Nhóc Con, Khi Nào Em Mới Lớn Đây Hả?

Chương 24: Ân nghĩa đáp đền




Hạ Cẩm Trình sờ sờ khóe miệng, xoay mặt nhìn Đường Nhã Đình đang giận đến phát run. “Nhã Đình, Tiêu Lăng Phong biết lần đầu tiên của em là cho anh sao?” Hạ Cẩm Trình tiến tới gần, khẽ hỏi, hơi thở lành lạnh phả vào mặt Đường Nhã Đình. “Anh ta cũng biết…”

“Đừng nói nữa.” Đường Nhã Đình che kín tai thét lên, nước mắt rơi ra. “Chúng ta quên chuyện đó đi có được không.” Đường Nhã Đình cầu xin. “Cẩm Trình, em thật sự yêu Lăng Phong, em không thể không có anh ấy.” Cô ta níu lấy vạt áo Hạ Cẩm Trình. “Vì vậy, giúp em giữ kín bí mật đó, có được không?”

“Cho nên, em vì Tiêu Lăng Phong, cái gì cũng có thể làm.” Hạ Cẩm Trình đã hiểu rõ, gật đầu. “Anh đã biết, biết rồi.” Anh ta thất thần nói xong, trong mắt còn có chút nước. “Đừng tổn thương Diệu Tinh nữa, chuyện đó. Anh vĩnh viễn không nhắc tới nữa.”

Đường Nhã Đình xoay mặt nhìn Hạ Cẩm Trình. Anh ta là đang uy hiếp cô? Siết chặt nắm tay, Đường Nhã Đình âm thầm cười lạnh. Anh càng như vậy, tôi càng không thể để lại cho cô ta. Tôi sẽ không để bất kỳ kẻ nào có thể uy hiếp tôi.

“Em về đây!” Cô ta ấm ức nghẹn ngào xuống xe, nhanh chóng chạy vào trong sân.

Hạ Cẩm Trình ngồi trong xe nhìn Đường Nhã Đình chạy đi, anh lau nước mắt như không có chuyện gì, một nụ cười khinh miệt hiện ra.

“Đường Nhã Đình, cuối cùng cô tính trước lo sau là di truyền từ ba cô, hay là từ mẹ cô. Tại sao vì bản thân mình, mà có thể ích kỷ lợi dụng, tổn thương người khác.” Anh sờ sờ gương mặt bị đánh, lấy khăn tay chà sát thật mạnh chỗ tay Đường Nhã Đình đã chạm vào.

Sau đó vứt khăn sang một bên. “Tôi sẽ không chủ động đến trước mặt Tiêu Lăng Phong vạch trần cô, tôi sẽ chờ, cô yêu sâu nặng Tiêu Lăng Phong, sẽ nhìn Tiêu Lăng Phong hoàn toàn yêu người khác, vứt bỏ cô…” Hạ Cẩm Trình bình tĩnh nói. Nhưng tay đang nắm lấy tay lái, vì dùng nhiều sức mà khớp xương trắng bệch.

Bệnh viện.

Diệu Tinh đứng cạnh cửa sổ, bên ngoài trời đã hoàn toàn tối. Cô nhìn cổ tay mình.

“Alex!” Diệu Tinh nở nụ cười bi thương. Trên ngón tay, còn có quà sinh nhật mười sáu tuổi, chiếc nhẫn mà Mộ Thần đã tặng cô. Gương mặt đó quả thật rất giống Mộ Thần. Chỉ là… Anh ta không phải là Mộ Thần. Hoa kiều Mĩ. Tay đua xe nổi tiếng…

Mộ Thần, anh nhìn thấy, cũng sẽ giật mình đấy! Cho dù cô đã tận mắt nhìn Mộ Thần chết, tận mắt nhìn anh hỏa táng, rồi hạ táng, cũng không thể tránh được mê muội, rốt cuộc, người kia là Mộ Thần, hay là Alex.

Tiêu Lăng Phong đứng bên cạnh, nhìn dãy số. Không có tên tuổi người gửi. Hiển nhiên, đã bày kế rất tốt. Nhưng mà, Triệu Chí Viễn làm sao lại biết, ông ta không phải đã gặp tai nạn xe bị thương nặng nhập viện rồi sao! Ông ta sao lại nhắc đến tai nạn xe ba năm trước, chắc chắn, là có người tiết lộ tin tức cho ông ta, nhưng người đó là ai. Tai nạn xe, là ám chỉ tai nạn của ai…

Chân mày Tiêu Lăng Phong càng nhíu càng chặt.

“Trình Diệu Tinh, tôi hỏi lại cô một lần nữa, là ai cứu cô!” Tiêu Lăng Phong để điện thoại di động xuống, bước lại gần. Tại sao có thể đúng lúc xảy ra chuyện, vừa đúng lúc Triệu Chí Viễn xuất hiện, đã cứu cô. Có lẽ, người đó là một manh mối.

“Tôi nói rồi, tôi không biết!” Diệu Tinh gắt gỏng hét lên.

Không nghĩ tới Diệu Tinh lại đột nhiên nổi giận, Tiêu Lăng Phong cảm thấy rất kinh ngạc. Cô ấy kích động cái gì? Xem ra sự việc không hề đơn giản.

“Tổng giám đốc Tiêu, tôi muốn xuất viện!” Diệu Tinh ngẩng đầu. Người kia cũng ở bệnh viện này, Diệu Tinh rất sợ gặp lại Alex. Cũng giống như, cô không muốn Tiêu Lăng Phong biết sự tồn tại của người đó.

Tiêu Lăng Phong quan sát Diệu Tinh. Quả nhiên, cô có chuyện gạt tôi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.