Nhóc Con, Em Chẳng Bao Giờ Chịu Nghe Lời

Chương 47




- Con Hắc Ám Ma Viên này chính là lục tinh yêu thú, không nên liều mạng!

Nhìn thấy Lâm Tiêu trực tiếp phóng thẳng về phía Hắc Ám Ma Viên, Trử Vĩ Thần tổng quản và những người khác khẩn trương hô to, trước đó bọn họ không cách nào cảm ứng rõ ràng, nhưng hiện tại bọn họ đã phát hiện khí tức trên người Lâm Tiêu chỉ là Hóa Phàm Cảnh sơ kỳ đỉnh phong mà thôi, ngay cả Hóa Phàm Cảnh trung kỳ cũng chưa đạt tới.

Thực lực của hắn dù mạnh, nhưng mà đối mặt với lục tinh Hắc Ám Ma Viên cũng chưa hẳn lấy được chỗ tốt, dù sau thực lực ngang nhau, yêu thú vẫn mạnh hơn võ giả, lục tinh yêu thú rất cường đại, trừ một ít cường giả đỉnh cấp Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ đỉnh phong ra tay, nếu không dù là võ giả Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ đại thành cũng không có lực đánh một trận.

- Rống!

Đối mặt Lâm Tiêu lao tới, trong mắt Hắc Ám Ma Viên hiện ra một tia hung quang bạo ngược, bàn tay to lớn của nó không đánh tới Lâm Tiêu, mà nó đánh vào Trang Dịch thành chủ đang kiệt sức.

Lục tinh yêu thú đã có được trí khôn nhất định, trong chiến đấu gian khổ lúc trước, rốt cuộc nó cũng đánh Trang Dịch thành chủ trọng thương, thời điểm này ý niệm của Hắc Ám Ma Viên chính là giết kẻ làm khó mình trước, không thèm quan tâm tới Lâm Tiêu, bởi vì trong mắt nó, Lâm Tiêu chỉ là con sâu cái kiến mà thôi.

- Mau lui lại!

Trâu Giang và Trử Vĩ Thần tổng quản ôm lấy Trang Dịch thành chủ, căn bản không dám chống đỡ, điên cuồng rút lui ra phía sau, nhưng tốc độ của bọn họ nhanh hơn nữa cũng không thể nhanh bằng Hắc Ám Ma Viên công kích.

Hai người bọn họ sắp bị một tát của Hắc Ám Ma Viên đánh thành thịt nát, đột nhiên...

Sưu sưu sưu...

Ba đạo lưu quang màu đen bay ra như thiểm điện từ tay Lâm Tiêu, nó lập tức đâm thẳng vào hai con ngươi đỏ như máu của Hắc Ám Ma Viên, đồng thời Tinh Thần Nguyên Toa vô hình cũng chui thẳng vào óc Hắc Ám Ma Viên, hai tay giơ lên cao, Lâm Tiêu lúc này dùng sức bổ mạnh vào đồng tử Hắc Ám Ma Viên.

Đối mặt với tam phẩm đỉnh phong Tinh Thần Nguyên Toa của Lâm Tiêu trùng kích, Hắc Ám Ma Viên khôi phục thanh tỉnh trong nháy mắt, thời gian này ngắn tới mức khong thể cảm nhận được, nhưng mà cảm giác nguy hiểm làm Hắc Ám Ma Viên khép mắt lại.

Đương đương đương...

Ô Nguyên Toa ẩn chứa tinh thần lực tam phẩm đỉnh phong đâm vào mí mắt Hắc Ám Ma Viên, lực va chạm sinh ra âm thanh của kim loại va chạm với nhau, sau đó Ô Nguyên Toa bắn ngược ra ngoài.

Xíu!

Sau giây phút đó, Lâm Tiêu bổ ra một đạo phá tan hư không đánh vào hai mắt Hắc Ám Ma Viên, sát cơ đậm đặc bao phủ nội tâm Hắc Ám Ma Viên.

Bất chấp đánh chết Trử Vĩ Thần ba người, Hắc Ám Ma Viên gào to một tiếng, đột nhiên thu hồi bàn tay to lớn ngăn cản trước đồng tử, ngăn cản một đao của Lâm Tiêu.

Phốc phốc...

Máu tươi bắn ra ngoài, trên bàn tay Hắc Ám Ma Viên xuất hiện vết đao sâu gần một thước.

Rống....

Hắc Ám Ma Viên tức giận gào lên giận dữ, tiếng gào xé tan tầng mây trên cao, hai đồng tử đỏ như máu nhìn chằm chằm vào Lâm Tiêu, ánh mắt bắn ra hào quang khiếp người, Lâm Tiêu đã nhiều lần khiêu khích làm máu huyết trong người của nó sôi trào.

Răng rắc...

Trong ánh mắt kinh hãi của vô số võ giả thành Tân Vệ, toàn thân Hắc Ám Ma Viên căng cứng, cơ bắp cuồn cuộn, một đạo khí thế hung tàn từ trong người của nó phóng ra ngoài, trên bầu trời xuất hiện yêu khí nồng đậm, mây đen dày hơn trước ba thành.

