Nhớ

Chương 3: Đại nhân vật




Công Tôn Triển có chút cười lạnh nói: “Nếu như Cố Ẩn Sơn Hà Trận thì ta cam bái hạ phong. Hiện tại trước mắt chính là một trận pháp bình thường ngay cả linh lực cũng không sử dụng được, còn có thể không giải được hay sao?”Ngắm nhìn bốn phía rồi nói, “Ở đây thế núi như quynh (dạng núi bao bọc xung quanh một thung lũng), thung lũng chính giữa u lãnh tịch tích (yên lặng vắng vẻ), lại quanh năm không thấy ánh mắt trời, âm khí cực nặng, tuyệt nhất chính là không có lấy một đường nước chảy, triệt để đem phong thủy ngưng trệ, thật sự là âm huyệt, nếu ở đây dưỡng thi, thì có thể bảo đảm trăm năm không hư thối. Nếu đổi lại là ta bày trận ở chỗ này, nhất định sẽ bố trí xuống Âm Thân Thế Pháp Đại Trận.”

Trường Thiên nhẹ gật đầu: “Được. Để đầu Chư Kiền của ta đi cùng ngươi.” Vừa dứt lời, đầu Chư Kiền được phân thân Đồ Tận khống chế đã đứng dậy. Vốn là Công Tôn Triển định nói không cần, suy nghĩ một chút về thân thủ cặn bã của mình ở trong Vân Mộng Trạch, nhìn nhìn lại thân hình cường kiện của đầu báo kia, rốt cục vẫn không nói ra.

Giờ phút này hai người ở phía trước đã đi vào trong trận pháp, đồng thời biến mất không thấy nữa.

Bốn người Ninh Tiểu Nhàn cưỡi đại báo đi về đường cũ, làm chút bố trí, lúc này Công Tôn Triển mới hít một hơi thật sâu nói: “Đi thôi.” Chư Kiền ở dưới người kêu một tiếng trầm thấp, cử động bốn chân, nhanh chóng chạy về trước, rất nhanh đã đi đến chỗ sơn cốc kia, thoáng cái đã trốn vào trong sương mù.



Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trong trận không phát ra một chút động tĩnh nào. Ngược lại là lúc này, lại có thêm ba tu tiên giả ngây thơ không hiểu mà đi vào trong trận pháp.

Đám người Trường Thiên tất nhiên sẽ không đi nhắc nhở bọn họ.

Lúc trước vào thời điểm Mộc Chi Tinh hoạt động ở chỗ này, trong rừng cây phía bắc còn có bầy yêu mai phục, linh vật như nó rất là thẹn thùng, đương nhiên sẽ tự động tránh đi những sinh linh khác. Bởi vậy sơn cốc mà nó đi qua nằm ở chỗ tây – bắc giao hội, không nằm ở trên lộ tuyến bầy yêu tiến công.

Ninh Tiểu Nhàn đợi chờ chán muốn chết, nhịn không được duỗi lưng một cái, sau đó cũng cảm giác được Trường Thiên đang nhìn chằm chằm vào nàng, mặc dù trên mặt không biểu lộ gì, nhưng đôi mắt vàng lại cháy lên ngọn lửa nhỏ chỉ có nàng mới phát hiện ra.

Nàng thuận thế cúi đầu xem xét, lúc này mới phát hiện áo đay trên người của mình bị trượt ra, ống tay áo bị căng ra, theo ánh mắt của hắn là có thể thấy được phần dưới bả vai lộ một chút da thịt, dưới sự phụ trợ của áo đay thô ráp thì càng lộ ra sự nhu bạch non mịn, như tuyết như sứ.

“Sắc lang!” Nàng thầm gắt một tiếng, tranh thủ thời gian thả tay xuống, Trường Thiên bình chân như vại mà quay đầu lại hỏi Đồ Tận: “Công Tôn Triển còn sống không?”

Phân thân của Đồ Tận hoạt động ở trong trận pháp, có cảm ứng với bản tôn, tự nhiên có thể cảm giác được Công Tôn Triển vẫn còn an toàn, vì vậy nhếch miệng cười nói: “Chỗ đó âm trầm biến hóa kỳ lạ, nếu không có phân thân của ta giúp đỡ, tiểu tử này có lẽ thật không ra được rồi.” Hắn cũng không tinh thông trận pháp, nên giờ phút này không nói được căn nguyên gì, “Chẳng qua là, hắn nói với phân thân của ta rằng, thủ pháp của trận pháp này giống như đúc với thủ pháp của con trai đương kim gia chủ Công Tôn thế gia, Công Tôn Mưu, có lẽ là do người này bố trí.”

