Nhóc Con! Mau Gọi Ta Là Hoàng Thượng

Chương 28: Vinh quang thăng chức phó ban tổng hợp 4




(2)

Giờ phút này phân thân như biến thành một lốc xoáy cực lớn, điên cuồng hấp thu yêu nguyên trong yêu tinh, tầng tầng yêu nguyên như nước lũ tiến vào bên trong thân thể giống như động không đáy của Phân thân Toản Địa Giáp.

- Viên yêu tinh cửu tinh này đã đủ cho nó hấp thu đi, ân?

Đột nhiên, Uyên Long Vương quay đầu, ánh mắt nhìn tận chân trời xa xôi, một cỗ dao động kinh khủng từ phương xa mơ hồ truyền tới.

- Ma Hồ Vương luyện hóa Thiên Ma Phệ Hồn Diễm tới thời điểm cuối cùng!

Uyên Long Vương biến sắc, bất chấp quản tới Phân thân Toản Địa Giáp, xé rách hư không, thân hình nháy mắt biến mất.

Oanh long!

Vào lúc này Phân thân Toản Địa Giáp rốt cục đột phá tới bát tinh, toàn bộ yêu nguyên trong yêu tinh đều bị hấp thu không còn, một cỗ lực lượng vô cùng cường đại từ trong cơ thể phân thân tán dật bay ra.

- Ngao rống!

Một tiếng rít gào, phân thân ầm ầm một trảo đánh lên trận pháp, oanh một tiếng, cả trận pháp lay động, nhưng vẫn không chút hao tổn.

- Đáng chết, Uyên Long Vương bố trí trận pháp quá cường đại, cho dù đột phá bát tinh cũng không có biện pháp!

Trong mắt phân thân hiện lên tia ngưng trọng.

- Không được, nếu hiện tại ta còn không đi ra, sau này chỉ sợ không còn cơ hội!

- Hô!

Bản thể Lâm Tiêu xuất hiện, đôi mắt sắc bén.

- Cùng nhau ra tay!

Trong tiếng quát, bản thể cùng phân thân đồng loạt ra tay, hơn trăm vạn cân cự lực dung hợp tâm hỏa hung hăng oanh kích lên trận pháp thật lớn, oanh một tiếng, yêu nguyên tràn ngập, Lâm Tiêu liên tục ra tay nhưng tòa đại trận vẫn không hề có dấu hiệu tan biến.

Đúng lúc này…

Oanh!

Xa xa trên hoang nguyên, một cỗ xung lượng vô hình thật lớn truyền tới, mặt đất Chiến trường Ma Uyên đột nhiên chấn động, vỡ thành vết rạn thô to, trời sụp đất nứt.

- Uyên Long Vương, ngươi dám đánh lén ta!

Thanh âm chói tai vang vọng thiên địa, chỉ một thoáng toàn bộ ma sát khí trong Chiến trường Ma Uyên như bị dẫn động, ma khí khôn cùng bao trùm trời đất dâng lên tràn ngập cả bầu trời.

- Ha ha, Ma Hồ Vương, hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi!

Uyên Long Vương cười to dữ tợn.

- Ngươi nằm mơ, chờ ta luyện hóa Thiên Ma Phệ Hồn Diễm, ta phải giết ngươi!

- Ngươi không có cơ hội này!

Tiếng quát chói tai của Ma Hồ Vương cùng Uyên Long Vương vang vọng, ngay sau đó tiếng nổ tung ầm ầm như sấm sét, không trung bị đánh vỡ thành những khe nứt dài vạn thước, hai cường giả yêu tộc cùng ma tộc triển khai cuộc chiến kịch liệt ngay trên Chiến trường Ma Uyên.

Va chạm kịch liệt làm yêu nguyên đại trận liên tục chao đảo, sắc mặt Lâm Tiêu biến ảo, hắn biết hôm nay là cơ hội duy nhất cho hắn thoát đi, đợi khi hai người kia chấm dứt cuộc chiến, vô luận ai thắng ai thua hắn cũng không còn hi vọng sống sót.

- Bát Quái Lô!

Tâm niệm vừa động, Lâm Tiêu thúc giục Bát Quái Lô, ngay sau đó nặng nề đập lên trên trận văn.

Lúc này một màn làm cho hắn giật mình đã xảy ra.

Phanh một tiếng, Bát Quái Lô nện lên đại trận, trận văn rung động thật lớn, như gặp phải đả kích chưa từng có.

- Có hiệu quả!

Lâm Tiêu mừng rỡ, lúc này liên tục thúc giục Bát Quái Lô oanh kích lên đại trận, đại trận chấn động nhộn nhạo gợn sóng nhưng vẫn chưa thể phá vỡ, cuối cùng Lâm Tiêu cô đọng tâm hỏa, như luyện đan thúc giục Bát Quái Lô, một màn càng làm hắn kinh hãi xảy ra, Bát Quái Lô bắn ra hào quang sáng ngời rực rỡ, như đang luyện đan luyện hóa trận thể chung quanh, cuối cùng đem trận văn tế luyện phá hủy, lộ ra một thông đạo lớn cỡ thân người.

