Nhóc Con! Mau Gọi Ta Là Hoàng Thượng

Chương 13: Người phụ nữ dạy tôi biết tự tin




Sáng sớm ngày hôm sau, Võ Phù Dung đi tới phủ đệ Lương Vương của Võ Tam Tư, quan hệ giữa nàng và Võ Đinh Hương vô cùng tốt, không biết đã tới nơi này bao nhiêu lần, sớm đã rất quen thuốc, cũng không cần người bẩm báo giúp nàng, nàng trực tiếp đi vào bên trong.

Võ Đinh Hương sau khi thủ tiết liền ở cùng với cha mẹ, nàng ở bên trong đông viện, là một nơi phong cảnh tuyệt vời, tiểu viện tao nhã, phía trước là năm, sáu cư phòng và ngoại thư phòng, hai bên là phòng thị nữ, mà đằng sau cùng là một toà lầu nhỏ tinh xảo.

Võ Phù Dung đi đến trước đông nội viện, một thị nữ đứng ở cửa đang định đi bẩm báo, Võ Phù Dung lại cười ngăn nàng lại:
- Không cần bẩm báo, ta định hù nàng một chút.

Võ Phù Dung thường xuyên bất thình lình xuất hiện doạ Võ Đinh Hương một chút, đây cũng là thú vui của nàng, nàng rón rén đi vào sân, thoáng nghe thấy thư phòng bên kia truyền đến tiếng cười.

‘Đinh Hương nói chuyện phiếm với ai vậy?’ Trong lòng nàng vô cùng tò mò, len lén tới gần cửa sổ thư phòng, nhưng tình cảnh trong phòng lại khiến nàng ngây dại.

Chỉ thấy Võ Đinh Hương đang viết chữ trước bàn, đằng sau nàng có một nam tử đang đứng, cầm tay nàng dạy nàng viết chữ, mà tay kia của nam tử lại nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Võ Đinh Hương, hai người liếc mắt đưa tình, đầy tình ý.

Lúc này, có thị nữ nhìn thấy Võ Phù Dung, vội vàng bẩm báo:
- Tiểu thư, có Phù Dung tiểu thư đến.

Võ Phù Dung vẫn chưa nhìn thấy khuôn mặt của nam tử, nàng sợ tới mức vội vàng lùi về sau vài bước, quay đầu trừng mắt nhìn thị nữ một cái, làm bộ như vừa mới vào viện, cười hỏi;
- Đinh Hương, muội đang ở đâu?

Một lát sau, Võ Đinh Hương đi ra từ thư phòng, nét đỏ ửng trên mặt vẫn chưa hết, trong mắt còn chút bối rối, nàng tiến lên thi lễ:
- Tỷ tới có chuyện gì vậy?

- Ta có việc muốn nhờ muội giúp đỡ đây.

- Ồ... Vào phòng rồi nói sau.

Võ Phù Dung theo sau nàng vào thư phòng, nam tử đã không còn ở đấy, nhưng trong phòng mơ hồ vẫn có thể cảm giác được hơi thở của nam tử kia, nếu như bình thường, Võ Phù Dung nhất định sẽ hỏi đến cùng, nam tử kia là ai?

Nhưng hôm nay nàng có chuyện cầu Võ Đinh Hương, nên không dám nhiều lời, nàng liếc nhìn chữ viết trên bàn, cười hỏi:
- Muội đang luyện chữ sao?

- Vâng.

Võ Đinh Hương không để ý ừ một tiếng, lập tức thay đổi đề tài:
- Tỷ tìm muội có chuyện gì không?

Võ Phù Dung ngồi xuống, liền đơn giản nói rõ ý đồ đến hôm nay của nàng, cuối cùng nói:
- Nghe nói tam thúc phụ trách giải quyết chuyện chùa Bạch Mã, ta lo lắng mình bị kéo vào vụ án của Tiết Hoài Nghĩa, muội có thể giúp ta nói với tam thúc một câu hay không?