Trường Thiên biết rõ hắn nên cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Còn sống thì thuận tiện, như vậy cái bẫy này là do Càn Thanh Thánh Điện bố trí không thể nghi ngờ nữa.”

Tất cả mọi người phục dụng Tinh Vệ Đan có thể chậm chạp bổ sung tinh lực, dược lực không có giây phút nào là không có tác dụng, hiện tại có thời gian nghỉ ngơi dài như vậy, sự tiêu hao khi phải bôn ba một đoạn đường dài như vậy đã được hồi trở lại. Tạ Hoàn Lang nghĩ nghĩ, cuối cùng nhịn không được hỏi ra nghi vấn trong nội tâm: “Cho dù Khánh Xích Cáp có giảo hoạt đi nữa thì cũng là người đến từ bên ngoài, sao hắn có thể điều khiển thủ lĩnh truyền tin tức về Mộc Chi Tinh cho chúng ta chứ?”

“Tất nhiên là có thể.” Ninh Tiểu Nhàn nghe ra sự không phục của hắn, biết rõ hắn đã tiến vào Cố Ẩn Sơn Hà Trận mấy lần, nhưng thành tích cũng đều bị Khánh Xích Cáp áp xuống, khó tránh khỏi trong lòng còn có khúc mắc, vì vậy cười nói, “Hắn dự liệu được chúng ta phải đi tìm Mộc Chi Tinh, nên không thể trốn vào núi giống các tu tiên giả khác để tìm vận may được, ngược lại phải ở trong xóm làng của nhân loại tìm hiểu tin tức. Dù sao người hiểu rõ mỗi một lần gió thổi cỏ lay của Thổ Hợp Cốc, ngoại trừ Man nhân thì chính là những phàm nhân xuống đất canh tác. Mà những tu tiên giả có kinh nghiệm đều biết rõ, manh mối hữu dụng đều sẽ tập hợp lại ở chỗ của người nào. Ngươi xem, ngay cả hai tu tiên giả trước mắt cũng hiểu rõ, tốt nhất là phải hoạt động ở gần chỗ của thủ lĩnh. Cho nên nếu chúng ta muốn tìm hiểu tin tức của Mộc Chi Tinh, còn phải bắt tay vào tìm hiểu trên người thủ lĩnh.

“Bởi vậy, bọn họ chỉ cần đi tìm ba nông dân làm ruộng, đưa cho bọn họ chút thứ tốt – ta đoán là đồ ăn – lại khiến cho bọn họ trở lại báo cáo với thủ lĩnh của ba xóm làng nhân loại, nói là phát hiện tung tích của Mộc Chi Tinh ở dưới đáy của Ưng Chủy Nham, hơn nữa đồng ý là chỉ cần bọn họ truyền tin tức này đi thì sẽ cho bọn họ thứ tốt hơn nữa. Chuyện này đối với mấy nông dân kia mà nói có lợi mà không có hại. Chúng ta cũng nhìn thấy phàm nhân ở đó sinh hoạt có bao nhiêu khó khăn, núi vàng biển bạc đều kém hơn đồ ăn, cho nên ba người này hơn phân nửa là đồng ý làm theo. Tiếp đó, bọn họ chỉ cần ôm cây đợi thỏ là được rồi.”

Tạ Hoàn Lang nhịn không được nói: “Nói như vậy, lúc đồ con rùa này vừa mới tiến vào đệ nhị mạc thiên địa thì chính là bị truyền tống đến gần Ưng Chủy Nham hay sao?”

“Có khả năng rất lớn là hắn vừa tiến vào đệ nhị mạc thiên địa là đã thấy được Mộc Chi Tinh rồi. Người này ngoại trừ có chút bổn sự thì đúng là cũng có chút vận khí.” Ninh Tiểu Nhàn cười lạnh nói, “Nếu Khánh Xích Cáp là người thông minh, đương nhiên biết rõ khi nói dối ít nhất cũng phải trộn lẫn bảy phần sự thật mới khiến người ta tin phục được, hơn nữa chúng ta cũng sẽ tiến về phía Ưng Chủy Nham để nghiệm chứng dấu chân của Mộc Chi Tinh, cho nên hắn ít nhất phải lưu lại manh mối về Mộc Chi Tinh, là đồ thật.”

