Nhớ

Chương 42: Vị tanh




Lục Nhân dạo bước trên đường phố. Bây giờ đang là giờ học, giờ làm cho nên xe cộ ở trên đường lớn cũng không đông như lúc sáng. Ban nãy khi về lớp lấy cặp, cô bị đám bạn cùng lớp xoay qua xoay lại hỏi nhiều đến nỗi mà đầu óc cũng quay mòng mòng. Cô thề là sau này khi làm chuyện xấu thì nên làm kín đáo một chút. Làm lố quá mọi người biết rồi cô lại phải giải thích, thật mệt mỏi nha.

Lôi điện thoại ra, Lục Nhân ấn một dãy số mà cô nhớ trong đầu rồi gọi đi. Một lúc sau, có người bắt máy:

- Alô.

- Đang làm gì đấy? Đi chơi game với tôi đi.- Lục Nhân vừa đứng ở bến xe buýt, vừa nói chuyện điện thoại.

Doãn Hứa ở bên kia nghe vậy thì bĩu môi một cái, khe khẽ nói:

- Không đi, ông đây đang bận làm học sinh chăm ngoan. 

- Hơ, ông mà cũng đòi học á? Bị kích thích cái gì vậy? - Lục Nhân châm biếm. Thằng nhãi con này từ trước đến nay làm gì biết hai chữ "học hành", tự dưng hôm nay chăm chỉ vậy.

- Chả bị gì cả. Bố già nhà tôi thu bộ máy chơi game của tôi rồi. Tôi phải học để đòi lại cái máy đó. Thế thôi, cúp đây.

Mắt thấy cô giáo sắp xuống đây, Doãn Hứa lập tức cúp điện thoại rồi nhét vào trong cặp. Một lúc sau vẫn không yên tâm mà thò tay vào tắt nguồn. Anh chỉ sợ con nhóc này sẽ gọi điện khủng bố anh vì anh dám từ chối nó thôi.

Quả nhiên, Lục Nhân đen mặt. Cô tức giận gọi lại ba bốn cuộc nhưng chỉ nhận được giọng nói của chị tổng đài.

- Shit!!

Đang bực mình thì lại có một cuộc điện thoại gọi tới, màn hình hiển thị hai chữ "Ca ca".

- Alô. - Giọng nói của Lục Nhân mang chút bực bội.

- Yo em gái yêu quí của anh. Sao? Lại bị đình chỉ học nữa hả? - Ở đầu dây bên kia, Lục Dư Hạ ngồi gác chân lên bàn làm việc, ngả ngớn trêu chọc cô.

- Em không có tâm trạng đùa với anh đâu.

Nói rồi hừ một tiếng, lập tức dập điện thoại.

Lục Dư Hạ cũng không tức giận, anh cười cười rồi lại bấm gọi lại một lần nữa. Quả nhiên, cô vẫn bắt máy.

- Tới công ty đi, anh có cái này cho em.

- Cái gì? - Lục Nhân híp mắt, chắc không phải lại tặng váy đấy chứ? Tủ quần áo của cô hầu như toàn là váy của bố và ông anh này tặng, sắp sửa có thể mang đi triển lãm được rồi. Toàn hàng hiệu, bản giới hạn trên thế giới. Mà cô cũng đâu có thích mặc váy đâu.

- Tới đi, đảm bảo em sẽ thích. - Lục Dư Hạ nhìn đống sách trên bàn làm việc. Cái này anh phải khổ sở lắm mới có được đấy.

Lục Nhân ậm ừ vài câu rồi đứng dậy lên xe buýt.

Xuống trạm kế là phải đổi xe một lần nữa mới có thể tới Lục thị. Cô đang đứng chờ xe thì bỗng dưng nhìn thấy quán trà sữa cạnh đó thì thèm vô cùng. Cô liền nhanh chóng đi mua một cốc.

Gây ấn tượng đầu tiên với Lục Nhân có lẽ là cái lồng đèn màu đỏ to bự ở trước cửa, cửa hàng này có vẻ theo lối Trung Hoa cổ điển. Cô gật gật đầu thầm quan sát, không tệ, rất có linh khí. 

- Anh, anh cho em xin nick weibo của anh đi.

- Anh đẹp trai, anh có bạn trai chưa? Đồng ý làm bạn trai em nhé!

Ở trước quầy bán hàng có một cô gái ăn mặc theo kiểu lolita đứng đó, cả người như thể dán vào bàn, cố ý bày ra dáng vẻ ngọt ngào nhất cho người trước mặt.

Sở Hoàng nhíu mày. Từ nãy tới giờ anh không nói gì là do anh tôn trọng cô ta. Khách hàng là thượng đế, điều này anh biết rất rõ. Nhưng cô ta lại không biết điều, quấn lấy anh từ lúc mở cửa cho tới bây giờ, anh thực sự sắp không chịu nổi nữa rồi.

- Tiểu thư, tôi đang làm việc.

Ý nói cô hãy tránh ra cho tôi làm việc đi. Nhưng cô lolita đó nhất quyết không đi. 

- Anh, cho em một ly trà sữa nữa nhé!!

Sở Hoàng thở dài. Cô gái này gọi đến hai, ba cốc rồi mà có uống đâu. Biết là vậy nhưng anh vẫn đi làm cho cô ta. 

- Của cô.

Anh đẩy ly sữa đến trước mặt lolita. Cô ta cười khẽ lấy tiền đưa cho anh. Lúc đưa còn cố tình chạm vào tay anh.

Lục Nhân chứng kiến tất cả thấy vô cùng chói mắt. Bất quá, anh chủ quán kia đẹp trai quá nha.

- Thưa quý khách, quý khách muốn dùng gì ạ? - Một cô bé phục vụ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi vô cùng nhanh nhẹn cúi người chào hỏi cô.

Lục Nhân cũng mỉm cười chào lại khiến cô bé ấy ngây người. Chị..chị gái này xinh quá đi mất.

- Thưa cô, đây là nơi làm việc. Không phận sự không được vào.

Phía bên kia, Sở Hoàng đã vô cùng bực mình. Lolita kia thế mà lại ngang nhiên đi vào nơi pha chế đồ uống của anh.

- Em chỉ muốn xem một chút thôi mà.

- Aida, anh yêu. Anh đang ngoại tình đấy à?

Bỗng nhiên, Lục Nhân từ đâu tiến tới, híp mắt nhìn Sở Hoàng cũng với lolita kia.

Sở Hoàng hơi bất ngờ nhìn cô. Anh chỉ im lặng không nói gì cả. Lolita kia nghe thấy cô nói thế thì hất mặt đi ra khỏi quầy, tiến gần tới cô gây sự:

- Mày là ai?

Lục Nhân đứng lùi lại ba bước. Vẻ mặt như kiểu bà vợ bắt gặp chồng mình đi ngoại tình vậy.

- Câu đấy tôi phải hỏi cô mới đúng chứ. Cô đang quyến rũ chồng tôi đấy hả? 

- Ha, cô đừng có mà bịa chuyện. Ai là chồng cô? Anh ấy căn bản chưa có kết hôn nha. - Lolita vênh mặt thách thức.

Lục Nhân nhếch môi, cô mở điện thoại ra, tìm kiếm hình ảnh một hồi rồi đưa đến trước mặt Lolita.

- Thấy gì đây không?

Lolita trừng mắt nhìn cô. Tự dưng đưa cho cô xem ảnh một đứa bé sơ sinh làm gì?

- Con tôi với anh ấy đấy!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.