Võ Đinh Hương suy nghĩ một chút nói:
- Tối hôm qua phụ thân cũng nhắc đến án tử của Tiết Hoài Nghĩa, phụ thân nói phát hiện rất nhiều đại thần âm thầm qua lại với Tiết Hoài Nghĩa, lục soát đống thư, trong đó còn có thư hai vị tướng quốc Tông Sở Khách và Tô Vị Đạo viết cho Tiết Hoài Nghĩa, thậm chí còn có thư nguyện trung thành của Lai Tuấn Thần, tỷ chỉ là vì cứu phụ thân mà thiếu Tiết Hoài Nghĩa một ân tình, so với những vị đại thần này, chuyện của a tỷ không đáng là gì, không cần thiết phải để trong lòng.

Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Võ Phù Dung hiểu được, nàng cũng không phải chỉ đơn giản là thiếu người ta một ân tình, nàng chính là giúp Tiết Hoài Nghĩa đối phó với Thượng Quan Uyển Nhi, giúp Vi Đoàn Nhi che giấu Vi Viên Nhi, những chuyện này đều có căn cứ chính xác.

Ví dụ như trong thư nàng viết cho Tiết Hoài Nghĩa có nói tới chuyện sắp xếp tuần thú sư và mãnh thú ở Mãnh Trì như nào, chỉ cần nhìn thấy bức thư này, lập tức sẽ biết được chân tướng vụ đông thú mai phục.

Nhưng những câu này nàng không thể nói với Võ Đinh Hương, Võ Phù Dung thầm nghĩ, ‘phụ thân nói đúng, không thể để tam thúc nắm được nhược điểm của phụ thân, vẫn phải đi tìm Thái Bình công chúa.

Võ Phù Dung không nói chuyện này nữa, trong lòng nàng suốt ruột, hàn huyên được vài câu liền đứng dậy cáo từ, Võ Đinh Hương cũng tâm tình bất định, không giữ nàng lại, trực tiếp tiễn nàng ra khỏi phủ đệ.

Rời khỏi Lương Vương phủ, Võ Phù Dung đi thẳng tới phủ đệ của Thái Bình công chúa, quản gia đưa nàng đến thẳng sân mã cầu trong phủ.

Sân mã cầu của phủ Thái Bình công chúa rộng khoảng hai mươi mẫu, trên sân bóng, hơn mười cầu thủ mã cầu vung cán, trận đấu vô cùng kịch liệt, ở bên cạnh sân mã cầu, Thái Bình công chúa cũng mặc một thân trang phục mã cầu, tay cầm một cây gậy mã cầu, lớn tiếng chỉ huy.

Hai ngày nay, tâm trạng của Thái Bình công chúa rất không tốt, lúc đang đối phó với Tiết Hoài Nghĩa, nàng đã thua Thượng Quan Uyển Nhi, Thượng Quan Uyển Nhi vì vậy nắm được lợi ích chính trị rất lớn, mẫu thân càng thêm tín nhiệm nàng ta, nàng ta thậm chí có thể thay mẫu thân tham dự nghị sự trong Chính sự đường, cũng có quyền lên tiếng với chuyện lớn.

Không chỉ như thế, đối với kiến nghị của nàng ta mẫu thân càng thêm nói gì nghe nấy, khiến cho Thái Bình công chúa vô cùng ghen tị, Thánh Thượng là mẫu thân của nàng, quyền lực của nàng lại chẳng bằng Thượng Quan Uyển Nhi.

Lúc này, một thị nữ bước nhanh đến trước mặt nàng, thi lễ nói:
- Điện hạ, Phù Dung cô nương đến.

Thái Bình công chúa vừa quay đầu lại, xa xa nhìn thấy Võ Phù Dung đứng bên cạnh sân bóng, nàng liền cười nói:
- Mời nàng ấy lại đây.

Rất nhanh, Võ Phù Dung đã được thị nữ đưa qua, nàng cung kính thi lễ:
- Tham kiến Công chúa điện hạ.

Thái Bình công chúa cười thân thiết khoác tay nàng:
- Phù Dung sao lại muốn đến tìm ta vậy?

- Không có việc gì ạ, cháu chỉ muốn đến thăm cô thôi.