Tạ Hoàn Lang khiêm tốn thỉnh giáo: “Như vậy theo như lời nói vừa rồi của Thần Quân đại nhân thì kế hoạch khó bảo toàn không có sơ hở là ý gì?”

Ninh Tiểu Nhàn liến nhìn Trường Thiên, thấy người này ngậm miệng còn chặt hơn vỏ sò, hiển nhiên không có hứng thú mở miệng, bởi vậy nói thay hắn: “Thành sự tại nhân, mưu sự tại thiên. Khánh Xích Cáp vội vàng bày ra kế hoạch này, cũng có mấy điều đáng tiếc đó.”

Sơ hở cư nhiên còn có mấy cái? Tạ Hoàn Lang sờ sờ mũi, chờ nàng nói tiếp.

“Đầu tiên, theo kế hoạch của hắn là bố trí một Túc Sát trận pháp ở chính giữa rừng rậm phía bắc, dụ dỗ chúng ta đến đây. Trận pháp có thể vây khốn Hám Thiên Thần Quân thì uy lực tất nhiên không phải nhỏ. Nhưng vấn đề lại xảy ra, thời điểm tất cả mọi người vừa tiến vào đệ nhị mạc thiên địa, rừng rậm phía Bắc của Thổ Hợp Cốc đã bị yêu quái chiếm cứ để ẩn nấp, cho dù là Khánh Xích Cáp thì cũng không thể ở chỗ khác rồi ngay lập tức dẫn người đến chỗ này bày trận, bằng không thì khác gì tiến đến giao hàng chứ?”

Tạ Hoàn Lang không biết “giao hàng” là thứ gì, nhưng mà nghe thì có vẻ cũng không phải lời hay ho gì. Trường Thiên càng đã sớm miễn dịch với những từ ngữ cổ quái thường xuyên phát ra từ miệng nàng, nghe vậy ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên chút nào.

“Cho nên thời gian của bọn họ vô cùng có hạn, ít nhất trước khi chúng ta đi qua, hắn phải bố trí xong trận pháp rồi. Trong Vân Mộng Trạch linh lực bị cấm, những trận pháp có uy lực vô cùng lớn mà lại không thể sử dụng linh khí, chỉ có thể dựa vào trận pháp sư tay không bố trí thôi, như thế cần một thời gian tương đối dài. Hơn nữa trận pháp có uy lực càng lớn thì tốn thời gian càng dài. Cho dù là Khánh Xích Cáp có khôn khéo cỡ nào, cũng không thể tính toán cụ thể được khi nào chúng ta sẽ đến, đồng thời trong khi rừng này còn có những tu tiên giả khác đi đi lại lại, cho nên hắn phải đốc thúc tốc độ bày trận của Công Tôn Mưu nhanh hơn và nhanh hơn nữa. Bởi vậy, đại trận mà Công Tôn Mưu có thể bố trí ra, uy lực tất nhiên không thể so sánh nổi với lúc bình thường, đây cũng là nguyên nhân vì sao ta yên tâm phái Công Tôn Triển đi vào dò đường. Với năng lực của hắn, ứng phó với loại trận pháp bố trí vội vàng này có lẽ không thành vấn đề.”

Tạ Hoàn Lang nghe được nhập thần, nhịn không được nói: “Vậy sơ hở thứ hai đâu?”

“Khánh Xích Cáp đang đánh bạc vận may.” Ninh Tiểu Nhàn khẳng định nói, “Bất kỳ một mưu kế nào cũng không thể chặt chẽ mười phần, kế hoạch của hắn cũng như vậy. Nếu chúng ta không thể kịp thời dò thăm tin tức từ chỗ thủ lĩnh thì sẽ thế nào đây? Nếu chúng ta mới đi được nửa đường đã chết trong trận chiến của hai tộc Man – Yêu thì sao đây? Lần bố trí này của hắn không phải là lấy giỏ trúc múc nước (giỏ trúc có lỗ hỗng nên không múc nước được), công dã tràng hay sao? Những điều này đều là những nhân tố hắn không thể khống chế được. Cho nên, hắn chỉ có thể giả thiết chúng ta và những người khác đều có thể thuận lợi trốn được đến đây, hơn nữa trước khi đại chiến bắt đầu đã nhận được manh mối của Mộc Chi Tinh mà hắn truyền lại thông qua thủ lĩnh. Trong đó chỉ cần có một chỗ sơ suất thì kế hoạch của Khánh Xích Cáp sẽ không thể thành công.”