Không hề có chút dấu hiệu, bàn tay to lớn của Hắc Ám Ma Viên đột nhiên chấn động, bộ lông đen chẳng khác gì gai nhọn sắc bén, cho dù là núi nhỏ cũng bị một tát này đánh sụp, một kích này xuất hiện trước mặt Lâm Tiêu với tốc độ nhanh như tia chớp, làm cho người ta không kịp phản ứng.

- Hay, nhanh thật!

Lâm Tiêu chấn động, đồng tử co rút lại.

Bàn tay cực lớn đánh vào mặt đất, vết rạn nứt kéo dài ra xa xa, vô số nham thạch bắn ra ngoài, trên đất xuất hiện hố sâu to lớn, đánh Lam Tiêu không né tránh kịp rơi xuống dưới đất.

- Lâm Tiêu.

Trử Vĩ Thần tổng quản lúc này kêu lên đầy thống khổ.

- Không đúng!

Đột nhiên Trử Vĩ Thần tổng quản quay dầu nhìn lại, nhìn dưới thân Hắc Ám Ma Viên.

Một ánh đao sáng như tuyết phá tan hư không chém vào hai chân Hắc Ám Ma Viên, cái tát vừa rồi của Hắc Ám Ma Viên chỉ đánh vào tàn ảnh Lâm Tiêu mà thôi.

Phốc phốc!

Máu tươi bắn ra tung tóe, trên người Hắc Ám Ma Viên xuất hiện vết đao dài hai mét, vết đao khảm vào thật sâu, nhưng so với thần hình khổng lồ của Hắc Ám ma viên thì đây chỉ là vết thương nhẹ, không làm bị thương tới cơ bắp Hắc Ám Ma Viên.

Nhìn thấy mình bị thương, Hắc Ám Ma Viên càng gào thét lăng lệ, trong nháy mắt hung uy tăng lên, đồng tử như máu nhìn chằm chằm vào Lâm Tiêu, hai đấm cực lớn đánh xuống như mưa rào.

Rầm rầm rầm...

Thiết quyền của Hắc Ám Ma Viên chẳng khác gì gò núi oanh kích mặt đất, mặt đất tan vỡ, mặt đất phạm vi trăm mét vỡ ra, trên mặt đất xuất hiện hố sâu cực lớn, vô số nham thạch to lớn bắn ra ngoài, cả chiến trường phát ra tiếng vang ù ù kịch liệt, giống như địa chấn đang diễn ra.

- Hắc Ám Ma Viên cuồng bạo, trước đó nó vẫn không dùng toàn lực sao?

- Lúc này tất cả võ giả kinh ngạc tới ngây người, đám người Trử Vĩ Thần cũng mở to hai mắt, nếu như Hắc Ám Ma Viên trước đó sớm thể hiện thực lực như bây giờ, chỉ sợ ba người bọn họ đã sớm chết trong chiến đấu.

Xuy xuy xuy.

Hắc Ám Ma Viên công kích như mưa, Lâm Tiêu tránh né chật vật, nguyên lực trong người vận chuyển tới cực hạn, không dám chủ quan chút nào cả.

Tuy hôm nay hắn tu hành Long Tượng Luyện Thể tới tam trọng, phòng ngự thân thể cực kỳ đáng sợ, nhưng nếu bị lục tinh Hắc Ám Ma Viên đánh trúng, như vậy hắn dù không chết cũng trọng thương.

Bụi mù bay khắp nơi, từng hư ảnh không ngừng lập lòe, chính là tàn ảnh Lâm Tiêu vận dụng Phân Thân Hóa ảnh Quyết.

Phốc phốc...

Trong quá trình tránh né, Lâm Tiêu tìm đúng cơ hội phản kích, chém ra hai vết thương trên đùi Hắc Ám Ma viên.

- Đáng giận!

Lâm Tiêu cắn răng, phòng ngự của Hắc Ám Ma Viên quá cường đại, cho dù không có lân giáp bao phủ, nhưng mà bộ lông và làn da của nó cũng cực kỳ rắn chắc, với thực lực Lâm Tiêu bây giờ, cho dù là khối thép cũng bị chém đứt, nhưng khi đối mặt Hắc Ám Ma Viên cũng chỉ lưu lại vết đao sâu gần hai mét, không thể làm gì được thân hình khổng lồ của Hắc Ám Ma viên.

- Chết đi cho ta!

Nắm lấy cơ hội, Lâm Tiêu tiếp tục khống chế Ô Nguyên Toa, ba đạo lưu quang như sao băng bay tới trước mặt Hắc Ám Ma Viên.

Hắc Ám Ma Viên vung tay lên, lập tức nắm Ô Nguyên Toa trong tay, Ô Nguyên Toa bị tinh thần lực của Lâm Tiêu điều khiển, không ngừng ma sát bàn tay Hắc Ám Ma Viên, nhưng mà không thể cắt nổi làn da Hắc Ám Ma Viên.

Tinh thần lực tam phẩm đỉnh phong khống chế Ô Nguyên Toa cũng chỉ tương đương Chân Vũ giả tam chuyển mà thôi, trừ phi công kích vào vị trí yếu ớt như đồng tửu của nó, nếu không chẳng thể tạo thành tổn thương thực chất với Hắc Ám Ma Viên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.