tình Đình vừa đi xuống lầu thì miệng lầm bầm trách Diệp Lăng Phi, cô nói:

- Ông xã, anh làm cái gì mà vội vàng như vậy, bây giờ mới năm giờ mà, chúng ta không cần phải về nhà gấp vậy chứ, bọn em tắm mà vẫn chưa tắm xong nè!

- Bọn em đã tắm đến bốn mươi phút rồi đấy, ai mà biết bọn em ở trong đó còn làm cái gì nữa, tắm gì mà chậm vậy chứ!

Diệp Lăng Phi nói câu nói này cũng chỉ là tùy tiện mà nói thôi, hắn vốn không nói thêm gì nhiều nữa. Nhưng Bành Hiểu Lộ khi nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì có chút không vừa lòng, cô nói:

- Diệp Lăng Phi, anh nói bậy gì thế? Cái gì mà bọn em làm gì trong đó, anh cho rằng bọn em làm gì chứ?

- Anh làm sao mà biết được!

Diệp Lăng Phi nghe Bành Hiểu Lộ nói như vậy thì hắn cố ý biễu môi nói:

- Chuyện này là chuyện giữa hai người bọn em, anh là đàn ông, anh đâu có biết những phụ nữ như bọn em nghĩ gì chứ!

Khuôn mặt của Bạch Tình Đình có hơi ửng hồng có vẻ như rất không tự nhiên.

Cô vội vàng nói:

- Ông xã, anh đừng có nói bậy bạ, anh không phải nói anh đói bụng rồi sao, vậy chúng ta mau về nhà đi, đừng ở đây nữa!

- Bà xã, tóc của em vẫn chưa khô mà, lẽ nào để như vậy mà về nhà à?

Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình đầu tóc còn ướt sũng thì nói:

- Anh thấy hay là đợi cho tóc em khô đã rồi hãy nói đi!

- Không sao đâu!

Bạch Tình Đình nói,

- Ông xã, việc thì còn rất nhiều, ngày mai anh không phải nói là dọn nhà sao, lẽ nào anh không muốn về nhà chuẩn bị một chút sao?

- Có gì đâu mà phải chuẩn bị!

Diệp Lăng Phi nói,

- Trở về thông báo cho mọi người là ngày mai dọn nhà, để mọi người mang theo đồ đạc quần áo của mình đi là xong rồi, hơn nữa ở đây cách biệt thự Nam Sơn của chúng ta không xa lắm, trước hết cứ dọn qua đây ở đã, nếu thiếu cái gì thì lại về biệt thự Nam Sơn lấy là được rồi!

- Nhưng, nhưng bụng anh đói mà!

Bạch Tình Đình đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi, cô giơ tay cầm lấy cánh tay Diệp Lăng Phi và giục:

- Ông xã, anh thật sự là đói rồi đấy, hay là chúng ta mau về nhà sớm ăn cơm đi!

- Cổ cổ quái quái nhỉ!

Diệp Lăng Phi trong miệng lầm bầm, khi hắn và Bạch Tình Đình đi về hướng cửa biệt thự hắn vẫn còn liếc nhìn Bành Hiểu Lộ một cái, hắn thấy Bành Hiểu Lộ đang mím mím đôi môi nhỏ nhắn của mình giống như cô đang giận Diệp Lăng Phi vậy. Diệp Lăng Phi không hiểu câu nói của mình khi nãy có gì sai không mà sao lại khiến cho Bành Hiểu Lộ giận dữ như vậy? Đương nhiên Diệp Lăng Phi không thể nào đứng trước mặt Bạch Tình Đình mà hỏi Bành Hiểu Lộ rốt cuộc vì sao lại giận dữ với mình được, hắn chỉ có thể giấu sự nghi hoặc của mình trong lòng và cùng đi với Bạch Tình Đình ra khỏi biệt thự.

Hai người Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình chia tay Bành Hiểu Lộ ở trước cửa khu này, Bành Hiểu Lộ lái xe trở về quân khu còn Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình thì lái xe về biệt thự. Diệp Lăng Phi lái xe đi theo sau Bạch Tình Đình, hắn rất bất ngờ khi nhận được điện thoại của Bành Hiểu Lộ gọi đến. Diệp Lăng Phi cảm thấy hết sức kỳ lạ, Bành Hiểu Lộ sao lại gọi điện thoại cho mình vào giờ này chứ, sau khi nghe điện thoại hắn hỏi:

- Hiểu Lộ, có chuyện gì vậy?

- Diệp Lăng Phi, em hỏi anh một chuyện!

Bành Hiểu Lộ nói,

- Anh có thể nói cho em biết vì sao anh lại dọn nhà đến đây ở không?