“Thứ ba, trong trú địa của bộ lạc Thổ Hợp cư nhiên có tu tiên giả vô ý để lộ chân thân, dẫn đến việc toàn bộ trú địa của Man tộc đề phòng, lại bị chúng ta mượn lực, sớm dẫn phát đại chiến giữa hai tộc, việc này hẳn là đánh cho Khánh Xích Cáp trở tay không kịp.”

“Trong trình tự mà hắn sớm định ra, hẳn là có đầy đủ thời gian để cho tu tiên giả từ trong các xóm làng tìm hiểu được tin tức về Mộc Chi Tinh, Càn Thanh Thánh Điện cũng có thể thong thả bố trí. Kết quả đại chiến diễn ra sớm hơn, cũng tương đương với việc thời gian Khánh Xích Cáp bố trí bẫy rập thiếu đi hơn một canh giờ. Quan trọng nhất là, vì bị Man tộc đuổi bắt nên rất nhiều tu tiên giả đều trực tiếp chạy đến chính giữa rừng rậm phía bắc, chuyện này khiến cho việc bày trận của hắn gặp bất lợi vô cùng. Dưới loại tình huống này, Khánh Xích Cáp còn có thể bố trí xong trận pháp mà lại không dẫn động các tu tiên giả phản kích, cũng thật là lợi hại.”

Tạ Hoàn Lang nghe đến đó nghĩ nghĩ, đột nhiên nói: “Tu tiên giả tiến vào đây rất nhiều, làm sao Khánh Xích Cáp có thể phân biệt ra chúng ta chứ?”

“Rất khó.” Gió nhẹ thổi qua, Ninh Tiểu Nhàn vén một phần tóc đến sau tai, “Ở trong thạch thất tại Hồng Cốc, hắn tất nhiên đã nhìn ra được chúng ta am hiểu thuật dịch dung, bởi vậy chỉ có thể dựa vào một số đặc thù để tìm chúng ra: nhân số là bốn – hắn không biết ngươi đầu phục chúng ta – trong đó có một nữ nhân, bên người có hai đầu Chư Kiền, đồng thời cũng không bài trừ khả năng sau khi tiến vào đệ nhị mạc thiên địa sẽ hao tổn nhân thủ, như vậy đặc thù có thể phân biệt được sẽ thiếu đi một cái. Cho nên – ”

Nàng gằn từng chữ: “Khánh Xích Cáp nhất định là muốn giết toàn bộ những người tiến vào trong trận pháp trước mắt. Thà giết nhầm một ngàn, còn hơn bỏ sót một tên, người này ngược lại là có chút dũng khí.” Chẳng qua ngẫm lại thì, phong cách hành sự của Càn Thanh Thánh Điện chính là điển hình cho Yêu tộc phương bắc, tàn bạo, khốc lệ, mấy vạn sinh linh ở trong Hồng Cốc không phải là bị họ mượn tay Man Tổ giết sạch sẽ hay sao?

Nàng đột nhiên nhìn Trường Thiên rồi hé miệng cười, trong mắt có hào quang giảo hoạt hiện lên: “Chàng nói, lúc nào Công Tôn Triển mới phát hiện ra, chúng ta coi hắn là mồi nhử?”

Nàng ngẩng mặt lên, biểu hiện cực kỳ đắc ý, mặc dù khuôn mặt không xuất sắc, nhưng mà đôi mắt lại có linh quang rạng rỡ, như ánh cầu vòng. Trường Thiên có chút cong môi, chỉ vuốt vuốt đỉnh đầu của nàng, không lên tiếng, ngược lại là Tạ Hoàn Lang thoáng cái đã hiểu được: Chư Kiền có hình dáng kỳ lạ chính là một điểm quan trọng để Khánh Xích Cáp phân biệt được bọn họ, nàng lại để cho Côn Tôn Triển cưỡi Chư Kiền đi vào trận pháp hấp dẫn ánh mắt.

Hắn lại nghĩ xa hơn, mọi người trong Càn Thanh Thánh Điện đã mai phục mà nhìn thấy Công Tôn Triển một mình một báo đi vào trận, chắc chắn sẽ muốn giam giữ hắn để tra hỏi tung tích của Trường Thiên và Ninh Tiểu Nhàn, bởi vậy tính mạng của hắn ngược lại cũng không đáng ngại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.