Thái Bình công chúa khôn khéo thế nào, nàng nhận ra sự ưu tư giữa hai lông mày của Võ Phù Dung, liền biết nàng có chuyện muốn đến cầu mình, liền kéo Võ Phù Dung ngồi xuống, chỉ vào Trương Xương Tông đang chạy trên sân mã cầu xa xa cười nói:
- Lục Lang quả thực chơi môn này không tệ, các mặt khác cũng rất xuất sắc, có thể hát lại thổi sáo hay, ta rất thích y, đa tạ Phù Dung tặng y cho ta.

Trong lòng Võ Phù Dung hiểu được, nam tử yêu lệ giống như Trương Xương Tông, ai cũng thích y, bao gồm cả nàng, cảm giác trên giường cũng khiến nàng đến tận bây giờ vẫn khó quên.

Chỉ có điều lúc này Võ Phù Dung đang vô cùng lo lắng, thật sự không có chút hứng thú nào, chỉ đành miễn cường cười cười:
- Công chúa thích là tốt rồi.

Thái Bình công chúa nhạy bén nhận ra tâm trạng của nàng thay đổi, lại cười hỏi;
- Phụ thân ngươi có khoẻ không?

- Phụ thân rất tốt, phụ thân rất muốn tới thăm cô cô, vẫn đang đợi xem lúc nào cô có thời gian?

- Ta lúc nào cũng có thể. Ta sẽ mở tiệc chiêu đãi phụ thân cháu, không bằng liền định tối nay luôn đi. Mời phụ thân cháu đến phủ của ta, Phù Dung cũng tới, chúng ta nói chuyện.

Thái Bình công chúa không hề che dấu việc muốn thiết lập quan hệ với Võ Thừa Tự, điều này khiến Võ Phù Dung cảm thấy có chút hi vọng, nàng thấp giọng nói:
- Cô cô, cháu còn có một việc muốn nhờ cô giúp đỡ.

- Cháu cứ nói đi, chỉ cần ta có thể làm được, ta sẽ dốc hết sức giúp đỡ.

- Là thế này...

Võ Phù Dung ấp a ấp úng nói hết cho Thái Bình công chúa, nàng có hai bức thư nằm trong tay Tiết Hoài Nghĩa, nếu bị Võ Tam Tư tra ra được, một khi dâng lên cho Thánh Thượng, nàng có thể sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Cho dù Võ Phù Dung không nói đến nội dung thư tín, nhưng người khôn khéo như Thái Bình công chúa cũng đoán được đại khái, nếu nàng không đoán sai, hẳn là có liên quan đến án ám sát đông thú, thật ra nàng cũng biết Võ Phù Dung có liên quan đến án ám sát đông thú.

Thái Bình công chúa nhất thời cúi đầu không nói gì, trong lòng Võ Phù Dung càng thêm lo lắng, nàng thấp giọng nói:
- Cô cô có chỗ khó xử nào sao?

Thái Bình công chúa cũng không có gì khó xử cả, nàng có thể thông qua Tô Vị Đạo để lấy thư tín của Võ Phù Dung, trên thực tế, nàng đã lấy được căn cứ chính xác Lai Tuấn Thần góp sức cùng với Tiết Hoài Nghĩa.

Chỉ có điều là nàng đang suy nghĩ có nên lợi dụng chuyện này, kéo Võ Phù Dung về dưới trướng của mình, Võ Phù Dung tuy rằng lòng lang dạ sói, năng lực làm việc thì bình thường, nhưng nàng lại nắm giữ bí mật của tổ chức Võ thị gia tướng của Võ Thừa Tự.

Nếu có thể lôi kéo gia tướng Võ thị đầu nhập vào phủ Thái Bình của mình, hơn nữa võ tăng của Tiết Hoài Nghĩa đã bị tiêu diệt, vậy thực lực của Thái Bình phủ chính là đệ nhất.

Không chỉ vượt xa Thượng Thanh lầu của Thượng Quan Uyển Nhi, cũng vượt qua Hắc lại của Lai Tuấn Thần và Võ Tướng đường của Võ Tam Tư, thậm chí không yếu hơn Nội vệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.