Bành Hiểu Lộ vừa hỏi câu hỏi này thì Diệp Lăng Phi cười to lên. Diệp Lăng Phi cầm điện thoại và cười nói:

- Hiểu Lộ, sao em lại hỏi một câu hỏi buồn chán thế nhỉ, anh muốn dọn đến đây ở, sao có gì không thích hợp à?

- Rất không thích hợp!

Bành Hiểu Lộ nói,

- Khi nãy em nghe Tình Đình nói với em về căn nhà của anh, cô ấy nói anh chỉ mất hai ngày thì đã quyết định dọn đến đây ở rồi, nói cách khác là anh rất nôn nóng. Em nghe Tình Đình nói là vì Chu Hân Mính muốn đến đây ngắm biển nhưng em cho rằng đây chỉ là cái cớ của anh mà thôi, cứ cho là Chu Hân Mính muốn đến đây ngắm biển đi nhưng cũng không cần phải gấp rút như vậy chứ, theo em thấy thì chuyện này có vấn đề khác nữa!

- Hiểu Lộ, sao em lại quan tâm đến chuyện này thế, cho dù thật sự là có vấn đề thì cũng tốt, giả như có chuyện gì cũng tốt, chuyện này dường như không có liên quan gì tới em mà, anh không cần phải nói rõ với em làm gì, không biết em rốt cuộc là muốn làm gì vậy?

- Anh muốn làm gì chứ?

Bành Hiểu Lộ nghe Diệp Lăng Phi nói đến đây thì tỏ vẻ tức giận, cô gắt giọng:

- Anh nói cái gì hả, em còn không phải là lo anh xảy ra chuyện ư, em không giống Bạch Tình Đình anh nói câu nào tin câu ấy đâu, em không tin vào lý do mà khi nãy Tình Đình nói với em, lý do đó hoàn toàn là nha đặt ra để mà gạt Tình Đình thôi, em cho rằng trong vấn đề này nhất định còn có chuyện gì đó khác nữa, hơn nữa còn là một chuyện rất nguy hiểm, nếu không anh sẽ không gấp gáp mà dọn nhà như vậy đâu!

- Hiểu Lộ, em nói sao, chuyện này thật sự là nói ra không tốt lắm đâu vì trong này chính xác là có chút chuyện, chỉ là chuyện này anh giải thích không rõ ràng được, như vậy đi, ngày mai chúng ta gặp nhau rồi anh sẽ nói cho em nghe nhé!

Diệp Lăng Phi nói,

- Bây giờ anh có muốn giải thích cũng không giải thích rõ ràng được!

- Ngày mai?

Bành Hiểu Lộ trầm ngâm một chút và nói:

- Ngày mai buổi chiều em có việc rồi, buổi sáng thì em rảnh đấy!

Diệp Lăng Phi khi nãy đã nói với Lý Khả Hân là chiều mai sẽ gặp mặt cô ấy rồi, hắn mong sao Bành Hiểu Lộ cũng nói như vậy, bây giờ nghe Bành Hiểu Lộ nói chiều mai có việc, Diệp Lăng Phi lập tức nói:

- Chuyện này không thành vấn đề, sáng mai chúng ta gặp nhau, may quá chiều mai anh cũng có việc phải làm nữa!

Bành Hiểu Lộ nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì cô trả lời:

- Vậy thì được, ngày mai cứ quyết định như vậy nhé!

Diệp Lăng Phi tắt điện thoại, trong đầu hắn nghĩ ngày mai sau khi gặp Bành Hiểu ộ thì nên giải thích chuyện này với Bành Hiểu Lộ như thế nào. Đem hết chuyện này nói cho Bành Hiểu Lộ là tốt hay là nói dối cô ấy sẽ tốt hơn đây?

Diệp Lăng Phi sau khi cùng Bạch Tình Đình trở về biệt thự thì Diệp Lăng Phi gọi tất cả những người sống trong nhà ra và nói với mọi người là ngày mai mọi người phải dọn nhà đến biệt thự bờ biển Dương Quang ở. Diệp Lăng Phi lại gọi điện thoại cho Dã Thú, hắn bảo Dã Thú ngày mai sắp xếp đến giúp hắn dọn nhà. Tuy chuyện dọn nhà rất đơn giản không cần mang hết đồ đạc đi nhưng đồ đạc thường dùng thì phải mang đi hết. Sáng mai Diệp Lăng Phi đã hẹn với Bành Hiểu Lộ rồi nên hắn bảo Dã Thú sang giúp hắn dọn nhà.

Chu Hân Mính biết chuyện sao lại như vậy, cô nghe Diệp Lăng Phi nói là đã chuẩn bị xong cả rồi, có thể dọn nhà được rồi, nên cô cũng không nói thêm gì nhiều nữa.

Minako và Suzu Yamakawa cũng không nói gì cả, bọn họ cũng rất thích ở gần biển. Còn Trương Vân thì càng không cần phải nói nữa, do đó quyết định này không ai đưa ra ý kiến gì cả.