Lâm Tiêu lại tế luyện Thương Long Tí, thu phân thân vào trong, bản thể vừa tế luyện Bát Quái Lô vừa tiến về phía trước, rốt cục chạy ra khỏi đại trận Uyên Long Vương bố trí.

Oanh!

Bên ngoài đại trận, từng luồng sóng xung kích kịch liệt từ chân trời truyền tới, ma sát khí nồng đậm bao phủ Lâm Tiêu, nhưng hiện tại cường độ thân thể hắn đã tăng nhiều, mặc cho ma sát khí quấn quanh đã không còn thương tổn được hắn.

- Bây giờ nên làm gì?

Lâm Tiêu đứng trên không trung, nhìn chân trời ầm ầm nổ vang phương xa, sắc mặt âm tình bất định.

Cuối cùng, hắn cắn răng hướng chỗ chiến trường bay tới.

Hiện tại nếu hắn muốn rời khỏi nơi này, cơ hội duy nhất chính là đi qua thông đạo lốc xoáy, ngoài ra không còn biện pháp nào khác, mà căn cứ theo lời Uyên Long Vương, thông đạo rất có thể nằm tại chỗ ở của Ma Hồ Vương, hắn chỉ còn cách liều lĩnh đi tới đó tìm kiếm, nếu không cho dù hắn chạy bao xa trong tầng thứ tư này cũng không thoát khỏi sự đuổi giết của vương giả sinh tử cảnh có thể xé rách hư không.

Vài giờ sau, Lâm Tiêu đi tới khu vực trọng yếu nhất trong lãnh địa Ma Hồ Vương, càng đến gần địa phương hai đại vương giả giao chiến ma sát khí càng thêm cuồng bạo, ma sát khí nồng đậm như hóa thành mây đen cuồn cuộn, bao trùm khắp trời đất.

Ở trên bầu trời ngoài ngàn dặm, thân hình Ma Hồ Vương bị ma sát khí bao phủ dày đặc, khuôn mặt dữ tợn, trên người hắn có từng luồng ngọn lửa vô hình bốc cao, ngọn lửa tối đen hơi mờ, không ngừng quấn quýt cùng ma sát khí, từ xa nhìn lại linh hồn Lâm Tiêu có loại cảm giác như muốn đông cứng, vô cùng khó chịu.

Mà đối diện Ma Hồ Vương, Uyên Long Vương đứng thẳng ngạo nghễ, khuôn mặt như cười như không, lân giáp trên người phá nát, máu tươi đầm đìa, gai nhọn trên lưng cũng gãy hơn mười cây, hiển nhiên đã trải qua cuộc đại chiến thảm thiết, đôi mắt huyết sắc âm lãnh lạnh lùng đối kháng cùng ngọn lửa màu đen trên người Ma Hồ Vương, tựa hồ thật có kiên nhẫn muốn ngư ông thủ lợi.

Cẩn thận giấu kín thân hình, Lâm Tiêu thu liễm chân khí đưa mắt tìm kiếm khắp chung quanh, rốt cục ở ngoài mấy trăm dặm trong khu vực núi hoang cách chỗ của Ma Hồ Vương, hắn thấy được thông đạo lốc xoáy tối đen cao vài chục thước.

- Đó là thông đạo lốc xoáy đi, làm sao đi qua?

Lâm Tiêu ẩn sau khối nham thạch cau mày, sở dĩ hắn thay đổi bản thể đi tới là vì muốn dễ che giấu, tuy vương giả sinh tử cảnh mạnh mẽ, nhưng cảm giác cũng không phải vô hạn, nhưng thông đạo lốc xoáy ở gần chỗ đối phương mấy trăm dặm, nếu có động tĩnh gì nhất định sẽ bị phát hiện.

- Đợi, phải kiên nhẫn chờ tại chỗ này, chỉ cần hai người kia tiếp tục giao thủ bọn hắn sẽ không rảnh bận tâm chuyện khác, tới lúc đó là cơ hội ta rời đi tốt nhất.

Lâm Tiêu ẩn kín thân hình, ánh mắt bình tĩnh, đầy kiên nhẫn.

Trên người Ma Hồ Vương, ngọn lửa màu đen không ngừng vặn vẹo bốc lên, tản ra khí tức làm người sợ hãi, mà sắc mặt Ma Hồ Vương thật khó xem, trong hơi thở khủng bố không ngừng phóng xuất ra ma sát khí nồng đậm, gắt gao bao trùm ngọn lửa, song phương dây dưa, điên cuồng tranh đấu.

Dần dần, ngọn lửa màu đen bị Ma Hồ Vương trấn áp, chậm rãi luyện hóa dung nhập vào cơ thể hắn.

- Đó là Thiên Ma Phệ Hồn Diễm mà Uyên Long Vương nói sao? Xem ra sắp bị Ma Hồ Vương luyện hóa, mà Uyên Long Vương tuyệt đối sẽ không để Ma Hồ Vương thành công.

Ánh mắt Lâm Tiêu nhìn Uyên Long Vương.

Nhưng bất ngờ chính là Uyên Long Vương tựa hồ không có dự định động thủ, vẫn giữ biểu tình bình tĩnh như trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.