Sau khi ăn cơm tối xong, Bạch Tình Đình không ở lại phòng khách nói chuyện với Chu Hân Mính như bình thường mà đi lên phòng sớm. Chu Hân Mính ngồi ở ghế sofa đợi sau khi Diệp Lăng Phi ra thì Chu Hân Mính hỏi:

- Ông xã, hôm nay Tình Đình mệt lắm à?

- Hôm nay Tình Đình rất bận!

Diệp Lăng Phi đi đến bên cạnh Chu Hân Mính, sau khi ngồi xuống thì hắn vươn tay phải ra ôm vai Chu Hân Mính còn tay kia Diệp Lăng Phi cầm lấy tay của Chu Hân Mính, hắn nói:

- Chiều nay Tình Đình phải đi chợ mua đồ, chiều nay lại đến biệt thự dọn dẹp cả buổi chiều mà!

- Em nói mà, em thấy Tình Đình có vẻ rất mệt mỏi!

Chu Hân Mính tựa đầu lên vai Diệp Lăng Phi và nói:

- Bây giờ chuyện gì em cũng không giúp được cả, chỉ có thể đứng nhìn mọi người bận rộn thôi à!

- Hân Mính, em nói cái gì vậy, cái gì mà chuyện gì cũng không giúp được, bây giờ em đang mang thai, làm sao có thể để thai phụ làm việc nặng nhọc được!

Diệp Lăng Phi đưa môi lại gần môi Chu Hân Mính và hôn Chu Hân Mính một cái rồi lập tức nói:

- Em thật sự là có công chi thần đấy, bây giờ anh cảm kích còn cảm kích không nổi mà sao có thể nỡ để em đi làm những chuyện vất vả đó, Hân Mính, em đừng nghĩ bậy, cứ yên tâm mà ở nhà, sau khi sinh con thì em muốn bận bịu thế nào cũng được, dù sao thì cũng sẽ có rất nhiều chuyện đang đợi em làm đấy!

- Ông xã, nói thì nói như vậy nhưng em thấy Tình Đình mệt nhọc như thế em lại không giúp được chút gì cả, trong lòng em cũng cảm thấy không thoải mái lắm!

Chu Hân Mính vừa nói đến đây thì trầm ngâm một chút rồi khẽ nói:

- Ông xã, anh thấy có nên đem chuyện của chúng ta nói cho Tình Đình biết không? Bây giờ em cảm thấy giấu Tình Đình chuyệ này thật là không hay lắm!

- Hay là nói cho cô ấy biết thì tốt hơn!

Diệp Lăng Phi nói,

- Chuyện này cũng không tốt cho Tình Đình đâu, nếu để Tình Đình biết được sự tình trong chuyện này thì ai mà biết Tình Đình sẽ nghĩ như thế nào chứ!

Chu Hân Mính vốn rất nghe lời Diệp Lăng Phi, bây giờ khi nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy Chu Hân Mính cũng không nói gì thêm nữa. Cô chỉ giục Diệp Lăng Phi:

- Ông xã, anh lên lầu xem thử Tình Đình thế nào, em lo là Tình Đình mệt lắm rồi đấy!

- Ừ, bây giờ anh lên lầu xem Tình Đình ra sao rồi!

Diệp Lăng Phi buông tay Chu Hân Mính ra vào hôn lên môi Chu Hân Mính một cái rồi mới đứng dậy rời khỏi phòng khách.

Diệp Lăng Phi khi lên phòng ngủ thì Bạch Tình Đình đã nằm trên giường rồi. Diệp Lăng Phi đi đến bên giường giơ tay đặt lên trán Bạch Tình Đình, hắn thấy trán Bạch Tình Đình không nóng. Hắn khẽ hỏi:

- Tình Đình, em muốn ngủ rồi à?

- Em hơi mệt, em muốn ngủ, ông xã, anh không cần lo cho em đâu!

Khi Bạch Tình Đình nghiêng người qua thì để lộ ra bộ ngực trắng nõn, Diệp Lăng Phi đưa tay kéo tấm chăn đắp lên người Bạch Tình Đình. Khi hắn đắp chăn lên người Bạch Tình Đình thì trong lòng hắn có chút động tình.

Trước đây hắn không để ý, bây giờ lại chú ý đến bộ ngực của Bạch Tình Đình, chỗ đó có một vết nhạt nhạt, dường như cô đã bị va vào chỗ nào đó hoặc là bị ai đó bóp vào. Nhưng vết đó rất mờ nên không dễ dàng để phát hiện ra. Trong lòng Diệp Lăng Phi thầm nghĩ:

- Lẽ nào trong khi Tình Đình dọn nhà thì đã bị va vào chỗ nào rồi ư?

Nhưng Bạch Tình Đình đang ngủ, Diệp Lăng Phi cũng không muốn quấy rầy, hắn lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.